Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

🌸 Khai xuân 🌸

Chào mọi người, nghỉ Tết vui vẻ chứ! ~
Đây không phải một chương mới. Chỉ là mấy câu mình khai bút đầu năm.

Đầu tiên mình sẽ nói lời cảm ơn. Vì những ai đang đọc đến dòng này đều là những người quan tâm đến "Thương nhau thương cả đường đi lối về". Cảm ơn vì những cái vote, bình luận thật dễ thương của các bạn. Giữa ti tỉ lựa chọn trên wattpad này, các bạn đã bỏ thời gian dành cho mình, mình cảm ơn vì điều đó. Mình chúc các bạn một năm mới hạnh phúc, an lành, thuận lợi và đủ đầy về mọi thứ.

Thỉnh thoảng lại có người hỏi mình câu chuyện của Ngũ và Diệp là HE hay SE. Mình trả lời trước là HE nha, còn HE như thế nào, mình sẽ để họ tự cho mọi người biết.

Về bối cảnh của truyện. Đó là một làng quê Bắc bộ, nơi mình từng sống ngày còn bé. Mặc dù rời xa quê hương đã lâu và đã trưởng thành, đã lập gia đình, có con cái, nhưng dấu ấn của nét đẹp làng quê thì chưa bao giờ phai mờ trong tâm hồn mình. Mình yêu tất tần tật những thứ bình dị thuộc về một làng quê Bắc bộ ngày xưa mà bây giờ thật khó tìm lại nữa.
Một trong những lí do khác mình chọn bối cảnh này để viết là bởi mình luôn ngưỡng mộ cái tình của con người thời xưa. Họ vụng dại nhưng cũng thật nồng nhiệt. Sống trong cái thời đại 4.0 này hẳn có lúc bạn đã tự hỏi liệu khi chưa có quán xá, facebook, điện thoại, tv thì người ta yêu nhau thế nào. Anh Ngũ và bé Diệp có thể cho bạn biết. Họ yêu nhau ở một triền đê, trong một bữa cơm chiều, yêu ở cái buồng nhỏ con con chỉ có ánh đèn dầu. Thời ấy con người ràng buộc nhau với những tiêu chuẩn đạo đức rõ rệt, đã yêu là rất thuỷ chung, đôi khi họ coi cái nghĩa còn hơn cả cái tình. Lời yêu trong những câu ca dao người xưa truyền lại chẳng đao to búa lớn gì nhưng lại thắm tình và da diết vô cùng. Ngày còn bé, mình luôn đọc, viết, nghe, coi những câu nói đó chỉ như một thứ vần điệu dễ thuộc. Nhưng đến khi lớn lên mình mới thấu hiểu được cái tình trong đó, có những câu ca chỉ là những từ ngữ đơn giản nhưng làm được chúng lại cần cả một đời.

Dĩ nhiên trong bối cảnh, văn hoá làng quê VN thì không thể không có yếu tố hệ gia đình - thứ gắn liền với phần lớn người Việt trong cả đời sống vật chất lẫn tinh thần. Đó là lí do trong "Thương Nhau", nhà anh Ngũ luôn kề cận và hỗ trợ cho con cái hết mình, và Ngũ với Diệp tuy ở riêng nhưng rất nhiều sinh hoạt hai bạn đều vẫn rất khăng khít với gia đình.
Một trong những chương truyện mình rất "cưng" mặc dù không có nhiều yếu tố boylove đó là 2 chương Cụ Cố. Ở part 1 gia đình Ngũ đúng kiểu một nhà với nhiều hệ tư tưởng chung sống, mọi người ngấm ngầm có những dự tính riêng hoặc tam sao thất bản trong lời nói, có khi vấn đề đơn giản thôi nhưng đem ra xử lí chung lại thành loạn xị lên. Còn part 2 lại cho mình những rung động đặc biệt về văn hoá tâm linh trong các thế hệ và gia tiên người Việt. Tổ tiên, các cụ luôn là những người sẽ soi đường chỉ lối, thậm chí ở bên để bảo vệ các con cháu, kể cả việc chọn vợ chọn chồng. Theo một vài tư liệu mình từng đọc về văn hoá thờ cúng tổ tiên có nói rằng khi một người về làm dâu ở một gia đình tức là đã được gia tiên nhà chồng chọn, ưng từ trước rồi. Nói một cách dễ hiểu tức là Diệp từ giây phút chào đời đã được các cụ bên nhà anh Ngũ chọn cho anh rồi đấy ạ! Mặc dù không biết được những tư liệu đó đúng hay sai nhưng đó là cảm hứng để mình ghi chép về hai chương này.

Về H trong "Thương nhau."
Theo mình được biết thì chuyện đó ở thời xưa lại khá thoáng, tục và bản năng chứ không hẳn là e ấp như mọi người vẫn tưởng. Chẳng qua Ngũ và Diệp rất yêu nhau và hoà hợp về mặt tinh thần nên mọi người thấy thêm cả khía cạnh lãng mạn khi đọc các chương H. Chứ mình nghĩ thực sự hai bạn còn có thể "tục" hơn nữa khi ăn nằm với nhau nhưng mình không ghi lại chân thực đến mức đó vì sợ làm hỏng mất mạch "tình" của "Thương Nhau".  Ngũ và Diệp chưa từng ngủ với nhau trước khi về một nhà. Cho nên khi hai bạn lấy nhau cho đến suốt một năm sau đó, Ngũ không hề biết Diệp có thể mang thai được. Điều đó có nghĩa là trong chuyện chăn gối anh luôn muốn bé được thoải mái chứ không phải "hùng hục ngủ với nhau để có con." Mình không trông đợi nhiều lắm ở việc mọi người sẽ nhận ra khía cạnh này, tuy nhiên vẫn có vài reader khi trò chuyện riêng với mình đã nói về nó ^^ Một lần nữa cảm ơn mọi người đã thấu hiểu hai bạn thật nhiều. Không biết có nhiều người cùng gu với mình không, mình đã từng viết vài đoản H để tự đọc nhưng không có bối cảnh nào đem đến cho mình nhiều cảm hứng như H trong "Thương Nhau". Bối cảnh làng quê với mình là rất gợi tình, rất đẹp, rất khơi gợi, mơn man, không thua kém gì bối cảnh H trong đam mỹ. Mình đã từng đọc đủ thể loại H văn, hiện đại cổ đại đến phát chán, nhưng chỉ cần nghĩ đến mấy bạn ý của thời xưa mơi nhau trong buồng ngủ, buồng tắm, bụi rơm bờ chuối, là chẳng hiểu sao mình thấy quắn quéo lạ thường =))) Đàn ông thời xưa họ lao động tay chân nhiều, cơ thể rắn rỏi, da dẻ mồ hôi, những yếu tố đó còn gây kích thích hơn là các anh trai tập gym sáu múi bây giờ...

Những chương đầu của "Thương nhau" khi mình up lên, có một bé reader đã để lại bình luận thế này.

Mãi về sau khi đã nói chuyện với bé reader này bên ngoài wattpad, mình mới nói, thực ra khi đó chị muốn trả lời em. "Thương nhau" cũng là một cái gì đó thật healing với chị. Thực ra cuộc sống ngoài đời của mình khá là bận, cho nên ít khi mình ngồi mở các chương truyện ra để đọc lại. Và mình cũng không cần đọc để có thêm hình dung về hai bạn làm gì cả, vì mỗi ngày mình có thể nhìn thấy trong đầu hàng trăm khung cảnh nho nhỏ của Ngũ và Diệp. Từ dáng vẻ của hai bạn lúc hăng say chăm chỉ lao động, đến những bữa cơm Diệp nấu, những câu chuyện hai bạn nói với nhau lúc ở nhà, ... Nghĩ về hai bạn làm mình thấy ấm áp, và viết về hai bạn làm mình thấy bình yên. Nó giống như những thứ mình ghi lại khi đang ngồi trên một chuyến tàu trở về tuổi thơ. Sau nhiều năm lăn lộn, quay cuồng với cuộc sống, lòng mình với nhiều chuyện đã trở nên lãnh cảm. Nhưng "Thương nhau" đã xoa dịu đi rất nhiều u ám trong tim mình. Mình tưởng tượng mình lại là một đứa trẻ, chạy đuổi theo ánh mặt trời lặn trên cánh đồng, ngồi ở đầu hè của ngôi nhà gạch lợp mái ngói, ngắm khói chờn vờn trên mái bếp cạnh mảnh vườn con con,, nằm bên cửa sổ nghe tiếng dế kêu đêm. Khi mình lớn lên, nhiều đêm mình nhớ những kí ức đó đến mức rơi nước mắt. Bạn biết đấy, có những thứ dù tiếc nuối đến mấy cũng không thể trải nghiệm lại lần nữa. Nhưng khi mình viết "Thương nhau", từng câu chữ, từng khung cảnh, mình đều cố hồi tưởng lại một cách chân thực nhất. Ví dụ, ở chương truyện "Trung Thu", mình nằm dài trên giường cả đêm, thả hồn để nhớ lại cảm giác mềm mại khi nằm trên cỏ ở một triền đê, ngửa mặt lên trời ngắm dải ngân hà chạy dọc đến tận chân trời, ngâm mình vào một không gian đen đặc hoang hoải nhưng lại bình yên tuyệt đối. Thỉnh thoảng lại có reader nói cảm ơn mình vì đã up truyện, nhưng riêng mình thì lại muốn cảm ơn hai bạn vì đã giúp cho một phần đời mình sống lại, khung cảnh làng quê và câu chuyện tình tha thiết của hai bạn đã xoa dịu trái tim mình biết bao nhiêu.

Mặc dù đối với mình, hai bạn cũng không phải một truyện ngọt. Thực ra trong thế giới của "Thương Nhau" tuy không tồn tại những bi kịch lâm li bi đát nhưng ẩn trong đó vẫn là những mâu thuẫn rất buồn, rất đời. Có reader nào của mình khóc khi đọc "Thương nhau" không? Mình có thể viết rất nhiều về những nốt trầm trong câu chuyện này, nhưng mình muốn lắng nghe nó từ phía mọi người hơn.

Câu chuyện ban đầu của mình thực ra chỉ có 2 chương, và nó khá là biến thái luôn ạ. Có thể bạn nào đó sẽ khóc thét khi biết mình không định xây dựng nhân vật "anh chồng" nào ở đây hết. Nhưng rồi khi mình viết được 2/3 chương "Đau" thì chẳng hiểu sao anh chồng của Diệp từ đâu nhảy vào truyện, cũng đột ngột hệt như cái cách anh trở về nhà vào giữa đêm vậy đó ^_^ kể từ đó trở đi ảnh giữ khư khư Diệp làm của riêng và trở thành một nhân vật siêu bốc trong "Thương Nhau" luôn ạ. Tất cả thế giới làng quê, hay câu chuyện tình yêu, gia đình, làng xóm trong đây đều không phải do mình sắp xếp, mà thật sự nó luôn bật ra theo phản xạ mỗi lần mình viết. Mình vẫn hay đùa với các reader là thực ra mình không phải một author, mình là người ghi chép lại thôi. Có lẽ ban đêm mình xuyên vào thế giới đó, rồi ban ngày mình tỉnh dậy và gõ như điên để kịp ghi lại những gì mình nhớ được. Mình viết bản thô của "Thương nhau" chỉ để thẩm một mình thôi, nhưng sau khi hoàn thành mình đã cảm thấy thực sự đó là một câu chuyện quá đẹp và dễ thương, nên mình mới edit chỉn chu để lan toả cái tình yêu đó đến với mọi người.

Có thể thi thoảng ở cương vị người sáng tác thì vài người sẽ quên mất một chi tiết này. Đó là : mỗi author khi buông bút hoặc bàn phím xuống thì cũng trở thành một reader. Trong quan điểm viết lách của mình, thứ bản thân tác giả còn chẳng thấy ưng thì đừng bắt người khác phải đọc. Bởi lí do đó mà mình thường xuyên hóng hớt, theo dõi, lắng nghe những câu chuyện hàng ngày của Ngũ và Diệp. Mình cũng giống hệt mọi người, quắn quéo khi hai bạn làm tình, khóc khi Diệp buồn, thương Diệp khi đau đẻ, và mê anh Ngũ khi anh chiều chuộng Diệp. Mình cũng tò mò không biết hôm nay Diệp nấu gì cho chồng, hai bạn sẽ nói những chuyện gì sau khi anh Ngũ đi làm về. Mình luôn mong hai bạn được hạnh phúc, vui vẻ mỗi ngày mọi người ạ!

Có một điều khá buồn cười đó là cái ngày mình up truyện lên wattpad, mình nghĩ mãi mà không biết để tên truyện là gì. Đấy là thứ duy nhất mình chưa bao giờ nghĩ đến =))) Câu gốc là từ "Yêu" nhưng mình đã đổi nó thành "Thương." Không biết có phải mình là người gần gũi với hai bạn nhất nên mới có nhiều cảm nhận hơn mọi người không, nhưng mỗi khi nghĩ đến cảnh hai bạn ở cạnh nhau là mình luôn thấy "hạnh phúc cuồn cuộn lên trong tim" ấy. Cả Ngũ và Diệp đều có những nỗi buồn, những sự ích kỉ riêng nhưng dù hành động lặng lẽ thế nào thì cũng đều chỉ vì muốn được ở cạnh người kia. Mọi người thích anh Ngũ của chương nào nhất vậy? Nếu ở cương vị của một reader thì mình rất mê anh Ngũ ở chương truyện "Trung Thu". Thực ra đằng sau sự cục súc, vô tâm của anh là những tâm tư rất thật, rất nặng nề mà có thể vì sĩ diện hoặc không biết thể hiện nên anh không làm sao biểu lộ ra được. Diệp có thể cảm nhận được chúng, hoặc không, nhưng em luôn biết chắc chắn rằng anh Ngũ là chỗ dựa của mình, cho dù bất kể hoàn cảnh nào. Còn bé Diệp, thật ra mình thích Diệp ở chương đầu nhất ạ =))) Em dựa dẫm và yêu chồng vô cùng, dù cũng không thể hiện ra hết nhưng lắm lúc Diệp chẳng có miếng giá nào... Chính bởi cái sự mê chồng và mong ngóng của bé nên câu chuyện mới chuyển hướng thành như bây giờ thay vì 2 chương đoản văn rất dark ban đầu đấy ạ...

Trong "Thương nhau" hầu như sẽ không có drama về tình tiết hoặc nhân vật bị biến chất. Vì mình không thích reader phải cảm thấy ức chế / "gãy" khi đến với câu chuyện của mình. Nếu ở cương vị là một author, mình không thích việc nhiều tác giả "bẻ" nhân vật để tăng tương tác cho truyện. Mọi thứ sẽ được phát triển logic theo đúng tâm lí, đồng thời cũng là cách mình tôn trọng các nhân vật. Nói thế này không biết có kì lạ không ^^ nhưng mình tin là ở một thế giới nào đó, "Thương nhau" thật sự có thật. Ngũ và Diệp đã chọn mình là người kể câu chuyện của họ, có lẽ vì cảm thấy mình sẽ yêu thương và thấu hiểu họ thật nhiều. Và mình không bao giờ muốn làm họ phải thất vọng với sự kì vọng đó. 3 chương Vượt Cạn, ban đầu trong bản thô mình đã viết theo lối "thuần sinh" hơn rất nhiều. Nhưng mỗi lần đọc lại dường như đó vẫn là góc nhìn chủ quan của mình, chứ không phải "hai bạn." Đó là lí do mình đã dành thời gian ghi lại nó theo một cách khác. Có thể nó không thoả mãn với tâm lí đọc sinh tử văn của nhiều người, nhưng sau cùng mình cảm thấy Ngũ và Diệp hài lòng với điều đó. Đó mới là yếu tố mình đặt lên hàng đầu. Mỗi lần up truyện, mình gần như không cảm thấy ^^ lắm mỗi khi có reader khen mình "viết hay", đó là một phạm trù thật khó đánh giá. Nhưng mình sẽ cực kì cực kì happy, nếu reader trò chuyện với mình về các nhân vật và nhận ra các khía cạnh xoay quanh cuộc sống của họ.

Bởi vì Ngũ và Diệp mới là người viết nên "Thương nhau thương cả đường đi lối về", chứ không phải mình.

Mình vẫn thường nghĩ sẽ thật phấn khích nếu một ngày nào đó mình về quê, bắt gặp Diệp đang ôm bụng xách làn đi chợ trên đường làng, mình sẽ nhào tới và bảo : xin chào, là mình nè, mình là người đã ghi lại câu chuyện của Diệp và anh Ngũ nè !!!!!

Diệp đã sinh em bé đầu lòng, nhưng bạn vẫn sẽ theo dõi câu chuyện của họ chứ? Bởi vì nó vẫn chưa kết thúc.

Tặng mọi người món quà đầu năm mà mình đã đặt vẽ cho hai bạn. Mình cũng ngắm ké nữa ạ =)) Cảm ơn bạn artist đã vẽ cho mình.

Đây là anh Ngũ khi Diệp hỏi : mình đẻ thêm đứa nữa nha =)))


Cục vậy thôi chứ lúc nào cũng thương Diệp hết sức!

Mình đi đặt tranh mình cũng ngại lắm mọi người ạ =))) nhưng bạn artist cute cực, ai cần mình giới thiệu cho nha!


Có một ngoại truyện Tết của hai bạn, đáng tiếc phải đặt nó ở ngoại truyện vì trong truyện hình như không có chương nào dính tới Tết cả. Mình sẽ up sớm, biết là mọi người ngóng nhưng chỉ nói zậy thui vì mấy hôm nay mình vẫn khá bận nên chưa hứa chắc được ngày nào nha.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro