3. Du Lịch
"Tra tra, ngươi chờ ta với." Cậu đẩy xe lăn, gian nan ở phía sau hô lên.
"Nhanh lên nhanh lên! Sao mà chậm chạp thế!" Đứa trẻ có diện mạo tú mỹ như ngọc lúc này lại giống như Tôn hành giả, nhảy nhót như một hài tử của nhân gian đang ra ngoài dạo chơi.
Tuy rằng rất mệt, nhưng kỳ thật Ngao Bính cũng có chút hưng phấn, cậu đã lâu không được nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài Thiên Đình, nhân gian trông như thế nào cậu thiếu chút nữa là quên luôn rồi.
Pháp lực của cậu không bằng trước kia, tay nỗ lực đẩy xe lăn đến đau nhức, nhưng dù có dùng hết công lực toàn thân cũng không cách nào đuổi kịp tốc độ của Na Tra. Thậm chí cậu hoài nghi bản thân có phải vì quá mệt mà sinh ra ảo giác, vì sao chiếc xe lăn làm từ Hỗn Thiên Lăng này đôi khi lại nặng nề đến đáng sợ.
Cậu ban đầu cho rằng Na Tra chỉ là nghịch ngợm phá phách, tinh lực dư thừa nên luôn chạy nhanh phía trước. Sau cậu lại nghi ngờ, người kia căn bản chính là cố ý, chỉ vì muốn buộc cậu mở miệng cầu xin Na Tra giúp mình đẩy xe.
Mà Na Tra sẽ yêu cầu trao đổi, đổi chính là một vài yêu cầu quá đáng, nếu không đồng ý thì sẽ uy hiếp muốn ném cái thân tàn phế của cậu ở ngoài đường, bản thân thì một mình hồi thiên cung.
Về sau cậu sợ nhất là gặp phải Sơn thần Thổ địa, bởi Na Tra luôn không màng trường hợp, hứng lên thì kết giới còn lười mở, trực tiếp tuỳ tiện đè cậu xuống mà thao.
Treo ở trên cây, đè trên cục đá, ấn tiến bùn đất, thậm chí treo trên vách núi, cậu nhìn dải lụa hồng đang quấn mình lắc lư, sợ Na Tra thật sự buông tay thả cậu từ vách núi xuống.
Một người không có năng lực tự đi lại như cậu, bị mang ra khỏi cung Thái tử, tựa như một con sên bị lột vỏ ốc, non mềm xấu xí, dính dớp, nắng chiếu một chút, mưa rơi vài giọt liền hoà tan mà chết.
Na Tra trái lại rất vừa lòng, Ngao Bính hiển nhiên càng nghe lời ngoan ngoãn. Cậu sợ người khác nhìn trộm nên mỗi lần dã chiến huyệt đều xoắn đến chặt, phi thường thoải mái. Cậu cắn môi mình đến xuất huyết, Na Tra bất mãn, một hai phải ép cậu dâm rên.
Pháp lực của cậu cũng đủ tạo ra nước sạch, nhưng Na Tra từ lâu đã không có phép cậu rửa sạch, tử cung bị chơi hư phải luôn có ti.nh d.ịch bôi trơn, nếu không lần sau tiến vào sẽ không thoải mái, ngươi cũng sẽ không phải chịu đau, đây là muốn tốt cho ngươi.
Nhưng kỳ thật cậu không thích loại cảm giác này, mặc dù đúng là nếu không có bôi trơn, lần sau tiến vào sẽ rất đau. Na Tra từ trước đến nay sẽ không rảnh làm khuếch trương, lưng quần vừa kéo xuống, đĩnh eo một cái liền cưỡi lên người cậu phát tiết, thúc vài lần đã làm cho cậu đầu váng mắt hoa, cơ hồ muốn chết quách đi.
Nhưng cậu tình nguyện thà chịu đau một chút, cũng không muốn trong ngoài đều phải ẩm ướt chảy dịch nhầy, đặc biệt là khi ra ngoài. Cậu thậm chí nghi ngờ có phải mũi mình không còn nhạy nên ngửi không ra, còn thực tế thì mấy ngàn năm nay toàn thân trên dưới của cậu đều là mùi tinh nam nhân. Bất cứ nơi nào cậu bay qua, sơn tinh quỷ quái đều có thể biết, người này vừa bị nam nhân thô bạo chơi hư.
Nhưng cũng không có cách nào, Na Tra tựa như có chấp niệm với việc bắn trong thân thể cậu, hoặc là miệng trên hoặc là miệng dưới. Thậm chí lúc cao hứng, hắn sẽ để cậu mười ngày nửa tháng không được đụng một giọt nước, để cậu khát đến mức phải cầu xin hắn bắn hoặc là tiểu trong miệng mình. Mà lúc này Na Tra luôn chơi xấu, cố ý đi xa vài bước trêu cậu, chờ cậu bò tới lại đi vài bước, nhìn cậu đuổi theo dương vật của mình như người chết khát trên sa mạc khát vọng nhìn theo hồ nước duy nhất.
Cũng có lúc tâm tình vui vẻ, ngẫu nhiên Na Tra sẽ ôm cậu bay trên trời, nhìn xuống dưới nông dân mang nón cối giống như những hạt mè nho nhỏ điểm xuyết trên chiếc bánh là đồng lúa vàng, hoặc là hắn hoá thành hình dạng chân thân, để cậu trên lưng mình đi ngao du, như con thuyền vượt qua muôn trùng núi non.
Lúc ấy cậu sẽ thấy một chút tự do, giống như một khắc ngắn ngủi được trở về thời thiếu niên vui sướng. Chỉ cần phía dưới không bị nhét vào một ít đồ vật kỳ quái.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro