thuong thienQ10-2
Thấy Nhạc Phàm che chắn phía trước Thiết Huyết không nói một lời, mọi người đều cảm thấy kỳ diệu một cách khó hiểu.
Đây là lần đầu tiên Nhạc Phàm đặt chính mình vào hiểm cảnh như thế, mặc dù có chút bốc đồng, nhưng đúng như Thiết Huyết đã nói, một đời người sẽ làm ít nhất một hai việc rất ngu ngốc.
Sự thắng bại của Thiết Huyết và Mộ Dung Ngạo Hàn nên tính thế nào? Cuộc đánh cược giữa Ma môn và Ẩn tông phải tính sao đây?
Đám người Trần Hương và Lỗ Thứ cũng bị tình cảnh bất thình lình đó làm cho ngẩn ra. Nhất là Trần Hương, chờ sau khi nàng phản ứng lại, một loại lo lắng và bất an mãnh liệt dâng lên trong lòng, đó là lần đầu tiên nàng có cảm giác mãnh liệt như thế.
Bản thân có nên tới không? Đương nhiên là nên, bởi vì hắn đang ở nơi đó. Mình nên ủng hộ hắn ư? Đương nhiên là nên, bởi vì đây là quyết định của hắn.
Mâu thuẫn cùng xung đột, thấu hiểu cùng suy xét... Trần Hương nhìn về phía trước kiên định, bởi vì phía trước có hắn.
Bên phía Ma môn, Thiên Âm lão quái quay về phía Độc Cô Vô Phong hỏi: "Lão Ma, có phải tiểu tử đó điên rồi không, ta thấy hắn hiện tại so với người thường không có gì khác biệt, vẫn muốn đứng ở chỗ đó, cái này không phải là tự mình đi tìm cái chết sao?"
Độc Cô Vô Phong thờ ơ nói: "Một kẻ có thể giết năm tên Kiếm bộc của ta, có thể là người thường sao?"
"Ồ!" Thiên Âm lão quái ngẩn người, nhưng lại không biết phản bác từ đâu, đành chăm chú nhìn biến hóa trong sân.
"Lý Nhạc Phàm... Bạch Tố Vân, xem ra ta vẫn coi nhẹ hắn rồi!" Độc Cô Vô Phong im lặng nhìn Nhạc Phàm, trong lòng suy nghĩ mông lung.
Còn phía bên kia, đám người Vô Trần Tử thực sự bất ngờ!
Mắt thấy thắng lợi đã đến tay đột nhiên bay mất, Mông đại quốc sư đâu còn có thể nén nổi giận, quát mắng thẳng thừng: "Tiểu tử thúi, cuối cùng ngươi muốn làm sao?"
"Những gì Thiết Huyết muốn làm sẽ do ta thay thế" Nhạc Phàm nhìn thẳng vào đối phương, ánh mắt kiên định nói lên quyết tâm của mình.
"Do ngươi thay?!"
Mông Chiến sợ run lên, lập tức thanh âm giận dữ nói: "Tiểu tử thúi, ngươi dựa vào cái gì mà thay? Ngươi tưởng mình là ai? Hừ... Một tiểu tử quê mùa miệng còn hôi sữa, còn muốn nhúng tay vào việc giữa chúng ta cùng Ma môn, thực là buồn cười... Chỗ này không cho phép ngươi làm càn!"
Vốn Mông Chiến này vẫn một mực muốn đánh ngã Lý Nhạc Phàm, nhưng đối phương chẳng những cùng đám người Lỗ Thứ ở cùng một chỗ, lại còn tiến ra khiến cho mình điên đảo, nhất thời lửa giận bốc cao ba trượng. Nếu không phải vì muốn giữ quan hệ giữa hắn với đám người Lỗ Thứ, e rằng hắn đã sớm ra tay, đâu còn đôi co với đối phương.
Vô Trần tử nhíu mày, thái độ hơi chút khách khí nói: "Vị tiểu hữu này, việc đánh cược đã sớm định đoạt, đâu có thể nói đổi là đổi. Giang hồ các ngươi có câu nói cổ, kêu là 'Mãi định ly thủ, tuyệt bất phản khẩu' (Mua xong rời tay, tuyệt không nuốt lời)... ngươi mau tránh ra một chút đi!"
Nhạc Phàm khẽ lắc đầu, trả lời thẳng thừng: "Ta không phải người trong giang hồ".
Không phải người trong giang hồ?!
Nghe được câu nói này, tất cả mọi người đều cảm thấy đầu óc quay cuồng. Thân ở trong giang hồ, sao lại có thể không phải người trong giang hồ? Đương nhiên, không ai cảm thấy Lý Nhạc Phàm đang nói lời dối trá, còn nguyên nhân trong đó sợ là chỉ có số ít người mới biết được.
Mông Chiến cười lạnh nói: "Tiểu tử quê mùa, ngươi không phải người trong giang hồ, sẽ không phải là người của Ẩn tông chứ? Hoặc là người của Ma môn?" Nói xong, liếc về đám người Thiên Âm lão quái đối diện chỗ đó không xa.
"Ta, chỉ là một thợ săn" Nhạc Phàm vẫn lắc đầu, trong đầu không khỏi tái hiện lại cảnh tượng thời niên thiếu.
Vô Trần Tử trong mắt thoáng hiện lên vẻ âm trầm, có chút khó chịu hỏi: "Nếu tiểu hữu đã không phải người trong giang hồ, vì sao vẫn muốn tiến ra can dự vào việc của giang hồ?"
Khẽ lắc đầu, Nhạc Phàm ngữ khí không cho phép nghi ngờ đáp: "Việc của giang hồ không liên quan tới ta, ta tới, chỉ vì hắn!"
Mọi người nghe vậy, tất cả dời ánh mắt chuyển về Thiết Huyết đang suy yếu.
Chăm chú nhìn đối phương, Vô Trần Tử ngữ khí chuyển sang lạnh nhạt nói: "Vậy ngươi muốn thế nào?"
Nhạc Phàm vẫn kiên trì đáp: "Ta đã nói qua rồi, những gì Thiết Huyết muốn làm sẽ do ta thay".
"Không được!" Mông Chiến lạnh lùng quát lên, tiếp theo quay về Thiên Âm lão quái nói: "Lão quái, ngươi cũng thấy đó, người các ngươi lựa đã sắp không xong rồi, nếu không muốn bảo hắn chịu chết một cách vô nghĩa, các ngươi hãy mau chóng nhận thua đi, đừng để người trước mắt chịu nhục..."
"Thúi lắm..."
Thiên Âm lão quái giận dữ chửi mắng: "Mông Chiến tiểu nhi, ngươi thực không nên mặt dầy, nếu không phải tiểu tử thúi đó của các ngươi có kỳ bảo bảo vệ, sợ rằng hiện tại đã là một cái xác rồi, đâu còn để cho ngươi kêu gào loạn lên ở chỗ này! Ta khinh..."
Sự thật bày ra ở trước mắt, mọi người trong lòng vỡ lẽ, đích xác là Mộ Dung Ngạo Hàn đã chiếm tiện nghi, ai cũng không cách nào phản bác.
Mặc dù khuôn mặt già dặn của Mông Chiến có chút ngắc ngứ, nhưng vẫn cố ra vẻ khinh thường nói: "Thua rồi chính là thua rồi, bọn ngươi vẫn có ý muốn giảo biện, chứ không phải là Ma môn định nuốt lời trước đám người trong giang hồ này phải không!"
"Ngươi..."
Thiên Âm lão quái đang muốn phản bác, Độc Cô Vô Phong mở miệng nói: "Vô Trần Tử, lão phu muốn biết, 'Cửu dương kính trấn thiên kính' của tiểu tử đó có phải là kỳ bảo của Phiêu Miểu Phong các ngươi hay không, hay là của Vô Dương Tử?"
Vô Trần tử không rõ đối phương vì sao đột nhiên hỏi đến việc này, vì vậy gật đầu đáp: "Không sai, 'Cửu dương kính trấn thiên kính' chính là bảo bối của Vô Dương Tử sư huynh ta, không ngờ lại ban cho Ngạo Hàn sư điệt".
Độc Cô Vô Phong nói tiếp: "Ngươi năm lần bảy lượt nói người này là người trong giang hồ, vì sao lại có kỳ bảo 'Cửu dương kính trấn thiên kính' như vậy trong người? Chứ không phải là ngươi coi thường chúng ta không biết gì sao?" Câu cuối cùng, mỗi một chữ tựa như hàn băng đánh tới, khiến cho người khác bất giác lạnh run lên!
"Cái này..." Vô Trần Tử gượng cười nói: "Sư huynh ta nếu đã đem món gì ban cho Ngạo Hàn sư điệt, vậy món đó xem như của hắn rồi, tự nhiên có thể sử dụng".
"Được, như vậy là tốt rồi!" Độc Cô Vô Phong híp hai mắt lại nói: "Kiếm khôi là người hầu của ta, cũng là lợi khí của ta, nếu ta đem nó ban cho Thiết Huyết, nghĩ lại chắc cũng không vấn đề gì chứ?"
Mọi người kinh ngạc, trong đầu đột nhiên hiện lên một câu tục ngữ thô thiển: Chó không sủa mới là chó cắn người!
Lời của Độc Cô Vô Phong nói trúng ngay vào điểm yếu của đối phương! Ai cũng đều thấy, vừa rồi vội vã giao thủ, Mộ Dung Ngạo Hàn đã bị Kiếm khôi áp chế, mà hắn bây giờ, càng không phải là đối thủ của Kiếm khôi...
Chỉ bằng một câu nói, mọi người đã nhận ra, Độc Cô Vô Phong có thể có thành tựu hôm nay tuyệt đối không phải ngẫu nhiên, cái này không phải chỉ dựa vào lực lượng mà có thể thành công được, trí tuệ của hắn càng khiến cho người ta có muốn đề phòng cũng không đề phòng được, chỉ là hắn đã có thói quen dùng kiếm để biểu thị cách nghĩ của bản thân mà thôi.
Sau khi định thần, Mông Chiến lớn tiếng nói: "Không được, như vậy không giống nhau, 'Cửu dương kính trấn thiên kính' là vật chết, nhưng Kiếm khôi của ngươi đó lại là người sống, sao mà có thể so sánh được".
Chuyện nực cười này bắt đầu lớn rồi! Một cao thủ cảnh giới thiên đạo sơ cấp mà so cùng cao thủ cảnh giới thiên đạo trung cấp, căn bản là tính như không có nửa phần thắng. Chuyện buồn cười này bắt đầu đối với người của Ẩn tông mà nói, cũng không có điểm nào đáng cười.
Độc Cô Vô Phong chỉ cười nhạt, Thiên Âm lão quái ở bên lập tức quát lên: "Cái gì mà vật sống vật chết, các ngươi có thể cho mượn, không lẽ chúng ta lại không thể cho mượn? Ngươi có tâm thần cũng chớ xem chúng ta ngu ngốc có được hay không? Hắc hắc..."
Thấy ánh sáng ban mai của thắng lợi, Thiên Âm lão quái tự nhiên theo đó cao hứng. Ăn nói lung tung một hồi, khiến cho mọi người dưới đài cười thầm không thôi.
Vô Trần Tử đứng thờ ơ, ánh sáng còn lại nơi khóe mắt lặng lẽ liếc về chỗ khác.
Mộ Dung Ngạo Hàn vẫn không chen mồm vào được trong lòng đang cảm thấy bực bội, bên tai đột nhiên nghe được ám chỉ của Vô Trần truyền tới, nhất thời tinh thần hăng hái!
Không ít người cảm giác được không khí trong sân khác lạ, có lẽ chính vào lúc này, người động rồi...
Một thanh kiếm vô hình vô ảnh từ trong tay Mộ Dung Ngạo Hàn bay ra... Trong nháy mắt, hắn đánh ra mấy đạo ấn quyết chồng thêm lên kiếm, một luồng khí lạnh bay thẳng đi, nhưng lại không thấy bóng dáng gì!
"Ngươi dám!"
Cùng lúc đó, Độc Cô Vô Phong đã nổi giận mà ra tay, một đạo hàn quang sáng trắng theo ngón tay phát ra, muốn ngăn cản một kiếm này của Mộ Dung Ngạo Hàn, mà lúc này, Vô Trần tử và Mông Chiến cũng cùng ra tay: "Tranh chấp của tiểu bối, Kiếm ma cần gì ra tay..."
"Bùng..."
Một thanh âm khẽ vang lên, ba đạo hàn quang cùng quấn rịt lấy nhau, thế nhưng không ai làm gì được ai.
Chứng kiến tình trạng như thế, Thiên Âm lão quái cùng đám người Ẩn tông đang muốn trợ giúp, nhưng lại bị hấp dẫn bởi một luồng sáng kỳ diệu bắt mắt hơn, bối rối ngừng tay lại!
Đó là gì vậy?!
Trong lòng mọi người không khỏi dựng lên một dấu hỏi thật lớn.
Trên Tụ vũ đài đột nhiên xuất hiện một luồng sáng huyền diệu hấp dẫn ánh mắt mọi người, Ẩn tông cùng Ma môn cũng dừng động tác lại.
Không một ai có thể hình dung đó là loại tia sáng gì, tia sáng bảy màu xoay chuyển, sinh cơ hiên ngang...
Không ai có thể hình dung, cảm giác trong lòng khác lạ, hoặc ấm hoặc lạnh, như muốn sờ vào, nhưng lại xa xôi không thể với tới...
Thời gian tựa như dừng lại ở thời khắc này, hết thảy cũng trở nên yên tĩnh, thậm chí trống rỗng.
Đó chỉ là một "Tiểu tiễn" màu vàng lóe sáng xoay chuyển chói mắt, ánh sáng của nó làm cho trời đất vì đó mà buồn bã.
"Tuyệt tiễn" là một truyền thuyết, một truyền thuyết thuộc về giang hồ.
Mọi người dưới đài chứng kiến tình cảnh như vậy kinh hãi chấn động không thôi, mà hưng phấn thì lại càng nhiều hơn!
Biến cố bất thình lình, tuyệt không có ảnh hưởng đến sự phát huy toàn lực của Mộ Dung Ngạo Hàn, "Thừa ảnh" được chất thêm ấn quyết uy lực càng phi phàm!
Uy thế vô hình vô ảnh đến gần, Nhạc Phàm không chút nghĩ ngợi, đem "Tiễn hồn" phóng thẳng ra. Mặc dù hắn không thấy được sự công kích của đối phương, cũng không biết đối phương làm sao làm được, nhưng hắn biết rằng, bản thân mình không có đường lui, cũng không có lựa chọn, chỉ có công kích bất chấp tất cả, đánh gục đối phương!
"Tiễn hồn" theo ý niệm của Nhạc Phàm mà chuyển động, nghĩ muốn tới đâu, không đâu không tới!
Không một tiếng gió, không một tiếng vang! "Tiễn hồn" xẹt đến vô thanh vô tức, không có sai biệt nhanh và chậm, không có chênh lệch trước và sau... Bởi vì, khi tất cả mọi người vẫn chưa kịp phản ứng lại, "Tiễn hồn" đã xuyên qua thân thể của Mộ Dung Ngạo Hàn.
Một nét kinh hoàng, tỏa sáng trong tích tắc! Sự hoàn mỹ của nó hòa lẫn vào trời đất, tính mạng so ra cũng không rực rỡ hơn nó!
Lập tức lại một ý niệm, "Tiễn hồn" đã quay trở lại ở trong tay Nhạc Phàm. Còn trong mắt của Mộ Dung Ngạo Hàn chứa đựng đầy sự kinh hãi cùng khó tin, phảng phất như tất cả đều là ảo giác.
Mộ Dung Ngạo Hàn ngã xuống rồi, nhưng còn "Thừa ảnh" thì ở đâu?
Ánh sáng của mặt trời lặn cùng ánh trăng non giao nhau, phản chiếu một đạo quang ảnh vùn vụt...
"Không hay!"
"Sư phụ cẩn thận..."
"Nhạc Phàm!"
Đám người Long Tuấn sợ hãi lo lắng hô lên dồn dập, đáng tiếc Nhạc Phàm hiện tại đã không thể tiếp tục, cả Thiết Huyết phía sau cũng không còn lực giúp thay đổi nữa!
Không cam tâm! Chua chát! Buồn bã! Chẳng lẽ đây chính là kết quả? Một kết quả làm người khác không cách nào tiếp nhận.
Đúng vào lúc mọi người than thở, một thân ảnh màu trắng đột nhiên xuất hiện, bất chấp tất cả che ở trước người Nhạc Phàm... Đúng vậy, nàng che chắn sự công kích của "Thừa ảnh", cũng che chắn sự nguy hiểm cho Nhạc Phàm. Còn bản thân mình...
"Phập!"
Một tiếng vang khẽ, "Thừa ảnh" đã đâm vào thân thể của nàng, y phục tơ trắng nhuộm đỏ một mảng!
Thời gian ngưng kết tính mạng! Không gian ngưng kết hô hấp! Tựa hồ hết thảy tất cả đều trở nên trầm lặng.
Bất ngờ, mờ mịt, ngây dại, hoảng hốt! Là ai?! Là ai che ở trước mặt mình?
Nhạc Phàm nhìn bóng lưng thon thả mà kiên định trước mắt này, hai bàn tay run rẩy, ánh mắt tuyệt vọng, một loại tâm tình bất an cực độ mãnh liệt dâng lên trong lòng!
Không! Không phải là nàng, không nên là nàng, không...
Bóng lưng chầm chậm ngã xuống, Nhạc Phàm đỡ lấy, máu tươi nhất thời thấm ướt cả hai mắt!
Lúc này, Trần Hương được hắn ôm trong lòng toàn thân y phục trắng hơn tuyết, trước ngực một mảng đỏ hồng đẹp thê lương tuyệt sắc.
Tính mạng thì ra là đẹp mà lại khiến cho người ta thương cảm như vậy!
Những tia sáng còn sót lại của mặt trời sắp lặn khẽ buông xuống khuôn mặt Trần Hương, làm lộ ra ánh sáng trong suốt nhàn nhạt, ánh mắt ôn nhu điềm tĩnh tựa như trăng mới mọc...
Trần Hương chậm rãi vươn tay trái, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt của Nhạc Phàm khẽ vuốt. Sự ấm áp còn lại của đầu ngón tay, vẫn có thể cảm giác được lạnh giá, còn có... nước mắt rớt xuống ướt đẫm.
Trần Hương lặng yên không nói, nét mặt ôn nhu tươi tắn bao bọc lấy tim Nhạc Phàm. Nàng muốn đem hình ảnh thu vào trong mắt mình ghi nhớ vĩnh viễn, mặc dù, nàng không biết mình quan tâm như vậy là vì cái gì, nhưng nàng không muốn quên, không nghĩ ngợi...
Bi thống dục tuyệt mãn thương hoài,
Can tràng thốn đoạn niệm tâm gian.
Mạc ngôn vô tình lệ tự huyết,
Khô diệp tuế tuế táng hoa biên.
(Đau đớn chia lìa ngập đau thương,
Ruột gan đứt đoạn khi lòng nghĩ.
Đừng nói vô tình lệ như máu,
Lá khô năm cũ vùi bên hoa)
Giờ phút này, người thì phía trước, đầy trời hạnh phúc.
Giờ phút này, người thì trong lòng, hạnh phúc lại không ở bên.
"Không..."
Ngửa mặt lên trời gào thét, gầm rống rung trời!
Trần Hương chầm chậm nhắm hai mắt, Nhạc Phàm ôm lấy nàng thật chặt, liều mạng vận chuyển nguyên khí bên trong cơ thể, trút điên cuồng vào bên trong cơ thể Trần Hương.
Nhạc Phàm không quan tâm tới tính mạng của bản thân, không để ý tới sống chết của mình, hắn không để ý gì khác, chỉ cần có thể cứu lại Trần Hương, cái gì hắn cũng không để ý. Nhưng kiếm phong đâm thủng ngực, xuyên qua thân thể, làm sao còn có cơ hội sống được nữa?
Mọi người nơi đây bình tĩnh lại, chứng kiến cảnh tượng tình cảm đau đớn như vậy, cũng không ai lên tiếng nói chuyện. Hoặc là không muốn, hoặc là... nặng nề.
Bên phía Ma môn không có động tĩnh gì, bên phe Ẩn tông cũng vậy.
Tiết Ngưng Yên vẻ mặt tái nhợt, thân thể run rẩy muốn tiến lên, bỗng nhiên phát hiện chính mình không còn sức bước lên nửa bước. Thì ra, lòng nàng tuyệt không hề lạnh giá.
Vô Trần Tử khẽ than một tiếng, rồi mới dẫn người của Mộ Dung thế gia tiến thẳng về phía Mộ Dung Ngạo Hàn...
"Muội tử..."
Nhan Nguyệt Thi sà vào vào lòng Phó Suất, khóc như mưa. Chu Phượng cũng gục xuống vai Chu Tĩnh Nguyệt thương tâm khóc lóc, những người sau trong lòng chua xót không cất nên lời.
Long Tuấn và Đinh Nghị ngồi tê liệt dưới đất thất thần, hai mắt phớt đỏ, đau đớn vạn phần. Còn đám người Khấu Phỉ, Lỗ Thứ cũng cảm thấy khó chịu, ngây ra tại chỗ, chỉ có Tuyền Thanh sau khi chậm chạp lấy lại tinh thần, vội vàng vọt đến bên cạnh Nhạc Phàm, thi triển thuật Hồi thiên cho Trần Hương.
Nhạc Phàm ngơ ngẩn nhìn Tuyền Thanh hành động, trong tuyệt vọng vẫn ôm một điểm hy vọng gì đó. Bản thân hắn vốn hiểu y thuật, đương nhiên biết rõ tình huống của Trần Hương, nhưng hắn vẫn có hy vọng, dù chỉ một tia...
"Xin thứ lỗi..."
Tuyền Thanh nói ra ba chữ đầy hổ thẹn, sau đó còn nói gì nữa, Nhạc Phàm lại không có nghe, cũng không nghe thấy. Cảnh tượng ngày đó trong Tư Mã phủ lại phát sinh, ngay trước mắt mình, Nhạc Phàm lại một lần nữa mất đi Trần Hương rồi!
Tiểu Hỏa nhẹ nhàng đi tới bên người Nhạc Phàm, người sau phảng phất không biết. Thiết Huyết muốn tiến lên an ủi, nhưng không biết phải nói cái gì...
Trên đài thê lương, dưới đài càng một khoảnh buồn bã. Trong số bọn họ, có không ít người từng nghe qua chuyện xưa của Lý Nhạc Phàm... Trong chuyện xưa, miêu tả đầy đủ bơ vơ, chua xót, cay đắng, đau đớn, tuyệt vọng...
Không khí trầm lắng thấm đẫm thương đau nồng đậm!
Tuy nhiên, trong lòng Nhạc Phàm chỉ là ý hận, đó là ý hận đã xâm nhập vào tận gốc rễ của linh hồn!!!
Vì cái gì? Vì cái gì? Vì cái gì...
Nhạc Phàm giận dữ hỏi trời xanh, nhưng trời xanh không trả lời. Hắn bế Trần Hương lên, đi về phía Mộ Dung Ngạo Hàn cách đó không xa...
Vào lúc này, hắn muốn làm cái gì?
Trong lòng tất cả mọi người không khỏi nghi hoặc.
Mộ Dung Ngạo Hàn lần này chưa có chết, chỉ là yếu ớt lạ thường, tinh thần suy sụp, ánh mắt hoảng loạn không che dấu được sự kinh hãi của nội tâm!
"Thịch..."
"Thịch..."
Nhạc Phàm ôm lấy Trần Hương từng bước từng bước tiến tới, mỗi một bước như là giẫm vào trong lòng những người ở đây, biểu hiện trên mặt hắn, sát ý toàn thân, chính là nói cho người khác biết, hắn quyết tâm phải giết người!
"Ngươi định làm gì? Ngươi đánh ca ca ta bị thương thành bộ dạng như vậy còn chưa đủ sao?" Mộ Dung Lãnh Tuyết ôm lấy Mộ Dung Ngạo Hàn khẩn trương, lạnh lùng nhìn đối phương.
"Tránh ra..." Nhạc Phàm bất động, thanh âm lạnh như băng đâm xuyên vào tâm thần người khác.
"Ài..." Vô Trần tử thở dài nói: "Tiểu hữu, ngươi nên đi đi, ta sẽ không để ngươi làm hại Ngạo Hàn sư điệt đâu." Mộ Dung Ngạo Hàn là người của Phiêu Miểu Phong, vì thể diện của Phiêu Miểu Phong, Vô Trần Tử tự nhiên sẽ không để cho đối phương làm hại hắn nữa.
"Tránh ra!" Ngữ khí của Nhạc Phàm càng lạnh. Hắn không đến để tranh luận, trong lòng hắn chỉ có hận.
Vô Trần tử chính là người của Phiêu Miểu Phong, bản thân vốn là đứng ở thế mạnh, hắn thấy đối phương không hợp tác như thế, có chút khó chịu nói: "Ta không muốn làm khó ngươi, hy vọng ngươi đừng bức ta".
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì? Bằng vào cái gì mà thế mạnh là đủ có thể quyết định vận mệnh của người khác? Bằng cái gì mà không thể phản kháng?
Mọi người thấy tận mắt, trong lòng cũng vì Nhạc Phàm mà cảm thấy không cam lòng. Đương nhiên, bọn họ cũng vì mệnh vận của chính mình bị người khác quyết định mà không cam lòng.
"Tránh... Ra..."
Giận dữ hét lên một tiếng, sự tàn bạo chôn sâu trong lòng Nhạc Phàm, sát khí ngất trời, cuốn phăng tất cả mà tới...
"Ngươi..." Vô Trần Tử thực sự tức giận rồi, đang định bắt đầu ra tay đánh đối phương, hốt nhiên run rẩy!
Không chỉ Vô Trần tử, tất cả mọi người tại sân đều run lên, thậm chí chấn động!
Nhạc Phàm hai mắt đỏ hồng, hai chân rời khỏi mặt đất, chầm chậm bay lên, áo bào lẫm liệt, vẻ giận dữ trở nên điên cuồng! Càng kinh người chính là, mái tóc đen của hắn dần dần chuyển thành trắng như tuyết!
"Bạch... bạch phát!"
"Bạch phát ma quỷ..."
Dưới đài một thanh âm kinh hãi, hô hoán đánh thức truyền thuyết mà không ít người trong giang hồ đã quên mất... Một truyền thuyết thuộc về Bạch phát ma quỷ!
"Tiển hồn" màu vàng như thường lệ ở trước mặt Nhạc Phàm, phảng phất như lớn vô hạn! Tia sáng bảy màu phát ra âm thanh "tư tư", phảng phất như đang phát tiết phẫn nộ của bản thân!
Vô Trần Tử từ cười lạnh khinh thường, chuyển sang cẩn thận, trong lòng vô số suy nghĩ quay cuồng.
Đó là một mũi tên tuyệt mỹ, nó như là sự rực rỡ sáng lạn của vĩnh hằng!
Đó là một mũi tên giận dữ, nó đại biểu cho linh hồn phẫn nộ của Nhạc Phàm!
Không chỉ là phẫn nộ, còn có hận! Hận thật sâu! Hắn chưa từng có xung động muốn giết người như thế, chưa từng có qua!
Đó là một mũi tên thù hận, nó sinh ra bởi ý muốn giết người!
Tuy nhiên, ngay khi mọi người khẩn trương nhìn Nhạc Phàm, lại không có ai chú ý đến "Thừa ảnh" trước ngực Trần Hương đang dần dần biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro