Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

thuong thien quyen 12 chuong 30 den het

Quyển 12

Chương 30

Cổ lão truyện thuyết (3)

Dịch: huntercd

Biên tập: huntercd

Nguồn: Ngạo Thiên Môn

Thu gọn nội dung

Tang Nha Tộc trưởng nói một hơi rất nhiều, nhưng Nhạc Phàm vẫn không hiểu lắm, những điều đối phương nói với việc truyền thừa của Tiểu Minh Hữu có quan hệ như thế nào?

Trần Hương lẳng lặng đứng ở một bên, vẻ sương lạnh trên mặt dần dần tản đi, trong mắt hiện lên vẻ kỳ dị.

Tiếp theo, Tang Nha Tộc trưởng lại nói: "Tìm nhiều năm, vào một lần ngẫu nhiên, Từ Phúc trong một ngôi cổ mộ đã tìm được một phần bí tịch, ở trên ghi lại Tầm tiên lộ..."

"Tầm tiên lộ! Chẳng lẻ trên thế gian thật có thần tiên sao?"

Nhạc Phàm thanh âm trầm thấp, trong lòng đầy sự nghi hoặc.

Trần Hương liếc nhìn đối phương, thản nhiên mở miệng nói: "Thiên địa to lớn, không gì là không thể. Nếu từ xưa đã có truyền thuyết về thần tiên, nhất định là có đạo lý trong đó. Ví dụ như người tu hành chúng ta tự thân tu luyện, chính là vì tìm hiểu bí mật của thiên đạo, ý nghĩa thật sự của cuộc sống... Tuy nói không thể trường sinh bất lão, nhưng tính mạng kéo dài hơn nhiều so với người bình thường, hô mưa gọi gió cũng không phải chỉ là lời nói".

"Cô nương nói đúng là như thế" Tang Nha Tộc trưởng gật đầu đồng ý: "Dưới tình huống bình thường, người có đại năng lực sống lâu hơn rất nhiều so với người bình thường. Nhưng muốn được phải nỗ lực... Tu hành là một quá trình gian khổ lâu dài, không có đại nghị lực cùng đại trí tuệ thì không có khả năng thành công. Tần Hoàng vốn có phẩm chất thiên phú, khả năng xuất chúng, đáng tiếc hắn vì thống nhất thiên hạ, đã làm việc rất nhiều, tâm lực ngược lại sớm suy kiệt, cho nên mới vội vả lệnh cho Từ Phúc đi tìm thuốc trường sinh bất lão hư vô mờ ảo đó..."

Nhạc Phàm cúi đầu suy tư, trong đầu phảng phất như quay trở lại cảnh tượng quá khứ cổ xưa.

Chỉ chốc lát sau, Nhạc Phàm chuyển hỏi: "Nhất tộc các ngươi cùng Từ Phúc có quan hệ gì?"

Tang Nha Tộc trưởng khẩu khí đầy vẻ hận mà nói: "Thủ lăng nhất tộc chúng ta cùng với Từ Phúc xác thực có quan hệ, tình cảnh của chúng ta như vậy là do một tay hắn tạo thành..."

"... năm đó, Từ Phúc vì tìm tiên sơn, mang năm trăm] đồng nam đồng nữ cùng vô số vàng bạc tài bảo đi nơi Đông hải. Mà Tần Hoàng không tin Từ Phúc, vì vậy hắn âm thầm phái thân tín của bản thân đi theo, một đường đi tới hòn đảo này... Mọi chuyện đều bắt đầu từ nơi này..."

Tang Nha Tộc trưởng ánh mắt trầm trọng, khuôn mặt già nua càng có vẻ tái nhợt! Năm đó đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, có thể làm cho lão nhân này có bộ dáng như thế? Là vì cái gì, làm cho một tộc có thể chấp nhận thủ hộ tại hoang đảo này?

Nghe được lời đối phương nói, Trần Hương bây giờ đối với những việc phát sinh ở nơi này càng ngày càng tò mò!

Song, Nhạc Phàm vẫn cau mày. Hắn đối với chuyện trước kia cũng không có hứng thú, cũng không muốn biết chuyện ở trong đó xảy ra cái gì, nếu không vì chuyện này quan hệ đến tính mạng của Tiểu Minh Hữu, chỉ sợ hắn sớm không muốn nghe chuyện xưa của đối phương.

"Cái này tất cả đều là âm mưu, một âm mưu rất lớn!"

Sau khi tâm tình đã dịu lại, Tang Nha Tộc trưởng nói: "Kỳ thật, nơi này vốn lúc đầu là một hòn đảo hoang vu, làm gì có tiên sơn diệu cảnh gì, mà cái bản đồ đó bất quá chỉ là do Từ Phúc dựng nên thôi!"

"Tự mình dựng lên?!" Trần Hương giật mình: "Vậy Từ Phúc mấy chừng đó thời gian, để tới nơi này làm cái gì?"

Tang Nha Tộc trưởng tiếp tục nói: "Từ Phúc vốn đã có dã tâm bừng bừng, hắn lấy tiếng tìm thuốc, dẫn năm trăm đồng nam đồng nữ lên đảo, mục đích chính là muốn dùng máu tươi cùng trái tim của bọn họ để tế tự, muốn mở ra Cửu U phong ấn... thức tỉnh thượng cổ đại ma thần, phá tan cả thế giới".

"Thượng cổ đại ma thần!!!"

Trần Hương thốt lên, trong mắt không che dấu được nội tâm chấn động: "Đại ma thần không phải đã bị tiêu diệt vào thời thượng cổ rồi sao? Cửu U phong ấn này là chuyện gì?"

Thân là người thừa kế Thiên môn, Trần Hương đối với số chuyện từ xa xưa tự nhiên là đã nghe qua. Mặc dù nàng giờ phút này tính tình đại biến, nhưng nàng vẫn nhớ rõ cô cô đã nói qua với mình...

Truyền thuyết viễn cổ, thuở hồng hoang, thiên hàng tai kiếp, trời và đất, chi ly phá vỡ, cả thế gian đều là một mảng tối tăm.

Tai nạn xảy ra, làm cho nhân gian các nơi hỗn loạn, sanh linh thống khổ! Theo đó, một loại người quái dị đột nhiên xuất hiện. Không ai biết đám người này từ đâu mà đến, chỉ biết là bọn họ thích giết chóc, uống máu mà sống... Mọi người gọi là "Tà ma!" Mà trong đó, "Đại ma thần" là cực kỳ kinh khủng nhất!

Mắt thấy nhân gian trở thành địa ngục! Ngay lúc này, một đám người lai lịch thần bí xuất hiện, cùng tà ma chiến đấu... Rồi sau đó truyền lại các

phương pháp tu luyện, làm cho những người có thể chất ưu tú đạt được lực lượng cường đại, đoàn kết lẫn nhau, đem những loài giống quái dị kia tiêu diệt toàn bộ! Đây chính là lai lịch ban đầu của tu hành giới.

Tang Nha Tộc trưởng nghe Trần Hương nói như vậy, lắc đầu không đồng ý nói: "Cô nương, ta không biết các ngươi ghi lại truyền lưu như thế nào, nhưng so với truyền thuyết của tộc ta ghi lại thì khác xa".

"Tà ma loạn thế, sanh sanh bất diệt... Đại trí giả thời viễn cổ vì cứu vớt thiên hạ chúng sinh, lấy bản thân, tụ vạn nhân lực, hóa thành Vạn quân chi phong, trấn tà ma xuống dưới Cửu U, phong ấn lại. Vạn thế sau đó, thiên địa lần nữa dị động. Dưới Cửu U, mấy vạn tà ma lại muốn làm loạn. Mà bộ phận tà ma chạy thoát khỏi sự trấn áp của phong ấn, đi giết chóc khắp nơi làm hại nhân gian..."

Tang Nha Tộc trưởng thái độ rất nghiêm túc kể lại truyền thuyết lâu đời, Nhạc Phàm càng nghe càng càng cảm giác được sự nguy hiểm, mà vẻ mặt của Trần Hương cũng rất trầm trọng.

Một hồi sau, Nhạc Phàm nói tránh đi: "Tang Nha Tộc trưởng, chuyện sau này thế nào? Cho dù đây là âấ mưu của Từ Phúc, cùng với chuyện truyền thừa của Minh Hữu thì có quan hệ gì?"

Ho khan hai tiếng, Tang Nha Tộc trưởng thở dài nói: "Sau khi chuyện phát sinh, nói vậy các ngươi cũng đã đoán được... Không sai, sau khi chuyện được tổ tiên chúng ta phát hiện, vào lúc mấu chốt liền ra tay khống chế, vì vậy hai bên xảy ra ác đấu... Cuối cùng, yêu sư Từ Phúc không thể mở phong ấn, trọng thương trốn ra biển lớn, cũng không biết sống hay chết. Mà tổ tiên của chúng ta cũng trọng thương khó chống đỡ được... Sau khi hắn trở về Trung thổ đem việc này bẩm cáo cho Tần Hoàng liền chết đi".

"Tần Hoàng vì bảo vệ bí mật của hòn đảo này, liên tiếp giết sạch mười mấy tên đại thần có liên quan, cũng tự mình thống lĩnh tổ tiên của Thủ lăng nhất tộc đến nơi đây tìm hiểu... Chỉ tiếc, lúc ấy Tần Hoàng tuổi đã cao, lại bị gió độc trên biển nhiễm vào, cuối cùng ở chỗ này mà quy thiên. Tổ tiên cảm ân đức của Tần Hoàng, liền ở tại chỗ này xấy dựng Hoàng lăng, do nhất tộc chúng ta bảo vệ, đồng thời, gánh chịu trách nhiệm bảo vệ Cửu U phong ấn..."

"Tần Hoàng đảo... Tần Hoàng lăng?! Vậy chuyện gì xảy ra với Hán vương bảo tàng? Cửu U phong ấn lại là chuyện gì?" Nhạc Phàm âm thầm ngẫm nghĩ, tựa hồ mơ hồ cảm giác được cái gì đó. Nhưng sau một hồi suy nghĩ, lại không tìm được bất cứ đầu mối nào.

Chữ ký của Lăng Độ VũKênh 108 - Trang xem phim online

Tài sản của Lăng Độ Vũ

Lăng Độ Vũ

Xem Lý Lịch

Gửi tin nhắn tới Lăng Độ Vũ

Tìm thêm bài của Lăng Độ Vũ

6 ngày trước #470

Lăng Độ Vũ

-=[ Ngự Thủy Đầu Lĩnh ]=-

Gia nhập: 16-01-2007

Bài viết: 4.013

Điểm: 113

L$B: 212.650

Tâm trạng:

Quyển 12

Chương 31

Tế thuyết duyên do

Dịch: huntercd

Biên tập: huntercd

Nguồn: Ngạo Thiên Môn

Thu gọn nội dung

Mặc dù trong lòng vô cùng phức tạp, nhưng Nhạc Phàm cũng không lộ vẻ gì khác lạ. Trần Hương nhìn hắn, môi mấp máy định nói lại thôi, ngay sau đó phục hồi vẻ hờ hững trước đó.

"Chao ôi! Đây cũng là số phận! Cũng là số phận!"

Một trận than thở bất đắc dĩ, tộc trưởng Tang Nha vẻ mặt buồn bã nói: "Chuyện nếu như chỉ có vậy, Thủ lăng nhất tộc chúng ta cứ đời đời kiếp kiếp trôi qua như thế, cũng chưa hẳn không phải chuyện tốt... Ít nhất, cuộc sống nơi này yên bình phẳng lặng, không có sự quấy rầy cùng tranh chấp của thế tục. Chỉ tiếc cảnh đẹp không dài, năm đó ngay khi xây dựng xong Hoàng lăng mộ, Cửu U phong ấn chôn sâu dưới lòng đất đột nhiên xuất hiện dị động..."

"Dị động! Dị động gì?"

Trần Hương chân mày khẽ máy động, ngưng trọng chăm chú hơn mấy phần.

Phải biết rằng, nếu phong ấn đúng theo như lời đối phương thật sự tồn tại, như vậy vạn nhất xuất hiện tình huống gì, sẽ thành tai ương của cả thiên hạ! Thiên môn luôn luôn lấy bảo vệ dân thường làm cách hành xử của mình, Trần Hương thân là Thiên môn cung chủ, khó tránh khỏi có nỗi day dứt này.

Trầm mặc gật đầu, tộc trưởng Tang Nha nói tiếp: "Năm đó Từ Phúc lấy máu tế hồn, mặc dù bị tổ tiên can thiệp, nhưng bắt đầu kể từ đó, phong ấn tựa hồ đã xuất hiện vấn đề rồi... Thêm vào nữa, về sau lại xây dựng Hoàng Lăng địa cung trên một quy mô lớn, khiến cho địa thế của hòn cô đảo này phát sinh biến hóa rất lớn! Cứ mấy chục năm, vực sâu dưới lòng đất sẽ lại tỏa ra một loại sát khí kỳ quái, so với hàn khí lạnh hơn, so với vụ khí đậm đặc hơn... Hôm trước địa phương các ngươi xông vào vốn là một miệng núi lửa, nhưng chính là sau lần biến hóa đó, chỉ trong một ngày đã hình thành cảnh tượng như vậy!"

Một ngọn núi lửa thật lớn, chỉ trong một ngày đã hóa thành núi tuyết! Cổ quái bên trong quả thật con người khó mà chịu nổi, Nhạc Phàm và Trần Hương nghe vậy âm thầm kinh hãi.

"... Chính cảnh tượng biến hóa đó là mở đầu cho nỗi đau khổ của tộc chúng ta!"

Ngừng một chút, Tang Nha tộc trưởng nói giọng ngẹn ngào: "Kể từ sau hôm đó, trên hòn cô đảo này, cứ qua mỗi năm mươi năm chúng ta lại phải đối mặt với một lần nguy cấp sinh tồn, hứng chịu sự tập kích của sát khí, có thể nói là nước sôi lửa bỏng... động vật trên đảo dần dần bị diệt tuyệt, những loài vật còn lại phát sinh biến hóa kỳ quái. Bạch Phệ nghĩ, Thứ Huyết bức, Lăng Giác thú... còn có Thực Nhân đằng, Ác Linh hoa , sức tàn hại của mỗi một vật đều là trí mạng! Muốn sinh tồn càng thêm khó khăn!"

"Đã như thế, vậy các ngươi vì cớ gì mà không rời khỏi nơi này?"

Nhạc Phàm tự hỏi một lượt, chỉ cảm thấy rời khỏi nơi này mới là lựa chọn tốt nhất.

"Rời khỏi nơi này, quả thật dưới tình huống khi ấy là lựa chọn tốt nhất! Chỉ có điều..." Giọng nói biến đổi, chỉ nghe Tang Nha tộc trưởng nói: "Chỉ có điều, lựa chọn tốt nhất tuyệt không nhất định sẽ là lựa chọn cuối cùng. Vừa rồi ta cũng nói qua, chúng ta đều là cam tâm tình nguyện lưu lại. Ý nghĩa tồn tại của chúng ta là vì bảo vệ sự an toàn của Hoàng lăng, điều này là niềm tin chúng ta giữ gìn từ xưa tới nay, cũng là tự tôn và kiêu hãnh của tộc chúng ta, giống như tôn nghiêm của một dân tộc... Chúng ta cam tâm tình nguyện, tình nguyện!"

Thanh âm biến đổi: "Chỉ là, mỗi lần chứng kiến người của tộc vì sát khí tập kích mà chết đi, tâm tình như vậy các ngươi sẽ không cách nào hiểu được!"

Tôn nghiêm của dân tộc sao?

Nhạc Phàm, Trần Hương không khỏi khẽ gật đầu. Giờ phút này, bọn họ mặc dù không cách nào hiểu được, nhưng có thể lý giải được tâm tình của đối phương... Mặc dù Nhạc Phàm luôn bình thản, Trần Hương là cung chủ cao quý, nhưng bọn họ vẫn như cũ không cách nào bác bỏ tôn nghiêm như thế, bởi vì đó là nhân tính tồn tại cơ bản nhất. Nhưng chính là sự trói buộc như thế, lại trở thành đau thương lớn nhất của Thủ lăng nhất tộc!

Cam tâm tình nguyện rồi lại bất đắc dĩ, khuất phục dưới sự đau khổ của vận mệnh! Điều này cũng khó trách Tang Nha tộc trưởng lại buồn bã như thế.

Giống như nhìn thân nhân bên cạnh mình lần lượt từng người rời đi, mùi vị đó...

Nhạc Phàm nhìn Trần Hương bên cạnh một chút, trong ánh mắt lóe lên điều gì vậy.

"Tới tận sau này..."

Tang Nha tộc trưởng nói tiếp: "Tới tận sau này, cho tới khi tộc trưởng đời thứ ba của tộc chúng ta từ trong lăng mộ Tần hoàng đạt được một kiện bảo bối thần kỳ, dùng hết toàn bộ tinh lực mới tạm thời trấn áp sát khí! Chỉ có điều, cứ cách mỗi trăm năm thời gian, sẽ vẫn có sát khí thoát ra như cũ. Mà biện pháp duy nhất để giải cứu, lại là tộc trưởng đời kế tiếp lấy tính mạng làm phí tổn, vận dụng năng lượng ẩn chứa trong kiện kỳ bảo đó, mới có thể miễn cưỡng vượt qua để cho cuộc sống yên ổn."

"... Ta thấy Thủ lăng nhất tộc đời đời kiếp kiếp cam tâm tình nguyện ở lại giữ cô đảo, con cháu của tộc mấy ngàn người, hôm nay chỉ còn lại có mấy trăm người! Nếu như cứ tiếp tục như thế, cuối cùng còn có hy vọng gì?"

U ám giảm dần, Tang Nha tộc trưởng nhìn Minh Hữu trên giường vui mừng cười: "May là, vào lúc mấu chốt đã cho ta gặp được hài tử này, thân có sẵn tiên thiên linh mạch, huyền quang thấu đỉnh, trong cơ thể có một luồng năng lượng thật lớn lại nhu hòa... chỉ cần hắn có đủ khả năng mở ra truyền thừa của tiên linh (**), đạt được lực lượng của các đời trước tích tụ lại, liền có thể hoàn toàn vận dụng kỳ bảo. Như vậy, tộc chúng ta mới có hy vọng mới, nếu không..."

Nghe tới chỗ này, Nhạc Phàm cùng Trần Hương cuối cùng đã hiểu. Đối phương khăng khăng níu chặt Minh Hữu không thả, đơn giản là muốn lợi dụng thân thể ấy làm một vật chứa, chứa đựng "năng lượng" của Thủ lăng nhất tộc bọn họ đã tích tụ ngàn năm, sau đó lại vận dụng kỳ bảo trấn áp sát khí hoàn toàn.

Nếu thực như lời của Tang Nha tộc trưởng, Tiểu Minh Hữu hẳn là không có nguy hiểm tính mạng.

Nghĩ đến đây, Nhạc Phàm lông mày giãn ra: "Tang Nha tộc trưởng, ta hy vọng Minh Hữu là tuyệt đối an toàn."

"Tiểu huynh đệ xin yên tâm, chúng ta tuyệt đối sẽ không thương tổn hài tử này. Nếu không phải nhân số của tộc chúng ta ít ỏi, không tìm được người thân có linh mạch, cũng sẽ không để cho người ngoài tộc nhúng tay vào việc này đâu. Ôi ..."

Trần Hương yên lặng không nói, nhìn trúc ngọc trong tay chẳng biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Nhạc Phàm cúi đầu trầm ngâm, đồng dạng tâm sự nặng nề.

Vào lúc ba người trầm mặc, đột nhiên ngoài cửa xông vào một người, chính là A Đồ đã dẫn đường cho Nhạc Phàm, Trần Hương.

Chỉ thấy A Đồ xô cửa mà vào, mặt lộ vẻ khẩn trương nói: "Bẩm cáo tộc trưởng, có người xông vào Thánh sơn..."

"Cái gì!? Là ai xông vào núi?"

Tộc trưởng Tang Nha đùng đùng đứng dậy!

Nhạc Phàm, Trần Hương biến sắc mặt, Thánh sơn trong miệng đối phương không phải chính là "Đại Tuyết Sơn" sao?!

A Đồ nhìn hai người Nhạc Phàm, lạnh lùng nói: "Chính là những người lần trước cùng bọn họ đồng thời xông vào."

"Là bọn họ!"

Tang Nha tộc trưởng khẽ run lên, xoay người nói: "Tiểu huynh đệ, bằng hữu của các ngươi ..."

"Bọn họ không phải bằng hữu của ta." Nhạc Phàm cự tuyệt thẳng thừng.

Tộc trưởng Tang Nha gật đầu hiểu ra, lập tức hướng về A Đồ hỏi: "Thánh sơn không phải có Thánh thú giữ sao, bọn họ thế nào mà còn dám tới?"

"Bọn họ đột nhiên trở nên thật là lợi hại, Thánh thú, Bạch phệ nghĩ, Thứ huyết bức... tất cả đều không làm gì được bọn họ nữa."

"Không ngờ có thể như vậy!"

Tộc trưởng Tang Nha cảm thấy có chút bất ngờ, vội nói: "Đi, trước tiên chúng ta tới xem xem..."

Hai người đang định rời đi, Nhạc Phàm đột nhiên chặn hai người lại nói: "Ngươi cứ để chúng ta ở đây như vậy sao?"

"Chúng ta không để ngươi lại còn có thể làm gì bây giờ?" Tộc trưởng Tang Nha cười khổ nói: "Tóm lại chẳng phải dạng liều mạng ngươi chết ta sống thì không nhất thiết phải tới! Đương nhiên, nếu như quả thực ngươi định mang hài tử rời đi, không ngại thử xem."

Đối phương sử dụng cả cứng lẫn mềm, ý tứ trong câu không cần nói cũng biết.

"Ta phải đi cùng các ngươi." Nhạc Phàm không chịu để đối phương sắp đặt, chú tâm nói: "Ta từng đáp ứng với bọn họ sẽ giúp bọn họ tìm đồ vật, hơn nữa... có một số việc ta muốn chứng thực một chút."

Nhạc Phàm vừa dứt lời, Trần Hương bên cạnh nói chen vào: "Ta cũng muốn đi."

"Nàng đi làm gì?"

"Ta... hiếu kỳ."

Không để ý tới vẻ mặt ngây ngốc của mọi người, Trần Hương đi thẳng ra bên ngoài phòng.

- Tạm dịch: Kiến trắng ăn thịt, Dơi chích máu, Thú sừng bốn cạnh, Dây mây ăn thịt người, Hoa hại linh hồn.

Chữ ký của Lăng Độ VũKênh 108 - Trang xem phim online

Tài sản của Lăng Độ Vũ

Lăng Độ Vũ

Xem Lý Lịch

Gửi tin nhắn tới Lăng Độ Vũ

Tìm thêm bài của Lăng Độ Vũ

5 ngày trước #471

Lăng Độ Vũ

-=[ Ngự Thủy Đầu Lĩnh ]=-

Gia nhập: 16-01-2007

Bài viết: 4.013

Điểm: 113

L$B: 212.650

Tâm trạng:

Quyển 12

Chương 32

Hoàng lăng địa cung (1)

Dịch: huntercd

Biên tập: huntercd

Nguồn: Ngạo Thiên Môn

Thu gọn nội dung

Hoàng hôn đã gần đến...

Xung quanh Tuyết sơn, một vùng sương lạnh trắng mịt mù vẫn bao phủ như cũ!

Mà lúc này, hồ dưới chân núi ầm ầm dậy sóng, Thánh thú trông cửa của Thủ lăng nhất tộc đang bị một cái lưới ngũ sắc cực lớn vây khốn ở giữa mặt nước, không thoát được!

Năm người năm phương, ngũ hình biến hóa, qua lại thay đổi tuần hoàn, phát triển không ngừng... Đây chính là "Ngũ hành khốn thiên trận" mà Ngũ lão rất lấy làm ngạo mạn.

Trận này vốn là lợi hại, lại thêm Ngũ lão dùng bí pháp đề thăng công lực, uy lực càng lớn vô cùng.

"Oa... Oa... Oa..."

"Hóa Xà" kêu rống lên phẫn nộ, thanh âm vừa sắc nhọn vừa kinh khủng vang vọng giữa trời đất... làm cho thú rừng xung quanh đều sợ hãi tránh đi!

Trên trời bờ hồ, Ngũ lão mệt mỏi mồ hôi đầy đầu, nhưng khuôn mặt thì lại có chút đắc ý. Mất già nửa ngày công phu, năm người các nàng rốt cục xua tan thủy triều của con thú, lại còn vây khốn "Hóa Xà"... Bây giờ, chỉ cần đợi tới khi mặt trời xuống núi là xong.

Trên bờ hồ, Thi Bích Dao nhìn sắc trời một chút, lại nhìn về nơi đỉnh núi, toàn thân không khỏi lặng đi, lập tức chợt bừng tỉnh: "Thì ra như thế, thì ra như thế..."

Lập tức, Thi Bích Dao lập tức hướng Ngũ lão hô lên: "Ngũ lão, các người mau nhìn về phía đỉnh núi kia..."

Ngũ lão nghe vậy, ánh mắt đồng thời chuyển vào đỉnh núi, chỉ thấy một mảng sương lạnh trắng mịt mù đó đang dần dần tan đi, một vùng trời sáng sủa trong trẻo!

"Thì ra là phải đợi tới khi mặt trời lặn, sương lạnh nơi này mới có thể tan đi!"

Bà già áo lam như có điều suy nghĩ khẽ gật đầu, vội nói: "Đi! Chúng ta mau lên đỉnh núi."

Thời gian không đợi người, Ngũ lão lần nữa hợp lực đánh "Hóa Xà" rơi vào đáy hồ, sau đó mang theo Thi Bích Dao bay lên đỉnh núi.

"Đông hải ngàn dậm hữu cô đảo, thập vạn mã não thủy trung tàng, bạc tuyết sơn đầu vọng tây lạc, bàn thạch tự chuyển đoạn môn khai, Thất tinh Bắc đẩu biến hóa mười chín lần, thì ra là ở trong núi này... Bạch tuyết sơn đầu vọng tây lạc... vọng tây lạc..."

Thi Bích Dao nhẩm đi nhẩm lại sáu câu tiên tri theo như lời Nhạc Phàm, đột nhiên run lên: "Ngũ lão, các ngươi mau nhìn chỗ kia!" Dứt lời, đưa ngón tay hướng về hồ dưới chân núi.

Chỉ thấy, ánh nắng sót lại của mặt trời sắp lặn rải ra từng chùm ánh sáng vàng rực, mặt hồ phản chiếu ánh sáng ngũ sắc lộng lẫy... Chỉ một lát sau, toàn bộ ánh sáng đều chiếu xạ lên trên vách núi tuyết trắng.

Vách núi nhẵn bóng như gương, sau đó hội tụ thành một cột sáng hoa mỹ, phản xạ vào một nơi trống trơn trên ngọn núi phía tây bắc.

Mọi người lặng đi, tất cả đều bị cảnh tượng kỳ diệu này làm cho chấn động!

Các nàng đương nhiên sẽ không cho rằng cảnh tượng nhìn thấy trước mắt chỉ là một sự trùng hợp, thời gian chuẩn xác, cái hồ im lìm kỳ quái, vách núi trơn nhẵn... Tất cả những điều này đủ để nói rằng trong đó ngầm dấu huyền cơ.

"Mọi người mau nhìn, nơi đó chắc chắn chính là cửa vào, xem ra cố gắng của chúng ta không có uổng phí!"

Một thanh âm kinh hãi lẫn vui mừng thức tỉnh mọi người, Bạch bà bà lập tức ngự không vọt lên, bay về điểm cuối theo cột sáng chỉ dẫn.

Mọi người sau đó theo sát tiến lên theo!

Điểm cuối của cột sáng là một hắc động dài rộng chừng một trượng!

Cửa động sâu hun hút không ngừng cuồn cuộn hấp thụ thiên địa linh khí, cột sáng hoa mỹ bắn vào trong đó, không hề có một chút động tĩnh.

Chứng kiến tình huống quỷ dị như thế, cao thủ như Ngũ lão cũng cảm thấy choáng váng đến tê cả da đầu!

Một cái cửa như vậy, rốt cuộc là thế nào mà hình thành? Thực sự có thể tiến vào không?

"Nên làm gì bây giờ?"

Không thấy rõ tình huống bên trong, Bạch bà bà cúi đầu trầm ngâm, tứ lão còn lại nhìn nhau...

Thi Bích Dao khẽ cau mày nói: "Ngũ lão, Bích Dao cho rằng việc này không nên chậm trễ, cho dù nguy hiểm chúng ta cũng nên thử một lần. Nếu không..." Nếu không làm sao, không cần nàng nói, mọi người tự nhiên minh bạch.

Lần này bọn họ đến đây, chính là vì tìm Thánh vật, nếu bởi vì khó khăn mà rút lui, còn không bằng bỏ cuộc ngay từ đầu cho nhẹ nợ.

Thoáng do dự, bà già áo đỏ nói lớn: "Đại tỷ, để ta đi dò đường trước, nếu không có nguy hiểm, các ngươi hãy vào!"

Chưa đợi cho mọi người có phản ứng, bóng hình của bà già áo đỏ đã biến mất ở trước mắt.

"Đáng chết! Lão Ngũ ngươi làm gì thế?!"

Bà già áo đen phản ứng lại đầu tiên, mặc dù bình thường nàng ăn nói lạnh nhạt, nhưng tình tỷ muội mấy chục năm, sự qua tâm trong lòng sao có thể ít được? Lúc này thấy bà già áo đỏ lấy thân thử hiểm nguy, bản thân cũng nhảy theo vào hắc động...

"Ôi... hai tên gia hỏa lỗ mãng này!"

Bạch bà bà thấy thế, lắc đầu bất đắc dĩ: "Tỷ muội một lòng, đồng sanh cộng tử, chúng ta cũng vào đi thôi!"

Ba lão cùng Thi Bích Dao không hề chậm trễ, tung mình nhảy vào lỗ đen...

Trong bóng tối.

"Bùng... Bùng... Bùng..."

Đợi sáu người mới vừa vào hắc động, trong hồ nhất thời nhô lên ngàn tầng sóng lớn!

"Hóa Xà" phá vây mà ra, không ngừng xoay quanh không trung giương nanh múa vuốt, điên cuồng rít gào! Một đôi đồng tử thú tính dữ tợn nhìn quanh bốn phía, đầy trời mưa tên đánh xuống...

Phẫn nộ bộc phát, trong vòng vài dặm một bãi ngổn ngang!

Một trận phát tiết không kết quả, "Hóa Xà" đình chỉ cử động điên cuồng của mình, ngay sau đó chìm vào trong hồ không một tiếng động.

Hết thảy tất cả lại khôi phục yên lặng, ngoại trừ bãi ngổn ngang xung quanh kia.

Mặt hồ phẳng lặng, cột sáng hoa mỹ vẫn chưa biến mất.

Xa xa, ba bóng hình cực nhanh vút qua, thì ra là tộc trưởng Tang Nha mang theo Nhạc Phàm, Trần Hương tới trước một bước.

"Chẳng lẽ đây là cửa vào Hoàng lăng?"

Nhìn hắc động trước mặt, Nhạc Phàm không khỏi lặng đi.

"Không sai, đây chính là cửa vào Hoàng lăng địa cung!"

Tang Nha tộc trường nhìn hoàn cảnh chung quanh một chút, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Thật là cao thủ lợi hại, không ngờ ngay cả Thánh thú cũng không làm gì được các nàng."

Suy nghĩ một chút, Nhạc Phàm nhìn qua dấu vết dưới chân, đứng dậy nói: "Sáu dấu chân khác nhau, xem ra, chắc là các nàng đã tiến vào rồi." Nói rồi, Nhạc Phàm búng một khối đá vào hắc động, thế nhưng không có phản ứng gì.

Tộc trưởng Tang Nha trầm giọng nói: "Cánh cửa 'Kỳ môn' này chính là Thiên cơ môn năm đó đặc biệt thiết kế riêng cho Hoàng lăng địa cung, đã có thể ngăn cách với thế tục không bị bên ngoài xâm lấn quấy nhiễu, có thể tự động thu nạp thiên địa linh khí, bảo trì địa cung không bị thủy triều lạnh giá ăn mòn... Chỉ có điều, khuyết điểm duy nhất của 'Kỳ môn' chính là mỗi ngày đều sẽ cố định mở ra chốc lát. Đương nhiên, Thiên cơ môn vì phòng ngừa người ngoài xông vào, ở bên trong đã bố trí vô số cơ quan ngầm, nếu là người không biết đường đi, thì lại càng nguy hiểm!"

Nhạc Phàm không nhiều lời nữa, Trần Hương giữ yên lặng, ai cũng không biết ở trong lòng bọn họ suy tính cái gì.

Mặt trời dần dần hạ xuống, những tia nắng màu vàng còn lại nhạt dần rồi tiêu tan...

"Không hay, 'Kỳ môn' sắp khép lại rồi..."

Mắt thấy cột sáng sắp biến mất, hắc động chuẩn bị khép lại, tộc trưởng Tang Nha mặt lộ lo lắng: "Thập thần tướng bọn họ thế nào vẫn còn chưa tới? Thôi, hay là vào xem trước rồi hãy nói."

Hừ một tiếng, tộc trưởng Tang Nha sải bước tiến vào hắc động.

Nhạc Phàm, Trần Hương nhìn nhau một cái, đồng thời tung người nhảy vào.

Chữ ký của Lăng Độ VũKênh 108 - Trang xem phim online

Tài sản của Lăng Độ Vũ

Lăng Độ Vũ

Xem Lý Lịch

Gửi tin nhắn tới Lăng Độ Vũ

Tìm thêm bài của Lăng Độ Vũ

5 ngày trước #472

Lăng Độ Vũ

-=[ Ngự Thủy Đầu Lĩnh ]=-

Gia nhập: 16-01-2007

Bài viết: 4.013

Điểm: 113

L$B: 212.650

Tâm trạng:

Quyển 12

Chương 33

Hoàng lăng địa cung (2)

Dịch: huntercd

Biên tập: huntercd

Nguồn: Ngạo Thiên Môn

Thu gọn nội dung

Chân trời...

Những tia nắng cuối cùng sót lại của trời chiều nhạt dần rồi tan biến, huyệt động tối đen nơi vách núi rốt cục biến mất.

Lúc này, xa xa lại có một đám thân ảnh lao vút đến, bọn họ chính là Thập đại thần tướng của Thủ lăng nhất tộc...

"Thần tướng" Loạn Ngũ, "Dần tướng" Mãnh Sơn, "Thân tướng" Bạo Cửu, "Tuất tướng" Trảm Kiền, "Sửu tướng" Lực Nhị, "Ngọ tướng" Thất xảo, "Vị tướng" Bát Muội, "Dậu tướng" Phi Thập, "Hợi tướng" Chư Vương.

Đương nhiên, ba người Tử tướng, Tị tướng và Mão tướng đang bị thương nặng, bởi vậy không cách nào đến đây.

"Loạn Ngũ, ngươi nói phải làm gì bây giờ?" Mãnh Sơn một thân áo bào da thú lốm đốm vàng, vai vác một thanh lang nha bổng rất lớn, vóc người khôi ngô cường tráng vừa đứng lên phía trước, mọi người xung quanh liền có vẻ hết sức "nhỏ bé và yếu ớt!"

Loạn Ngũ lắc đầu, nói vẻ bất đắc dĩ: " 'Kỳ môn' một ngày chỉ mở ra một lần, cố cưỡng cầu xông vào căn bản không có khả năng!"

"Vậy phải làm sao?" Mãnh Sơn hung hăng giậm chân: "Người ngoài xông vào Hoàng lăng, chúng ta thân là Hộ thần tướng, chỉ có thể ở lo lắng ở chỗ này, thật sự là vô dụng!"

"Này này..."

Bạo Cửu nét mặt dầy vẻ giận dữ, tức giận đến nhảy dựng lên: "Đều do tiểu tử ngang ngược tới từ bên ngoài đó! Nếu không phải hắn xông vào đất của tộc, làm phân tán sự chú ý của chúng ta, chúng ta cũng sẽ không..."

"Được rồi, đừng nói nữa." Loạn Ngũ ngắt lời nói: "Chuyện này cũng không thể trách người khác, cũng không ai tưởng tượng được những người tới thủ đoạn lại lợi hại như thế, ngay cả Thánh thú cũng không thể ngăn cản... Trước tiên chúng ta trở về chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ tiến vào địa cung."

Mãnh Sơn tiếp lời: "Tất cả chúng ta vào địa cung, vậy việc nơi tộc làm sao bây giờ? Trên đảo bây giờ không chỉ một hai nhóm người, nếu là có kẻ thừa cơ đánh lén bộ tộc thì..."

"Việc của tộc hãy tạm thời giao cho bọn A Đồ đi!"

Một lúc lâu, Loạn Ngũ cảm khái nói: "Hòn cô đảo nhỏ bé này đã yên bình bao năm nay, không nghĩ đến cuối cùng phải tới vẫn tới. Nếu những người đó chỉ là vì Hoàng lăng mà đến, vấn đề hẳn là không lớn, chỉ e là..." Lời vừa nói xong, một tiếng thở dài!

"Đại ca, ngươi lo lắng về việc Phong ấn sao?" Một bên thiếu phụ sắc mặt ôn hòa, giữa lông mày lộ ra một chút lo lắng.

Loạn Ngũ gật đầu đáp: "Bát muội nói không sai, Hoàng lăng có chuyện, chúng ta hổ thẹn với tiên linh, nhưng còn... Phong ấn kia một khi có gì bất trắc, không chỉ là tai nạn diệt vong của Thủ lănh nhất tộc chúng ta, đồng thời cũng là tai nạn của dân chúng trong thiên hạ. Chỉ hy vọng, những người đó cùng chyện Phong ấn không quan hệ mới được."

"..." Mọi người nghe vậy một trận trầm mặc.

Tinh thần thư thả trở lại, Bát muội nói an ủi: "Mọi người yên tâm đi, Hoàng lăng địa cung không phải ai cũng có thể xông vào được, càng huống chi, tộc trưởng đã tiến vào, vấn đề hẳn là không quá lớn đâu, ít nhất, chúng ta vẫn còn thời gian chuẩn bị."

"Hy vọng là như vậy!"

Loạn Ngũ vẫn lo lắng như trước, suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói: "Truyền thừa tiên linh đang tiến hành, vô luận như thế nào cũng không thể xảy ra nửa điểm sai sót. Bây giờ ta quyết định, để 'Sửu tướng', 'Ngọ tướng', 'Vị tướng', 'Dậu tướng', 'Hợi tướng'... năm người các ngươi ở lại nơi tộc trông nom, còn ta, 'Dần tướng ', 'Thân tướng', 'Tuất tướng' thì ngày mai tiến vào địa cung."

Nghe thấy an bài như thế, Bát muội mở mồm, định nói lại thôi, mà những người còn lại thì tỏ vẻ đồng ý. Bọn họ hiểu rằng, lúc này là thời điểm mấu chốt, hết thảy toàn bộ đều phải lây đại cục làm trọng.

"Chuyện cứ như vậy quyết định đi, chúng ta quay lại thôi!"

Bát muội vẻ mặt thẫn thờ, tung mình rời đi đầu tiên, Loạn Ngũ sợ run lên, vội vàng tiến lên theo.

Những thần tướng khác nhìn nhau, chỉ biết cười khổ.

Trước mắt một khoảng tối đen!

Nhạc Phàm, Trần Hương triển khai linh thức theo thói quen, chỉ cảm giác xung quanh truyền đến từng đợt áp lực.

Tộc trưởng Tang Nha tự nhiên hiểu rõ cảm nhận của đối phương, liền mở miệng giải thích nói: "Hai vị khách nhân, Hoàng lăng địa cung này có tiền bối của tộc ta thi triển năng lực cường đại, bất luận kẻ nào tiến vào nơi này đều phải chịu hạn chế. Nếu các ngươi phản kháng càng mạnh, áp chế lại càng lớn."

Thì ra là như thế!

Nhạc Phàm, Trần Hương chợt sáng tỏ, vì vậy hai người thu liễm tâm thần.

Tộc trưởng Tang Nha khẽ vuốt cằm, nói tiếp: "Ngôi địa cung này có chín khúc mười tám đoạn, ba mươi sáu thiên cương, bảy mươi hai địa sát, hỗ trợ liên tiếp, tuần hoàn vây khốn địch nhân, trong đó còn có vô số trận pháp lớn nhỏ thời thượng cổ, cơ quan cạm bẫy, mê thuật huyền ảo chờ đợi..."

Nghe thấy đối phương giới thiệu, khiến cho Nhạc Phàm là người tinh thông trận pháp cùng thuật săn bắn như thế cũng cảm thấy tê cả da đầu! Thậm chí, hắn có thể tưởng tượng được nguy hiểm khi bản thân mình bị vây trong đó.

Trần Hương cau mày, đồng dạng trong sâu thẳm cũng cố kỵ. Nàng hiện tại đang suy nghĩ không hiểu, một người chết thì cũng chết rồi, vì sao còn cần phải làm cho ngôi mộ của mình thành một vùng đất chết nữa?

Tộc trưởng Tang Nha nhìn thấu sự nghi hoặc của hai người, vì vậy nói: "Mặc dù nhị vị đều không phải người thường, thế nhưng các ngươi sẽ không hiểu được, ý nghĩa tượng trưng của một tòa lăng mộ, nhất là lăng mộ của Tần hoàng, càng là tượng trưng cho quyền lực. Năm đó sáu nước hợp nhất, Tần hoàng dùng bàn tay thép và máu thống trị giang sơn. Khi hắn còn sống, là nỗi kinh hoàng của tám cõi, những vùng đất ven biên giới nước nhà không kẻ nào dám mạo phạm uy danh của Hoa Hạ ta. Bởi thế, Tần hoàng hy vọng sau khi mình chết đi, tinh thần của mình sẽ được nối tiếp. Vì vậy trong cả nước thu nhặt cô nhi, bồi dưỡng trở thành tử sĩ, do đó mới có sự tồn tại của Thủ lăng nhất tộc chúng ta."

Chuyển chủ đề, Nhạc Phàm đột nhiên hỏi: "Mấy người xông vào kia ở đâu?"

Tộc trưởng Tang Nha trả lời: "Xem bộ dạng, bọn họ chắc là đã tiến thẳng vào... chỉ là không hiểu bọn họ có thể đi tới cuối cùng hay không." Ngừng một chút, nói tiếp: "Đi thôi, đường đi nơi này quá phức tạp, để ta dẫn đường cho các ngươi, nhất định có thể tới đích trước bọn họ."

Dứt lời, tộc trưởng Tang Nha chống quải trượng, hướng chỗ sâu trong bóng tối đi tới.

Nhạc Phàm đang định dắt tay Trần Hương cùng đi, ai dè người sau dường như có phát hiện, sải tiến lên trước một bước.

Không có khái niệm về thời gian, hết thảy phảng phất như ngừng lại.

Không biết đã đi bao lâu, đám người Nhạc Phàm rốt cục cũng tới điểm cuối của bóng tối.

Thở phào một hơi, tộc trưởng Tang Nha nghiêm trang nói: "Tiên linh tại thượng, tộc trưởng đời thứ mười chín của Thủ lăng nhất tộc - Tang Nha hôm nay bởi có lý do phải khai mở địa cung, hy vọng tiên linh tha thứ cho Tang Nha."

Tang Nha tộc trường quỳ trên mặt đất, thành tâm lạy chín lạy, lập tức tại một góc khác đá rung động...

Một cánh cửa đá cao hơn ba trượng chầm chậm mở ra, ánh sáng le lói màu vàng từ từ bắn vào trong mắt.

"Nơi... nơi này chính là địa cung!?"

Chấn động! Chấn động thực sâu!

Dù cho Nhạc Phàm tâm vững như sắt thép, dù cho Trần Hương thân phận tôn quý, nhưng bọn họ vẫn trợn tròn mắt.

Nơi này không có sự âm u ẩm ướt của nhà mồ, không có tối tăm lạnh giá kinh khủng của vùng đất chết, toàn bộ trước mắt đều là xa xỉ hoa lệ!

Mặt đất dát đầy thủy tinh mã não, lóe ra ngũ sắc sặc sỡ.

Vách đá cột trụ lớn được làm bằng ngọc bích, thấm đẫm ánh sáng dòng chảy lấp lánh...

Vô số dạ minh châu được khảm tại đỉnh cao nhất, phảng phất tựa như bầu trời diễm lệ...

Từng pho tượng bóng lộn tinh xảo hoàn mỹ tuyệt luân được điêu khắc trông sống động như thật... còn chưa kể đến, hàng đống vàng bạc châu báu ở các góc làm cho người ta hoa cả mắt...

Một tòa cung điện dưới đất thật lộng lẫy huy hoàng.

Chữ ký của Lăng Độ VũKênh 108 - Trang xem phim online

Tài sản của Lăng Độ Vũ

Lăng Độ Vũ

Xem Lý Lịch

Gửi tin nhắn tới Lăng Độ Vũ

Tìm thêm bài của Lăng Độ Vũ

3 ngày trước #473

Lăng Độ Vũ

-=[ Ngự Thủy Đầu Lĩnh ]=-

Gia nhập: 16-01-2007

Bài viết: 4.013

Điểm: 113

L$B: 212.650

Tâm trạng:

Quyển 12

Chương 34

Chân tương đích chân tương (1)

Dịch: huntercd

Biên tập: huntercd

Nguồn: Ngạo Thiên Môn

Thu gọn nội dung

"Nơi đây chính là Hoàng lăng địa cung?!"

Đợi sau khi lấy lại tinh thần, Nhạc Phàm sợ hãi than thở lần nữa, hết thảy xung quanh giống như mộng ảo vậy! Hắn lớn đến ngần này tuổi, vẫn chưa bao giờ thấy qua kiến trúc xa hoa và của cải nhiều đến như vậy... Thiết nghĩ hoàng thành, quốc khố, chẳng qua cũng chỉ đến thế mà thôi!

Thật đáng tiếc, Nhạc Phàm chưa từng đến kinh thành, cho nên hắn cũng không biết rằng, ngay cả Kim Loan bảo điện trong hoàng thành cũng không thể so được với sự huy hoàng của địa cung trước mắt, càng không cần phải đề cập tới quốc khố vốn sớm đã trống rỗng.

Chứng kiến vẻ mặt của hai người như thế, Tộc trưởng Tang Nha trong mắt chợt lóe lên đắc ý: "Tiểu huynh đệ, nơi này cũng chưa phải Hoàng lăng chính thức, chỉ bất quá là cung điện bên ngoài của địa cung mà thôi, Hoàng lăng mộ ở nơi sâu nhất trong lòng đất. Mà người ngoài nếu đủ năng lực xông qua 'Cửu khúc mê ảo trận', tất nhiên sẽ phải đi qua chỗ này. Cho nên chúng ta sẽ đợi người tại đây ..."

"Bên ngoài địa cung!? Trời ơi!"

Trần Hương há mồm cứng lưỡi, thầm nghĩ: "Đây vẫn chỉ là bên ngoài địa cung! Vậy chính thức bên trong Hoàng lăng mộ sẽ còn là cái dạng gì nữa, còn xa hoa hơn? Huy hoàng hơn? Quả thực là không thể tưởng tượng được... không lẽ là một phần mộ của người chết, mà còn cần phải trang trí thành dạng như vậy sao?"

Nhìn quanh bốn phía, Nhạc Phàm thu hồi ánh mắt, vuốt cằm nói: "Nghe nói, Tần hoàng năm đó độc chiếm thiên hạ đại quyền, đeo đuổi lực lượng chí thượng, làm người tự phụ cực độ, cho nên hắn thu gom của cải của thiên hạ vào một thân, hy vọng sau khi bản thân đạt được thuật trường sinh, có thể tiếp tục nắm thiên hạ trong tay..."

Trần Hương gật đầu, một trận cảm khái: "Thật hay cho một Tần hoàng! Chả trách Tần hoàng bị người đời sau xưng là 'Thiên cổ nhất đế vương', chỉ bằng của cải nơi này, cũng đủ khiến cho bất cứ một kẻ nào có dã tâm đạt được phách nghiệp!"

Tộc trưởng Tang Nha tiếp lời: "Nhị vị nói thật không sai, nhưng Tần hoàng một thân đầy rẫy truyền kỳ, việc làm của hắn người khác làm sao có thể suy đoán được?"

Nhạc Phàm, Trần Hương tùy tiện khẽ gật đầu, không đáp lại, bọn họ hiển nhiên đối với "Thiên cổ nhất đế" này cũng không có hứng thú quá lớn, dù sao lịch sử đã là quá khứ, ngoại trừ tham khảo, trên thực chất không có ý nghĩa gì.

Tộc trưởng Tang Nha không muốn đề cập quá nhiều về việc của tiên chủ, cho nên nói sang chuyện khác: "Nhị vị khách nhân, nếu như các ngươi có một kho của cải như vậy thì các ngươi sẽ làm gì?"

Nhìn vẻ mặt của đối phương như cười mà không cười, Trần Hương không khỏi cau mày, hờ hững đáp: "Cổ nhân có lời: Có thì cứu giúp thiên hạ, không có thì làm người thiện lương ..."

"Cô nương phẩm chất thực là tốt." Tộc trưởng Tang Nha cười cười, lập tức ánh mắt rơi vào trên người Nhạc Phàm: "Tiểu huynh đệ, còn ngươi thì nghĩ như thế nào?"

"Ta thấy chả có gì hay cả." Nhạc Phàm lạnh lùng lắc đầu: "Những vật này không phải là của ta."

"Lão phu nói là nếu như..."

"Giả thiết này hoàn toàn không có."

"Lão phu chỉ cần một đáp án cho dù giả thiết đó là có thể hay không thể?" Tộc trưởng Tang Nha vẫn kiên trì như cũ.

Nhạc Phàm nhìn Trần Hương suy nghĩ rồi đáp: "Nếu như ta có, thì sẽ cho nàng... có một số việc ta không làm được, hy vọng nàng có thể." Ngẫm nghĩ đau thương, trong lòng nảy ra cảm xúc khó hiểu!

Bởi vì xuất thân chốn tỉnh thành, Nhạc Phàm hiểu rõ sự đau khổ của cuộc sống. Hắn cho tới bây giờ cũng không phải thánh nhân hoặc anh hùng gì, toàn bộ suy nghĩ của hắn cũng rất bình thường, hết thảy làm gì cũng chỉ bất quá là vì cuộc sống. Nếu có thể, hắn chỉ hy vọng một cuộc sống bình yên. Như bộ dạng của hắn giống một tiểu nhân vật thực thà, tự nhiên được đống của cải thật lớn, cũng chưa chắc có thể cứu giúp thiên hạ, trái lại không bằng đem của cải giao cho người có tâm có lực thì thích hợp hơn.

Có lẽ, đây là nội tâm của một tiểu nhân vật.

Nghe được câu trả lời của đối phương, Tộc trưởng Tang Nha nhất thời trầm mặc.

Kho báu trước mắt này có thể cho là cực lớn, lớn đến mức đủ để khiến cho có dục vọng gì cũng thiêu đốt vô tận!

Tộc trưởng Tang Nha thân là người giữ lăng, tự nhiên phải thật cẩn thận. Cho nên, từ lúc bắt đầu bước vào tòa cung điện này, hắn âm thầm chú ý nhất cử nhất động của hai người Nhạc Phàm, thậm chí không có bỏ sót bất kể một ánh mắt nào của đối phương, kể cả câu trả lời vừa rồi.

Hắn không phải không tin trên thế gian có người lạnh nhạt với danh lợi, nhưng sau khi so sánh, hắn càng tin tưởng nhân tính là bất thiện, khác nhau duy nhất là bởi giá trị lợi ích nhiều hay ít mà thôi.

Mặc dù, câu trả lời của Nhạc Phàm cùng Trần Hương không đặc sắc, nhưng lại lộ ra cảm giác ấm áp chất phác chân thật, khiến cho Tộc trưởng Tang Nha nguyện ý tin tưởng sự chân thành của hai người. Đương nhiên, không thể không đề phòng lòng người, hắn đã dám dẫn người ngoài tiến vào nơi này, tất có kế sách vẹn toàn để chế trụ đối phương. Hắn, có tự tin này!

"Ầm..."

Giữa lúc trầm mặc, cửa đá mở một chỗ khác đột nhiên rung động, sau đó chầm chậm mở ra.

Sáu bóng người bước ra từ trong bóng tối, chính là Thi Bích Dao cùng đám người Ngũ lão.

Không biết các nàng đã gặp phải tình huống gì, trong sáu người thì bà già áo đỏ là chật vật nhất, áo quần xộc xệch, đầu bù tóc rối... tứ lão còn lại khuôn mặt hơi đỏ hồng, chỉ có Thi Bích Dao vẫn khí định thần nhàn như cũ.

"Cẩn thận có người!!!"

Vừa tới không kịp xem xét cung điện lộng lẫy huy hoàng dưới đất này, đám người Ngũ lão vội vàng đề phòng, không khí ngiêm trọng bao phủ xung quanh!

Đợi thấy rõ ràng hình dạng đối phương, Thi Bích Dao kinh ngạc ngẩn ra: "Lý Nhạc Phàm! Ngươi... các ngươi như thế nào lại ở chỗ này được?"

"Là Lý Nhạc Phàm và tiểu nha đầu Ẩn tông đó!?"

Ngũ lão đồng dạng thấy rõ bộ dạng đối phương, không khỏi nghi hoặc trùng trùng, vẻ đề phòng trong mắt càng đậm hơn.

Song phương yên lặng.

Một lúc sau, Tộc trưởng Tang Nha mở miệng trước hỏi: "Các ngươi đến tột cùng là ai? Vì sao tự tiện xông vào cấm địa của Thủ lăng nhất tộc ta?"

"Thủ lăng nhất tộc?!"

Bạch bà bà mắt lộ ra suy tư: "Sao cho tới bây giờ ta chưa có nghe nói qua?"

Thủ lăng nhất tộc? Chẳng lẽ là những người Hán vương đặc biệt lưu lại để bảo vệ bảo tàng... Mặc dù đám người Thi Bích Dao đã đoán được trên hòn cô đảo này còn có sự tồn tại của những người khác, nhưng khi nghe thấy thân phận của đối phương, vẫn ngây người lặng đi.

"Cuối cùng thì các ngươi là ai?"

Tộc trưởng Tang Nha hỏi lại lần nữa, bà già áo xanh tiến lên nửa bước, vẻ mặt lạnh nhạt đáp: "Chúng ta là hậu nhân của Hán vương, lần này đến đây, chính là để thu hồi bảo tàng của Hán vương ..."

Lời nói bỗng ngưng bặt!

Nhìn quanh bốn phía, Thi Bích Dao cùng Ngũ lão nhất thời bị sự xa hoa của cung điện hấp dẫn! Rồi sau đó mê man vào trong đó, thật lâu không thể tự kềm chế.

Một lúc lâu sau, sáu người đột nhiên bừng tỉnh, cả người toát mồ hôi lạnh!

Trên thực tế, chứng kiến một kho báu như thế, Thi Bích Dao cùng Ngũ lão cơ hồ động tâm! Cũng may các nàng tâm chí kiên định, kẻ tầm thường không thể so sánh được, nếu không, e là đã rơi vào bể khổ của dục vọng, cũng không cách nào thoát ra nữa rồi.

"Khục khục!"

Tộc trưởng Tang Nha ho khan hai tiếng nói: "Ta nghĩ chư vị đã lầm rồi, nơi này chính là lăng mộ địa cung của Tần hoàng, cũng không phải cái gì Hán vương bảo tàng theo như lời của các ngươi. Lão phu chính là tộc trưởng của Thủ lăng nhất tộc, phụ trách trông nom Hoàng lăng địa cung này, xin mời chư vị mau chóng rời đi, chớ có quấy rầy tiền bối..."

"Cái gì?!"

Chưa đợi cho đối phương nói hết lời, bà già áo đỏ thanh âm khẩn trương nói: "Tiểu lão đầu nhà ngươi chớ vội nói hươu nói vượn, cái gì lăng mộ địa cung, cái gì Thủ lăng nhất tộc, lão bà ta chưa từng nghe nói qua... Nơi đây nhiều vàng bạc châu báu như vậy, còn nói không phải bảo tàng của Hán vương sao?" Ngừng một chút, bà ta quay về phía Nhạc Phàm nói: "Thật hay cho tên tiểu tử nhà ngươi, không ngờ tự mình tiến vào nơi này trước một bước, lại còn tìm người giả mạo cái gì người của Thủ lăng, chẳng lẽ các ngươi muốn độc chiếm bảo tàng hay sao? Thật lố bịch!"

Nghe thấy đối phương la hét, Nhạc Phàm cũng không tức giận, chỉ cúi đầu, trầm ngâm tự hỏi gì đó.

Hắn mơ hồ cảm thấy, toàn bộ việc này, tuyệt đối không đơn giản như trong tưởng tượng vậy.

Chữ ký của Lăng Độ VũKênh 108 - Trang xem phim online

Tài sản của Lăng Độ Vũ

Lăng Độ Vũ

Xem Lý Lịch

Gửi tin nhắn tới Lăng Độ Vũ

Tìm thêm bài của Lăng Độ Vũ

2 ngày trước #474

Lăng Độ Vũ

-=[ Ngự Thủy Đầu Lĩnh ]=-

Gia nhập: 16-01-2007

Bài viết: 4.013

Điểm: 113

L$B: 212.650

Tâm trạng:

Quyển 12

Chương 35

Chân tương đích chân tương (2)

Dịch: huntercd

Biên tập: huntercd

Nguồn: Ngạo Thiên Môn

Thu gọn nội dung

"Này... Lý Nhạc Phàm, ngươi hành động trái lời! Thế nào, thấy cắn rứt lương tâm à? Tên tiểu tử thúi nhà ngươi..."

Thấy Nhạc Phàm lặng thinh không nói, bà già áo đỏ càng nói càng cảm thấy mình có lý, vì vậy lại chỉ vào mũi tộc trưởng Tang Nha nói: "Tiểu lão đầu ngươi đấy, đến tột cùng là từ đâu tới? Cả gan có chủ ý với bảo tàng này, ta xem ngươi là không muốn sống nữa rồi..."

Đối với sự la hét của bà già áo đỏ, Thi Bích Dao giữ lại ý kiến. Bằng vào sự hiểu biết của nàng đối với cách làm người của Nhạc Phàm, đối phương tuyệt đối sẽ không vì tiền tài mà tự mình toan tính... Hơn nữa, nàng mơ hồ cảm thấy, trên đảo còn có sự tồn tại của thế lực ngầm. Chân tướng của sự việc, tuyệt đối không phải biểu hiện mặt ngoài đơn giản như vậy. Chỉ có điều, mấy người các nàng mất không ít tinh lực mới đi được đến đây, làm sao có thể cam tâm một lời đã trở ra?

"Ngươi nói đủ chưa?"

Một tiếng hừ lạnh truyền đến, làm ngắt lời bà già áo đỏ... bị người chỉ vào mũi quát mắng như thế, tộc trưởng Tang Nha âm thầm buồn bực không thôi, nếu không xem đối phương và Lý Nhạc Phàm là người "cùng đường", sợ rằng đã sớm gây khó dễ rồi.

Giọng nói thong thả, tộc trưởng Tang Nha cố nén giận nói: "Lão phu không biết Hán vương bảo tàng mà các ngươi nói rốt cuộc là cái gì, nhưng nơi này chính là địa hạ cung điện của Tần hoàng lăng mộ, ngay cả có bảo tàng, cũng không phải những người ngoài như các ngươi có thể dòm ngó được." Dứt lời, ánh mắt lão nhân chăm chú tụ lại, một luồng khí tức đè nén nhàn nhạt tản ra!

"Ủa..."

Bà già áo đỏ thân thể run lên, ánh mắt rõ rệt dần dần mê man, thậm chí trở nên trống rỗng.

"Độc thần thuật!"

Nhạc Phàm, Trần Hương thần sắc ngẩn ra! Bọn họ cũng không phải là kinh ngạc dị thuật công kích, mà thấy kỳ quái, vì sao trong địa cung tộc trưởng Tang Nha lại có thể sử dụng dị thuật mà không bị hạn chế. Xem ra, tòa Hoàng lăng này còn có rất nhiều điều thần bí không phải là người ngoài có thể biết được. Đồng thời, sự cảnh giác trong lòng hai người càng tăng lên.

"Ồ!?"

Thi Bích Dao phát giác ra sự khác thường, nét mặt kinh ngạc: "Là dị thuật... Không ngờ là dị thuật!? Năm vị bà bà cẩn thận!"

"Lão Ngũ... lão Ngũ, ngươi thế nào!"

Nếm trải khổ sở phía trước, đám người Bạch bà bà không dám ra tay bừa bãi, chỉ đành kéo bà già áo đỏ lại bên cạnh, lay bà ta tỉnh lại.

"Vừa rồi chuyện gì xảy ra?"

Bà già áo đỏ mờ mịt ngây dại, Thi Bích Dao vội vàng giải thích nói: "Hồng lão, vừa rồi đối phương thi triển dị thuật trên người lão, bây giờ chắc là không việc gì rồi."

Không để ý tới vẻ mặt phẫn nộ của đối phương, tộc trưởng Tang Nha tựa như có điều suy tư: "Kỳ quái... kỳ quái... những người này quả thực là tới tìm kiếm kho báu của Hán vương, mà lại không phải bảo tàng của Tần hoàng... Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Thấy thái độ đối phương như thế, bà già áo đỏ lại muốn phát tác, nhưng Bạch bà bà bên cạnh ngăn bà ta lại.

Lúc này, Nhạc Phàm đột nhiên ngắt lời hỏi: "Thi Bích Dao, mặc kệ các ngươi có tin hay không, những lời nói của vị tộc trưởng Tang Nha này đều là sự thực. Nơi địa cung này quả thực là lăng mộ của Tần hoàng, tuyệt đối không phải nơi Hán vương chôn kho báu..."

"Lý huynh, vậy cuối cùng là xảy ra chuyện gì?"

Thi Bích Dao bây giờ đã tin tưởng lời của đối phương, nhưng trong lòng nàng càng thêm mê hoặc. Bí mật của Hán vương bảo tàng chính là tiền bối của Trần gia mỗi đời truyền lại, thế nào mà lại biến thành lăng mộ của Tần hoàng?

"Có người đang sắp đặt chúng ta."

Nhạc Phàm sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt thâm thúy lộ ra hàn quang! Hắn, sớm đã không phải là thiếu niên mặc cho người sắp đặt như lúc đầu nữa. Mặc dù hắn cam chịu bình thản, luôn hiếm khi để ý bảo tàng, bí mật gì, nhưng lúc này bị người ta sắp đặt vào trong cục diện, lại không phải do chính mình. Suy cho cùng, biến hóa của Trần Hương, Minh Hữu cùng Tiểu Hỏa gặp nạn... đều có liên quan lớn với kẻ trong bóng tối kia.

Thi Bích Dao rất nhanh liền lĩnh ngộ được ý trong lời nói của Nhạc Phàm, chuyển sang trầm giọng nói: "Vị tộc trưởng Tang Nha này, chúng ta tuyệt đối không muốn làm địch nhân với các người, chỉ vì gia tộc mấy đời tương truyền, nơi này có bảo tàng của tiền bối chôn dấu, cho nên chúng ta mới có thể tới nơi này tìm lại bảo tàng... Về phần lăng mộ của Tần hoàng, chúng ta chưa bao giờ nghe nói qua, không biết tộc trưởng có rõ huyền cơ trong đó hay không?"

Buông một câu nói đem trách nhiệm hoàn toàn đẩy đi, xong rồi để cho hai bên có đường lui, lại đem vấn đề ném sang đối phương.

"Cái này..." Tộc trưởng Tang Nha suy nghĩ một chút rồi nói: "Hơn hai trăm năm trước, tộc chúng đã ta từng thu nhận một người lưu lạc qua đảo này... Nói vậy chắc tin tức nơi này có bảo tàng, chính là từ lúc đó lưu truyền ra rồi."

"Không đúng!"

Nhạc Phàm đột nhiên ngắt lời nói: "Vẫn có người chắc chắn đã biết..."

"Ai?"

Mọi người cùng hỏi, Nhạc Phàm buông từng từ một: "Kẻ đầu tiên phát hiện đảo này."

"Cái gì!"

Tộc trưởng Tang Nha cả kinh, có chút khó có thể tin: "Ngươi, ngươi nói là Yêu sư Từ Phúc? Điều này... điều này sao có thể?"

"Không có gì là không có khả năng." Nhạc Phàm nói giọng hờ hững: "Chỉ cần hắn chưa chết, vậy hết thảy đều có khả năng! Mặc dù đã chết, trước khi chết cũng có thể làm rất nhiều việc... Ít nhất, vẫn có năng lực truyền đi tin tức."

Tộc trưởng Tang Nha sửng sốt lặng đi, Trần Hương nhíu chặt đầu mày. Còn Thi Bích Dao cùng Ngũ lão thì nhìn nhau, trên mặt lộ vẻ mờ mịt! Rất hiển nhiên, bọn họ tuyệt đối không biết việc phát sinh năm đó.

Một lúc sau, Nhạc Phàm lại mở miệng: "Thi Bích Dao, các ngươi không chỉ vì bảo tàng mà tới sao!"

"Việc đã đến nước này, cũng không có gì phải giấu diếm nữa."

Thi Bích Dao nhìn Bạch bà bà một chút, sau đó gật đầu đáp: "Không sai! Chủ yếu chúng ta tới đây là để tìm hai món đồ, hai vật này quan hệ đến vận mệnh của bản tông. Về phần bảo tàng, chỉ là nghĩ thuận tiện mang đi mà thôi."

Nói xong, ánh mắt Thi Bích Dao liếc sang tộc trưởng Tang Nha, người sau vẫn còn như cũ đắm chìm trong chấn động vừa rồi, đang căng thẳng tập trung suy tư gì đó.

"Vật gì vậy?" Nhạc Phàm cau mày. Có thể khiến cho Lâu thượng lâu huy động nhân lực cỡ như thế, tất nhiên không phải vật tầm thường.

Thi Bích Dao trịnh trọng đáp: "'Vạn nhân trảm' cùng 'Thiên ma giám'..."

"Cái gì!? Vạn nhân trảm, Thiên ma giám?"

Lần này là Trần Hương mặt lộ vẻ kinh nghi, lập tức, nàng nhìn đối phương lạnh lùng nói: "Thì ra các ngươi là người của Ma môn!"

Hàn khí bức thẳng tới, không khí lại nặng nề!

"Ma môn!?"

Nhạc Phàm không khỏi run lên, tựa hồ đối với thân phận của đám người Thi Bích Dao có chút ngoài ý muốn.

Tộc trưởng Tang Nha vừa mới hồi tỉnh, nghe được những lời này của Trần Hương, nhất thời cảm thấy đầu óc quay cuồng. Xem bộ dạng, Lý Nhạc Phàm, Trần Hương cùng sáu người đối phương, không phải là "cùng đường"... Sự tình thực là càng ngày càng phức tạp rồi.

Thấy Trần Hương thận trọng như thế, Nhạc Phàm hiếu kỳ hỏi: "Vạn nhân trảm và Thiên ma giám là vật gì vậy?"

Thi Bích Dao còn chưa mở miệng, Trần Hương đã cướp lời đáp: "Vạn nhân trảm và Thiên ma giám chính là Ma Môn chí bảo, một cái là thượng cổ hung khí, một cái là vật truyền thừa của các đời Ma tôn trong Ma môn. Nghe nói, nếu ai có được hai món đồ này, liền có thể vượt qua cực hạn của thiên đạo, trở thành Ma tôn mới, hiệu lệnh cả Ma môn... Đến lúc đó, gió tanh mưa máu, thiên hạ khó mà yên bình được nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro