P1- Chương 11: Bạch Vu
Chương 11: Bạch Vu
Từ hôm ở thọ yến Lăng vương phủ, đã là ba ngày sau, ba ngày này, ta không đi đến lchỗ nào cả, chỉ ở trong nhà đọc sách viết chữ.
Thuần Nhi ngồi một bên, cũng bắt chước đi theo.
Thuần nhi chính là con tiểu nhĩ thử trắng kia, sự thật cũng như ta đoán vậy, nó quả thực là một yêu tinh, đêm từ Lăng vương phủ trở lại đó, sau khi cho nó ăn no, ta vốn định thả nó, để nó rời đi.
Nhưng đảo mắt cái, nó liền biết thành một đứa bé ba bốn tuổi, trắng mịn non nớt tròn vo, rất là đáng yêu!
Hai cái tai to lông nhung trên đầu, mũ buộc tóc lên, đội một chiếc mũ ngọc. Hai con mắt to tròn vo lấp lánh ánh sáng, bập bẹ hồn nhiên kêu ta là tỷ tỷ.
Ta liền mềm lòng.
Con nít bé thế này, vẫn là chưa hiểu chuyện, nhưng từ giọng nói của nó, ta có thể hiểu được đại khái.
Nghĩ đến nó là nhĩ thử, một tộc rất tôn quý tồn tại, thậm chí còn có thể là hoàng tử, gọi Thuần Nhi, cùng ca ca đến phàm trần chơi đùa, lại chơi đến thất lạc. Nó rất xui xẻo để Lăng Thiên Tông nhìn thấy, cho người bắt, nhốt vào lồng.
Đây ngược lại khiến cho lòng người chua xót, không biết làm sao, nghĩ ta cũng không có cách nào giúp nó tìm đường về nhà, bây giờ, chỉ có thể nuôi ở chỗ này.
Trong nhà thêm một yêu tinh, người biết cùng lắm chỉ có ta, còn có cả ca ca.
Ta thấy có kỳ quái hay không ngược lại cũng không có gì là lạ, vậy mà ca ca lại có thể biết được Thuần Nhi là yêu tinh, chỉ sững sờ một chút, rồi liền vui mừng hớn hở chạy đến bắt Thuần Nhi giày vò vân vê, nói chung cũng là bị cái đáng yêu của Thuần Nhi chữa khỏi.
Ta vừa đặt bút xuống, liền thấy ca ca hấp tấp đi vào, trước tiên bóp hai cái trên mặt Thuần Nhi, rồi lại xoa thêm hai cái nữa, mới hài lòng ngồi một bên rót nước uống.
Thuần Nhi hạ mắt ngập nước, cái tay nhỏ mập che đi khuôn mặt bị bóp đỏ, cái mông nhỏ dịch một chút, lại dịch một chút về bên cạnh, thế nào lại bị ca ca kéo về bên người, lại bóp hai cái, Thuần Nhi rất ủy khuất.
Ta thấy không đành lòng, liền đi qua kéo Thuần Nhi cách xa bên người ca ca, nó liền hiện nguyên hình, như một làn khói chạy không thấy bóng dáng đâu.
Ca ca tức giận nói: "Đứa nhỏ này, ta thực sự đáng sợ vậy sao?
Ta ngồi xuống bên cạnh, liếc mắt nhìn hắn: "Hôm qua huynh bóp mặt Thuần Nhi sưng lên rồi, nửa ngày mới tiêu đi được."
Hắn a lên một cái:" Sưng thật à? Không đúng nha, ta cũng đâu dùng bao nhiêu sức."
Hắn tóm lại cũng không thể hiểu , da thịt của trẻ con có bao nhiêu non nớt, lực của hắn lớn thế nào, bóp bao lâu.
"Thuần Nhi là đứa trẻ, đương nhiên phải cẩn thận che chở, huynh cứ chốc lát lại muốn...."
Ta chưa nói xong, hằn đã vỗ bàn một cái, rất là không phục: " Đây không phải là chốc lát lại muốn,ta chẳng qua là thấy nó quá đáng yêu, nên mới không thể....không thể khống chế được lực đạo..."
Ta đỡ đỡ chán: "Đúng rồi, huynh quả thực không khống chế được lực đạo."
Hắn đỏ mặt, lại nói: "Ta chỉ là thích nó..."
Ta gật đầu:" Thật vậy, huynh quả thực thích nó."
Hắn không tiếp lời, vùi đầu rất tự trách, bộ dáng này ngược lại là có chút ý sám hối, nhưng cũng không thể duy trì được bao lâu. Qủa nhiên, như ta đoán, đảo mắt cái, hắn liền hứng phấn nói với ta.
Bởi vì chuyện phong thái ta ở trên thọ yến vượt qua ba đề khó, nên giờ đã truyền đến khắp Trường An, thậm chí đã truyền ra ngoài thành.
Rất nhiều người đều muốn nhìn xem dáng vẻ ta như thế nào, không làm gì được ta, trước giờ không thích ra khỏi cửa, ngược lại không thể trọn ý bọn họ.
Cũng may Hạ phu nhân mấy ngày này cũng không đến xin ta dạy cái gì nghệ cầm đó, ngược lại cũng yên ổn sống.
"Mấy người kia trái lại chẳng biết cái gì, biết được gặp người khác liền nói, một truyền mười, mười truyền trăm, càng truyền càng thần thánh, muội không biết chứ, gần đây bên ngoài nha, nhưng đều nói muội là tiên nữ hạ phàm, lời này, đương nhiên là vì chuyện muội gọi được trăm con chim tới chúc thọ, trăm con chim bay lượn kia, đa phần người ở thành Trường An đều thấy được."
Ta chẳng hề gì mà nói: "đừng để ý..."
Hắn lắc lắc đầu: "nhưng chuyện này nghe nói đã truyền vào trong cung rồi, hôm nay sáng sớm hoàng thượng đã truyền cha vào Văn Hòa Điện, sẽ triệu muội vào cung, phong quan..."
Chẳng qua là thứ này trong cuộc sống, khắp nơi đều không tưởng tượng được.
Thời điểm gặp Bạch Vu, là tối hôm đó, muốn trời mưa rất oi bức, ta ngồi dưới cây hoa quế nghỉ ngơi một chút.
Hắn đột ngột mà lại không đột ngột xuất hiện trước mặt ta như vậy, mặc trường sam màu huyền, tóc đen cắt tỉa chỉnh tề được một nửa.
Trên mặt hắn hơi có vẻ kích động mà cười ân cần.
Hắn nói: "Tiểu Mặc, ta cuối cùng cũng tìm được muội rồi."
Ta ngồi dậy, thấy rất lạ tại sao hắn lại gọi mình là tiểu Mặc, những năm tháng đầu đến nay, mỗi kiếp đều có thể yên ổn mà qua đi, tuy không thiếu cổ quái, nhưng chưa từng có kiếp nào như kiếp này. Hai vị công tử không hiểu vì sao luân phiên xuất hiện, không hiểu sao lại kêu ta.
"Ngươi nói, ta tên là tiểu Mặc, đây là vì sao?" Ta vẫn có thể bình tĩnh hỏi hắn, lúc này ta nghĩ rằng, ta cuối cùng có thể biết được ta là ai rồi? vì sao ta lại ở phàm trần sống đời đời kiếp kiếp.
Hắn giơ tay, tay áo nhẹ nhàng vung lên một cái, trên đất lại một cái ghế, nhẹ nhàng thong thả ngồi xuống.
Hắn nói, hắn tên là Bạch Vu, là nhi tử thứ ba của Bạch Trạch đế quân ở gò Côn Luân... Mà ta chính là cháu của phụ thần, nữ nhi của Thương Khung chiến thần, mẫu phi của ta là Hành Diên thủy thần đời thứ nhất.
Ta có chút không tin, đã như vậy, vì sao ta lại ở phàm trần, mà không phải là gò Côn Luân.
Bạch Vu có chút phiền muộn, nói: "Chuyện năm đó đã qua hai mươi vạn năm rồi, lúc đó ngươi còn chưa ra đời, ngươi nếu như tin ta, ta đem ngươi về gò Côn Luân, gặp nương ta, cũng chính là cô cô của ngươi, ngươi sẽ biết."
Hắn còn nói: "Tiểu Mặc, ngươi có tin ta không?"
Tin... Vì sao lại không tin!
Cô đơn trống rỗng đã lâu, để cho ngừoi ta thê lương mà sinh ra, những năm tháng cô tịch như vậy, ta muốn biết thân thế của mình.
Những năm gần đây, ta không lúc nào không thôi nghĩ đến, rốt cuộc ta là ai? vì sao ta không giống những người khác?
Cho nên, ta đồng ý cùng Bạch Vu trở về gò Côn Luân , hắn rất vui.
Lúc sắp đi, ta để lại một phong thư, trong thư chỉ nói rằng ta phải ra ngoài một thời gian, để cho bọn họ đừng lo lắng.
Thuần Nhi đương nhiên muốn cùng đi, nó chính là nhĩ thử tinh, lần này gặp được Bạch Vu, nhất định có thể tìm cho hắn đường về nhà.
Bạch Vu chỉ triệu một đám mây lành tới, mang ta rời khỏi phàm trần, lại đi qua sương mù mây núi, tầng tầng lớp lớp. giờ mới thấy dáng vẻ của đông hoang đại trạch, rất tráng lệ.
Gò Côn Luân là một đỉnh núi to lớn, cộng thêm phía dưới bị mây mù bao phủ, rất lớn.
Trên núi có mấy tòa cung điện hùng vĩ, như lầu ngọc mái ngà, chim muông thú vật trong đó, hạc tước đằng minh, khiến người ta cảm thấy rất tiên khí.
Bạch Vu hạ mây xuống, mãi cho đến lúc đứng chắc trên đất, ta mới hồi thần lại.
Hắn vỗ nhẹ tay ta: "Đến nhà rồi, đi thôi, ta đưa ngươi đi gặp cha nương."
Ta gật gật đầu, ừ nhẹ một tiếng, Thuẩn Nhi ở trên bả vai khẩn trương nhìn trái nhìn phải, càng đi càng cách cung điện rộng lớn càng gần, trong lòng ta có chút thấp thỏm: "Bạch Vu, ta....ta là nói...cô...cô cô..... người..."
Bạch Vu nhẹ giọng an ủi: "Đừng sợ, cũng đừng lo lắng, ngươi gặp rồi liền biết."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro