Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10. Ghen (H)

⚠️❌ warning : sản nhũ, H tục, dirtytalk.

________________________________________________________

Mấy cây bắp cải gieo từ đợt trước giờ đã lên tốt, cây nào cây nấy to như bông hoa khổng lồ giữa vườn.
Diệp ngồi nghỉ một lát, mải ngắm mà quên mất có nồi nước đang đun trên bếp. Mãi tới lúc nghe mùi ngào ngạt bay ra mới sực nhớ đứng lên.

Nhà đúng là chẳng có gì ngoài cây. Ngày nào cậu cũng đun lá thơm, lúc thì sả chanh, lúc thì hương nhu bồ kết. Hôm qua ra vườn đã bắt đầu vặt được mấy cành mùi già. Diệp bưng nồi nước lá hoà vào thùng nước trong buồng tắm. Mỗi buổi sáng Ngũ hay dậy từ sớm, múc mấy lượt nước giếng để đổ đầy ắp cái thùng này cho cậu dùng cả ngày. Vì tiếc công anh nên chỉ khi tắm cậu mới dùng đến.

Trong buồng tắm có một ô cửa sổ nhỏ hướng tây. Diệp trông vạt nắng đã hắt chéo lên tường, vội buông mành cửa, cởi quần áo ra tắm rửa để còn kịp nấu cơm tối. Múc mấy gáo dừa dội lên người, cảm nhận mùi cây cỏ thơm tho và cả cái khô ráo của thời tiết mùa thu làm Diệp thấy dễ chịu quá. Chẳng bù cho mấy hôm trước nắng hè oi oi làm cả ngày cậu đều thấy nóng nực bức bối.

Tiếng nước dội ào ào bên tai làm át đi mọi âm thanh khác.. Mãi đến lúc anh ơi ới gọi bên ngoài, cậu mới biết chồng về.

"Ôi, sao hôm mình về sớm thế ạ?"

"Ừ, anh mới xin phép cơ quan rồi, từ giờ đến lúc mình đẻ, anh chỉ làm đến giờ này thôi, cũng không đi trực nữa."

Diệp hí hứng vui ra mặt khi nghe chồng nói thế. Mặc dù từ giờ đến lúc đẻ cũng chẳng còn mấy nhưng tranh thủ anh được ở nhà thêm một tí thì cậu vẫn vui. Đang đứng tủm tỉm cười thì cậu nghe tiếng anh cởi áo bên ngoài. Khổ thân chồng em! Chắc đi làm về đang nóng lắm đây mà.

"Mình chờ tí em tắm xong ngay. Trong bếp em nấu nồi chè sen mình múc ra mà ăn cho mát."

Nhưng nói xong còn chưa kịp làm gì, Ngũ đã vén mành đi vào.

"Ơ.. ơ...làm gì đấy". Diệp lúng túng thấy anh tiến lại gần, lại còn ép cậu vào tường.

"Anh tắm chung với Diệp."

"Thôi đi... nỡm ạ, ra ngoài sân giếng kia mà tắm!"

Cậu hơi bẽn lẽn quay đi. Dù đêm nào cũng trần như nhộng quấn lấy nhau, nhưng ấy là ở trong buồng ngủ, phóng túng thế nào chả được... Còn bây giờ vẫn là ban ngày, lại còn có cái cửa sổ con con kia, tồng ngồng cọ vào nhau thế này, cảm giác cứ trơ trẽn làm sao ấy.

Ngũ cười tủm tỉm hôn lên gò má đã đỏ như quả cả chua, hai tay mân mê vuốt ve làn da mát mẻ mọng nước. Đương nhiên chồng Diệp đã bước vào đây rồi thì làm gì có ý định đi ra ngoài. Chả mấy khi được về sớm, lại đúng lúc bắt gặp cậu đang tắm thế này, không sấn vào mới lạ.

Ánh nắng chiều tà trên bờ tường lan dần tới chỗ cậu đang đứng. Mái tóc, bờ vai, khuôn ngực, và cả cái bụng tròn căng của Diệp đang được phủ lên một màu vàng dịu dàng. Những giọt nước trên da nhảy nhót lấp lánh. Cảm giác mềm mại lại có chút thiếu chân thực như thể chỉ cần anh chạm vào là cậu sẽ tan ra vậy. Trong lúc Ngũ vẫn còn ngẩn ngơ, Diệp cũng tranh thủ ngắm anh trong cái khoảnh khắc hình như chưa từng có suốt mấy năm quen nhau này. Ánh nắng chênh chếch bám trên đường xương quai hàm góc cạnh nam tính vô cùng, sự tương phản nửa tối nửa sáng làm những búi cơ trên bắp tay, trên bụng nổi lên như được điêu khắc. Cả hai người chẳng ai nói thêm gì, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy đối phương, triền miên hôn nhau.

Diệp nhắm hờ hai mắt, cảm nhận tiếng tim anh đập bình bịch, tiếng thở trằn trọc, tiếng anh nuốt nước bọt...

Ngũ quì hẳn xuống nền đất, ngậm thằng nhỏ đã cương lên của cậu vào sâu trong miệng, ngón tay lần ra phía sau mon men lách vào. Diệp dựa cả lưng vào tường, một chân gác lên vai anh, bàn tay khẽ xoa bụng để trấn an đứa bé đang rục rịch bên trong.

"a... nhẹ thôi mình..."

Cậu khẽ rên rỉ khi Ngũ với tay lên bóp lấy bầu ngực. Nhưng đầu ngón tay thô sần kia chẳng những không giảm lực mà còn bấu mạnh vào đầu vú làm cậu phải cắn chặt môi để không hét lên. Diệp biết anh đang bất mãn lắm vì độ này không được mút ngực cậu nữa. Mang thai đến tầm này, chỉ được duy trì quan hệ để nong dần sản đạo, chứ đầu vú là nơi trực tiếp gây ra co bóp trong tử cung thì phải hạn chế. Một cái sờ soạng ở đấy còn làm đứa nhỏ gò cứng lại chứ đừng nói tới kiểu cắn mút thô bạo như trước giờ thì chắc cậu đẻ non ra mất.

Diệp bấu tay vào tường, hơi chới với trong sự kích thích đang cuộn lên chuẩn bị bắn ra. Túm tóc anh mãi thì sợ anh đau, nhưng dựa vào phía sau thì cảm giác lại kì quái. Mảng tường ẩm ướt có rêu nên hơi trơn trượt. Cái lành lạnh nhờn nhờn cọ xát trên da lưng làm Diệp phát ngượng vì cứ thấy bản thân vừa trần trụi lại dâm đãng. Cậu hơi đẩy đầu anh ra...

"Mình bế em về buồng đi... muốn thế nào em cũng chiều. Đừng ở đây..."

Ngũ thấy cậu nói vậy bèn nhả thằng nhỏ ra để đứng lên. Nét mặt không có vẻ gì là phản đối, chỉ kéo cậu ra sát ô cửa sổ rồi khẽ hỏi.

"Diệp thấy gì không."

Cậu chăm chú hướng mắt ra ngoài.
"Chỉ thấy vườn cây nhà mình thôi ạ."

Vừa nói dứt lời thì cả người đột nhiên bị ấn về đằng trước. Sợ bụng đập vào tường, Diệp vội bắt vào song cửa sổ theo phản xạ. Ở phía sau, anh gắt gỏng bóp hai cánh mông banh ra.

"Em cũng biết thế à, thế sao còn ngại với chả ngùng!! Mong anh chờ tới lúc về buồng, em đề cao chồng quá rồi đấ...y..." - Chữ cuối cùng còn chưa nói xong, Ngũ đã đâm phụp một nhát lút cán vào trong người. Diệp choáng váng bấu vào mấy cái song gỗ. Lí trí muốn co người lại để bảo vệ đứa bé, nhưng bản năng lại hẩy mông lên để cây gậy thịt xoáy vào mạnh hơn. Cảm giác đau thốn xen lẫn với sung sướng chạy dọc từ dưới háng lên tận đỉnh đầu.

"Aaa...aa ha... em xin... em xin... chậm thôi...tử cung buốt quá..."

"Chặt thế này, không để anh nong ra thì mấy bữa bữa mình định đẻ kiểu gì!"

Ngũ vừa ưỡn hông đâm chọc vừa vỗ đôm đốp lên cặp mông đang dính lẹo với mình. Nhìn cả khúc thịt to sù sụ cứ thò ra rồi lại mất hút vào trong mông làm da đầu anh cũng run lên vì kích thích. Người ở dưới chỉ biết trân mình chịu đựng, đỡ lấy cái bụng đang trĩu xuống, khóc thút thít vừa đau, vừa sướng, vừa tủi thân. Từ khi mang thai Ngũ ít khi dọng thẳng vào bên trong cậu vì sợ động tới con, nhưng lúc quan hệ lại hay vần vò, vặn vẹo cặp mông như muốn dùng ống thịt để tự xoa bóp cho cái dùi đục kia vậy.

"Ôi ôi ... đừng ngoáy thế ... trời...ơi... mình làm tình hay làm tội em thế... đừng mà...áa"

Cậu hét lên vì bị anh ấn đầu vào cửa sổ. Hai đầu vú điên cuồng cọ xát vào bức tường xi măng. Không được mút thì anh vẫn có thể làm ra đủ những cách tàn ác khác để hành hạ cậu. Mỗi lần Diệp cố nhón chân đều bị anh túm hông dập xuống.

"Này thì trốn!

Này thì khóc!!!!"

Cây thịt cứng ngắc nạo vét vào tử cung. Bụng dưới nóng như bị lửa đốt. Diệp nức nở gào lạc cả giọng.

"Cố với anh một tí nữa." Ngũ liếm láp mấy giọt nước mắt trên mặt cậu. Chính anh cũng chẳng hiểu được, bình thường thương cậu như thế nhưng cứ hễ dính vào nhau một cái là bản thân lại mất hết kiểm soát, chỉ muốn xé toạc cậu ra. Diệp càng khóc, càng xin thì anh lại càng muốn Diệp phải biết rằng cậu là của một mình anh, thuộc quyền sở hữu của anh, chỉ anh mới có thể đ*t cậu to cả bụng, chỉ anh mới đủ khả năng làm cậu sống dở chết dở thế này.

"DIỆP CÓ NHÀ KHÔNG!"

Tiếng đàn ông bên ngoài cổng vang lên làm cả hai giật mình. Cậu quay người nhìn anh, ánh mắt hơi hoang mang.

"Hình như anh Khoa. Hôm trước anh ấy lên tỉnh, em tiện nhờ mua ít đồ."

"Ha... Cái miệng gọi anh nghe ngọt thế nhỉ?" Ngũ quắc mắt nhìn cậu. Mẹ khỉ, lại là cái thằng này... đã không ưa từ cái lần Diệp ngã rồi, lúc đó chẳng có cớ gì mà hoạnh hoẹ người đã giúp nhà mình. Nhưng lờ đi không có nghĩa là không bực, càng nghĩ lại càng điên tiết, lẽ ra người phải bế cậu lên là anh mới đúng!!! Cái thằng đấy thì có gì hơn mình, tưởng bế được vợ tao một tí mà ngon ăn hay sao!!

"Anh... anh điên à...!!!!" Diệp trừng mắt vì tự dưng bị chọc mạnh hơn. Giờ này là lúc nào rồi mà cái đồ ngang ngược này còn ghen tuông được. Cả hai đứa đang trần như nhộng đấy!!!

"Mình rút ra cho em mặc quần áo đã." Diệp năn nỉ.

"Sao phải mặc, sợ thằng đấy biết em đang bị chồng đ*t à !!"

"Vớ vẩn vừa thôi!!! nhờ người ta mua đồ nên phải ra nhận cho phải phép chứ!! Này ... a làm cái gì đấy ... bỏ em ra... ô kìa anh... ui ui ... đau em ...á.... áaa !!!!!"

Ở bên ngoài cổng, Khoa đứng chờ một lúc vẫn không thấy ai ra bèn đi hẳn vào trong sân. Tiếng dép loẹt quẹt lúc xa lúc gần làm Diệp sợ nín thở. Ngũ lấy tay bịt kín mồm cậu nhưng bên dưới vẫn thúc bành bạch vào. Diệp bấu lấy cánh tay anh, vách thịt vì căng thẳng nên càng thít lại.

Khoa sau khi ngó nghiêng gọi mãi không thấy ai, đoán cả nhà đi vắng nên để lại giỏ đồ ở góc hè rồi đi luôn vì còn bận qua mấy nhà khác nữa. Ngũ chỉ chờ có thế, vừa nghe thấy tiếng cổng đóng lại bèn vội nhấc một chân cậu lên, điên cuồng dùng cây dùi thịt đục đẽo, tra tấn bên trong ống thịt ướt át. Nhìn người thương quằn quại gục đầu vào cửa sổ hết thở dốc lại khóc nức nở, anh cũng biết mình thật quá khốn nạn rồi. Nhưng đấy là tại Diệp chứ!!! Ai bảo mang thai mà lại đẹp như vậy. Phải cắn nát cái làn da mỡ màng như ngọc này, tát vào mông đến khi in hằn cả bàn tay vào mới thôi. Chưa kể đến tử huyệt chết người kia, đang biến hoá không ngừng mỗi ngày để chuẩn bị cho kì sinh nở. Gần đây càng ngày anh càng thấy nó mềm mại, mọng nước hơn. Bất kể sáng trưa chiều tối, chỉ cần anh xọc tay vào ngoáy ngoang vài nhát là cái miệng nhỏ đã rỉ nhớt ào ào như đang khóc đòi ăn gậy.

"Đ*t cho rách luôn đồ lẳng lơ!!!" Ngũ chồm cả người lên phía trước, lần tay túm chặt lấy thằng nhỏ của cậu, ngón tay không chút do dự ấn mạnh vào cái lỗ trên đầu khấc. "Chiều quá sinh hư!!!! chửa to tướng thế này mà còn dám nhân lúc chồng đi làm mời đàn ông đến nhà!!!"

Diệp đã mắt mờ chân run, sắp bắn ra đến nơi mà còn bị dày vò khổ sở. Cậu cố sức lắc đầu quầy quậy, không nói nên lời để mà thanh minh được cho bản thân, đành rướn người tới hôn anh, dịu ngoan cam chịu để mặc chồng sục sạo khắp khoang miệng. Cái lỗ ngón tay bấm vào kia đang xót ơi là xót. Đầu vú non hồng đã xước ra giờ lại còn bị mấy ngón tay liên tục vặn vẹo, cào cấu.

"Em van anh... em lạy anh Ngũ ơi ... thế này thì em chết mất ..." Diệp quay cuồng cầu xin trong khoái cảm lẫn đau đớn dồn dập. Anh vừa thả tay ra, cậu đã ưỡn bụng bắn vọt ra mấy dòng dịch trắng lên tường.

Ngũ nghiến răng găm chặt đầu khấc vào cái miệng tử cung đang sà xuống. Diệp vừa lên đỉnh nên cái lỗ chật chội bót không chịu được. Càng đau thì lại càng sướng. Cả hai điên cuồng bóp chặt đối phương, đê mê trong cái cảm giác làm tình vừa lén lút vừa trơ trẽn này. Tiếng lá rơi lạo xạo ngoài vườn, tiếng da thịt va vào nhau đôm đốp trong gian buồng tắm, tiếng thở trầm thấp của người đàn ông lẫn trong tiếng khóc nỉ non yếu đuối của một người đàn ông khác. Diệp nghe tim mình như tan chảy trong sự ấm áp của vòng tay anh, trong cái vàng vọt của ánh nắng chiều muộn. Dường như tất cả những gì quan trọng nhất của đời cậu đều hiện hữu trong giây phút này. Cả người thoải mái như muốn tan ra, mọi tế bào trên người đang tản ra mùi hương khát cầu mãnh liệt. Cầu người tra tấn, cầu người hành hạ, cầu người yêu thương.

Cây dùi thịt sau những cú đâm dồn dập nước rút cuối cùng cũng giật lên xối một dòng dịch nóng bỏng vào thẳng miệng tử cung. Diệp trân mình, hai bắp đùi cố choãi ra, mông ấn vào háng chồng, để cái đầu nấm to bè lèn chặt trong lỗ nhỏ hơn nữa. Từng lớp da thô rần cọ miết vào nhau. Ôi nó xót! Nó sướng!!

"Nữa đi mình ơi... em sướng quá mình ơi...!!!"

Thắt lưng mềm mại cứ gập lên gập xuống, để cho ống thịt bóp lấy cây sắt nung vài phút trước mới hun bỏng nó chết đi sống lại. Lên đỉnh là sự thăng hoa tuyệt vời giữa hai người, nhưng khoảnh khắc sau khi lên đỉnh mới là lúc quan trọng để nói lên được đây là một cuộc yêu hay chỉ đơn thuần là giao phối.

Ngũ dịu dàng vuốt ve khắp người cậu, hôn lên tấm lưng trơn bóng ẩm ướt, vòng tay đỡ lấy cái bụng nặng trịch cứng ngắc, hông vẫn dập vào phầm phập chứ chưa vội rút ra. Anh biết rằng mỗi lúc lên đỉnh xong, cậu luôn muốn anh tiếp tục ấn vào thật lâu, thật sâu hết mức có thể. Bằng chứng là cả người Diệp dù có run lẩy bẩy, thì vách thịt vẫn như đang dính chặt vào của anh. Những bản năng đã dần thành thói quen, Diệp đã quen, và đã nghiện cái cảm giác được anh "yêu" đến giây phút cuối cùng, được anh "vắt" đến khi không còn một giọt nước.

Ngũ đỡ cậu dựa vào tường, nhúng khăn vào thùng nước tắm. Làm tình xong bao giờ cơ thể cũng mất nhiệt nên anh chỉ lau người cho cậu rồi mặc đồ vào vì sợ người kia ốm.

Diệp như lả đi sau cuộc làm tình dữ dội bất ngờ. Mơ màng thấy bản thân được nhấc lên, đặt lên đâu đó êm êm, cả người cũng được bọc vào bằng cái gì đó mềm mại. Cậu nằm trong buồng ngủ thiếp đi, đến khi thấy anh lay người, mở mắt trông ra ngoài thì trời đã tối đen như mực. Ngũ đang quì bên cạnh giường, cúi xuống hôn lên đôi mắt vẫn còn đang lơ mơ ngơ ngác. Chờ cậu dụi mắt tỉnh hẳn anh mới bế ra ngoài.

Vừa được chồng đặt xuống ghế, ai đó đã tròn mắt ngạc nhiên. Đồ ăn ở đâu mà nhiều thế này, trên mâm phải có tới bốn, năm món.

"Anh nấu hết ạ?" Diệp cắn cắn môi hít hít mùi thơm xộc lên, nước bọt trong miệng ứa ra.

"Em lại đề cao chồng quá rồi."

"...."

"Lúc em ngủ, anh sang thầy u lấy về đấy, hì hì."

"Dơ chưa...!!! Hai đứa lớn tồng ngồng thế này rồi mà anh lại đi xin cơm !!!"

"Đùa em thôi !!! Thầy đi đám đột xuất ở làng bên, cơm nhà nấu hết cả rồi, An sang gọi mình qua ăn. Anh nói em mệt, bà với u gói hết đồ ăn bắt mang về. Anh cũng thấy nhiều, nhưng bà cứ bảo mệt thì phải ăn hết mới mau khoẻ. Chẳng lẽ anh lại nói vợ con mệt là do ..."

"Anh dám nói ra, đêm nay ngủ ngoài sân đi !!!!!! Tại ai, tại ai hả!!!" Diệp hậm hực thụi vào người chồng mấy phát.

"Tại anh tại anh."

Ngũ gắp một miếng thịt kho tàu mềm ơi là mềm vào trong bát cậu, còn mình thì lấy đầu đũa xiên quả trứng luộc tọng cả vào mồm.

Diệp nhìn anh ăn rồi lại nhìn mâm cơm, trên môi bất giác nở một nụ cười hạnh phúc...



—•—

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro