chương 1: biến cố
lâm vũ ninh 4 tuổi ,
vũ ninh sống trong một ngôi biệt thư rộng lớn nằm giữa thành phố E . ngôi nhà ba tầng được xây theo kiến trúc cổ điển ,sân vườn đầy hoa hồng được mẹ vũ ninh chăm sóc mỗi ngày , bên cạnh là hồ cá koi yêu quý của ba cô .cánh cổng sắc bóng loáng được điêu khắc hoa văn tỉ mỉ càng toát lên vẻ sang trong và quyền quý .
ba mẹ vũ ninh điều là nhưng thương nhân thành đạt sở hữu chuỗi của hàng vải lớn nhất nhì thành phố . họ không chỉ giàu có mà còn được rất nhiều sự kính trọng . mẹ cô dịu dàng , ba cô mạnh mẻ , uy quyền và rất yêu thương gia đình .
vũ ninh từ bé đã quen được đưa đoán bằng xe hơi , tham gia các bữa tiệc của giới nhà giàu , quần áo cũng được đặt may riêng và học trong những ngôi trường danh giá nhất thời bấy giờ .
lâm vũ ninh 5 tuổi,
cơn ác mộng ập đến bắt ngờ như một cơn bão lớn bao vay cả gia đình vũ ninh . những cuộc hợp kính trong phòng khách , ánh mắt căng thẳng của ba mẹ rồi tiếp đó là những đêm liền thức trắng của họ bên đống giấy tờ , dần dần vũ ninh cảm nhận được rằng gia đình cô đang rơi vào khủng hoảng .
rồi cuối cùng ngày này cũng đến , ngày mà vũ ninh sẽ ghi nhớ đến cả phần đời còn lại của mình , công ty của ba mẹ cô chính thức tuyên bố phá sản , những khoảng vay khổng lồ không thể xoay xở , hàng hóa tồn kho bị xiết nợ , cuối cùng là những tờ niêm phòng lạnh lùng được dán trên cửa .
đêm cuối cùng ở căn biệt thự rọng lớn , gia đình cô ba người ngồi lặng lẽ bên nhau , ánh mắt trĩu nặng mệt mỏi và đầy bất lực nhìn mọi thứ trong căn nhà . mẹ cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của con gái bé nhỏ , nhìn cô đầy sót xa .
vũ ninh ngước lên nhìn mẹ , giọng có chút lạc đi : mình không ở đây nữa đúng không mẹ ?
mẹ cô nghẹn ngào nức nở chỉ biết ôm chặt con gái nhỏ vào lòng .
----
sau đó một tuần , gia đình vũ ninh chính thức rời khỏi thành phố E , cả gia đình ba người chỉ có vài thùng quần áo cũ và vài món vật dụng thiết yếu , được ba cô chuyển lên một chiếc xe tải nhỏ .
vũ ninh được ba bế lên đặt vào cạnh mẹ đang ngồi trong thùng xe : giờ chúng ta đi đâu vậy ba ?
ba cô vừa ôm thùng đồ cuối cùng lên vừa trả lời : gia đình mình sẽ đến thành phố B , đó là nơi ba được sinh ra .
-----
sau hơn 5 tiếng , chiếc xe tải cũ kỹ cũng dừng lại trước một ngôi làng nhỏ , đầy ổ gà và bùn đất sau cơn mưa . sau khi duy chuyển thêm 10 phút nữa , cuối cùng xe họ cũng dừng lại trước một ngôi nhà mái ngói đỏ . ba cô xuống xe , đứng lặng người nhìn căn nhà đã bị cỏ dại bao phủ theo thời gian , dù chỉ mới ba năm từ ngày bà nội mất nhưng căn nhà giống như đã trãi quả cả một thập kỉ . mẹ cô chỉ nắm chặt tay cô , bàn tay gầy gò run nhẹ , nhưng vũ ninh 5 tuổi chỉ ngẩng lên nhìn ba mẹ , không hỏi , không trách , chỉ im lặng .
gia đình ba người bước từng bước chậm rãi qua cánh cổng được làm từ dàn hoa giấy đỏ rực , ba cô đưa tay đẩy nhẹ cảnh cửa làm bằng gỗ cũ kỉ , phát ra tiếng kêu tựa như âm thanh xé lòng . căn nhà trước mặt đối lập hoàn toàn với trươc đây . bước tường bong tróc , loang lỗ những vết nứt, cửa sổ chỉ còn một bên kính , bên kia thì được dán bìa carton đã ố màu . bên ngoài thì cỏ dại mọc lên như ôm chọn cả căn nhà ,trước thềm gạch vỡ vương vãi khắp nơi .
ba cô hít một hơi thật sâu , cố nặn ra một nụ cười gượng gạo trên gương mặt đầy nết nhăn để chấn an mẹ và vũ ninh . ông bước vào trong theo sau là mẹ và cô .
bên trong bụi phủ khắp căn nhà , mạng nhện giăng kính các góc xung quanh , gạch men dưới sàn nhà thì chỗ nứt chỗ vỡ , mùi ẩm móc sộc lên khiến mẹ nhăn mặt , bà cố nín thở , xắn tay áo mở của sổ , để những ánh sáng bên ngoài ùa vào .
vũ ninh vẵn đứng im giữa căn nhà , đôi mắt to trong nhìn xung quanh , không hoảng sợ , không mè nheo ,cũng không hỏi tại sau , vũ ninh chỉ nhẹ nhàng bước từng bước nhỏ đến bên cửa sổ , đôi tay nhỏ bé lau đi mảng bụi để ánh sáng chiếu vào .
ba cô vừa đặt thùng đồ xuống vừa xoa đầu vũ ninh: " từ giờ , nhà mình sẽ ở đây , chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé !
vũ ninh khẽ gật đầu , trong ánh nắng yếu ớt len qua ở cửa sổ cũ kỉ , hình bóng của vũ ninh đứng đó , im lặng và hiểu chuyện đến đau lòng.
sau một lúc dọn dẹp thì gia đình ba người cùng nhau ngồi xuống khoảng trống giữa nhà duy nhất không có gạch bị vỡ . bữa cơm đầu tiên chỉ là cơm trắng và dưa muối , nhưng họ vẫn cười vui vẻ , ba gắp cho mẹ , mẹ gắp cho ba , còn vu ninh thì cúi đầu ăn ngoan ngoãn , không một lời than phiền .
bên ngoài nắng chiều nhạt dần, bên trong một gia đình nhỏ bắt đầu lại từ con số không - lặng lẽ , chậm rãi nhưng kiên cường .
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro