Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Tình bạn bắt đầu


Ngày qua ngày, sự im lặng của Vũ Ninh dường như bị xua tan dần đi bởi sự kiên trì của Hoài Thư. Ban đầu, mỗi lần Hoài Thư xuất hiện, Vũ Ninh chỉ nhìn cô bé với ánh mắt dò xét, không quen với việc có ai đó luôn chủ động làm quen và muốn chơi cùng mình.

vũ ninh  luôn giữ thái độ dè dặt, thường đứng yên lặng một bên, mắt nhìn ra xa, như thể đang muốn tìm lại sự yên bình mà cô đã quen thuộc. Nhưng Hoài Thư không bỏ cuộc, nhỏ đến mỗi ngày, không cần biết Vũ Ninh có phản ứng thế nào. Hoài Thư vẫn luôn mở lời một cách nhiệt tình:

— Hôm nay cậu muốn chơi gì không? Tớ mang đồ chơi mới nè, còn cái ô tô điều khiển từ xa nữa, cậu thử không?

Vũ Ninh lúc đầu chỉ lặng lẽ lắc đầu, nhưng rồi cái nhìn của cô lại bị thu hút bởi chiếc ô tô nhỏ xinh trong tay Hoài Thư. Dù không nói gì, nhưng vũ ninh  bắt đầu để ý nhiều hơn, như thể muốn tham gia mà không biết phải bắt đầu từ đâu.

Hoài Thư, không hề nản lòng, tiếp tục nói :
— Cậu  biết không , ở góc phố nhỏ kia có quán kem ngon lắm! Tớ hay đi với chị Thương mỗi cuối tuần. Mai tụi mình thử đi nha!

Vũ Ninh không đáp lại, nhưng những từ "quán kem" lại vang vọng trong tâm trí cô . Cảm giác mới lạ ấy, một sự tò mò về thế giới bên ngoài mà cô chưa từng để ý, bắt đầu len lỏi vào suy nghĩ.

-----

Ngày hôm sau, như mọi ngày, Hoài Thư lại xuất hiện trước cửa nhà Vũ Ninh, vẫn với nụ cười tươi rói và sự nhiệt tình không bao giờ vơi cạn. Hoài Thư vẫy vẫy tay:
— Cậu hôm nay có muốn đi ra ngoài không? Chị Thương bảo hôm nay có hội chợ ở gần trường, tớ nghĩ cậu sẽ thích!

Vũ Ninh vẫn không nói gì , chỉ đứng lặng như thể đang suy nghĩ gì đó ,  một lúc sau mới chậm rãi lên tiếng :
— Mình... có thể đi cùng không?

Hoài Thư mừng rỡ, đôi mắt sáng lên như thể vừa tìm thấy kho báu:
— Cậu muốn đi thật sao? Tuyệt quá! Tớ đã chuẩn bị bánh và nước rồi, tụi mình sẽ chơi thả diều và cùng xem biểu diễn xiếc nữa!

Vũ Ninh gật nhẹ đầu, một nụ cười mỏng manh cũng xuất hiện trên môi. Cảm giác bối rối trong lòng cô cũng dần qua đi, thay vào đó là sự chờ đợi, mong mỏi cho một ngày mới, một cuộc phiêu lưu nhỏ cùng người bạn mới.

-----

Từ hôm đó, mỗi ngày, Vũ Ninh đều đón chờ những lần Hoài Thư xuất hiện. Những lúc ấy, cô  không còn đứng lặng yên trong im lặng nữa mà thay vào đó là những bước chân nhỏ nhắn vội vã ra cửa, đôi mắt sáng ngời đón chào hoài thư . Mỗi lần cùng Hoài Thư đi dạo quanh các góc phố nhỏ, Vũ Ninh lại thấy cuộc sống như rộng mở hơn, dù chỉ là những con đường bình dị nhưng lại mang đến cho cô một cảm giác an yên mà cô chưa từng có.

Hoài Thư, với tính cách năng động, luôn kéo Vũ Ninh đi tham quan những góc phố lạ, kể cho cô nghe về những câu chuyện thú vị mà cô đã nghe được từ bạn bè. Một lần, khi cả hai cùng dừng lại bên một cây cầu nhỏ bắc qua con suối, Hoài Thư bỗng hỏi:
— Cậu có bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, chúng ta sẽ trở thành bạn thân không?

Vũ Ninh hơi ngỡ ngàng trước câu hỏi, nhưng rồi cô bé khẽ mỉm cười, tuy chưa trả lời, nhưng trong lòng như có một điều gì đó nhẹ nhàng chuyển động. Một cảm giác ấm áp mà cô chưa từng trải qua.

— Tớ nghĩ là… sẽ thế. — Vũ Ninh trả lời, giọng nói vẫn nhẹ nhàng, nhưng lần này có gì đó vững vàng hơn.

Từ những chuyến đi chơi ngắn, những câu chuyện nhỏ bé, mối quan hệ giữa Vũ Ninh và Hoài Thư bắt đầu nảy nở. Vũ Ninh, dù không phải là người dễ dàng mở lòng, nhưng dần dần cô học cách chia sẻ cảm xúc của mình, biết lắng nghe những tâm sự từ Hoài Thư. Hoài Thư cũng ngày càng trở nên ý thức hơn về những gì Vũ Ninh thích hay không thích, luôn biết cách tạo ra những không gian thoải mái để vũ ninh cảm thấy an toàn và tự do.

-----

Dù mỗi ngày vẫn có những khoảnh khắc im lặng,  nhưng Vũ Ninh giờ đây không còn cảm thấy quá xa lạ với những bước chân nhí nhảnh của Hoài Thư. dần dần sự hiện diện của hoài thư như một thói quen , từng chút từng chút một phá vỡ những bức tường vô hình bao quanh vũ ninh  đã dày công xây dựng bấy lâu  .

Hoài Thư thì không thay đổi, vẫn luôn tràn đầy năng lượng và luôn tìm cách làm Vũ Ninh bật cười dù chỉ là một câu chuyện ngắn về con mèo của nhà nhỏ . Một ngày, khi cả hai đang đi bộ trên con đường dài bên bờ hồ, Hoài Thư bỗng dừng lại và chỉ tay về phía xa:

— Cậu có thấy cái cầu bên kia không? Cái cầu có rất nhiều hoa giấy mọc lên trên thành cầu ấy, rất đẹp, tớ và chị Thương thường ngồi đó để truyện tranh. Cậu có muốn đi cùng tớ không?

Vũ Ninh lặng lẽ nhìn theo hướng tay Hoài Thư chỉ, ánh mắt chăm chú quan sát từng chi tiết. Một nụ cười nhỏ xuất hiện trên môi cô .

— ừ . — Vũ Ninh đáp, giọng nói không lớn nhưng đủ để Hoài Thư nghe thấy.

Hoài Thư ngạc nhiên một chút vì câu trả lời nhanh chóng, rồi sau đó, nhỏ cười tươi như mọi khi, kéo tay Vũ Ninh đi về phía cây cầu. Khi hai cô bé đến gần, Hoài Thư không quên chỉ cho Vũ Ninh những điều thú vị trên con đường họ đi qua.

— Nhìn xem, có một con bướm rất đẹp kìa, nó bay rất nhẹ nhàng! kia kia, hoa cúc cũng sắp nở rồi! Mỗi mùa lại có một loài hoa khác nhau, thật tuyệt phải không?

Vũ Ninh chỉ im lặng nghe, đôi mắt dõi theo từng chuyển động của con bướm trong không gian xanh mướt xung quanh. Một phần trong cô cảm thấy ấm áp, một phần khác lại cảm nhận được sự khác biệt giữa cuộc sống này và những gì cô đã từng biết. Nhưng cô cũng hiểu một điều rằng, sự hiện diện của Hoài Thư khiến mọi thứ trở nên dễ chịu hơn, như thể mọi thứ đều có thể bắt đầu lại từ đầu.

Khi cả hai ngồi xuống dưới cây cầu, Hoài Thư rút từ trong túi ra một cuốn truyện tranh nhỏ, nở một nụ cười nhìn Vũ Ninh rồi hỏi:
— Cậu có muốn đọc chung không? đấy là cuốn truyện tranh yêu thích của mình đấy.

Vũ Ninh ngần ngừ một lúc rồi gật đầu. Cô  chưa bao giờ thích đọc truyện tranh , nhưng vì sự nhiệt tình của nhỏ vũ ninh cũng khó mà từ chối nên miễn cưỡng cầm lấy  . Cô không giỏi thể hiện cảm xúc, nhưng đôi khi, việc thử làm một điều gì đó mới mẻ cũng là cách để cô học cách mở lòng.

Hoài Thư cũng không bỏ lỡ cơ hội để làm cho buổi chiều thêm phần thú vị:
— Này, cậu có muốn thử làm bài tập vui không? Tớ nghĩ mình có thể cùng nhau làm một tấm thiệp cho sinh nhật chị Thương. Chị ấy sẽ rất thích!

Vũ Ninh cảm thấy có chút ngạc nhiên, vì cô ít khi tham gia vào những hoạt động nhóm kiểu như vậy, nhưng nhìn vào đôi mắt long lanh của Hoài Thư, cô  không thể từ chối.

— Được rồi. — Vũ Ninh đáp, không ngại ngần.

Sau buổi chiều hôm đó, họ cùng nhau tạo ra những chiếc thiệp xinh xắn, cùng cười đùa về những lần dán giấy bị lệch hay những nét vẽ ngộ nghĩnh. Dù trong lòng Vũ Ninh vẫn có chút ngượng ngùng, nhưng cô cảm thấy sự gần gũi của Hoài Thư không làm cô mệt mỏi mà trái lại, khiến cô muốn tiếp tục trò chuyện, muốn chia sẻ thêm.

Cả hai chia tay nhau khi hoàng hôn buông xuống, ánh sáng vàng dịu dàng chiếu lên từng bước chân của hai cô bé. Hoài Thư vẫy tay tạm biệt, nở một nụ cười thật tươi như mọi khi:

— Ngày mai mình lại gặp nhau nha, Vũ Ninh! Mình rất vui khi có cậu làm bạn!

Vũ Ninh đứng một lúc, rồi nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của Hoài Thư khuất dần trong bóng tối. Cảm giác trong lòng cô  không còn đơn giản là sự im lặng như trước. Một phần của cô cảm nhận được một sự ấm áp mới mẻ, một sự kết nối mà trước đây cô không hề biết đến.

Kể từ ngày đó, Vũ Ninh không còn đơn độc, và Hoài Thư cũng không ngừng nỗ lực để giúp cô bạn tìm lại những niềm vui mà trước đây Vũ Ninh đã bỏ quên. Những lần đi chơi, những cuộc trò chuyện tưởng chừng như đơn giản nhưng lại là những hạt giống đầu tiên cho một tình bạn chân thành, một tình bạn không cần phải quá ồn ào, mà chỉ cần có nhau khi cần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #bachhop