Chương 03+ 04 + 05 + 06
Chương 3 Nàng ấy sờ tới cái gì? . . .
Biết được Ngẫu thần lai lịch đặc biệt, trong điện khách lui tới khá đông. Thái Thường hễ vừa nghe tiên đồng trong điện báo lại có đại tiên, tiểu tiên nào đến thăm liền biến thành sợi bấc co lại trong đèn.
Tuy nói nàng lớn nhỏ cũng là đồng loại nhưng dù đầu óc có ngốc cũng hiểu trong thần điện vô duyên vô cớ nuôi một tiểu tiên nữ chỉ sợ là bị người nhà chỉ trích. Điểm này Thái Thường vẫn phải tự biết rõ. Mỗi lần thấy Ngẫu thần ra ngoài đón khách, nếu nàng tránh không kịp thì sẽ biến hóa bỏ chạy ra hậu viên ăn hạt sen.
Ở gần nửa năm, thức ăn trong điện này quả thật không ngon, mỗi bữa đều là canh suông ít nước, làm nàng đem nửa vườn hạt sen ăn hết. Vừa ăn hạt sen còn vừa nghĩ, cô gái đêm hôm đó vui vẻ với hắn ngược lại chưa từng gặp nữa, nếu phát hiện nàng sống nhờ ở đây liệu có ghen tuông hay không.
Tuy nhiên thượng thần này ngược lại yên tâm thoải mái dường như không thèm quan tâm chuyện lộ ngực trước mặt nàng mà cứ đi tới đi lui. Nói không chừng hắn thật sự là tên thần tiên không đứng đắn. Hắn không biết khả năng tự kiềm chế của tiểu tiên mình không mạnh, thấy xuân ý dạt dào kia thì mặt đỏ tới mang tai thiếu chút nữa làm bấc đèn thiêu cháy sao?
Quá trưa, mấy nhà tiên quân ở điện Ngẫu thần kêu gào trở về. Thái Thường bởi vì bọn họ ăn tiệc trưa mà phải núp trong cây đèn ngủ nửa ngày, khi vừa tỉnh lại bụng đói đến mức kêu ộc ộc. Nàng ở đây tu hành khác không học được, trái lại bản lĩnh chống đói lại luyện thành không ít. Ngay cả tiên nga trong điện cũng khoác lác khen nàng: "Tiên tử, gương mặt người gầy nhiều lắm đó! Không còn là trăng rằm lớn nữa mà biến thành mâm bạch ngọc."
Mâm bạch ngọc thì mâm bạch ngọc, không phải cũng trắng như trăng rằm sao?
Thái Thường từ cây đèn trong bò ra ngoài, đám thượng thần đáng giận ngay cả miếng vụn thịt cũng không để dành cho nàng chỉ còn mỗi cái mâm nhỏ là sạch sẽ.
Nàng lắc lắc hồ lô rượu vài cái, vẫn còn có thể rót ra một chén, điều này làm Thái Thường có chút mừng rỡ: chưa ăn mượn rượu nhét bụng thôi, tiếp tục như vầy mặt của nàng không chừng thật sẽ gầy thành trăng khuyết.
Một chén rượu xuống bụng, Thái Thường chợt cảm thấy thể lực tăng mạnh, thật là có cảm tình với tiên gia nào cất được rượu cực phẩm này, chả trách nàng được bay từ Thiên cung đến tiệc mừng thọ Vương Mẫu thượng nếm một lần.
Bước liêu xiêu ra khỏi điện, không ngờ rượu này quá mạnh cộng thêm trong bụng trống trơn, chưa đầy một lúc Thái Thường lập tức choáng váng muốn ngủ gật. Trong giấc ngủ cảm thấy có thứ gì đó nâng nàng lên, lót dưới người nàng. Thái Thường không tỉnh lại, chỉ liếm nước miếng nơi khóe môi tiếp tục ngủ.
Không biết tới giờ gì Thái Thường mới tỉnh, xoa xoa con mắt buồn ngủ cho tỉnh táo, nhìn qua bên người đột nhiên nàng thấy một củ sen trăng trắng, mềm mềm, mọng nước và mập mạp!
Thái Thường thoáng chốc vui mừng tung tăng như chim sẻ, củ sen này đúng là có thể no bụng hơn so với hạt sen nha! Mới vừa vui mừng đứng lên suýt nữa thì ngã ngay đơ xuống. Hóa ra chỗ nàng mới vừa ngủ nếu không phải có củ sen lót chỉ sợ tiên căn của nàng đã sớm vì ngâm mình ở trong đầm nước kia mà hương tiêu ngọc vẫn.
"Ôi ôi...củ sen, ngươi thật là tốt." Thái Thường nằm lên trên thân củ sen một lần nữa, nhè nhẹ vỗ về thân thể bóng loáng của nó: "Ta mới vừa nghĩ xấu muốn ăn ngươi, ngươi lại còn cứu ta, ôi ..."
Thái Thường không đầu óc, hoàn toàn đem chuyện nguyên thần Hào Hành là cái gì quên sạch không còn một mống.
"Đúng rồi... Ngươi vừa mập lại vừa trắng như vậy, hình dáng trông khá giống ta nếu lỡ như ta xấu xa ăn ngươi một miếng chắc ngươi sẽ không giận đâu?"
Thái Thường cố gắng nuốt nước bọt, củ sen trắng ẩm ẩm ướt ướt trước mắt quả thực quá hấp dẫn. Nếm một cái nhất định là giòn tan ngon miệng, hương vị ngọt ngào nhẹ nhàng mới khoan khoái làm sao!
Bàn tay mềm mại nhỏ bé của nàng nhẹ nhàng lướt qua bề mặt củ sen sáng bóng, nhịn không được liếm một cái. Ừm! Vỏ và mùi vị đều tốt như vậy! Ôi ôi thật là muốn cắn một cái!
"Củ sen ơi củ sen, ta biết ngươi là củ sen cứu mạng của ta, ta chỉ nhẹ nhàng cắn ngươi một miếng nhỏ được không? Ta đây hơn phân nửa sắp phải biến thành quỷ chết đói, nếu không ngươi vừa rồi cứu ta cũng chỉ là uổng công, thấy thế nào?"
Thái Thường thấy củ sen trắng này có vẻ hào phóng, cười ngốc ngốc nói: "Trước tiên ta lau lau ngươi từng cái một, chỉ cắn ngươi một cái nhỏ thôi."
Nàng nâng váy, nhẹ nhàng đem củ sen lấm nước bùn rửa sạch, ngay cả phần rễ cây dưới nước cũng cẩn thận tỉ mỉ lau chùi. Tuy nhiên lúc lau lau, phát giác dường như rễ cây trong tay trở nên vừa dài vừa to, hình như còn nghe thấy có tiếng gì đó vừa bất nhã vừa buồn bực truyền ra.
Thái Thường chỉ lo đem củ sen nhanh chóng rửa sạch từng chỗ, vẫy vẫy rồi tiếp tục chà rửa. Rốt cục thấy củ sen bị nàng rửa sạch như bạch ngọc trơn bóng không tỳ vết, Thái Thường hưng phấn xoa xoa tay: "Củ sen ơi củ sen, ta không cắn trên mặt ngươi đâu, như vậy ngươi có cái dấu sẽ rất xấu. Ta chỉ cắn cái mông của ngươi thôi, ngươi thấy thế nào? Không phản đối ta liền cắn nha? Lúc về ta sẽ bắt thượng thần quan tâm ngươi nhiều hơn."
Dứt lời, Thái Thường rốt cuộc không nhịn được nữa, hướng tới củ sen trắng cắn xuống một miếng lớn. Ủa? Sao cắn không được? Thái Thường há miệng ra, trên củ sen trắng ngay cả cái dấu răng cũng không có. Thái Thường không cam lòng, chưa từ bỏ ý định lại đang hạ miệng cắn một cái khác, lần này cả hàm răng đều bị đau đớn.
"Hừ hừ! Thì ra là củ sen hẹp hòi xấu xa!"
Thái Thường che lấy răng vỗ vỗ thân củ sen, thở phì phì chạy đi.
Hồi lâu, trong hồ nước không còn động tĩnh Hào Hành mới thở hổn hển khôi phục chân thân, hạ thân vừa rồi bị tay của nàng vuốt qua xúc cảm tuyệt vời làm hắn suýt nữa mất đi sự kiềm chế. Sờ sờ móng tay bị cắn đau đớn, hắn bất đắc dĩ cười một tiếng, hay là nhanh đi lấy cho nàng chút đồ ăn thôi, cũng may nàng không hướng xuống phía dưới rễ cây của hắn mà cắn. Đồ xấu xa.
Đợi Thái Thường ăn uống no đủ chuẩn bị bò vào trong cây đèn ngủ bù, Hào Hành bước giẫm một cái lên váy của nàng, suýt nữa làm nàng ngã về trước."Mới ăn trưa là đi ngủ liền sao? Không được không được, đem《Bát Bộ Định Thần Kinh》ôn qua một lần nữa đi."
Thái Thường ở sau lưng lườm hắn một cái, Bát Thần Kinh đáng ghét! Biết rõ ràng nàng đầu óc không dùng được! Còn muốn ôn sách ôn sách, ôn cái em gái ngươi!
Hào Hành nghiêng người nằm dài trên tiên tháp* thẩm duyệt văn thư gần một ngàn năm của Thủy Tộc, quét mắt một vòng nhìn Thái Thường đang vò đầu bứt tai nói: "Trước khi trời tối mà ngươi có thể đem 《Bát Bộ Định Thần Kinh》 đọc thuộc lòng, bản điện có thể cân nhắc cho ngươi ba đêm không cần thắp đèn, bình yên ngủ thoải mái, thế nào?"
(tháp*: Giường thấp, hẹp và dài)
Thái Thường suy tư một hồi, nói: "Tiểu tiên ta vẫn là tiếp tục đốt đèn thôi." Đối với đầu óc của mình nàng tương đối hiểu rõ.
"Vậy... lại thêm hai quả quả nhân sâm năm trăm năm. Thì thế nào?"
"... Đốt đèn."
"Lại thêm mười cân hạt sen mùi vị lạ bản điện muốn hiện lên cho Vương Mẫu, thì thế nào?"
"..."
Vì vậy Thái Thường hận không thể đem đầu óc vùi vào bát cái thần kinh kia khổ học nát lưng, quả nhiên đến đêm nàng cũng không có năng khiếu ghi nhớ.
Hào Hành thay đổi áo bào đi đến trước mặt nàng, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn nhó thì nhẹ giọng: "Cũng được cũng được, hôm nay ngươi tạm thời nghỉ ngơi đi, về phần những trái cây này ..."
Thái Thường mở con mắt đen thui ba quầng vô lực nhìn nhìn hắn, Hào Hành lắc đầu: "Mai ta gọi tiểu nga bày lên bàn cho ngươi, ngươi ăn cũng được."
Thái Thường hài lòng gật đầu, đau đầu lắc cái cổ chậm rãi quan sát hắn một lượt: "Thượng thần ngài muốn đi ra ngoài sao?"
Hào Hành đưa tay xoa nắn gò má phúng phính của nàng: "Bản điện hẹn tiên gia đi dạo đêm, ngươi không cần thắp đèn chờ, ngủ đi."
Hừ, đi tìm tiên tử kia hẹn hò sao, cũng biết ngươi không chờ được!
Đi hẹn hò tại sao còn nói với nàng? Không đúng, bầu không khí hình như có chút không đúng.
Cho đến Thái Thường lơ mơ bò vào trong cây đèn cũng nghĩ không ra đến rốt cuộc là không đúng chỗ nào, chỉ là trên gương mặt có chút đau mà thôi, hắn dùng bao nhiêu khí lực bóp a!
Không cần tu luyện ban đêm Thái Thường ngủ toàn mơ chim hót thơm, gió mát hiu hiu, vạn vật tốt lành. Thái Thường còn chưa muốn tỉnh lại thì đã là quá trưa, nàng vội vàng lau mặt bò ra ngoài lại phát hiện Hào Hành đến giờ còn chưa về.
May mắn thay Thái Thường híp mắt chỉ mắng thầm: "Hừ, rõ ràng là thượng thần phong lưu, cả đêm không về cũng không sợ làm xấu danh tiếng nữ tiên tử người ta!"
Trên bàn đã bày khéo nhân sâm và hạt sen làm nàng thèm thuồng, chỉ không hiểu vì sao không thấy ngon miệng. Nàng cầm lấy Bát Thần Kinh kia đọc một lát, càng học càng nhức đầu, nàng dứt khoát ném sách định đi Nguyệt đài tìm Tử Loan. Từ lúc nàng lẳng lặng đến điện Ngẫu thần ở nàng vẫn chưa tìm Tử Loan và Tịnh Đế chào hỏi.
Đang định ra cửa thì nghe thấy một giọng nữ bay vào: "Nói ta cũng không tin, ta muốn đích thân vào trong nhìn một chút, xem ngươi rốt cuộc có giấu người không!"
Thái Thường nghe vậy giật mình vội vàng chui vào giữa cây đèn, ló cái đầu ra, quả nhiên thấy Hào Hành ôm lấy nữ tiên tử thâu hoan đêm đó trở lại.
Thắt lưng bên hông tiên tử kia lỏng lẻo, vạt áo trước hé mở, hai gò má ửng đỏ, bộ dạng có lẽ say rượu. Thái Thường nhìn thấy thì khinh bỉ một hồi, cúi đầu xuống không ngừng mà dùng quả đấm nhỏ gõ vào thành trong cây đèn: "Sắc quỷ sắc quỷ sắc quỷ! Một đêm còn chưa đủ, lúc này còn dẫn tiên tử về đây! Vô sỉ sắc quỷ! Thượng thần làm bậy! Hừ hừ hừ..."
"Hắt xì...''
Nguyền rủa làm Hào Hành liên tục hắt hơi: "Đã hài lòng chưa? Ta sợ là ta bị cảm mạo rồi. Đã nói với chị rồi trong điện của ta làm gì có giấu tiếu tiên tử? Chỉ có duy nhất tiên tử không phải là chị sao?"
"Hứ hứ hứ! Ta cũng rất đẹp đúng không nè! Ta cũng là tiên tử đúng không nè!"
Thái Thường càng tức giận, cây đèn bị nàng đánh khiến nó dao động.
Phù Nhã cười một hồi, vỗ nhẹ ngực nói: "Nhìn cậu khẩn trương như vậy, sao còn ra dáng thượng thần nữa chứ? Không có là được, chớ có mà trì hoãn tiên nghiệp, bổn tiên tử ngày khác lại hẹn cậu đi đến nhà Nguyệt lão uống rượu!"
Hào Hành phải ngàn hô vạn gọi mới đưa được nàng ta ra khỏi điện, vừa về đến chỉ thấy tụ đèn rực rỡ lung lay sắp đổ. Lập tức suýt nữa hủy cả nguyên thần, vội vàng làm phép giữ chắc nó lại rồi bay lên kéo Thái Thường ra ngoài.
"Thượng thần rất giỏi nha! Không háo sắc nữa sao!"
Thái Thường đụng phải ngã trái bị hắn hùng hùng hổ hổ kéo ra ngoài. Ai ngờ vừa mới đứng vững đã bị Hào Hành tức giận vê cánh tay khiển trách: "Ngươi không biết cây đèn này không phải để đùa giỡn sao? Lỡ đâu nó vỡ mất, chẳng lẽ ngươi không biết?"
Hả?
Thái Thường còn chưa kịp phản ứng với những gì hắn nói, đầu bị hắn dán sát như vậy, nhìn thấy sự thân thiết của hắn thì mọi tức giận vừa rồi đều tan hết. Lại chỉ sợ mình bị hắn mắng khó giữ được cái mạng nhỏ này, bèn thay đổi nụ cười nói: "Thượng thần ngài không giận sao... Tiểu tiên ta lần sau không dám..."
"Không cho phép lại động đậy nó." Mồ hôi lạnh Hào Hành còn chưa ráo hết, đưa tay ra dịu dàng sờ sờ mặt nàng: "Không cho phép lại làm ta sợ."
Chương 04
Chương 4: Ông chú thật là điển trai . . .
Quỷ dị quỷ dị quỷ dị!
Đêm khuya yên tĩnh Thái Thường vừa tu hành thắp đèn vừa nói thầm, mấy ngày gần đây dường như thượng thần này nhìn nàng rất khác lạ. Ví dụ như lúc nàng dùng bữa ngấu nghiến, thượng thần không còn nhíu mày nhắc nàng nên có dáng vẻ một nữ tiên tử nữa, mà ánh mắt ngập tràn sự che chở hơn nữa còn gắp vài đũa thức ăn vào chén nàng.
Tiếp tục như vậy... Chẳng lẽ hắn muốn đối xử tốt với nàng để sau đó sai khiến nàng? Nhưng sai khiến nàng làm cái gì chứ? Nàng là một tiểu tiên tu hành chưa đủ ngàn năm, hoàn toàn không cùng đẳng cấp với một thượng thần vạn năm như hắn, hắn có cái gì mà tự mình làm không được?
Thái Thường duỗi cái lưng mỏi, ngọn đèn dầu run lên một cái, Hào Hành nhẹ gõ cây đèn, nói: "Chuyên tâm chút đi."
Thái Thường đáp một tiếng, xem đi xem đi, hôm nay ngay cả nhắc nhở nàng cũng dịu dàng như thế , chẳng lẽ... Ái chà... Thái Thường ửng đỏ gò má, thẹn thùng dùng móng tay gãi gãi đầu, năm trăm năm mới phát một lần hồi xuân, Thái Thường không thể nén lại cười gian hai tiếng, thượng thần thích nàng mới là lạ chứ!
Gì? Không đúng! Chầm chậm suy nghĩ đột nhiên Thái Thường bừng tỉnh, hắn là một thượng thần có cuộc sống dâm loạn khẳng định không muốn cho người ngoài biết, đối xử tốt với nàng chắc là vì muốn che miệng nàng không nói với người ngoài thôi! ? Ái chà chà Thái Thường ngươi thật sự là rất thông minh, quả nhiên có đủ tiềm năng và tư chất để thành thần.
Hà hà, nàng gượng cười hai tiếng, hôm nay kết nối đoán được tâm tư của thần, có thể hình dung rằng nàng tu hành thật sự là đã đến cảnh giới nhất định .
Hào Hành không thức khuya, cứ đúng giờ là thức dậy cũng không ham ngủ. Đêm khuya, hắn gọi Thái Thường một tiếng: "Hôm nay đến đây thôi, Thái Thường tiên tử tự thấy mình có tiến bộ gì chưa?"
"Có có có!" Thái Thường đắc ý bò ra ngoài, "Tiểu tiên ta tự thấy mắt có thể nhìn đến ngàn dặm, tai có thể nghe được tám phương, tâm tình cũng rộng mở trong sáng, chắc hẳn cách ngày thành công không còn xa."
A? Hào Hành âm thầm nghĩ, mới mấy ngày đã đột nhiên tăng mạnh, e là không bao lâu nữa nàng học thành sẽ trở về. Tiếp tục như vậy sao được! Chẳng lẽ phải đem cây đèn này đổi thành cái giả sao?
"Xem ra tiên tử tiến bộ rất rõ, chưa đầy mấy ngày là có thể áo gấm về nhà, Lộ Hoa tiên tử cũng có thể vì ngươi mà cảm thấy vui mừng."
"Đâu có đâu có, đều do thượng thần ngài nhắc nhở tốt, tiểu tiên ta trở về nhất định không quên cảm kích ân đức của ngài."
Thái Thường mừng thầm, ta trở về sẽ phao tin đồn về ngươi, triệt tiêu được một thượng thần nói không chừng nàng có thể sớm ngày chen vào hàng ngũ thượng thần.
"Nhưng... bản điện có chút không nỡ để ngươi rời đi."
"Ừm ừm... Ừm?" Thái Thường vừa nghĩ, hừ, tất nhiên là lo lắng nàng ra ngoài nói loạn bèn nói: "Tiểu tiên dĩ nhiên sẽ đến viếng thăm thượng thần ngài, luôn luôn không quên tâm ý của ngài."
"Ồ, ngươi biết tâm ý của bản điện?"
Không biết mới là lạ! "Biết sơ một hai điều, biết sơ một hai điều."
"Vậy ngươi nói một chút xem, tâm ý bản điện ra sao?"
"À..." Thái Thường thấy hắn hào hứng, lại không dám nói thẳng: "Ngài là muốn...muốn tiểu tiên ta không quên ân tình của ngài, luôn luôn ghi nhớ ngài trong lòng!"
"Luôn luôn ghi nhớ bản điện trong lòng? Ừ." Hào Hành rất là hài lòng, tươi cười rạng rỡ đi tới vuốt vuốt mái tóc rối của nàng: "Nếu gầy một chút nhìn sẽ càng đẹp, bấc đèn nhỏ."
Nói xong trên mặt tràn gió xuân mới đi ngủ.
Thái Thường giật mình sững sờ, cằm không khép lại được, thượng thần này lên cơn thật là đáng sợ.
Một ngày nọ, bầu trời trong xanh, gió nhẹ ấm áp dễ chịu, sáng sớm Hào Hành đã ra ngoài. Một mình Thái Thường buồn bực nhàm chán mới hẹn Tịnh Đế đi ăn hạt sen, sợ tiên gia khác thấy bèn tự giác biến thành bấc đèn bay ra. Nàng trốn đến một chỗ không có người, đang định khôi phục nguyên thần thì bên hông bị người nắm một cái, suýt nữa bẻ gãy tiên căn của nàng.
Đang muốn quay đầu lại mắng một câu, liền thấy một nam tiên gia tướng mạo tài trí bất phàm, trên đầu là chiếc mão rạng rỡ phát sáng ngay cả nụ cười của hắn cũng tựa như thủy tinh tỏa sáng. Thái Thường bị hắn nắm, vẻ mặt háo sắc nhìn chằm chằm tướng mạo đàng hoàng của người ta, một cử động nhỏ cũng không dám chỉ sợ dáng vẻ ngốc nghếch của mình sẽ dọa người ta chạy mất, không đụng phải hoa đào chất lượng cao thế này.
"Ta còn nói là con trùng, hóa ra là sợi bấc đèn."
Ti Cầm* đem nàng nâng niu trong tay, sờ sờ thân thể của nàng: "Ngươi phụng dưỡng tại nhà tiên điện nào? Ta đưa ngươi trở về được không?"
(Ti Cầm*: 司琴trong bản convert là Tư Cầm nhưng 司 có hai từ là Ti và Tư, trong đó Ti được dùng cho họ)
Thái Thường kích động sẽ chảy nước mắt, trăm ngàn năm qua chưa từng có cuộc gặp gỡ nào đẹp như vậy, nàng nép vào lòng bàn tay hắn không dám thở mạnh, trong lòng cứ như có đàn hươu chạy mà nhìn hắn.
"Chắc hẳn còn là một bấc đèn chưa thành tinh." Ti Cầm đặt nàng vào trong tay áo, "Bản quân mới tới, phải đi thăm một vòng trước sau đó dẫn ngươi trở về phủ của bản quân ngươi cũng không cần bay tới bay lui bơ vơ như vậy nữa, được không?"
Hả? Không không không... Thái Thường chưa kịp khôi phục nguyên thần đã bị nam tiên gia đẹp trai này bỏ vào tay áo của hắn, lăn qua lăn lại theo bước chân hắn.
Nàng không phải là bơ vơ bay tới bay lui mà! Nàng còn hẹn Tịnh Đế nữa! ... Trở về quý phủ của hắn? Vậy sao được! Lộ Hoa sẽ tức giận mắng nàng... Còn tên thượng thần sắc quỷ kia nếu biết nàng chạy lung tung nhất định sẽ phạt nàng thuộc cái gì Bát Thần Kinh! Huầy, bản thân mình ngay cả này nam tiên gia là ai cũng không biết, sao nhất thời lại bị sắc đẹp che mắt mà đi theo hắn đây!
Không biết đến khi nào thì Thái Thường ở trong tay áo hắn ói đến thần hồn điên đảo, cuối cùng cảm thấy bốn phía không động đậy nàng mới nhẹ nhàng thở đưa đầu ra đến hít thở chút không khí trong lành. Vừa ló đầu ra thấy Hào Hành đang đứng đối diện nàng, nàng giật mình vội vàng rụt đầu lại.
Xem ra người nam tiên gia này cũng là thượng thần, cùng Ngẫu thần nói chuyện cũng không khúm núm như nàng. Thái Thường ngoáy ngoáy lỗ tai, nghiêng đầu nghe trộm thượng thần nói chuyện cũng cho nàng thêm một chút kiến thức. Dường như hai người họ có ý đề phòng nàng nên giọng nói nhỏ như tiếng muỗi, nghe ngóng không được cái gì.
Đợi khi nam tiên gia đi xung quanh, Thái Thường mới ló đầu ra thì thấy Hào Hành đã quay lưng đi, lập tức muốn biến thân bay ra. Nam tiên gia đột nhiên giơ cánh tay lên làm nàng lại lăn trở về, Thái Thường bị ngã đau muốn ngất xỉu, xoa cái cổ đau nhức bất chấp cái gì là khí chất nữ tiên tử, biến về nguyên thần từ trong tay áo hắn bay ra.
Đáng tiếc vừa bay ra Thái Thường liền hối hận, mới vừa rồi nam tiên gia này đưa tay ra vẻ bị côn trùng làm ngứa, làm nguyên thần của nàng dán sát lồng ngực nóng bỏng của người ta trượt ra.
Ti Cầm vừa thấy nàng có linh khí nữ tiên tử, vui vẻ nói: "Thì ra là ngươi là tiên tử, dáng vẻ trái lại rất đáng yêu."
Thái Thường từ nhỏ đến lúc chưa đủ ngàn năm lần đầu tiên có người khen nàng đáng yêu, mà người nói lại còn rất nhiệt tình.
Làn da thoáng ửng hồng từ cổ đến gót chân.
"Ngài... Ngài khen sai rồi..."
"Bấc đèn nhỏ ngươi thật là thú vị, là bản quân 'có mắt không tròng'."
Ti Cầm không ngừng quan sát nàng: "Quả thật không có chủ sao?"
Thái Thường gật đầu lại lắc đầu, nàng không thể nói đang sống nhờ trong Ngẫu thần điện tu hành được! Liền lắc đầu nói: "Lộ Hoa tiên tử là di mẫu của tiểu tiên, vốn thuộc Nam Hải, sau đó để ta ở lại trong Thiên Cung học tiên thuật."
"Nam Hải... Tinh Hoa tiên tử là gì của ngươi?"
"Là mẫu thân của ta."
Ti Cầm nghe vậy vui vẻ nói: "Thật không? Vậy là chúng ta là có quan hệ họ hàng rồi, Tinh Hoa tiên tử là cháu họ của bản quân đây."
"Cháu...Cháu họ!" Tròng mắt của Thái Thường mở to như chén lớnvậy: "Vậy... Ngài... Ngài là ..."
"Thúc công." Ti Cầm vui vẻ cùng nàng cười giỡn, dáng vẻ kinh ngạc của tiểu tiên này thật sự là quá mức thú vị.
Thái Thường nghe vậy lùi lại ba bước, quỳ xuống đất hành lễ hô to: "Vãn bối tiểu tiên Thái Thường, ra mắt thúc công, còn chưa thỉnh giáo danh xưng của thúc công, về sau kính xin thúc công nâng đỡ tiểu tiên."
"Ha ha..." Ti Cầm cười đến mức eo không thẳng lên được, "Rất tốt rất tốt, Thái Thường ngoan. Gọi ta là Ti Cầm là được rồi."
Ti Cầm? A! Vài vị thần tiên già đến điện ăn cơm có từng nhắc qua, ngay cả Thiên đế còn muốn sợ hãi Nam Hải Ti Cầm Đế Quân ba phần, cách ngày còn để Ti Cầm Đế Quân lên Tiên Cung dạo chơi, chắc chắn là vị trước mắt này!
"Thái Thường ra mắt Ti Cầm Đế Quân."
"Miễn hai chữ ' Đế Quân 'đi, gọi Ti Cầm là được rồi."
"Thái Thường không dám. Thúc công là trưởng bối!" Mặc dù là trưởng bối cực kỳ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp!
"Kia..." Ti Cầm buồn cười: "Lúc chỉ có hai người ta và ngươi thì gọi là Ti Cầm thôi."
"Dạ được, dạ được, Thái Thường ghi nhớ."
Đầu óc của nàng trước giờ không được tốt, lần này tên của Ti Cầm nàng phải đọc nhẩm trong lòng mấy lần mới nhớ được, làm không tốt lần sau gặp mặt sẽ không biết gọi ông chú này là gì, tên lại râu ông nọ cắm cằm bà kia.
"Nếu Thái Thường không không hầu điện các nào lại là thân thuộc của bản quân, dĩ nhiên bản quân muốn trông coi ngươi tu hành, không bằng theo bản quân trở về Nam Hải thấy thế nào? Bất kỳ lúc nào cũng có thể gặp mẹ ruột của ngươi, nàng ấy thường xuyên nhắc đến ngươi với ta."
"Mẫu thân..." Thái Thường nghe thấy từ này lập tức sẽ muốn bật khóc nức nở, nhưng đầu óc của nàng vẫn phân biệt rõ ràng nên từ chối: "Thúc công đề nghị rất tốt, nhưng là... Nhưng là... Thái Thường đạo hạnh nông cạn sợ thúc công chê cười, không bằng chờ Thái Thường đi theo dì tu hành thêm vài năm, tiên căn vững chắc sẽ cùng thúc công tu tiên, ngài thấy thế nào?"
Ti Cầm chỉ cười không nói, thấy nàng dáng vẻ thẳng thắn thật là dễ thương, từ trong ngực móc ra viên Thủy Linh Châu đưa cho nàng, nói: "Tiên thể của ngươi hình thành từ tiên thai, chưa từng dính qua nước đã vào Thiên đình, tự nhiên sẽ sợ. Đây là linh vật của Nam Hải chúng ta, có vật này ngươi có thể ngao du bốn biển Thủy Tộc, ta chỉ có vẻn vẹn hai viên, tặng ngươi một viên thôi."
Thái Thường nước mắt lưng tròng nhận lấy, Thủy Linh Châu mang theo hơi nước Nam Hải nồng đậm mà nàng ngày nhớ đêm mong, Thái Thường giơ nó lên dưới ánh sáng mặt tò mò nhìn một chút nói: "Cái này con dùng như thế nào? Là ăn sao?"
Vừa tròn vừa trắng lại còn lóe sáng, trông rất ngon.
Dọc đường đi Thái Thường cầm Thủy Linh Châu vui vẻ chạy về điện Ngẫu thần, Ti Cầm nói mỗi ngày cầm nó tu hành nửa canh giờ là được rồi. Hừ! Có ông chú Ti Cầm là Đế Quân Nam Hải, xem về sau còn ai dám ức hiếp nàng!
Hào Hành đang trong điện trái tìm phải kiếm không thấy Thái Thường, cho rằng nàng rơi xuống hồ nước nên tiên hồn biến mất bị đánh vào luân hồi, suýt nữa lật hồ nước lên chạy xuống Địa phủ tìm nàng, đang lúc tay chân rối loạn lại nghe tiếng nàng ngâm nga bài hát gì không rõ nhảy tung tăng quay về.
"Thượng thần thượng thần! Ta mới vừa nhận ra thúc công, vừa trẻ tuổi tướng mạo lại đẹp còn tặng ta quà gặp mặt nữa!"
Vừa mới đắc ý liền quên mất, Thái Thường đi lòng vòng đưa hạt châu tới trước mắt hắn: "Ừm, cho ngài xem nè, rất quý giá nha!"
Hào Hành lo lắng nàng có lẽ xảy chuyện rắc rối, vừa buồn bực một bụng tức tối, ai ngờ nàng hiển nhiên đi ra ngoài nhận ông chú gì gì! Đợi chút! Ông chú? Một cảm giác nguy hiểm truyền tới.
"Thúc công ngươi là người phương nào?"
"Là ..." à, gọi là... Quên mất ông chú tên là gì! Thái Thường nhanh chóng vỗ vỗ đầu: "Gọi là Đế Quân!"
Hào Hành thở dài một hơi, sờ sờ đầu của nàng, tên cũng không nhớ rõ, lại gọi ông chú, xem ra là không có gì cạnh tranh, trong trời đất này có cùng khẩu vị như hắn sợ là ít lại càng ít: "Không cho phép vỗ nữa, vốn là đã rất ngây ngốc lại còn vỗ vỗ. Trong tứ hải bát hoang này gọi là Đế Quân có bảy mươi hai vị, theo lời của ngươi nói trẻ tuổi tướng mạo đẹp có ba mươi sáu vị, quay về bản điện từ từ viết danh sách cho ngươi, ngươi loại trừ từng người là được rồi."
Thái Thường ngồi chồm hổm ngồi dưới đất vùi đầu vào giữa hai chân cố gắng nhớ lại tên của ông chú, Hào Hành cười mà như không, lo lắng nửa ngày cuối cùng nàng đã bình yên vô sự đã trở lại.
Chờ một chút!
"Tiểu tiên Thái Thường, ngươi có biết bản điện tên là..."
Tròng mắt Thái Thường vòng vo vài vòng: "Chớ không phải là 'Yêu Hành**' à?"
"...Lập tức đem Bát Thần Kinh học thuộc lòng! Không thuộc, ba ngày không cho phép ngươi dùng bữa!"
Chương 05 + 06
Chương 5: Thái Thường mất nụ hôn đầu tiên . . .
Ơ ơ ơ... Thái Thường vẻ mặt đau khổ tay nâng Bát Thần kinh lưng cứng ngắc, ngẩng đầu nhìn hai chữ to dán trên tường một cái, vừa rồi Hào Hành tự viết tên của hắn lên.
Hào Hành vừa dán vừa nói: "Cho dù không biết đọc cũng phải biết viết!"
Chỉ là nói sai tên thôi mà! Ngày thường nàng cũng không dám thẳng gọi tên của hắn a! Toàn là cúi đầu khom lưng hô một tiếng: "Thượng thần!" Ôi...Sao lại đắc tội hắn chứ?
Thái Thường nhanh chóng đem kinh thư lật đến nát cũng không ghi nhớ được mấy chữ. Thấy Hào Hành không có ở đây, nàng liền lấy Thủy Linh châu ra cầm trong tay lẩm nhẩm đọc tiên pháp. Ước chừng nửa canh giờ trôi qua, chỉ cảm thấy toàn thân từ từ nhẹ nhàng, một luồng khí từ thiên linh truyền đến làm tinh lực con người mạnh gấp trăm lần. Lắc lắc đầu cũng không còn chìm vào u mê, Thái Thường mở ra Bát Thần kinh, thậm chí còn kiên nhẫn học tiếp.
Ừ! Đồ của nhà mình thật là tốt!
Hào Hành từ chỗ Thiên đế trở về, vừa vào cửa cho rằng sẽ thấy Thái Thường đưa ra gương mặt tròn nhỏ nhắn oan ức tám trăm năm nhưng mới vào trong điện, chỉ thấy Thái Thường mắt cười cong cong đứng ở trước mặt hắn, nói: "Thượng thần Hào Hành, ngài đã về rồi."
Rất tốt, còn nhớ. Hào Hành gật gật đầu: "Kinh thư thuộc lòng rồi?"
Thái Thường chỉ cười không đáp, đem Bát Thần kinh nhét vào trong tay hắn: "Ngài có thể kiểm tra một lần."
"Ừ?" Hào Hành xoay quyển kinh thư lại một cái, nhìn lướt qua nét mặt tươi cười tràn đầy tự tin của nàng, lập tức sinh nghi, hỏi: "Ngươi làm thế nào mà ghi nhớ ?"
"Ngài không cần để ý ta làm thế nào ghi nhớ, chỉ cần để ý kiểm tra là được rồi."
Thái Thường tinh ranh nhìn hắn, hướng phía kinh thư bĩu bĩu môi: "Nhanh nhanh."
Hào Hành càng nhíu mày sâu lại, hắn liếc nhìn sơ toàn thân toàn thân nàng một cái, thấy nàng chắp tay sau lưng, liền đưa tay kéo hai tay nàng ra đằng trước.
"Không được phép đoạt!"
Thái Thường không kịp tránh, hạt châu trong tay vẫn bị hắn đoạt đi.
Hào Hành nhìn thấy Thủy Linh châu, sắc mặt so với vách tường than còn khó xem hơn. Ngày đó nàng chỉ nói là cùng tiên gia nào đó chơi đùa và được tặng trân châu thôi. Không ngờ lần này nhìn thấy, nhất thời tức giận vô cùng. Hạt châu này rõ ràng là vật riêng của tên quỷ phong lưu Ti Cầm thế mà lại ở trong tay nàng.
"Ngươi nhớ ra tên của thúc công ngươi chưa?"
Hào Hành mặt âm trầm hỏi, Thái Thường cúi thấp đầu, hai tay xoa tới xoa lui: "Ờ... Mới nhớ ra, là Ti Cầm Đế Quân..."
Hào Hành bực tức nếu nhiều hơn chút nữa chỉ e có thể há miệng phun ra lửa, dường như từ lúc nàng đến đây hắn luôn nghẹn hỏa không thể nào phát tiết: "Ngay lập tức đem hạt châu trả lại cho hắn."
"Ai?"
"Không, hay là đưa ta, bản điện giúp ngươi đi trả cho hắn!"
Thái Thường mặt nhăn như tờ giấy: "Thái Thường hứa sẽ không lười biếng ... Ngài đem nó trả lại cho Thái Thường đi... Khó khăn lắm mới có người tặng quà... Cho tới giờ Thái Thường còn chưa từng nhận quà..."
Nàng càng nói càng cảm thấy uất ức, từ nhỏ đến lớn, các tiên gia trưởng bối không ai không biết đầu óc nàng mất linh quang, không bao giờ đưa nàng vật gì yêu thích hay quý hiếm, chỉ sợ nàng trong chớp mắt có thể làm lạc mất. Nếu là tiên tử cùng thế hệ thấy trên người nàng có vòng châu ngọc gì cũng đều rối rít đòi lại, họ ngại nàng không xứng có được.
Nhắc đến tình cảm là Thái Thường lau đi nước mắt, hai cánh môi hồng mềm mại vểnh lên, chớp đôi mắt trong suốt tội nghiệp kéo kéo áo bào Hào Hành: "Cầu xin ngài... Thái Thường đợi đến lúc thúc công hối hận đòi lại thì đem trả được không? Thái Thường rất muốn được người khác tặng quà... Thái Thường bảo đảm về sau không dựa vào hạt châu này cũng có thể học thuộc kinh thư..."
Hào Hành nghe vậy trong lòng tự nhiên không khỏi nghĩ ngợi, nhưng nàng giữ lấy vật kia của tên quỷ phong lưu làm hắn khó chịu!
"Bản điện không phải cũng tặng ngươi rất nhiều thứ sao? Hạt sen, nhân sâm quả... đều không phải sao? Cũng không thấy ngươi dụng tâm cất kỹ như vậy a? Lần đó không phải ngươi một mực nuốt sạch sao!"
"Thái Thường... không có..." Thái Thường khoát khoát tay: "Đó là để ăn, Thái Thường không kiểm soát miệng được..."
"Vậy bản điện tặng ngươi thứ không nuốt được ha? Được không?"
Gì? Thái Thường ngẩng mặt, tràn đầy mơ mộng: "Thật sao? Ngài cũng nguyện ý tặng quà cho Thái Thường? Là cái gì?"
Hào Hành cười híp mắt cúi người xuống: "Bản điện cho ngươi sau, ngươi phải đem hạt châu này đổi cho bản điện."
Trong lòng Thái Thường ngàn lần không vui, muốn có quà của hắn thì không có hạt châu tốt này, có thể không đổi được không a? Hào Hành nhìn ra tâm tư của nàng, nhẹ nhàng cười nói: "Cho ngươi nhận trước, sau đó mới cân nhắc xem đổi hay không đổi, thế nào?"
Thái Thường vừa nghe, lập tức vui vẻ ra mặt gật đầu, xòe hai tay ra: "Được được... Đa tạ thượng thần... Có điều ngài tặng cho Thái Thường cái gì?"
Hào Hành nâng gương mặt nàng lên, cúi người dùng môi bao phủ miệng nhỏ của nàng, sau đó tỉ mỉ liếm một lượt cả trong lẫn ngoài, rồi véo chóp mũi của nàng mà nói: "Tốt lắm, về sau cái này sẽ thuộc về ngươi."
Thái Thường chỉ cảm thấy trước mắt khắp nơi đều khua chiêng gõ trống phóng pháo hoa, đầu óc nàng hoàn toàn rối loạn. Nàng cứng ngắc tại chỗ, mắt ngây ngây ngốc ngốc không hồn, vừa rồi trong nháy mắt đó phảng phất như gặp phải sấm sét. Hắn nói, "Cái này" thuộc về nàng..."Cái này" là cái nào?
Hào Hành lợi dụng xong, xoa nắn cánh môi sáng bóng kia nói: "Có thể thì nguyện ý cùng ta đổi?"
"Đổi..."
Thái Thường chỉ phun ra một chữ, Hào Hành lập tức cầm hạt châu nghênh ngang đi ra ngoài.
Thái Thường nháy nháy con mắt, cảm giác như mình giờ mình mới sống lại. Hạt châu trong tay mất, miệng ngoài có hơn một... một nụ... hôn? !
Nàng hoàn toàn thức tỉnh, vừa rồi Hào Hành là hôn nàng? Không không không... Không thể tính hôn, là quà, quà. Sao càng nghĩ càng cảm thấy quà này đổi có chút không có lời vậy? Ơ ơ... Ai có thể giúp nàng tính toán đây!
Hạt châu bị lấy đi còn chưa tới một ngày đầu nàng lại bị u mê đần độn. Thái Thường sờ sờ môi của mình, ngẫm nghĩ hay chờ tới trưa thượng thần kia đem cái gì đổi cho nàng. Không được, Thái Thường muốn tìm người giúp nàng lý giải, nghĩ tới nghĩ lui Tử Loan còn nhỏ, lời trẻ con không e dè, liền chạy ra Nguyệt đài tìm hắn giải đáp.
Tử Loan ba ngày trước vừa mới thăng cấp thượng thần, bởi vì Tử Loan đã thuần thục vận dụng hơn bốn vạn bộ kinh thư kể cả Bát Thần kinh. Thái Thường vẻ mặt sùng bái nhìn nó, lấy ra hạt sen nhà Ngẫu thần mà mình giấu riêng, nịnh nọt nói: "Điện hạ à, ngài tuệ căn tốt, tiên lực mạnh địa vị lại cao, giúp tiểu tiên ta xem xét một chút đi."
"Thì ra là chị Thái Thường phải cùng ngẫu thần ở chung, ta còn nói sao mấy ngày rồi mà chị không tới."
"Ái chà chà nói chuyện phải chịu trách nhiệm!" Thái Thường vội vàng hướng miệng nó đút mấy hạt sen: "Tên nhóc này không cho phép nói bừa, mau nói cho ta biết ta nên làm thế nào?"
Tử Loan không chút do dự đem hạt sen nuốt xuống: "Ngẫu thần điện muốn cùng chị vui vẻ."
"Vui vẻ..." Thái Thường gò má đỏ bừng: "... Có điều thế nào gọi là vui vẻ? Là ý như ta hiểu đó hả?"
"Chính thế."
Thái Thường thẹn thùng cười một tiếng: "Thì ra là như vậy, hắn muốn chơi cùng ta thì cứ nói thẳng đi! Ngày mai ta dẫn hắn đến, ba chúng ta cùng nhau ăn hạt sen."
Tử Loan: "...Chị quả nhiên không phải là phàm thai."
Thái Thường vừa vào cửa, không hiểu được vì sao trong lòng có chút trống rỗng. Hào Hành làm hại nàng đêm không thể say giấc còn lừa gạt lấy hạt châu chính là vì muốn cùng nàng chơi đùa... Nhưng trong tâm trí dường như không khỏi mong đợi.
Ô hay! Tại sao có thể quên mất thượng thần này là tên sắc quỷ! Tại sao có thể mong đợi hắn có ý đối với mình! Một ngày trước còn ôm lấy tiên tử cả đêm không về ngủ, bây giờ còn cắn miệng của nàng như vậy! Hừ! Sớm muộn gì nàng phải đến trước mặt Thiên đế vạch tội hắn! Để hắn bị khiển trách khó coi!
Mà thôi! Người ta là thượng thần, nàng không thể trêu vào, bị lợi dụng thì bản thân cứ im lặng nuốt xuống thôi, mau quên đi mau quên đi... Nàng cầm bình rượu hoa Quế của Nguyệt đài cất, ực mạnh vài ngụm để chế ngự chân tình hỗn loạn trong lòng.
"Ngươi đứng ở cửa lầm bầm gì thế?"
Hào Hành đang muốn ra cửa, thấy Thái Thường không biết hồn đã bay đi đâu, còn vẻ mặt thì chỉ muốn nhanh chóng đi giết người.
"Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Thái Thường còn chưa đáp lời, Hào Hành thoáng nhìn bầu rượu trong tay nàng, sắc mặt lập tức không vui, nói: "Thân là nữ tiên gia, sao có thể uống thành điệu bộ này? Ngươi không biết không có thượng thần mở tiệc chiêu đãi thì không thể tự mình uống rượu sao?"
Rượu làm con người lớn mật, Thái Thường đã uống đến mơ hồ, trông thấy gương mặt Hào Hành trước mặt nàng lúc ẩn lúc hiện thì tức giận, liền ném hồ lô trong tay đi, hai cánh tay giữ gương mặt của hắn: "Thượng thần ngài rất giỏi nha! Dựa vào cái gì mà đoạt hạt châu của ta còn muốn ăn miệng ta!"
Hào Hành sững sờ, sau đó cười hơ hớ để mặc nàng say khướt: "Bản điện chính là đoạt đó, chính là ăn đó, thì sao?"
"Ái chà chà! Ngươi thật là xấu xa!" Gò má Thái Thường ửng ửng hồng do rượu lại càng dẫn dụ người ta phạm tội: "Ta muốn đòi lại!"
"À? Ngươi muốn đòi lại cái gì? Hạt châu hay là cái này?"
Hắn chỉ chỉ cái miệng nhỏ của nàng, thứ màu hồng trong vắt đó làm cho hắn nhịn không được lại liếm một cái.
"Ngươi còn dám...ngươi..."
Thái Thường hạ quyết tâm, liền nâng mặt của hắn lên cắn.
Nàng không hiểu như thế nào mới tính "đòi lại", chỉ nhớ lại lần trước hắn "ăn" nàng như thế nào thì kiễng chân cố gắng tìm miệng của hắn, chạm rồi lại chạm, hôn rồi lại hôn, chỉ là cảm giác cảm thấy không giống.
Hào Hành thấy dáng vẻ nàng ngây ngốc, đưa tay vòng qua ôm nàng vào lòng: "Bản điện giúp ngươi một lần làm thế nào?"
Chuyện này sao lại biến thành thế này! Thái Thường vò vò đầu liền phát giác mình bị sắc quỷ thượng thần kia ôm đặt trên giường. Mùi rượu hoa quế từ miệng miệng nàng phả khẽ, nàng giơ quả đấm nhỏ: "Ê...tên sắc quỷ này! Ta còn chưa đòi lại được, không cho ngươi làm chuyện xấu!"
"Ừ, cho ngươi đòi lại."
Hào Hành hài lòng ngắm nhìn cảnh xuân sắc trêu người trên giường, xoa xoa miếng thịt nhỏ trên bụng nàng, nói: "Nhưng trước hết bản điện dạy ngươi làm thế nào để đòi, được không?"
Chương 6 Thái Thường muốn đi thi ( thượng ) . . .
Chăn gấm dưới thân rơi xuống vùi thành một khối, Thái Thường rơi vào vòng tay hắn bị đè lên chiếc giường rộng rãi.
"Ồ? Giường của ngài mềm mềm, nhẵn nhẵn, thoải mái hơn so với cây đèn kia của ta, về sau ta có thể ngủ ở chỗ của ngài hay không?"
Biết rõ nàng là say, Hào Hành xoa xoa gò má đỏ ửng của nàng, thổi vào tai nàng, nói: "Đây là do tự tiểu tiên ngươi nói, ngày mai thức dậy không cho phép đổi ý."
Thái Thường vùi trong ngực hắn gật gật đầu, trong mơ hồ cảm thấy người bên cạnh này thật sự muốn tốt bao nhiêu có bấy nhiêu, vừa ôm nàng, nhẹ xoa đầu nàng, còn cho ngủ giường tốt như vậy! Chỉ còn thiếu mỗi hát ru! Thế gian này ngoại trừ mẹ ra thì không còn người nào khác.
Nhớ mẹ quá đi! Nhớ quá... Nghĩ tới mẹ Thái Thường liền không đề phòng. Nàng đưa chiếc mũi nhỏ áp vào ngực Hào Hành ngửi một cái rồi tiếp tục ôm hắn nói: "Mẹ, mẹ nói xem sao mùi của mẹ lại thay đổi? Có điều có một làn hương hạt sen thật là thơm! Mẹ... Mẹ đón Thái Thường về Nam Hải đi, Thái Thường không muốn ở lại nơi này... Bọn họ đều cảm thấy Thái Thường quá ngu quá dốt... Mẹ đồng ý với Thái Thường được không? Đừng bỏ Thái Thường lại một mình..."
Nàng khóc nức nở dần dần vào giấc ngủ, càng cố vùi vào lòng Hào Hành, khóe mắt nhỏ lệ làm lồng ngực hắn đều bị ướt.
Hào Hành cúi đầu liếc mắt nhìn, người trong ngực đã sớm đi theo Chu công đánh bài. Liền cười một tiếng rồi thở dài, không nói đến việc mình bị nàng xem như mẹ, rõ ràng cùng nàng lên giường lại có thể làm cho nàng ngủ... Đường đường là Thủy Thần nhất phẩm thiên giới thật sự không có sức quyến rũ như vậy sao?
Hắn cúi người cọ cọ vầng trán của nàng, nóng thế này, rốt cuộc là uống hết bao nhiêu? Hào Hành thay nàng vén kỹ tấm chăn, đi đến chỗ ngày thường nàng vẫn xem kinh thư, trên chiếc bàn chằng chịt những dấu bị nàng dùng móng tay khắc "Nam Hải ", "Sắc quỷ", "Mẹ" ... Còn quyển Bát Thần kinh kia sớm đã bị nàng làm méo mó, vặn vẹo, đầy dấu bôi xóa.
Hào Hành mím môi bật cười. Đó là nụ cười chỉ hiện lên trong chớp mắt rồi lập tức bị che dấu.
Nếu như năm ấy, chưa từng được thấy mình thật sự bị buộc dây tơ hồng với Thái Thường ở Nam Hải trong miếu Nguyệt Lão, hôm nay còn có thể tốt với nàng như vậy không? Nàng là người vợ tiên định mệnh của hắn nên hắn mới phải che chở nàng như thế. Nếu không ... chỉ e nàng vẫn còn ở trong điện Lộ Hoa bị ức hiếp, đến một người bạn cũng không có (giờ phút này Tử Loan bị nghẹn hạt sen sặc gần chết, trừng ánh mắt lạnh băng nhìn về phía điện Ngẫu thần), ai có thể cứu vớt nàng đây?
Người trên giường ngủ say đến buổi trưa mới mở mắt. Mới vừa mở mắt liền nhanh chóng nhắm chặt mắt lại! Thiên đế Vương Mẫu ơi! Đêm qua là ai mắng thượng thần ? Không phải là nàng! Đêm qua là ai nằm ở trong lòng thượng thần sắc quỷ ? Nhất định cũng không phải là nàng không phải là nàng! Đêm qua là ai đuổi theo thượng thần chơi trò hôn hôn? Nhất định không phải là nàng không phải là nàng! Đêm qua là ai bị thượng thần đẩy ngã? Ôi... Là nàng là nàng tất cả đều là nàng a!
Nàng bây giờ còn quấn chiếc chăn gấm của người ta! Không muốn sống nữa đâu!
Thái Thường nức nở đưa tay sờ sờ, tốt quá, quần vẫn còn, sờ tiếp, rất tốt, nút áo xiêm y vẫn còn buộc.
Nàng nhanh chóng mở mắt ra nhìn sơ một lượt, thấy trong điện không có bóng người, lập tức như một làn khói hóa thành bấc đèn rút vào trong cây đèn. Thượng thần ơi thượng thần, phù hộ ngài tối nay lại đi hẹn nữ tiên tử kia uống rượu, tiểu tiên sẽ vô cùng cảm kích!
Đợi Thái Thường co lại vào trong cây đèn, Hào Hành hóa nguyên thần từ trong hồ nước bước vào. Trông thấy cây đèn run lẩy bẩy, cười lắc đầu, bấc đèn nhỏ say rượu cuối cùng đã tỉnh giấc.
Trước bữa tối Hào Hành tùy tiện nhắc tới: "Tiểu tiên Thái Thường, bản điện trí nhớ không tốt, tuổi tác lại cao, ngươi giúp đỡ bản điện phán xét xem như thế nào?"
Thái Thường thấp thỏm xuất hiện từ giữa cây đèn, ngay cả mặt của hắn cũng không dám nhìn một cái chỉ đáp một tiếng.
"Ngươi nói, tiểu tiên nhục mạ thượng thần, cưỡng hôn thượng thần, muốn đẩy ngã thượng thần thế cho nên làm ra cử chỉ bất nhã còn luôn miệng tuyên bố muốn chiếm lấy giường thượng thần, cần phải chịu tội gì?"
Thái Thường suýt nữa phun ra một ngụm máu. Đầu óc choáng váng vuốt cạnh cây đèn, ai dám nói hắn tuổi tác đã cao trí nhớ không tốt nàng theo người đó liền!
Ngắm chán chê khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của nàng, Hào Hành mới không đùa bỡn nàng nữa, cầm vài cuốn sách sách đặt trước mắt nàng: "Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy thú vị, câu bản điện mới vừa hỏi ngươi chính là khảo đề, tự mình học tập đi."
Ở Thiên cung cứ trăm năm một lần khảo hạch cương thường* lại bắt đầu. Nghe nói tiên tử qua được cửa ải có thể sẽ được tu vi ngàn năm, Thái Thường liền chảy nước miếng suốt ngày cầm lấy tiên quy đau khổ nghiên cứu.
(cương thường*: 綱常đạo thường của người gồm:tam cương 三綱 (quân thần, phụ tử, phu phụ君臣, 父子, 夫婦) và ngũ thường 五常 (nhân, lễ, nghĩa, trí, tín仁義禮智信)).
Hào Hành vốn cho là nàng để ý chuyện mấy ngày trước cùng ngủ chung giường nên cố ý đi sớm về trễ, sợ nàng thấy mình thì xấu hổ. Cho phép nàng ban đêm không cần tu hành, có thể ngủ sớm. Nhưng lại thấy bộ dạng nàng vui vẻ mang bộ sách đến khiêm tốn thỉnh giáo hắn, quả thực không giống triệu chứng ngượng ngùng .
"Thượng thần thượng thần! Nữ tiên tử uống cái gì sẽ có dục vọng cởi áo?"
"Vì sao thượng thần một trăm năm mới có thể đổi một cái quần lót?"
"Tiên tử có ngực lớn thì pháp thuật sẽ cao siêu sao?"
...
Hào Hành bị bộ dạng nhiệt tình lại học hỏi của nàng làm cảm động, nhưng để trả lời sẽ phải kiệt sức cả thể chất lẫn tinh thần: "Tiểu tiên Thái Thường, ngươi có thể hỏi ít chút những vấn đề thoáng như vậy không? Còn nữa, khảo hạch là điều lệ tiên quy, vì sao ngươi đọc bản 《 Thiên cung xuân sử 》? ... Khoan đã... Ngươi lấy sách cấm này ở đâu ra!? ... !"
Thái Thường gặm đào tiên bù lại đầu óc, cộng với mấy ngày thức đêm khổ học cương thường luân lý, e là đọc nữa sẽ chảy máu mũi. Tiểu tiên nga ở bên cạnh giúp nàng nhặt hạt đào mà trong lòng run sợ, sợ nàng đem hạt đào nuốt hết nên đem quả đào đổi thành ngọc lê** . Thậm chí ngọc lê cũng bị nàng nuốt mất, bất đắc dĩ đành phải mang cho nàng một ít quýt Tây Hải, còn không quên thay nàng lột cả vỏ quýt ra.
Hạ quyết tâm, tiểu tiên nga đưa nàng cái gì nàng liền ăn cái đó, nếu thoáng chốc đạt được tu hành mấy ngàn năm, tất nhiên là trăm năm khó gặp được chuyện tốt, nàng muốn thuận lợi vui vẻ thăng cấp thượng tiên, trở về Nam Hải khoe khoang một lần.
Đang khổ đọc, Thái Thường nghe có tiếng ai gọi, ngẩng đầu lên nhìn thấy Thước Diệp đang vác một túi sao to đi ngang qua, thuận đường ghé qua một chút xem nàng ôn tập thế nào.
Thái Thường đem Thiên phổ*** bày trước mắt nàng ấy: "Tỷ có biết sát hạch gồm các vị thiên thần nào không? Ngẫu nhiên nói vài người uội nghe thử xem."
(thiên phổ***: quyển sách ghi quy tắc trên trời)
Thước Diệp mới vừa đi thả sao trở về, ngáp dài nói: "Mẹ tỷ nhất định là người đầu tiên, an tâm đi, bà sẽ không hỏi muội vấn đề quá khó."
Thái Thường khẽ thở phào nhẹ nhõm: "Lần trước tỷ thi, được bao nhiêu tu vi?"
Thước Diệp bấm đốt tay tính toán: "Không nhiều không ít, chín ngàn năm thôi."
Mắt Thái Thường mở to thèm thuồng muốn dán lên mặt nàng ấy: "Chín ngàn! Vậy không phải thiếu chút nữa là thành thượng thần rồi?"
Thì ra chị họ nàng đã sớm thành bà lão, thế mà ngày thường chị ấy toàn mặc đồ trẻ.
Thước Diệp vênh vênh đắc ý cùng nàng biến hóa một lượt những pháp thuật hôm nay học, Thái Thường vừa hâm mộ lại vừa ghen tỵ. Thước Diệp thu những ngôi sao nhảy múa hỏi nàng: "Muội có thể biến hóa thành cái gì? Ngoài bấc đèn kia của muội ra."
Thái Thường vạch đầu ngón tay tính nửa ngày, gật đầu, lắc mình một cái, biến thành hạt sen béo ụt ịt. Lại biến thành quả đào to mọng.
Thước Diệp vỗ tay khen ngợi nói: "Đúng là không tệ!"
Thái Thường nấp ở giữa quả đào giữa hô: "Đem muội biến lại đi... Muội chỉ biết biến thành quả đào, chứ không biết biến quả đào thành muội..."
Ban đêm Hào Hành buồn ngủ, thấy cây đèn còn đốt, liền nhẹ nhàng gõ một gõ nói: "Không phải là đồng ý cho ngươi lựa chọn ban ngày không cần thắp đèn sao? Yên tâm đối phó là được rồi, nghỉ ngơi sớm đi."
Thái Thường ngáp một cái bay ra, Hào Hành nhìn thấy hai mắt nàng thâm quầng vừa tròn vừa lớn, thở dài một tiếng: "Ngày thường cũng không thấy ngươi chăm chỉ như thế, nếu lúc đầu sớm chịu khó, những thứ kinh thư kia đã thuộc lâu rồi."
"Thuộc được kinh thư không thể cho Thái Thường tiên pháp."
"Không có tiên pháp thì sao?"
"Có tiên pháp thì có thể về nhà nha! Mẫu thân sẽ không cảm thấy mất mặt."
Hào Hành thoáng chốc mắc nghẹn, thấy khuôn mặt nàng gầy đi một vòng, hai đầu lông mày nhíu lại không cách nào mở miệng nói với nàng
"Trở về Nam Hải rồi có còn muốn quay lại không?"
"Dĩ nhiên không!" Thái Thường xoa xoa hốc mắt hồng lên: "Cháy hết ta cũng không trở lại."
"Sẽ không nhớ người nào sao?"
"Có chứ." Thái Thường rất nghiêm túc gật đầu: "Ta sẽ nhớ dì, biểu tỷ, Tứ điện hạ, Tịnh Đế cô nương, còn có thượng thần ngài ."
"A? Cũng sẽ nhớ bản điện sao?"
"Ừ, sẽ nhớ."
"Tiểu tiên Thái Thường" Hào Hành lẫm bẩm tên của nàng, "Thái Thường... Nhớ kỹ sau khi trở về cũng đừng nhớ ta, nếu không, bản điện rất sợ..."
Hào Hành còn chưa nói hết, xoắn xoắn búi tóc của nàng, thở dài một tiếng đi dạo rồi mới quay về tẩm điện đi ngủ .
Đầu óc Thái Thường dĩ nhiên nghĩ không ra câu hắn nói chưa xong, chẳng qua cảm thấy hắn là thượng thần rất sĩ diện, bị một tiểu tiên không có đầu óc như nàng ghi nhớ thì không thưởng thức lắm.
Nàng không biết rằng trước khi Hào Hành đi ngủ, đã đem câu chưa nói xong kia nói với chiếc lá Bồ Đề ngoài sân: "Bản điện rất sợ, chưa đợi đến phiên nàng tu tiên kết thúc sẽ phải đi Nam Hải xin cưới nàng..."
te�to @ �C 0px;">Vừa tròn vừa trắng lại còn lóe sáng, trông rất ngon.
Dọc đường đi Thái Thường cầm Thủy Linh Châu vui vẻ chạy về điện Ngẫu thần, Ti Cầm nói mỗi ngày cầm nó tu hành nửa canh giờ là được rồi. Hừ! Có ông chú Ti Cầm là Đế Quân Nam Hải, xem về sau còn ai dám ức hiếp nàng!
Hào Hành đang trong điện trái tìm phải kiếm không thấy Thái Thường, cho rằng nàng rơi xuống hồ nước nên tiên hồn biến mất bị đánh vào luân hồi, suýt nữa lật hồ nước lên chạy xuống Địa phủ tìm nàng, đang lúc tay chân rối loạn lại nghe tiếng nàng ngâm nga bài hát gì không rõ nhảy tung tăng quay về.
"Thượng thần thượng thần! Ta mới vừa nhận ra thúc công, vừa trẻ tuổi tướng mạo lại đẹp còn tặng ta quà gặp mặt nữa!"
Vừa mới đắc ý liền quên mất, Thái Thường đi lòng vòng đưa hạt châu tới trước mắt hắn: "Ừm, cho ngài xem nè, rất quý giá nha!"
Hào Hành lo lắng nàng có lẽ xảy chuyện rắc rối, vừa buồn bực một bụng tức tối, ai ngờ nàng hiển nhiên đi ra ngoài nhận ông chú gì gì! Đợi chút! Ông chú? Một cảm giác nguy hiểm truyền tới.
"Thúc công ngươi là người phương nào?"
"Là ..." à, gọi là... Quên mất ông chú tên là gì! Thái Thường nhanh chóng vỗ vỗ đầu: "Gọi là Đế Quân!"
Hào Hành thở dài một hơi, sờ sờ đầu của nàng, tên cũng không nhớ rõ, lại gọi ông chú, xem ra là không có gì cạnh tranh, trong trời đất này có cùng khẩu vị như hắn sợ là ít lại càng ít: "Không cho phép vỗ nữa, vốn là đã rất ngây ngốc lại còn vỗ vỗ. Trong tứ hải bát hoang này gọi là Đế Quân có bảy mươi hai vị, theo lời của ngươi nói trẻ tuổi tướng mạo đẹp có ba mươi sáu vị, quay về bản điện từ từ viết danh sách cho ngươi, ngươi loại trừ từng người là được rồi."
Thái Thường ngồi chồm hổm ngồi dưới đất vùi đầu vào giữa hai chân cố gắng nhớ lại tên của ông chú, Hào Hành cười mà như không, lo lắng nửa ngày cuối cùng nàng đã bình yên vô sự đã trở lại.
Chờ một chút!
"Tiểu tiên Thái Thường, ngươi có biết bản điện tên là..."
Tròng mắt Thái Thường vòng vo vài vòng: "Chớ không phải là 'Yêu Hành**' à?"
"...Lập tức đem Bát Thần Kinh học thuộc lòng! Không thuộc, ba ngày không cho phép ngươi dùng bữa!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro