Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Hàn Nha Tam quả nhiên không kinh động tới người khác, Thượng Quan Thiển và Sở Hằng đến cửa vào mật đạo cũng không gặp bất kỳ ai, hai người nhanh chóng thoát khỏi đó.

Bước ra khỏi mật đạo, trời đã sáng, dưới chân vẫn là vực sâu vạn trượng, nhưng mặt trời đã mọc lên từ phía đối diện, tia sáng đầu tiên của ngày mới chiếu lên người Thượng Quan Thiển, nàng nhắm mắt lại, cảm nhận sự nhẹ nhõm mà trước nay chưa từng có.

Cuộc đời nàng chỉ có mấy năm hạnh phúc ngắn ngủi, khi đó nàng còn ở trong môn phái, có cha mẹ yêu thương, các trưởng lão trong môn phái đều cưng chiều nàng. Nhưng tất cả những điều này đã bị Điểm Trúc phá hỏng. Sau này, khi mất trí nhớ, nàng để sống sót mà phải lăn lộn cùng đám người chết. Nàng không biết trên tay mình đã dính máu của bao nhiêu người, và phần lớn trong số họ là những người vô tội. Sau này, khi lấy lại trí nhớ, nàng chỉ muốn trả thù, vì điều đó mà nàng đã nỗ lực rất nhiều, và hôm nay cuối cùng nàng đã giết được Điểm Trúc, báo thù cho Cô Sơn phái. Khóe mắt nàng rưng rưng, nhưng những giọt nước mắt lần này rất khác với những lần trước.

Sở Hằng nhìn bóng lưng Thượng Quan Thiển, hắn có thể cảm nhận được Thượng Quan Thiển đang vui, đang cảm thấy nhẹ nhõm. Đúng vậy, cuối cùng nàng đã làm được. Việc ám sát thủ lĩnh Vô Phong nghe có vẻ viển vông, nhưng nàng đã làm được. Hắn nhìn mặt trời mọc và cảm thán trong lòng: "Thật tuyệt!"

Thượng Quan Thiển đột nhiên quay đầu lại nhìn Sở Hằng, nàng nhìn thoáng qua vết thương trên ngực hắn, mặc dù hắn mặc y phục màu đen, nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy chỗ y phục xung quanh vết thương đã đẫm máu, máu đã ngừng chảy, nhưng vết thương vẫn khiến người ta thấy sợ. "Vì ta mà huynh mới bị thương nặng như vậy."

Sở Hằng nhìn theo vết thương trên ngực hắn: "Không có nàng, ta đã chết vì trúng độc rồi."

"Nhưng nếu không có ta, huynh cũng sẽ không phải gặp những chuyện rắc rối này." Thượng Quan Thiển nhìn vào mắt hắn nói.

Sở Hằng mỉm cười: "Nhưng ta không muốn không có nàng."

Thượng Quan Thiển nhìn Sở Hằng, mỉm cười đầy nhẹ nhõm.

Sở Hằng nhìn Thượng Quan Thiển: "Vậy tiếp theo nàng định làm gì, đi đâu?"

"Ta muốn nhìn ngắm nhìn năm sông bốn biển."

"Vậy...."

Thượng Quan Thiển đột nhiên ngắt lời Sở Hằng, "Sở công tử chắc đã đi chu du khắp nơi rồi nhỉ"

Sở Hằng sửng sốt, nàng có ý gì? Thượng Quan Thiển đang nói với hắn rằng đã đến lúc họ phải chia tay rồi sao. Nàng muốn rời xa hắn sao? Sở Hằng đột nhiên không dám hỏi, hắn sợ nhận được câu trả lời mình không muốn nghe.

Thượng Quan Thiên nhìn Sở Hằng đột nhiên trở nên ủ rũ, nàng không khỏi cúi đầu mỉm cười.

"Không biết Sở công tử có muốn đi du ngoạn nữa không."

Sở Hằng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Thiển.

"Ta đi chu du khắp thế gian một mình rất cô đơn, không biết công tử có muốn đi cùng ta không?" Thượng Quan Thiển nhìn hắn cười.

Sở Hằng đột nhiên cười nói: "Ngũ hồ tứ hải này ban đầu cũng là một mình Sở Mỗ ngắm nhìn, rất vô vị. Nếu Thượng Quan tiểu thư bằng lòng để Sở Mỗ đi cùng, đó là vinh hạnh của Sở Mỗ."

Thượng Quan nghe xong thì khẽ cười.

Sở Hằng lúc này tâm tình rất tốt, cảm thấy vết thương không còn đau nữa, hắn liền đi tới trước mặt Thượng Quan Thiển, hai người cùng đi xuống núi: "Đi thôi. Chúng ta mau chóng quay về thu dọn đồ đạc đi, nghĩxem nên bắt đầu từ đâu. Nàng muốn đi đâu trước, Giang Nam? Tùy Châu thực ra không tệ, Tấn Châu cũng rất đẹp."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro