Chương 2. Mộng
"Loài rồng mà suy tư, Thiên Đế liền phải bật cười."
------------------
Ngao Bính mơ một giấc ác mộng.
Trong mơ, cậu vẫn là Tam Thái tử của Đông Hải Long Vương rong ruổi khắp thiên địa, thân mang kiêu ngạo chưa từng gãy đổ, được những kỳ trân dị bảo của tứ hải bồi dưỡng đến mức ngạo mạn phóng túng. Phụ vương cậu mới có được một đôi đồng nam đồng nữ non nớt, đặc biệt mời ba vị Long Vương của ba hải khác đến chung vui. Khi cậu đến yến tiệc, phụ vương cùng ba vị thúc phụ đã ngồi sẵn, đang bàn bạc xem nên nấu thịt đồng tử theo cách nào. Nhị thúc đề nghị nướng, Tam thúc nói hầm canh, còn Tứ thúc thì nhát gan nhất, cẩn trọng hỏi: "Nếu chuyện sai người phàm cống nạp đồng tử bị Thiên Đình phát giác thì phải làm sao?"
Vừa dứt lời, cả sảnh đường liền cười ầm lên.
Nhị thúc nói: "Tứ đệ, ngươi xem thường bản lĩnh của đại ca rồi."
Tam thúc tiếp lời: "Phải đó, đại ca là sủng thần của Thiên Đế, chỉ là vài đứa hèn mọn vô danh, sao sánh được một giọt lệ mỹ nhân của đại ca?"
Người phụ vương cao sang quyền quý của cậu cũng khẽ mỉm cười, chờ cậu chào hỏi các vị thúc thúc xong thì giơ tay vỗ về kéo đứa con trai yêu quý vào lòng. Hai cha con đều đeo chuỗi trân châu khảm hồng lục bảo quanh cổ, những viên ngọc va vào nhau vang lên tiếng lanh lảnh.
"Con à, hãy nhớ, con là Tam Thái tử tôn quý nhất thế gian này, không ai được phép khi dễ con."
Nói rồi, đôi tay mềm mại như ngọc của phụ vương nhẹ xoa đầu cậu rồi đẩy cậu ra.
Chỉ trong nháy mắt, cậu đã đứng chễm chệ trên ngọn sóng, mái tóc đỏ rực tựa ác quỷ, ngực căng thẳng, lớn tiếng quát: "Kẻ nào dám đả thương tuần hải dạ xoa?"
Phía đối diện, một bóng người mơ hồ như sương đáp lại:
"Ta là Tam Thái tử Na Tra."
Ngao Bính thoáng ngây ra, rồi phá lên cười:
"Phì! Tam Thái tử cái thá gì, ngươi từ đâu chui ra? Phụ vương ta là Long Vương thống lĩnh tứ hải, gia gia đây mới là Thái tử của Long Cung, ngươi tính là thứ gì? Nhãi con, muốn chết à?"
Dứt lời, cậu nhảy vọt lên, vung chùy giáng mạnh về phía màn sương. Nhưng sương mù tản đi, lộ ra một đôi mắt lạnh lẽo thờ ơ. Ánh nhìn đó đâm xuyên qua cậu, đóng chặt từng khúc long cốt. Cậu bỗng nghẹn thở, chỉ cảm thấy mình chẳng khác gì con cá bị xiên lên thớt. Gương mặt thiếu niên tựa như đoá sen hồng, nếu chỉ xét vẻ ngoài thì đúng là dạng đồng tử mơn mởn mà cậu thích ăn nhất. Thế nhưng đôi môi mỏng khẽ nhếch, từng câu từng chữ tựa lưỡi dao mổ xẻ da thịt cậu:
"Thái tử là người nên che chở sinh linh, thương xót con dân. Ngươi — không xứng."
Long gân vàng óng bị rút sống từ lưng cậu ra. Ngao Bính gào thét thảm thiết, quằn quại muốn trốn về lòng phụ vương, nhưng lại bị giẫm lên thắt lưng, áp mạnh xuống mỏm đá.
"Màu đỏ tượng trưng cho chính nghĩa, trừ tà hàng ma — ngươi cũng không xứng."
Thiếu niên túm lấy mái tóc đỏ rực như lửa của cậu, thẳng tay lột xuống lớp da long yêu xấu xí, để lộ một thân thể thanh lệ mong manh, ướt át tựa tâm sen. Da trắng như băng, cốt tựa ngọc bảo, trên người đầy máu lại càng thêm đáng thương.
Giữa cơn đau cùng cực, Ngao Bính quằn quại bò về phía mặt biển, giơ tay kêu khóc:
"Phụ vương! Cứu con!"
Thiếu niên kia nghe vậy, đôi mắt tràn ngập hứng thú trẻ thơ, cười khanh khách. Bàn tay còn dính đầy long huyết vàng óng nâng cằm cậu lên, bắt cậu ngẩng đầu.
"Phụ vương? Ngươi đang kêu cứu ai? Con long nô dâm đãng bị đàn ông thao nát kia à?"
Giữa tầng mây, người phụ vương từng gọi gió hô mưa mà cậu yêu quý cũng đã bị lột sạch lớp da yêu quái, khôi phục dáng vẻ xinh đẹp yểu điệu thật sự. Y quỳ gối dưới chân một nam nhân cao lớn vận triều phục của Đế quân, hai tay bị khóa ra sau, khoác lên người bộ váy lố lăng của hạng vũ cơ tiện tịch ở nhân gian. Chỉ vài mảnh vải mỏng manh lả lướt quanh cổ và hông, gần như không che nổi thứ gì, hai núm vú và hột le bị nối bằng chuỗi xích vàng tạo thành hình tam giác. Gương mặt phụ vương cậu đỏ bừng, đôi mắt phượng rưng rưng lệ. Nam nhân kia chỉ nhấc nhẹ ngón tay gảy dây xích, liền khiến y rên rỉ khẽ khàng, giọng điệu ngọt ngào đến lạ.
"Bính nhi, là phụ vương quá ngu muội ngông cuồng, chưa từng dạy con, chúng ta... vốn sinh ra để hầu hạ tiên trưởng... là loài yêu tà dâm loạn..."
Ngao Quang rũ mắt, xấu hổ mà nghẹn ngào khuyên nhủ:
"Chấp nhận đi, Bính nhi. Long tộc chúng ta vừa ngu dốt vừa ác độc, làm chuyện xấu cũng vụng về đến nực cười. Thân phận hèn mọn thế này, ngoài việc hầu hạ trên giường, chúng ta còn có con đường nào khác đâu? Phụ tử ta phạm trọng tội tày trời, vốn nên bị sung vào quân kỹ ở thiên binh doanh. Được bệ hạ và điện hạ rủ lòng thương, mới có thể sống đến hôm nay..."
Ngao Quang vừa thấy được mũi giày của Thiên Đế dính bụi liền dừng lời, cuống quýt bò tới hai bước, mông thịt béo tròn ngồi lên chân của Thiên Đế. Long Vương dùng hai mép âm hộ đẫy đà dán lên mặt giày, cái eo lui lui tới tới cọ sát, lỗ nhỏ kiều nộn rất nhanh bị cọ đến chảy nước róc rách.
"Có thể có được... ưm... tạo hóa tốt như hôm nay... a... Bính nhi, con càng nên... học phụ vương con... biết... biết thương yêu Tam Thái Tử nhiều hơn..."
"Chúng ta số phận đã định là nô lệ rồi, Bính nhi..."
"Bính nhi..."
Ngao Bính hít một hơi sâu, đột ngột mở bừng mắt, cuối cùng cũng thoát khỏi cơn ác mộng khiến cậu đau đớn tột cùng. Cậu đã bị rút long cốt, phá hủy căn cốt, thần thể được tái tạo vẫn hơn nửa không có cảm giác, điều này càng khiến những giác quan còn lại của cậu thêm phần nhạy bén. Cậu nghe thấy tiếng giọt nước nhỏ xuống đất, ngẩng đầu lên mới nhận ra phụ vương, người đang để cậu gối đầu trên đầu gối mình chợp mắt, cũng đang yên lặng khóc thút thít, hốc mắt đỏ hoe. Nước mắt lặng lẽ trượt xuống, vương vào mái tóc xanh nhạt của cậu.
Hơi thở của Ngao Quang gấp gáp, cắn môi đến bật máu, bàn tay đang vuốt ve mái tóc con trai cũng run rẩy không ngừng. Cậu biết, tám chín phần là vì phụ vương cậu cũng mơ thấy cùng một giấc mộng đó.
Na Tra hạ giới hàng ma đã nhiều ngày chưa quay lại, Ngao Quang nhân lúc được sủng ái, hôm qua mới đánh bạo cầu xin Hạo Thiên, muốn đón đứa con trai tội nghiệp của mình từ tiểu điện ở Vân Lâu cung về nghỉ ngơi tạm thời tại tiểu viện mà bệ hạ đã dựng cho y trong cung của mình. Long Vương quỳ trước giường dáng vẻ đáng thương, hết lần này đến lần khác cam đoan, đợi Tam Thái Tử khải hoàn sẽ lập tức trả người về nguyên vẹn. Nhưng Hạo Thiên chỉ khẽ lắc đầu, đưa tay lau giọt nước mắt của y, hoà nhã nói:
"Quang nhi, trẫm biết ngươi thương con mình, trẫm cũng thế. Ngươi đau lòng vì Ngao Bính, lẽ nào trẫm lại không đau lòng vì Na Tra? Trung Đàn Nguyên Soái lần này dẫn binh xuất chinh vốn đã vô cùng nguy hiểm, sơ sẩy một chút là thân tiêu đạo vẫn. Hắn để tâm đến con trai ngươi như vậy, nếu vì phát hiện Ngao Bính không có ở cung của mình mà rối loạn tâm thần, thì Long tộc Đông Hải các người chính là phạm vào tội làm chậm trễ quân cơ, mưu hại thần quan. Khi đó, dù trẫm có muốn như lần trước, chỉ dùng mấy chục ngày roi vọt để giữ lại cái mạng nhỏ của ngươi, e rằng cũng lực bất tòng tâm."
Nghĩ đến trận đòn thấu xương ngày đó, Ngao Quang không khỏi run rẩy, không dám nói thêm lời nào. Y chỉ thu mình bên chân Thiên Đế, lặng lẽ níu tay áo lau nước mắt. Hạo Thiên thở dài một tiếng, nắm lấy tay y kéo vào trong lòng.
"Thôi vậy, ai bảo Quang nhi đáng thương đáng yêu như thế. Trẫm sẽ vì ngươi mất mặt một lần nữa, lại làm một hôn quân vậy. Ngày mai, trẫm sẽ phái người đưa Ngao Bính đến chỗ ngươi, hai canh giờ sau sẽ mang nó về."
Chỉ hai canh giờ.
Trong lòng Ngao Quang có chút hụt hẫng, nhưng vẫn gượng cười tạ ơn. Dĩ nhiên, chút cảm xúc nhỏ bé này không qua nổi đôi mắt của bệ hạ. Hạo Thiên nắm lấy gáy y, hôn sâu lên đôi môi ngọt ngào kia đến khi nước bọt hòa lẫn, khiến cho con thú nước này phải thở hổn hển, nức nở xin tha, hắn mới miễn cưỡng buông ra.
"Quang nhi, lòng ngươi đối với trẫm, trẫm hiểu. Trẫm không thể cho ngươi danh phận Thiên Phi, nhưng trẫm biết, ngươi không để ý đến điều đó. Thứ trẫm muốn tặng ngươi, nhất định là điều ngươi mong muốn nhất. Trẫm có một viên đan dược mới được Thái Ất luyện thành, ngươi cầm về đi, chỉ là... đừng để ai biết."
Hạo Thiên cúi đầu, ghé sát bên tai Ngao Quang, thấp giọng nói:
"Viên đan dược này... rất có ích cho con trai ngươi."
Lời này là có ý gì?
Tim Ngao Quang đập như trống trận, cái đầu từ trước đến nay luôn chậm chạp của y hiếm khi thông suốt một lần.
Chẳng lẽ... viên đan dược này có thể giúp Bính nhi phục hồi thần thể, giúp nó đứng lên một lần nữa?
Hôm sau, vừa đón được Ngao Bính, hai cha con ôm nhau khóc một hồi, Ngao Quang lập tức không chờ nổi mà lấy viên tiên đan ra. Sau khi nghe phụ vương kể lại nguồn gốc của viên đan, Ngao Bính ngồi trên chiếc xe ngựa khảm xà cừ hoa sen, kích động đến mức hàng mi run lên như cánh chim non, nhưng vẫn cố kiềm nén sự vui mừng của mình, giọng nói run rẩy:
"Phụ vương, thật ra con thế này cũng rất tốt. Tra Tra có thể nâng cả hai cái đùi của con lên, như thế người có thể vào sâu nhất. Con thích lắm, con rất thích Tra Tra chọc vào tận trong tử cung của con..."
Ngao Quang nghe mà tim vỡ vụn.
Con trai đáng thương của y, rốt cuộc đã phải chịu bao nhiêu tra tấn từ tên sát thần đó mới có thể thốt ra những lời sỉ nhục bản thân như vậy? Y nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Ngao Bính, nghẹn ngào nói:
"Bính nhi, con không cần phải như thế. Giờ Tam Thái Tử không nghe thấy con nói gì đâu. Chỗ này cách Vân Lâu cung rất xa, cho dù Trung Đàn Nguyên Soái có pháp thuật cao cường đến đâu, cũng không dám làm càn trong cung của bệ hạ. Con từ nhỏ thích đùa giỡn giữa sóng biển... làm sao có thể, làm sao có thể cam tâm thế này..."
"Con đừng sợ, sau này dù Tam Thái Tử có hỏi tội, cũng là do ta ép con uống đan dược này. Để hắn tìm ta mà hỏi tội. Dù gì ta và bệ hạ cũng quen biết nhiều năm, bệ hạ đối với ta..."
Ngao Quang khép mắt, ngừng một nhịp, giọng nói đầy chua xót:
"... vẫn có chút tình nghĩa, chắc người sẽ không để Tam Thái Tử đánh chết ta đâu."
"Phụ vương..."
Thấy con trai sắp khóc nữa, Ngao Quang không nói thêm lời nào, kẹp viên tiên đan giữa hai ngón tay, cứng rắn đưa đến bên môi Ngao Bính. Ngao Bính ngập ngừng giây lát, vừa định há miệng nuốt xuống, Ngao Quang lại đột ngột thu tay về.
Như thể bất chợt nhớ ra điều gì, y nắm chặt viên tiên đan, mu bàn tay căng lên từng đường gân xanh.
Viên tiên đan này... thực sự đáng tin sao?
Nhỡ đâu... bệ hạ lại đang lừa y thì sao? Nhỡ đâu, đây không phải là đan dược cứu mạng... mà là...
Chiếc roi đánh thần quất lên người, thực sự rất đau. Dù có là một con súc sinh đầu óc đơn giản, y cũng không thể quên được cơn đau đến mức này.
Y đã không còn phân biệt nổi lời nào của bệ hạ là thật, lời nào là giả. Nếu viên đan dược này là để y tự mình nuốt, y còn dám liều mạng thêm lần nữa. Nhưng đó là Bính nhi của y, nếu Bính nhi lại xảy ra sai sót gì vì y... y sao mà sống nổi nữa.
Không biết có phải ý trời hay không, ngay lúc lòng dạ Ngao Quang rối bời, khi mở bàn tay ra, y bàng hoàng phát hiện viên tiên đan đã bị y bóp nát thành hai mảnh. Ngao Quang bỗng dưng sáng tỏ, nghĩ ra một kế sách (tự cho là) vô cùng tuyệt vời.
"Bính nhi, con ăn trước một nửa viên tiên đan này. Nếu thực sự có hiệu quả, con hãy ăn nốt nửa còn lại."
Ngao Bính tất nhiên nghe lời làm theo. Sau khi nuốt nửa viên, cậu dần trở nên buồn ngủ. Ngao Quang bế cậu đặt lên mỹ nhân tháp, để cậu tựa đầu lên đầu gối mình, ngủ một giấc ngắn. Nhưng ngay khi Ngao Bính khép mắt lại, sắc mặt y liền trở nên kỳ quái, miệng thì thào những câu như "bái kiến nhị thúc", gọi mãi cũng không tỉnh. Ngao Quang tim chùng xuống, lập tức hiểu ra viên tiên đan này chắc chắn có vấn đề, hẳn là khiến người ta rơi vào ác mộng. Nhưng y vốn không thông minh, càng sốt ruột lại càng nghĩ không ra cách gì, dứt khoát nuốt nốt nửa viên còn lại vào miệng, thầm nghĩ có lẽ như vậy sẽ vào được giấc mơ của Bính nhi, kéo cậu ra ngoài.
Y thất bại. Đây là một cơn mộng đã được sắp đặt sẵn, không thể thay đổi. Y bị nhốt trong chính thân xác của mình, thốt ra những lời mà bản thân căm hận, đến cả nét mặt và giọng điệu cũng chẳng thể kiểm soát. Y trơ mắt nhìn bảo bối trong lòng mình bị vị anh hùng cứu thế mang mệnh thiên định kia cười ha hả giẫm dưới chân, đầu tóc rối bù, vô cùng nhếch nhác. Làn da mềm mịn kia ma sát với những tảng đá ngầm thô ráp đến nỗi trầy da, máu tươi loang lổ.
Bính nhi của y vừa khóc vừa cầu cứu, nhưng người cái loại chó cái phát tình như phụ thân cậu lúc này lại chỉ biết ngây dại, dùng mũi giày của nam nhân cọ mài vào bướm nộn. Khi Ngao Quang choàng tỉnh khỏi giấc mộng, y vô thức khép chặt hai chân lại, quả nhiên, giữa cặp đùi tròn trịa đầy thịt cảm nhận được sự dấp dính ướt át.
Chỉ ăn nửa viên, cơn ác mộng này đã chân thực và hiệu quả đến mức đó. Nếu Bính nhi nuốt trọn cả viên tiên đan, liệu giờ này có phải đã trong cơn mơ hồ, bị hình bóng người phụ thân mà cậu tin tưởng nhất mê hoặc, cam tâm tình nguyện trở thành lô đỉnh, bồn chứa tinh của Tam Thái tử, từ nay về sau chẳng còn chút tôn nghiêm nào, chỉ cần được nuốt tinh dịch của nam nhân là cảm thấy mỹ mãn?
Nghĩ đến đây, y hận thấu xương kẻ đã gây ra tất cả.
"Lý Na Tra..."
Ngao Quang vuốt ve mái tóc mềm mại của con trai, nghiến răng nghiến lợi, trong mắt cuồn cuộn oán độc.
"Con ta rốt cuộc đã làm sai điều gì! Người ăn cá, rồng ăn người, vốn là đạo lý trời đất, là Lý Na Tra cố tình chen ngang, chính hắn mới là kẻ nghịch thiên! Hơn nữa, hắn đã giết con ta, ta ép hắn chết, chúng ta đã sòng phẳng rồi. Thế mà bây giờ hắn còn... còn sỉ nhục Bính nhi của ta như vậy... Chính thái độ của hắn đối với Bính nhi mới khiến kẻ khác cảm thấy chỉ cần ngược đãi Bính nhi là có thể lấy lòng hắn..."
Y càng nghĩ càng hận, bất ngờ đập mạnh xuống chiếc án kỷ bên cạnh giường. Móng vuốt sắc bén của rồng thò ra khỏi đầu ngón tay, cào thành vài vết rạch sâu trên mặt bàn ngọc trắng.
"Phụ... phụ vương..." Ngao Bính vừa thoát khỏi ác mộng, lưng vẫn ướt đẫm mồ hôi lạnh, hơi thở gấp gáp. Nhưng dù yếu ớt đến thế, lời lẽ thốt ra từ đôi môi tái nhợt kia vẫn không hề giảm bớt sự căm phẫn.
"Là Thiên Đế, là Hạo Thiên... chính hắn đã tạo ra giấc mơ đó, mượn miệng kẻ khác, mượn đôi mắt của con, để làm nhục người như vậy... Nếu con thực sự bị hắn mê hoặc, thì sau này phụ vương còn... làm sao mà sống nổi... Kẻ đó bề ngoài giả nhân giả nghĩa, nhưng ruột gan thì đen ngòm thối rữa, ngay cả nấu canh cũng không xứng! Hài nhi bất hiếu, không thể báo thù thay phụ vương, con..."
Một giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mắt Ngao Bính lăn xuống, rơi thẳng lên ngực Ngao Quang, thiêu đốt đến tận tâm can y. Y lập tức ôm chặt con trai, một rồng bạc, một rồng xanh, quấn lấy nhau, hai cha con trút hết mọi uất ức, ôm nhau oà khóc.
Khóc đủ rồi, cũng mệt rồi, cảm xúc bị đè nén cuối cùng cũng phát tiết ra ngoài, lúc này cả hai mới chậm rãi mà bắt đầu sợ hãi.
Vừa rồi... bọn họ vừa mắng cái gì vậy? Dù Na Tra có thể không nghe thấy, nhưng Thiên Đế thì sao? Hai cha con bọn họ đang ở trong cung của Thiên Đế, chẳng phải quá nguy hiểm rồi ư?
Nghĩ đến đây, mặt xinh của Ngao Quang cũng trắng như tờ giấy, y không ngồi yên được, cũng không đứng vững nổi, hoàn toàn hoảng loạn, lập tức định quỳ xuống bò đến tẩm cung của Thiên Đế để cầu xin tha thứ.
"Phụ vương khoan đã." Ngao Bính, dẫu sao cũng thông minh hơn cha y một chút, ánh mắt lóe lên suy tính. "Nếu Hạo Thiên thực sự để tâm đến nơi này như cách Tam Thái tử giám sát Vân Lâu cung, thì lúc phụ vương bóp nát viên tiên đan, ngài đã phát hiện ra, và đã ép con nuốt trọn cả viên rồi."
"... Vậy thì tốt." Ngao Quang thở phào nhẹ nhõm, nhưng giọng nói lại có phần trầm xuống.
"Trong mắt bệ hạ... ta nhỏ bé như côn trùng, chẳng đáng để ngài phân tâm chú ý đến động tĩnh của ta, cũng là điều dễ hiểu. Bính nhi, qua chuyện này, phụ vương đã hiểu ra một đạo lý. Trước đây ta chỉ mong con có thể đứng lên, thật ra cũng không phải cách triệt để. Chừng nào Lý Na Tra vẫn còn hứng thú với con theo kiểu hèn hạ này, con sẽ không thể rời khỏi Vân Lâu cung."
Ngao Bính trầm tư. "Phụ vương nói có lý, chỉ là... con nên làm thế nào để dập tắt sự hứng thú của Tam Thái tử điện hạ?"
"Cũng đơn giản thôi." Ngao Quang đáp. "Con à, con đi giết Lý Na Tra đi."
Ngao Bính trừng lớn mắt, hồi lâu mới run run thốt ra một chữ.
"... Con?"
Ánh mắt Áo Quang lạnh lẽo, giọng cứng rắn: "Vì sao lại không thể? Kỳ trân dị bảo khắp thiên hạ đều ở Đông Hải, nếu trong kho báu của bản vương có thể ném đi một cây Định Hải Thần Châm, thì tất nhiên cũng sẽ có bảo vật để lật đổ lần thứ hai."
Nghe vậy, Ngao Bính hơi sốt sắng: "Phụ vương, nếu đã có bảo vật như vậy, vì sao đến giờ mới lấy ra?"
"Con đừng nóng vội." Ngao Quang đáp. "Bảo vật này gọi là Nam Kha Kính, có thể kéo người mà chủ nhân của gương chỉ định vào một giấc mộng kéo dài một canh giờ, mà cảnh trong mộng đều do chủ nhân quyết định. Bình thường chỉ là một món đồ chơi để tiêu khiển, nhưng vào lúc này lại vừa hay có thể dùng đến."
"Phụ vương, sao con càng nghe càng mơ hồ..."
"Đây là do bệ hạ đã gợi ý cho ta." Ngao Quang nhếch môi cười lạnh. "Chẳng lẽ chỉ cho phép hắn tạo mộng quấy nhiễu con, mà không cho phép con tạo mộng quấy nhiễu Lý Na Tra sao? Thằng nhóc đó giờ đang vướng vào cuộc chiến cam go, bệ hạ đã nói rồi, giờ hắn không thể chịu nổi bất kỳ kích thích nào. Nếu con có thể kéo hắn vào mộng vào thời khắc then chốt, khiến hắn hoàn toàn rối loạn trong giấc mơ do con làm chủ, chẳng lẽ còn sợ hắn không xảy ra chuyện? Khi đó, dù Lý Na Tra không chết cũng sẽ trọng thương, thiên đình ắt rơi vào hỗn loạn, ta sẽ nhân cơ hội dẫn con thoát thân. Con cứ yên tâm, bảo vật che giấu hành tung, phụ vương cũng có. Đến lúc đó, ta đưa con lùng sục khắp tam giới, không tin không tìm được người có thể chữa lành gân cốt cho con."
"Phụ vương..."
Ngao Bính mắt rưng rưng, nghẹn ngào, vùi mặt vào vòng tay rộng rãi, mềm mại, ấm áp của cha mình.
Thật là một tình cha con cảm động.
Hạo Thiên đứng khoanh tay trước mặt hai cha con rồng, nhàn nhã quan sát màn tình cảm này. Hắn theo Ngao Bính đến đây, thần - yêu khác biệt, một trong những điểm khác biệt chính là pháp lực. Chỉ cần hắn cố ý giấu khí tức, hai con rồng mỹ lệ nhưng ngu xuẩn này sẽ không thể nhận ra sự hiện diện của hắn.
Hắn nhìn đôi cha con xinh đẹp khóc lớn, giận dữ, rồi lại khóc lớn, nhe răng trợn mắt, giận dữ mắng chửi, từng câu từng chữ tưởng chừng cứng cỏi kiên định, nhưng thực tế một kẻ không dám gọi thẳng tên hắn, một kẻ không dám gọi thẳng tên Na Tra.
Thật thú vị, mấy lần hắn suýt bật cười.
Con rồng xanh kia còn nhỏ, không hiểu chuyện thì cũng dễ hiểu. Nhưng Ngao Quang sống bao nhiêu năm trong lụa là châu báu, vậy mà vẫn đơn thuần ngây thơ như vậy, đầu óc lẫn gan dạ đều không khá hơn chút nào. Quả nhiên, giàu sang hại người, bởi vì lo lắng có thể hưng quốc, an nhàn lại có thể diệt thân.
Không sao cả.
Dù sao thì từng bước chân của hai cha con họ đều đã giẫm lên con đường hắn bày sẵn. Chỉ cần tiếp tục như thế, chẳng mấy chốc, hắn sẽ có lý do chính đáng để thu hồi tất cả bảo vật của bốn biển về thiên đình.
Đến lúc đó, Ngao Quang nghèo rớt mồng tơi, có lẽ mới có chút động lực mà phấn đấu vươn lên.
Hạo Thiên nhìn gương mặt xinh đẹp dã tâm bừng bừng ngu không chịu nổi kia, khóe môi nhếch lên, lặng lẽ nói một câu:
"Không cần cảm ơn ta."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro