
chương 5: ngày đầu tiên đi học
Một buổi sáng, khi đang gấp quần áo ngoài sân, bà Sáu nhìn thấy Vũ Ninh ngồi bên hiên nhà, ôm gối nhìn xa xăm, ánh mắt buồn buồn và lặng lẽ. Cô bé ít nói, chỉ quanh quẩn trong sân, không có bạn, không có ai trò chuyện. Bà chợt thấy xót xa.
Tối hôm đó, trong bữa cơm, bà nói với chồng:
— Ông à, con bé Vũ Ninh nhìn tội nghiệp ghê. Cứ im lặng một mình suốt ngày, sợ sau này nó buồn nó trầm cảm thì tội. Tôi tính ngày mai qua hỏi thăm, rồi coi phụ mẹ nó làm thủ tục cho con bé nhập học. Đi học rồi có bạn có bè, có Hoài Thư chơi cùng, nó đỡ buồn hơn.
Chồng bà gật đầu:
— Bà làm vậy phải đó. Nhà mình với nhà nó cũng gần, tụi nhỏ cùng lứa tuổi, thân thiết cũng tốt.
Sáng hôm sau, bà Sáu qua nhà Vũ Ninh, mang theo ít trái cây. Vừa bước vào sân, bà đã tươi cười:
— Chị Tư nè, tôi qua chơi với chị chút. Hôm trước thấy con bé Vũ Ninh nhà chị, thương quá. Chị tính cho con đi học chưa? Để tôi dắt chị lên trường làm hồ sơ.
Mẹ Vũ Ninh bối rối:
— Tôi cũng đang tính… nhưng chưa rành đường đi nước bước ở đây…
Bà Sáu vỗ nhẹ vào tay mẹ cô:
— Có gì đâu, để tôi dẫn đi. Mai hai chị em mình đi luôn cho tiện. Còn Hoài Thư nhà tôi học lớp 3 ở trường xã, cho tụi nhỏ học chung, sáng sớm nó dắt bé Ninh đi học luôn.
Vũ Ninh nghe vậy, ngẩng đầu lên nhìn bà Sáu, đôi mắt đen lay láy ánh lên sự bất ngờ xen lẫn hy vọng.
---
Vài hôm sau
Trước cổng, Hoài Thư đã đợi sẵn, hai mắt sáng rỡ:
— Ninh ơi! Đi thôi! Hôm nay tụi mình đi học cùng nhau đấy !
Vũ Ninh khẽ gật đầu. Không cười. Cũng không đáp lại.
Hai cô bé bước đi trên con đường đất nhỏ. Hoài Thư bước bên cạnh, cố bắt chuyện:
— Trường mình vui lắm! Ra chơi có xích đu, có trò chơi nhảy dây nữa!
— Tụi mình có thể làm bài tập chung… À, hôm nay cậu thích ăn xôi hay bánh mì?
Vũ Ninh im lặng. Đôi mắt đen sâu thẳm chỉ nhìn về phía trước.
Một lát sau, cô mới cất giọng nhẹ và khô khan:
— Tớ không quen ăn ngoài.
Hoài Thư hơi khựng lại, rồi lại nhanh chóng nở nụ cười, không nản lòng:
— Vậy mai tớ mang theo một phần bánh mẹ tớ làm, cậu thử nhé?
Vũ Ninh lại chỉ im lặng. Nhưng ánh mắt có thoáng chút mềm đi.
— Mà cậu tên đẹp ghê! Vũ Ninh… nghe như gió mát ấy! — Hoài Thư quay sang cười rạng rỡ.
— Còn cậu… tên Hoài Thư… nghe dịu dàng như thư tay ngày xưa… — Vũ Ninh thì thầm, lần đầu tiên cô bé dám mở lời khen ngợi ai đó.
Hoài Thư bỗng dừng lại giữa đường, nghiêm mặt:
— Từ giờ… cậu là bạn thân của tớ! Ai bắt nạt cậu, tớ sẽ bảo vệ! Nhưng mà… nếu tớ bị ai ăn hiếp… cậu cũng phải bảo vệ tớ nha!
Vũ Ninh cũng nhẹ nhàng đáp lại:
— ừ
Khi đến gần cổng trường, trước âm thanh ồn ào và những nhóm học sinh cười nói, Vũ Ninh khẽ cau mày. Đôi tay vô thức siết chặt quai cặp.
Hoài Thư nhận ra sự căng thẳng ấy. nhỏ quay sang, nhỏ giọng:
— Nếu cậu không thích… tớ có thể dắt cậu đi gặp cô giáo trước. Không cần chen vào đám đông đâu…
Vũ Ninh hơi nghiêng đầu nhìn cô bạn. Đôi mắt lạnh lẽo ấy, chợt dịu xuống vài phần .
— Tuỳ cậu. — vũ ninh chỉ đáp vỏn vẹn hai từ.
Hoài Thư nắm lấy tay Vũ Ninh, tay nhỏ ấm áp, đối lập với tay Vũ Ninh lạnh buốt.
— Đừng sợ! Có tớ đi cùng!
Vũ Ninh có chút ngại ngùng rút tay về, nhưng không mạnh. Chỉ là nhẹ nhàng, rồi giấu tay vào túi áo.
— Tớ không sợ. — Giọng cô đều đều, không một chút biểu cảm.
Nhưng… rõ ràng trái tim nhỏ bé kia đang đập nhanh hơn bình thường.
Khi cánh cổng trường mở ra, bao ánh mắt hướng về hai cô bé. Hoài Thư tươi cười chào hỏi mọi người.
Còn Vũ Ninh… bước chậm rãi, ánh mắt thờ ơ nhìn về phía trước, lạnh nhạt như thể chẳng ai tồn tại.
— Cậu lạnh lùng quá… — Hoài Thư cười nhỏ. — Nhưng vậy cũng ngầu ghê!
Vũ Ninh hơi nghiêng đầu, khóe môi khẽ cong… rất nhẹ. Gần như chẳng ai nhận ra.
Bên trong lớp học, trong khi cô giáo giới thiệu:
— Đây là bạn mới, tên là Vũ Ninh. Hy vọng các con sẽ chơi với bạn thật vui.
Cả lớp xôn xao. Có tiếng xì xào:
— Nhìn bạn ấy lạnh lùng ghê…
— Nhưng xinh thật…
Vũ Ninh đứng yên, hai tay để trước bụng, ánh mắt lãnh đạm nhìn thẳng.
Cô giáo dịu dàng hỏi:
— Con muốn ngồi cạnh bạn nào?
Vũ Ninh chỉ liếc mắt về phía Hoài Thư, rồi khẽ gật đầu. Không nói một lời.
Hoài Thư vui đến mức không giấu nổi nụ cười, vẫy tay:
— Ở đây! Ngồi cạnh tớ nè!
Vũ Ninh bước chậm rãi đến chỗ ngồi, lặng lẽ ngồi xuống, lôi sách ra… Không cười, không nói… nhưng lòng đã âm thầm ghi nhớ:
"Tớ sẽ không cần ai, nhưng… có cậu bên cạnh… cũng không tệ."
Ra chơi
Tiếng trống vang lên báo hiệu giờ ra chơi. Cả lớp ùa ra sân như đàn chim vỡ tổ.
Vũ Ninh vẫn ngồi yên tại chỗ, lấy một quyển vở ra, chăm chú nhìn những dòng chữ ngay ngắn, nét mặt lạnh lẽo như thường lệ.
— Ninh, ra chơi đi! — Hoài Thư kéo tay cô bạn.
Vũ Ninh rút tay lại, giọng thản nhiên:
— Cậu ra đi. Tớ không thích chỗ đông người.
— Nhưng… đi với tớ một chút thôi mà… — Hoài Thư năn nỉ, mắt long lanh.
Vũ Ninh nhìn ánh mắt ấy, hơi thở khẽ chậm lại.
Cuối cùng, cô gấp vở, đứng dậy, lạnh lùng buông một câu:
— Đi nhanh lên.
Ra sân trường, dưới bóng cây phượng, Hoài Thư kéo Vũ Ninh vào một nhóm bạn đang chơi nhảy dây.
— Đây là bạn thân của tớ, Vũ Ninh. Bạn ấy lạnh lùng nhưng mà hiền lắm!
Một đứa con gái tên Thảo cau mày nhìn từ đầu đến chân:
— Lạnh lùng cái gì, chắc chảnh thì có. Không chơi thì thôi!
Vũ Ninh chỉ lạnh nhạt liếc qua. Không đáp.
Hoài Thư đỏ mặt:
— Bạn ấy không phải chảnh đâu! Chỉ là bạn ấy không thích nói thôi!
— Ai thèm chơi với loại người mặt lạnh như băng đá! — Thảo cười khẩy rồi quay đi, nhưng không quên hất vai một cái đầy thách thức.
Hoài Thư siết tay lại, giận run:
— Ninh, cậu đừng để ý! Tụi mình đi chỗ khác nhé!
Vũ Ninh lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Thảo, đôi mắt tối lại. Cô kéo tay Hoài Thư rời khỏi nhóm bạn.
Nhưng chưa kịp đi xa, Thảo cùng hai đứa bạn khác đã chặn đường.
— Ê, mặt lạnh! Mày nghĩ mày là ai? Về đây làm bộ thanh cao hả? Nghèo rớt mà làm như công chúa!
Hoài Thư định lên tiếng cãi lại, nhưng tay Vũ Ninh đã nhẹ nhàng chạm lên vai nhỏ , ngăn lại.
Vũ Ninh tiến lên một bước. Đôi mắt sâu thẳm và lạnh lẽo nhìn thẳng vào Thảo. Giọng cô bình tĩnh đến đáng sợ:
— Đừng chạm vào người tôi.
Thảo khựng lại.
— Cái… cái gì?
— Tôi không thích cãi nhau. Nhưng nếu cậu động đến bạn tôi… — Vũ Ninh ngừng một chút, ánh mắt sắc như dao — thì đừng trách.
Cả sân trường đang ồn ào bỗng yên lặng. Ai cũng nhìn sang.
Thảo tái mặt, cắn môi, hất cằm:
— Mày tưởng mày là ai?
Vũ Ninh không đáp. Chỉ bước một bước thật chậm về phía Thảo.
Ánh mắt ấy.
Lạnh.
Sâu.
Không chút dao động.
Thảo lùi một bước, Rồi hai bước , Cuối cùng quay lưng bỏ chạy.
Những tiếng xì xào vang lên:
— Trời đất ơi, bạn mới nhìn đáng sợ ghê!
— Nhưng ngầu quá trời luôn!
Hoài Thư nhìn Vũ Ninh, mắt tròn xoe.
— Cậu… cậu ngầu thiệt!
Vũ Ninh quay sang, chỉ lạnh lùng hỏi:
— Có sao không?
— Không sao! Nhưng mà… tớ chưa từng thấy ai dọa người khác mà không cần nói nhiều như cậu luôn á!
Vũ Ninh quay mặt đi, giọng rất nhỏ:
— Ồn ào chỉ thêm phiền phức .
Nhưng khi quay lưng đi, môi cô hơi cong lên một chút.
Hôm ấy, cả sân trường đều nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của cô bé mới chuyển đến.
Nhưng chỉ có Hoài Thư nhận ra…
Phía sau vẻ lạnh lẽo ấy… là một trái tim biết bảo vệ và quan tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro