Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1.




(Hình tượng trong fic này có chút loạn, background lấy từ Phong thần, tính cách lấy Thượng Mỹ, nhưng ngoại hình của Na Tra lại được tả như Hắc thần thoại. Vậy nên tui lấy ảnh Na Tra Hắc thần thoại làm bìa cho mn dễ hình dung haha. Tam Thái Tử uy vũ chỉ giết không độ. Quý vị cẩn thận trước khi đọc, Na Tra này siêu ác, không đùa đâu.)

--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Chương 1.

Vân Lâu Cung tọa lạc nơi tầng trời thứ ba mươi ba, trong cung không chỉ tụ hội vô số kỳ trân dị bảo, mà còn có một Dao Trì đặc biệt, ẩn sau tẩm cung của Na Tra. Mặt nước trắng mờ, ánh lên tia sáng vàng rực, trong hồ chứa đầy quỳnh tương ngọc dịch, thứ mà kẻ phàm trần coi như chí bảo, song ở Vân Lâu Cung lại chẳng đáng là gì.

Ánh kim quang pha sắc tím vừa rọi qua cung điện, tiểu tiên nô liền bị quản sự gọi dậy. Một tiên nô lớn tuổi hơn ra lệnh nàng theo vào tẩm cung thu dọn tàn cuộc. Vì tuổi nhỏ, nàng khó tránh líu ríu hỏi han:

"Tỷ tỷ, mới sáng sớm chúng ta đã quấy rầy Thần Quân, liệu có ổn chăng? Nhỡ đâu làm Thần Quân trách phạt..."

Nàng luôn có chút sợ hãi Na Tra. Thuở mới bước chân vào Vân Lâu Cung, nàng từng tận mắt chứng kiến vị Trung Đàn Nguyên Soái này thẳng tay giết chết một con cá chép tinh đáng thương ngay tại điện.

Nghe đồn cá chép tinh vốn là con cá nhỏ nuôi trong Ngọc Dịch Trì, cả hồ bao nhiêu cá chép duy chỉ có một con hóa hình thành tinh, nhờ cố gắng tu luyện mà bước chân vào tiên môn, có cơ hội đắc đạo thành tiên. Này vốn là việc tốt, có thể thêm công đức cho Na Tra, nhưng ai ngờ Na Tra lại nói rằng yêu tinh hạ tiện này làm bẩn sự thanh tịnh của Vân Lâu Cung, liền dùng Hỏa Tiêm Thương đâm gãy xương sống, đánh về nguyên hình, hóa thành tro bụi.

"Thần Quân chưa hạ lệnh, bọn ta nào dám tự ý xông vào? Chớ lo chuyện thừa, mau theo ta mang quỳnh tương ngọc dịch đến tẩm cung."

Tiên nô lớn tuổi cẩn thận rót quỳnh tương ngọc dịch vào chén lưu ly, còn tiểu tiên nô ôm khư khư chiếc chén quý, chỉ sợ mình lỡ tay làm rơi.

Khi cánh cửa tẩm cung hé mở, mùi máu tươi nồng đậm tràn ra. Tiểu tiên nô vừa thoát phàm cốt chưa lâu, suýt nữa phải bám lấy khung cửa mà nôn thốc nôn tháo. Tiên nô lớn tuổi thoáng liếc nàng, ánh mắt tràn đầy vẻ không vừa lòng:

"Đã vào Vân Lâu Cung, về sau cảnh tượng này còn phải chứng kiến nhiều lần, tốt nhất nên sớm làm quen."

Tiểu tiên nô mờ mịt theo sau, đến khi đứng cạnh giường gấm mới bừng tỉnh, hiểu rõ hàm ý trong lời nói vừa rồi.

Trên chiếc giường mềm mại bằng lụa đỏ thêu chỉ vàng, một sinh vật nửa rồng nửa người đang nằm bất động. Phần thân dưới là chiếc đuôi rồng màu xanh lục một thời uy nghi lộng lẫy, giờ đã khó mà nhận ra dáng vẻ cao quý. Những chiếc vảy rồng xanh tựa ngọc phỉ thuý trong suốt vẫn còn vương máu tươi bị vứt vương vãi trên sàn, càng khiến chiếc đuôi rồng kia thêm phần thê thảm đáng thương.

Một cánh tay mềm như bông của Ngao Bính buông thõng bên mép giường, máu tươi từ đầu ngón tay tí tách chảy xuống. Tiên nô lớn tuổi bước qua, quỳ xuống bên giường, ra hiệu cho tiểu tiên nô đưa cho mình chén quỳnh tương ngọc dịch. Nàng đổ ngọc dịch lên phần thân dưới đầy thương tích của Ngao Bính, chỉ trong chốc lát, cái đuôi rồng vốn huyết nhục mơ hồ đã lành lại như cũ, chỉ còn sót lại vết máu chưa kịp khô trên thân thể.

"Ta...Ta sai rồi..." Ngao Bính đột nhiên nói mớ khiến mọi người giật mình. Cậu lắp bắp cầu xin, đôi lông mày thanh tú nhíu chặt, không cần biết có đang cầu xin đúng người không, chỉ biết khẩn khoản một cách đáng thương. "Tha cho ta, phu quân.... Ta không dám nữa..."

Tiên nô tất nhiên không dám đáp lại, chỉ vội vã thoa thuốc xong liền đi ra ngoài, để lại một mình Ngao Bính nằm trên giường khóc lóc.

Tiểu tiên nô từ khi bước chân vào Vân Lâu Cung chưa từng chứng kiến cảnh tượng như hôm nay. Thường ngày, trong mắt nàng, Trung Đàn Nguyên Soái Tam Thái Tử Na Tra và Hoa Cái Tinh Quân Ngao Bính là một đôi thần tiên quyến lữ, tình thâm ý trọng, những lời lẽ thân mật giữa hai người từng khiến nàng nổi cả da gà. Nàng vẫn cho rằng đây là một cặp thần nhân ân ái mặn nồng, nào ngờ hôm nay lại tận mắt thấy được bộ mặt thật sau sự thân thiết ấy.

Chỉ đến lúc này, tiên nô mới bàng hoàng nhận ra, dẫu Na Tra có dùng giọng điệu dịu dàng thế nào để gọi tên Ngao Bính, thì hắn vẫn là người có thể ngồi vững cái ghế Uy linh hiển hách Đại tướng quân giữa chốn thiên đình đầy rẫy anh tài này.

Sát thần danh chấn tam giới, đối yêu súc xuống tay độc ác tàn nhẫn, chỉ giết chứ không độ, không hề có lòng trắc ẩn. Nàng rốt cuộc làm sao lại nảy sinh ảo tưởng về một mối tình dịu dàng chứ?

"Thật là đáng thương cho Hoa Cái Tinh Quân..." Tiểu tiên nô không khỏi bất bình, giọng đầy căm phẫn: "Dẫu Thái Tử gia mang huyết rồng tủy phượng, cũng không thể đối xử với bạn lữ tàn nhẫn như vậy!"

"Chớ có nói bừa!" Tiên nô lớn tuổi vội bịt miệng nàng lại, thấp giọng quát khẽ: "Ngươi có biết mạng của Hoa Cái Tinh Quân là do Nguyên Soái cứu về hay không? Trên trời dưới đất, bao nhiêu yêu nghiệt làm điều ác đều hồn phi phách tán, kẻ nặng tội còn bị đày vào mười tám tầng địa ngục, vĩnh viễn không thể siêu sinh. Hoa Cái Tinh Quân mệnh tốt như vậy, người ta còn ghen tị không hết. Nguyên Soái vì thiên đình xuất chinh, ngày ngày chinh phạt yêu ma, bị ma khí ảnh hưởng mà đôi lúc nóng nảy, đó cũng là lẽ thường tình."

Nói rồi, nàng đưa chiếc chén lưu ly cho tiểu tiên nô, không quên răn đe thêm một câu:

"Mau đem chén lưu ly này rửa sạch, rồi đặt lại vào bảo các của Trường Sinh Điện. Nhớ kỹ, kẻ lần trước lắm lời chính là con cá chép tinh đó, giờ hồn phách bị đánh tan, chẳng biết đã trôi dạt đến ngục tầng thứ mấy rồi. Nếu ngươi không muốn uổng phí đạo hạnh vừa tu được, thì tốt nhất đừng xen vào chuyện không phải của mình."

Một câu nói khiến tiểu tiên nô sợ đến nín bặt, chẳng dám hé thêm lời nào.

Khi Na Tra trở về, phần thân dưới của Ngao Bính vốn do kiệt sức mà hóa thành đuôi rồng giờ đã biến trở lại thành đôi chân người. Đôi chân trắng muốt mềm mại nằm bất động trên đệm giường màu đỏ, giữa đùi vẫn còn dính máu ấm nóng, tỏa ra mùi tanh ngọt tựa như máu trinh của một trinh nữ vừa mới phá giới.

Na Tra lòng dậy sóng, cũng chẳng màng Ngao Bính đã tỉnh lại hay chưa, hắn nắm lấy mái tóc xanh rối bời của cậu lôi đến cạnh giường, rồi tách đôi chân yếu ớt của tiểu long ra. Chiếc đai lưng vàng được cởi bỏ, quần lót đen tuột xuống, Na Tra hạ eo đâm mạnh vào, vật to lớn giữa háng dễ dàng xuyên thủng tử cung của Ngao Bính, quy đầu to sừng sững khớp hoàn hảo với cửa tử cung đã bị làm cho lỏng.

Bị thao hùng hục như trâu húc vậy Ngao Bính rốt cuộc cũng tỉnh lại. Vừa mở mắt, cậu đã bị sắc đỏ rực như lửa trước mắt doạ đến mức co rúm người, trong bụng còn đang khảm một căn dương vật cứng nóng như gậy sắt khiến cậu không thể động đậy, chỉ có thể nằm yên co giật, tử cung ướt mềm đột nhiên thít chặt, thật ra lại càng khiến Na Tra thêm sướng.

Hắn ngửa đầu thoải mái thở một tiếng, sau đó hắn thẳng người nửa quỳ trên giường, đem Ngao Bính bày thành tư thế bò bốn chân. Hắn nhéo cái mông trắng ngần của Ngao Bính một cái, Ngao Bính bị đau đến hít khí, kẹp chặt âm huyệt cố gắng nuốt vào dương vật nam nhân.

Na Tra không vui nói: "Nâng mông cao lên chút, mới qua một đêm mà con dâm long nhà ngươi đã quên tư thế chịu thao rồi sao? Còn cần ta phải dạy lại à?"

"Tra Tra..." Ngao Bính thanh âm nghẹn ngao, nói được hai chữ đã làm cậu đau đến bả vai run rẩy. Đây là vì đêm qua Na Tra dùng Hoả Tiêm Thương lóc vảy cậu khiến cậu khóc đến hỏng giọng. Ngao Bính sợ Na Tra lại đánh cậu, cố gắng đong đưa cái mông tròn trịa, hèn mọn lấy lòng người kia: "Tra Tra, ngươi đêm qua thao mạnh quá... ta hiện tại cả người không còn chút sức, ngươi đừng giận ta mà..."

Sợ Na Tra không tin, Ngao Bính càng thêm nỗ lực kiều cao cái mông triển lãm cho Na Tra xem, âm hộ đỏ thâm run run rẩy rẩy bọc lấy dương vật thô to, từ giữa khe thịt múp rụp không ngừng trào ra dâm dịch lẫn với tơ máu, âm đế cũng là sưng to như quả nho, nằm dưới dương vật của Na Tra tuỳ hắn véo chơi.

Nhưng quả thật âm đạo của Ngao Bính đã bị Na Tra thao lỏng, lúc này có làm sao cũng không hút chặt được căn côn thịt đang cắm vào kia, Ngao Bính không khỏi sợ hãi, trong tiếng cầu xin xen lẫn với tiếc khóc thút thít.

"Xem ra cái thân thể này của ngươi thật sự không còn dùng được, là ta tốt bụng ban ngươi một thân xác hoàn chỉnh, ngươi lại đến làm một cái thịt chậu còn không làm tốt. Chẳng lẽ cần ta một lần nữa rút gân của ngươi, ngươi mới học được cách hầu hạ dương vật nam nhân?" Na Tra nhìn Ngao Bính giờ phút này giống một con thú cái hạ lưu dâm đãng nhu thuận quỳ trên giường, đợi chờ giống đực tới gian dâm, côn thịt dưới háng lại cứng đến lợi hại hơn. Hắn túm lấy mông của Ngao Bính, không ngừng bóp mạnh, những ngón tay thô ráp lần theo xương cụt của cậu lên xuống, dường như thực sự có ý định rút lần nữa gân rồng của cậu.

Năm ấy cậu bị Na Tra giết chết, hồn phách chưa tan, phiêu dạt nơi âm gian. Cậu vốn đã chuẩn bị chấp nhận số phận hồn xiêu phách lạc, đợi đến ngày nguyên thần tiêu tán. Ai ngờ một hôm, khi cậu cùng những cô hồn dã quỷ lạc lối trôi dạt nơi hoang dã, bỗng nhiên một tia sét đột ngột đánh vào người, khiến cậu không kịp phản ứng.

Ngay khoảnh khắc ấy, cậu mất đi tri giác, mọi thứ trở nên tối tăm mịt mù.

Khi Ngao Bính tỉnh lại cậu đã đứng trên Phong Thần Đài, bốn bề vắng lặng không một bóng người. Nhưng một cảm giác lạnh lẽo bất ngờ dâng lên từ sống lưng, khiến cậu không khỏi rùng mình. Quay đầu lại, cậu đối diện với ánh mắt lạnh lẽo đến rợn người của thiếu niên áo đỏ đang đứng trên cao nhìn xuống cậu.

Ban đầu, cậu không nhận ra thiếu niên tuấn mỹ thoang thoảng hương sen ấy chính là Na Tra. Trăm năm đã trôi qua, Na Tra sớm không còn là đứa trẻ miệng còn hôi sữa của năm đó. Trải qua Phong Thần Đại Chiến, hắn nay đã là một thần quân trưởng thành thân mang sát khí bức người. Với thân phận Đại Nguyên Soái thống lĩnh ba quân của triều Chu, Na Tra dưới tay đã giết không biết bao nhiêu yêu ma quỷ quái, mỗi bước đi đều như mang theo mùi máu tanh, khiến người khác phải lùi ba thước. Ngay cả Chu Vương gặp hắn cũng phải cung kính gọi một tiếng Nguyên soái.

Ánh mắt cậu chậm rãi hạ xuống, nhìn thấy dưới chân người nọ là Phong Hỏa Luân, Hỗn Thiên Lăng quấn chặt quanh cánh tay cường tráng. Tới lúc này, cậu mới nhận ra đây chính là Na Tra, con trai của Lý Tịnh trấn giữ Trần Đường Quan, kẻ đã hành hạ cậu đến chết năm nào.

Bên cạnh, Thái Ất Chân Nhân cầm một cuộn thánh chỉ tỏa ánh kim quang, giọng nghiêm nghị vang lên:

"Ngao Bính, năm xưa ngươi tự ý bắt cóc đồng nam đồng nữ ở Trần Đường Quan, phạm vào đại tội ngút trời, khiến Na Tra phải lóc xương trả cha, lóc thịt trả mẹ. Cuối cùng, chính ngươi cũng chịu kết cục thảm tử. Nay được Na Tra khoan thứ tội nghiệt, tên ngươi đã được ghi vào Phong Thần Bảng. Thiên Tôn sắc phong ngươi làm Hoa Cái Tinh Quân, chưởng quản tinh tú trên bầu trời, bảo hộ một phương bình an. Còn không mau tạ ơn Na Tra đã vì ngươi mà nói lời hay trước mặt Thiên Tôn?"

Na Tra bên cạnh lại chẳng đợi được nữa, vung tay ngắt lời lão:

"Được rồi lão già, đừng có lải nhải mấy chuyện vô nghĩa nữa. Người xem hắn bây giờ ngơ ngác ngây dại thế kia, tám phần là vẫn chưa tỉnh táo lại đâu."

Hắn sốt ruột muốn đuổi khéo Thái Ất Chân Nhân, một lòng chỉ muốn nhanh chóng chơi đùa với cậu vừa sống lại. Trước khi ba hồn bảy vía của cậu hoàn toàn nhập lại vào thân xác mới này, Na Tra sớm đã dâm loạn thân thể cậu từ lâu rồi.

Từ trước trận Phong Thần, Thiên Tôn đã hứa sẽ hồi sinh Ngao Bính. Những năm theo nhà Chu chinh phạt bốn phương, Na Tra từng chút từng chút dựng nên một thân xác mới cho cậu —

Một thân xác hoàn toàn khác với thân thể mà cậu từng sở hữu.

Vì thế nên thân thể mới của Ngao Bính có thêm một cái âm huyệt của nữ nhân. Na Tra rất tỉ mỉ bảo dưỡng cái huyệt này hồng hào múp míp, mỗi khi thắng trận trở về đang trong cơn say máu không có chỗ phóng thích hắn sẽ dùng cơ thể của Ngao Bính để xả lửa. Nhưng cứ thế mãi Na Tra cũng cảm thấy chán, mặc dù thân thể song tính có diện mạo y như Ngao Bính này chơi thật sự rất sướng, nhưng dù hắn có thô bạo thế nào thì nó cũng không thể phản ứng lại được.

Thật sự là không thú vị.

Vậy nên Na Tra lại đi tìm Thái Ất chân nhân hỏi xem có biện pháp gì có thể khiến cơ thể của Ngao Bính phản ứng lại. Thái Ất chân nhân trước nay luôn sủng ái tên đệ tử này, liền dạy hắn săn về dục phách trong bảy phách của Ngao Bính, lúc này Na Tra mới được chơi tận hứng, ngày đêm đều sênh ca cùng thân xác của Ngao Bính.

Tuy rằng không đủ ba hồn bảy phách nên Ngao Bính vẫn không có ý thức, nhưng vì đã nhập dục phách, khối thân thể song tính dị dạng này mỗi khi bị Na Tra gian dâm đã có thể phản ứng theo bản năng. Âm huyệt bị dương cụ ngày đêm đâm thọc đến sung huyết, sưng thành cái bánh bao to, đến âm đế cũng bị Na Tra chơi đến gục đầu ở môi âm hộ, gió thổi qua liền ào ạt ứa nước dâm, cục thịt nhỏ này ở miệng lồn nghiêng trái nghiêng phải, mỗi lần Na Tra nhìn thấy dưới háng đều phát hoả, hận không thể 24 giờ đều cắm dương vật mình vào âm hộ của Ngao Bính chơi cho sướng.

Trong quân doanh không ai không biết Na Tra thoả mãn dục vọng bằng thân thể của Ngao Bính, khiến đám tì nữ hâm mộ Na Tra ghen tị đỏ mắt Ngao Bính có thể được Nguyên soái lâm hạnh, còn đám bạn thân của Na Tra thì chỉ khuyên hắn lấy chính sự làm trọng, Nhị Lang Thần Dương Tiễn nói với hắn là: "Nếu như thật sự thích thì chờ sau Phong thần đại chiến kết thúc, đệ đi xin mệnh từ Thiên Tôn, để Thiên Tôn kết lương duyên cho hai người đi?"

Lời này của Dương Tiễn chọc cho Na Tra cười to không ngừng, hắn cơ hồ không cần suy nghĩ đã đáp lời: "Một con yêu nghiệt ti tiện cũng xứng được Thiên Tôn ban duyên sao? Nhị ca ngươi cũng hồ đồ rồi."

Na Tra chỉ xem Ngao Bính là bồn chứa tinh của mình, thiên hạ yêu quái đầy rẫy, nhưng Ngao Bính là món đồ chơi thuận tay nhất hắn tìm thấy, chỉ tiếc lúc đó bị hắn kiềm không được mà đùa chết. Nhưng cũng không sao, Ngao Bình a Ngao Bính, cũng muốn ngươi mau mau tỉnh lại mà xem, lúc trước ngươi thà chết cũng muốn bỏ chạy, hiện giờ nhặt về một cái mạng rách, chẳng phải cũng là để lần nữa bị chơi chết trong tay của ta sao?

Nhìn dáng vẻ hăng hái, nắm chặt tay như sẵn sàng động thủ của đồ đệ, Thái Ất Chân Nhân trong lòng không khỏi dâng lên vài phần bất an. Ông vốn nổi tiếng ba cõi là người bao che khuyết điểm, yêu thương đệ tử đến mức ai ai cũng rõ. Đến cả Nguyên Thủy Thiên Tôn nghiêm khắc lạnh lùng là thế, cũng đặc biệt thiên vị Na Tra.

Nay Na Tra đã mở miệng đuổi khéo, ông đương nhiên không tiện mặt dày ở lại, nhưng trong lòng vẫn thấp thỏm. Chỉ sợ tên đồ đệ tính khí ngang tàng này không cẩn thận lại phút mốt đã bóp chết món đồ chơi quý giá mình vất vả cầu về, cuối cùng vẫn phải nhẹ giọng dặn dò:

"Đồ nhi, ngươi nhớ nhẹ tay một chút, thân thể này của Hoa Cái Tinh Quân không dễ có được, đừng lại làm hỏng."

Ngao Bính quỳ bên cạnh, toàn thân run rẩy. Cậu há miệng, muốn cầu xin Thái Ất Chân Nhân ở lại, lòng cậu sợ hãi Na Tra đến tận cốt tủy.

Khoảnh khắc này, lý trí đã hoàn toàn rõ ràng — chức tiên nhỏ nhoi kia nào phải ân điển khoan hồng của Thiên Tôn, rõ ràng là một bản án chung thân khắc nghiệt dành cho kẻ đã từng chết qua một lần như cậu, trói cậu chặt vào một thân phận không thể phản kháng hay thoát thân.

"Na... Na Tra, ngươi hà tất..."

Cậu thoáng thấy đôi mắt Na Tra trầm xuống, lời vừa thốt ra lập tức bị nghẹn lại nơi cổ họng. Một lúc lâu sau, cậu mới gắng gượng gom hết can đảm, cắn răng nói:

"Ta... ta không nợ ngươi gì cả, ngươi hà tất phải dây dưa mãi không buông?"

Lời vừa dứt, Na Tra lập tức nhướng mày, Hỗn Thiên Lăng từ tay áo hắn vun vút bay ra, lao thẳng đến quấn chặt lấy Ngao Bính. Ngao Bính càng giãy giụa muốn thoát, Hỗn Thiên Lăng lại siết càng chặt. Cổ cậu bị siết đến gần như nghẹt thở, buộc phải há miệng hớp lấy từng ngụm không khí.

Na Tra lạnh lùng nói: "Ngươi quên thì đã ta nhắc cho nhớ. Cái thân xác mới mẻ đi đứng tự do này là do ai cầu về cho ngươi?"

"Ngươi thiếu nợ ta nhiều lắm! Nếu không phải vì ngươi, ta làm sao phải dùng thân sen mà tái sinh?"

Trăm năm trước Na Tra khi tuổi nhỏ tâm tính chưa trọn vẹn đã là kẻ khó thuần. Nay hắn đã trải qua sinh tử, thân xác từ sen hóa thành, vô tâm vô huyết, nửa điểm cảm tình cũng chẳng dư thừa. Đừng nói đến lòng thương hại dành cho yêu quái — Na Tra của hiện tại, giết xong còn để lại cho bọn chúng một cái xác nguyên vẹn đã là Nguyên Soái khai ân rồi.

Na Tra dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chà xát, Hỗn Thiên Lăng từ trên vai của Ngao Bính trượt xuống, để lộ ra một mảng da thịt trắng như tuyết. Trên ngực, hai điểm hồng thẫm sưng to như hạt đậu, trông qua như thể đã bị người khác dâm loạn không biết bao nhiêu lần.

Ngao Bính trần truồng không còn chút tôn nghiêm nào bị Na Tra đè dưới thân. Thấy đối phương có ý định ép mình làm chuyện vô liêm sỉ, long giác dưới lửa giận dần hiện ra, sắc xanh biếc của long giác càng tôn lên làn da trắng nõn của cậu. Na Tra còn chẳng buồn dùng định thân thuật với Ngao Bính, chỉ lạnh lùng liếc cậu một cái.

Thân thể mới sinh này hoàn toàn được tạo nên theo sở thích của Na Tra, vì thế ngoại hình của Ngao Bính vẫn đẹp đẽ và trẻ trung như năm cậu chết oan uổng, ngay cả long giác cũng chỉ nhỏ cỡ lòng bàn tay. Trái lại, Na Tra đã lớn hơn rất nhiều, vóc dáng to hơn Ngao Bính một vòng. Nếu không phải vì gương mặt hắn lạnh lùng và sát khí bức người, thoạt nhìn hẳn còn giống một thiếu niên nhẹ nhàng, phong nhã.

Chỉ thấy Na Tra khẽ lướt ngón tay qua long giác của Ngao Bính, đến khi rời đi, cặp long giác xanh biếc đã đứt gãy. Máu tươi từ vết thương trào ra, nhỏ từng giọt xuống đất. Na Tra ước lượng chiếc long giác trong tay, cảm thấy nó nặng hơn so với tưởng tượng, rồi tùy tiện ném sang một bên. Đôi mắt hắn sắc lạnh như lưỡi dao, thờ ơ nhìn Ngao Bính đang quằn quại đau đớn dưới đất.

Nỗi đau mất long giác khắc sâu tận xương tủy, chẳng thua kém gì cảm giác bị lột da rút gân. Ngao Bính đau đến mức tim gan như muốn xé nát, đôi mắt mở to, những giọt nước mắt lớn trào ra khỏi khóe mắt. Cậu run rẩy cầu xin Na Tra buông tha cho mình, hệt như năm nào bên bờ Đông Hải, khi cậu từng hèn mọn van nài Na Tra chừa cho mình một con đường sống.

Năm đó Na Tra không tha cho cậu, bây giờ cũng vậy.

"Chẳng qua chỉ là một con yêu long bẩn thỉu, cũng dám chống lại ta."

Na Tra đè Ngao Bính lên đài Phong Thần, xung quanh là gió lạnh thổi qua. Trước khi Ngao Bính tỉnh dậy thì một bầu trời thần phật đã giải tán hết rồi, người duy nhất có thể cứu cậu là Thái Ất Chân Nhân cũng đã rời đi.

Đài Phong Thần nằm cao vút giữa Cửu Trọng Thiên, gió lạnh thổi qua khiến Ngao Bính run rẩy. Đầu ngón tay và vành tai lạnh cóng, chỉ một lát sau, cậu cảm nhận được giữa đùi mình dính lên một vật cứng rắn và nóng bỏng. Na Tra xé toạc quần lót của cậu, không chút thương tiếc thọc vào, dương vật như bao bọc bởi Tam Muội Chân Hỏa khiến toàn thân cậu khô nóng, ngay cả môi âm hộ mềm mại cũng bị cuộn sóng nhiệt làm co rúm lại, cắn chặt lấy dương vật của Na Tra không buông.

Phần thân thể bên ngoài lại lạnh như băng, sự tra tấn của băng và lửa không ngừng hành hạ. Ngao Bính đã không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể im lặng rơi nước mắt. Na Tra thẳng lưng không ngừng va chạm vào mông cậu, âm hộ phấn nộn bị lông cứng của Na Tra cọ xát đến đỏ ửng, nhanh chóng sưng tấy. Na Tra làm đến cao hứng liền tùy tay thọc vào hậu huyệt của cậu mà đùa giỡn, phần nhục huyệt phía trước cũng bị dương vật ma sát đến nóng rát đau đớn.

Ngao Bính trừng mắt nhìn chằm chằm vào những viên gạch bạch ngọc trước mặt, trên gương mặt vốn ôn nhuận như ngọc giờ đây không giấu nổi vẻ thê lương tột cùng. Đôi tay cậu run rẩy chống xuống mặt gạch trắng lạnh lẽo, mu bàn tay gân xanh nổi rõ.

Cơ thể cậu đã sớm trở nên dâm đãng như kỹ nữ hạ tiện nhất sau nhiều năm bị Na Tra làm nhục. Khi cậu nhận ra mình đang vô thức đón nhận sự đùa giỡn của Na Tra, trong lòng không còn chút sợ hãi hay kính trọng những vị Thiên Tôn của Tiên giới, mà chỉ còn lại sự oán hận với một Tiên giới bất công.

Na Tra lần đầu tiên làm tình với Ngao Bính trong trạng thái tỉnh táo, tất nhiên là rất phóng túng, không phân biệt nặng nhẹ. Khi hắn xuất tinh trong tử cung của Ngao Bính, chỉ thấy tiểu long này đã mềm oặt nằm trên mặt đất, hơi thở yếu ớt, ánh mắt mệt mỏi.

Na Tra rút dương vật ra khỏi cung khang của Ngao Bính, cố ý nhục nhã cậu mà dùng quy đầu cọ vào đôi môi trắng bệch, quẹt cho dâm dịch quyện với tinh dịch sánh đặc dính đầy mặt cậu.

"Ngao Bính, ngươi còn dám chống đối ta không?" Thấy con rồng dâm đãng này thở hổn hển không nói được lời nào, Na Tra tát Ngao Bính một cái.

"Thiên Tôn cho phép ngươi sau này hầu hạ bên cạnh ta, ngươi có bằng lòng không?" Na Tra lại hỏi.

Ngao Bính bị cái tát đánh tỉnh, co rúm người lại, cọ cọ vào mu bàn tay của Na Tra lấy lòng, máu ở khóe miệng được cậu liếm sạch. Cậu đứt quãng trả lời: "Nguyện ý, ta nguyện ý, Na Tra..."

Không biết từ đâu lại nổi lên sự bất mãn, Na Tra ánh mắt lạnh lùng, giơ tay tát cậu thêm một cái nữa.

"Ngươi đã nguyện ý, còn dám trực tiếp gọi thẳng tên ta sao? Ta đã khoan dung tha thứ cho ngươi, lại giúp ngươi phong thần, trong mắt kẻ khác, chúng ta thân mật đến vậy, chẳng phải ngươi nên dùng một danh xưng gần gũi hơn để gọi ta sao? Bính Bính."

Phải rồi, trong mắt người ngoài, cậu chỉ là một yêu long phạm vào tội ác tày trời, nay nhờ sự che chở của Trung Đàn Nguyên Soái mới có thể chiếm giữ một góc thanh tịnh trên Thiên Đình. Dù có bị người đời coi như một con thú cái bám víu vào Na Tra mà sống cũng chẳng có gì lạ.

Ngao Bính tự an ủi mình, cậu và Na Tra thân thiết, Na Tra nguyện ý hạ mình sử dụng âm huyệt của cậu, đó là vinh hạnh của cậu. Cậu đã được phu quân sủng ái, sao có thể dám gọi thẳng tên phu quân?

Vì vậy, Ngao Bính không màng quần áo rách rưới, quỳ gối bò về phía Na Tra. Cậu nâng lấy dương vật đang cương cứng của Na Tra, thành kính hôn lên quy đầu tỏa ra mùi hương nồng đậm, phục tùng nói: "Ta biết lỗi rồi, phu quân. Ngươi muốn sử dụng âm huyệt phế vật của ta, ta tự nhiên là vạn phần nguyện ý."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro