Chương 1 Mở đầu
Truyện đã chuyển nhà đến:SSFC_Team
MONG CÁC BẠN ỦNG HỘ!!
" Chị... Cô cô, tổ tông... Tôi... Tôi chỉ là một hồn ma nho nhỏ, đâu biết được đây rốt cuộc là chuyện gì, người buông tha tôi đi. Ô... ô... ô..., tôi trên có mẹ già dưới có trẻ nhỏ, cả nhà đều trông cậy vào tôi, người giơ cao đánh khẽ, cho tôi một con đường sống đi!"
Trong sơn động âm u có âm thanh "quỷ khóc sói gào "đứt quãng vang ra, nữ tử một thân đỏ thẫm ngồi ở trên một đống hài cốt cao bằng nửa người, những bộ xương khô rơi rụng ở bốn phía, nàng ngồi trên cao tựa như một đóa kiều hoa nở rộ, lại có vẻ quỷ dị âm trầm.
Phía dưới có một nửa cái bóng trong suốt bay bay, khóc lóc kêu thảm.
Nữ tử thuận tay nhặt một cái bộ xương khô ném qua, trong sơng động thanh âm nhẹ nhàng mà lại như muốn nổ tung,
"Khóc cái gì mà khóc, không biết còn tưởng ta làm gì ngươi. Ngươi là loại cô hồn dã quỷ ở nơi nào mà trên có mẹ già dưới có trẻ nhỏ!"
Nửa bóng dáng trong suốt kia bị bộ xương khô ném trúng lung lay vài cái, lại cất cao âm gào lên,
"Tổ tông gia, tôi thật sự chỉ là đi ngang qua, người lúc ấy đã nằm ở chỗ này, tôi cái gì cũng không biết, người tạm tha tôi đi!"
Thật đáng sợ, hắn phải về nhà, ô... ô... ô...
"Đánh rắm, thời điểm ta bị sét đánh ngất xỉu đi rõ ràng nhìn thấy ngươi ở bên cạnh ta, tỉnh lại ta đã ở trong thân thể này, ngươi còn nói ngươi cái gì cũng không biết, ngươi lừa ta!"
Vu Hoan cọ một chút đứng lên,đống xương cốt rơi lung tung đầy đất.
Nửa cái bóng trong suốt khóc ròng, hắn thật sự không biết có được không.
Hắn chỉ là đi qua sơn động âm u này, muốn đi vào nghỉ ngơi một chút, ai biết được nơi này có nữ nhân kia nằm, hắn còn chưa thấy rõ nữ nhân này đã tỉnh lại, bắt lấy hắn liên tục hỏi những vấn đề không thể hiểu.
Vu Hoan thấy hồn ma đó không giống như là nói dối, con ngươi xoay chuyển, hồi tưởng lại hồn ma lúc trước như thế nào, trong đầu lại xuất hiện ra mấy cái hình ảnh không thể hiểu được.
Một hồi lâu nàng mới vuốt đầu hỏi hồn ma, "Thời điểm ta bị sét đánh ngươi thật sự không ở bên cạnh ta?"
Hồn ma liên tục lắc đầu, ma bị sét đánh mà vẫn còn sống được?
"Ngại quá, ta nhận nhầm."
Vu Hoan xấu hổ từ trên đống hài cốt nhảy xuống, một cái chụp ở trên đầu hồn ma.
Mù là bệnh, phải chữa!
Hồn ma biết nữ tử có thể tiếp xúc được hắn, tuy rằng điều này không phù hợp với ma học, nhưng nữ nhân này luôn miệng nói mình lúc trước là ma, bị sét đánh nên ở trong thân thể con người, đây mới là điều thật sự không phù hợp.
Mặc kệ có phù hợp hay không phù hợp, cũng không có nửa xu quan hệ tới hắn, hắn chỉ là một hồn ma qua đường.
Hồn ma thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng buông tha hắn, đột nhiên giọng nói vang lên, Vu Hoan đứng ở bên cạnh hắn nghiêng đầu hỏi,
"Ngươi thật sự không biết?"
Hồn ma hai tay ôm đầu ngồi xổm trong góc mà gào khóc, hắn thật sự không biết mà!
Thấy vậy Vu Hoan đành phải ném câu hỏi của mình đi, đem thân thể đánh giá lại một lần, nàng hiện tại chỉ có một ý niệm.
Bảo trọng!
Nghĩ lại lúc còn là ma phiêu diêu tự tại, thật nhung nhớ cái cảm giác tuyệt vời đó...
Thật không muốn làm người mà!
Vu Hoan nhìn bốn phía xung quanh, trừ hồn ma đang ngồi trong góc gào khóc, cũng chỉ còn lại những bộ xương trắng chất đống, nhìn qua đã biết chết đến hơn trăm người.
"Này, ngươi ngươi, ngươi đừng khóc, lại đây."
Vu Hoan kéo hồn ma lại, chỉ vào phía ngoài sơn động với tư thế của một đại tỷ đầy soái khí,
"Bên ngoài là nơi nào? Tự tử ở nơi nào có phong cảnh đẹp hơn?"
Nửa cái bóng trong suốt lại càng trong suốt vài phần, run đến mức như sắp biến mất.
"Ngoài... Bên ngoài là gia tộc Bách Lý."
Tự tử nơi nào đẹp là cái... cái ...vấn đề gì? Trước sau có liên hệ sao?
"Tự tử ở nơi nào phong cảnh có phong cảnh đẹp?"
Vu Hoan không nghe được đáp án mình muốn, hỏi lại một lần.
Nàng không muốn ở trong thân thể con người, ai biết thân thể này có thân thế gì, bí mật gì, trước khi nàng đến có phải là chơi quá độ, vẫn nên là tìm nơi phong cảnh tốt mà chết, để khôi phục lại khí chất ma quỷ.
Hồn ma cắn môi lắc đầu, vì cái gì mà nhân loại lại đáng sợ như vậy, rõ ràng trên người nàng không có hơi thở tà ma, nhưng hắn lại cảm thấy sợ hãi.
Chết còn muốn tìm phong cảnh tuyệt đẹp, nữ nhân này quả thật là có bệnh.
Ô... ô... ô..., cứu mạng a!
Vu Hoan ghét bỏ ném hồn ma ra, trong đầu hiện lên mấy hình ảnh, ngay tức khắc trước mắt sáng ngời, trong trí nhớ của thân thể này có mấy chỗ có phong cảnh không tồi, rất thích hợp để tự tử.
"Này, ma nhỏ mang ta đi Bích Thủy Hiên."
Vu Hoan di chuyển, lại đối mặt cùng hồn ma.
Hồn ma run run, thanh âm run rẩy nói:
"Bích... Bích Thủy Hiên là... là nơi ở của nhị tiểu thư của Bách Lý gia, nơi đó có cao thủ thủ... Tôi tu vi thấp kém, cũng không dám đi chịu chết."
"Ngươi đã chết." Vu Hoan thực không phúc hậu chen vào nói.
Hồn ma lại gào khóc, kêu rên từng khúc đứt ruột đứt gan, hắn đã chết là hắn sai sao?
Không phải hắn sai nha!
Vu Hoan đau đầu xoa xoa ấn đường, đem tiểu hồn ma xách đến trước mặt mình,
"Đừng khóc, khóc nữa ngươi có thể khóc ra cái thân thể không ? Ngươi đã chết đã bao lâu?"
Hồn ma này đã trong suốt đến nàng còn không nhìn được, thật là không biết như thế nào mà hắn không bị con ma tu khác ăn, ma tu này hẳn là đi cửa sau, nhưng bất lợi cũng rất nhiều.
Vu Hoan nhất khinh thường chính là loại ma tu này, nàng tu luyện là loại chân chính thật sự.
"Tôi... Đại khái... Một năm..."
Hồn ma rối rắm nửa ngày, thành ma không thể so với lúc làm người làm người, phải phòng ngừa bị ma tu ăn, mà phải phòng ngừa cả con người.
"Sao lại yếu ớt như vậy. Làm thế nào ngươi sống đến bây giờ?"
Vu Hoan khóe miệng co rút, một năm hắn nhược yếu ớt như vậy mà không bị ăn, hồn ma này vận khí là bao nhiêu.
"Tôi... Tôi chạy nhanh." Hồn ma ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống, ngữ khí nhỏ nhẹ tự hào.
Vu Hoan đáy lòng điên cuồng gào thét, cái này có gì tự hào a!
"Ngươi dẫn ta đi ta đi, làm điều vô nghĩa ta liền ăn ngươi!"
Vu Hoan đột nhiên bày ra một cái biểu tình hung tợn, phối hợp vết máu trên khuôn mặt thật là có chút đáng sợ.
Đề tài xoay chuyển quá nhanh, IQ của hắn cơ bản không đủ dùng, đến khi Vu Hoan xách theo hắn ra khỏi sơn động, hắn mới lấy lại tinh thần.
Bên ngoài sơn động là đá vụn tạo thành đường nhỏ, giương mắt là có thể nhìn thấy kiến trúc bên dưới.
Bách Lý gia tộc...
Đây là một gia tộc bí ẩn đã quy ẩn vào núi sâu, lúc nàng vẫn là ma đã nghe qua Bách Lý gia tộc có một thiên tài.
Không nghĩ tới khi nàng bị sét đánh sẽ xuyên vào thân thể thiên tài trong lời đồn, chỉ là...
Trong lời đồn Bách Lý Vu Hoan rất được yêu quý.
Quay đầu nhìn phía sơn động, xem ra lời đồn không phải cái gì cũng tin được!
Ký ức của thân thể này cũng không hoàn chỉnh, chỉ có thể ngẫu nhiên xuất hiện ra mấy cái hình ảnh, cũng may nàng không có ý định ở trong cơ thể này.
"Tổ... Tổ tông, chúng ta... Chúng ta thật sự đi sao? Tôi... Tôi tôi tôi sợ quá."
Hồn ma nhìn những đình viện đan xen phía dưới, run run rẩy rẩy ôm thân cây bên cạnh , không muốn đi xuống.
Vu Hoan nhếch miệng cười, lộ ra hàm răng trắng, "Ngươi thấy ta đùa sao?"
Hồn ma lại càng run hơn, toàn bộ cơ thể đều vặn vẹo, hắn chỉ là hồn ma đi ngang qua... Đi ngang qua...
Mặc kệ hồn ma như phản kháng như thế nào, cuối cùng đều bị Vu Hoan kéo xuống núi, lúc này sắc trời đã sắp tối, cũng chính là lúc Bách Lý gia lại rất hỗn loạn, có người nhìn thấy Vu Hoan đến cũng không kịp đánh, vội vàng chọn một hướng chạy.
Vu Hoan túm chặt một nha hoàn, "Các ngươi chạy cái gì?"
Nha hoàn vốn là muốn tức giận, nhưng vừa thấy người túm mình, tức khắc run run quỳ xuống, khuôn mặt trở nên trắng bệch, "Đại... Đại tiểu thư, là nhị tiểu thư đã phát bệnh."
Thân thể này không thể hiểu được sao lại xuất hiện trong sơn động chất đầy hài cốt, mà Bách Lý gia không một người phát hiện, lúc này có thể vì một nhị tiểu thư mà toàn bộ Bách Lý gia đều loạn lên, thân thể này thật đúng là có chút quỷ dị!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro