Phiên Ngoại (Chuyện Bên Lề)
Đêm khuya khiến mọi thứ chìm vào bóng tối , là thời gian mọi người nghỉ ngơi nhưng trong tẩm cung của hoàng thượng dù đã tắt đèn vẫn có một vài âm thanh truyền ra khiến người khác mặt đỏ tim đập.
- Ách...ưm.....H...Hoàng Thượng...a...ưm....
Trên giường, hai bóng người quấn lấy nhau triền miên.
Bạch Liên đôi mi ướt đẫm, đôi môi bị Hoàng Thượng chiếm lấy chỉ phát ra được từng tiếng rên rĩ đứt quãng. Đôi tay Bạch Liên bám chặt lấy chiếc chăn bên dưới, cự vật của y trướng căng mã mắt đều chảy nước, cảm nhận nơi hạ thể bị cự vật khác lấp đầy, mị thịt bên trong co bóp liên tục hòng ngăn vật lạ xâm nhập khiến người phía trên thoải mái phát ra tiếng hừ nhẹ. Hắn thô bạo tiến sâu vào cơ thể y, tay liên tục đùa bỡn hai quả hồng anh trước ngực đối phương làm nó sưng lên trở nên nhạy cảm hơn. Nhìn y bị hắn khi dễ đến lệ rơi đầy mặt, hắn cười tà buông đôi môi bị hôn đến bỏ bừng của y ra chuyển xuống hai quả hồng anh sưng to, đỏ bừng trên ngực y cắn mút. Hạ thân vẫn không ngừng luật động, dùng thứ thô to ấy xâm nhập vào nơi sâu nhất của y rồi nhanh chóng rút ra đưa vào mỗi lần đều khiến Bạch Liên giật nảy người vì đau đớn vì khoái cảm kì dị từ nơi ấy truyền đến đại não.
-Đừng..k..khôn..g..ưm...a...quá...nhanh..h..rồi..i... Hoàng Thượng...g...c...chậm một...ư...chút ô...chậm lại...a...chịu...không nổi...
- Vẻ mặt này của ngươi biểu hiện không phải vậy a. Ngay cả phía dưới của ngươi vẫn siết trẫm chặt như vậy, Bạch Liên thật sự muốn trẫm làm ngươi chậm một chút sao. Ân...
Âm cuối hắn cố ý kéo dài, trêu chọc người nằm dưới thân hắn. Ngón tay đang vân vê một quả hồng anh liền buông ra chuyển đến miệng y nhét vào chơi đùa với đầu lưỡi. Nước bọt không kịp nuốt xuống theo khoang miệng chảy ra thấm ướt chăn lông.
-Ngô ân....ư....chậm.....ách....ô....c...chút....
-Trẫm chiều ý ngươi...
Động tác của hắn dần chậm lại, nhẹ nhàng ra vào mật huyệt mê hồn ấy. Hậu huyệt đang bị thô bạo ra vào đột nhiên mất đi ngay lập tức co rút trống rỗng, tham lam liếm mút cự vật thô to hòng muốn nó thô bạo mà lấp đầy y như ban nãy.
- Ưm... Hoàng Thượng... nhanh... làm mạnh một chút... ô....
- Bạch Liên a, người kêu trẫm làm chậm lại là ngươi, người kêu trẫm làm mạnh lên cũng là ngươi. Nơi này...
Hoàng Thượng ngừng lại luật động dưới thân, hắn dùng một tay chạm vào nơi giao hợp giữa hai người, ngón tay hắn khẽ gẩy nhẹ vào miệng huyệt y khiến nó càng siết chặt. Hắn cười tà xốc hai chân y lên vai hắn, cuối đầu liếm liếm vành tai y thổi khí.
- Thật khó hầu hạ nha....
- A... ưm... đừng như vậy... ô... ngứa... Hoàng Thượng...
- Thân ái, ngươi muốn trẫm làm gì đây. Hửm.
Cự vật hắn hoàn toàn rút ra chỉ dùng đầu đỉnh cọ cọ miệng huyệt của y trêu chọc y, muốn y nói ra lời càng lãng hơn. Bạch Liên lúc này mắt đã mờ đi vì dục vọng, hậu huyệt mẫn cảm truyền đến cảm giác trống rỗng ngứa ngáy bức y khó chịu cực kỳ. Hắn lại không chịu làm y thỏa mãn, cứ chọc y, đáng ghét, tên đáng ghét. Bạch Liên nấc lên, lúc này đây y hoàn toàn tan vỡ, dùng tay đánh vào lồng ngực hắn, nức nở.
- Ngươi quá đáng... hức... người xấu, cầm thú... hức... ngươi... ngươi xấu xa... ô... ưm...
Thấy người dưới thân khóc lên, hắn liền biết mình đùa quá trớn rồi. Ôn nhu hôn hôn liếm đi giọt lệ trên khóe mắt y an ủi, cự vật nóng bỏng đâm sâu vào nhục động bắt đầu đâm rút thô bạo vào tuyến tiền liệt của y.
- A... ưm... không... được. Muốn bắn... ô ô... lớn quá... Hoàng Thượng... a...
Từng đợt tê dại truyền dọc sống lưng, âm thanh lép nhép, mùi hương dâm mĩ trong không khí và cả nơi không ngừng truyền đến khoái cảm dần dần bào mòn ý thức của Bạch Liên, y chỉ biết hùa theo người đang mang đến cho y cảm giác sung sướng tột độ kia. Cự vật của y dù không được chạm vào vẫn bắn ra từng luồng bạch trọc trắng đục, bên tai nghe được tiếng cười khẽ của hắn.
-Ha ha...ừm...dâm đãng như vậy. Nơi này... không cần chạm vẫn bắn. Nhớ kỹ, Bạch Liên ngươi là bị thao bắn, bị chính trẫm thao bắn. Khoái cảm này chỉ mình trẫm mới có thể cho ngươi. Nhớ kỹ sao.
- Ừm... chỉ có Hoàng Thượng.
Nhìn biểu cảm nhu thuận rũ mắt xuống của ái nhân hắn thấy thật đáng yêu không chịu nổi, cự vật đang chôn trong hậu huyệt tiếp tục động lên.
- A... Hoàng Thượng...
- Bạch Liên thân ái, ngươi xem trẫm còn chưa bắn đâu. Ngươi đã thoải mái rồi giờ đến phiên trẫm a.
Bạch Liên mỉm cười hôn lên môi Hoàng thượng một cái, chuyển đổi vị trí đè hắn nằm xuống còn y ngồi lên cự vật của hắn.
Y liếm khóe môi, cười cười thỏa mãn trông hắn mang vẻ mặt bất ngờ mà nhìn y. Bạch Liên cười mỉm.
- Hoàng Thượng, bây giờ... ân... để ta dùng nơi này hầu hạ ngài... ưm... thật tốt đi...
Thỏa mãn thú tính của hắn, bày ra dáng vẻ dâm đãng chỉ độc một người thấy, Hoàng Thượng của y.
Sáng hôm sau trên long sàn có vật rơi xuống phát ra tiếng, Bịch! Vô cùng rõ ràng. Hoàng Thượng ngồi dậy đau khổ xoa xoa cái eo đáng thương của mình mới bị ái nhân "thương yêu" đá cho một phát. Bạch Liên đỡ thắt lưng trừng mắt nhìn tên đầu sỏ nọ tức đến nghiến răng.
- Liên Liên nha, mới sáng sớm đã nổi giận không tốt đâu. Sẽ mau già đó.
Bạch Liên nổi trận lôi đình.
- Ngươi chê ta già?
Hoàng Thượng biết mình nói hớ lập tức sửa miệng.
- Không không không. Hoàng hậu của ta là người anh tuấn nhất, tài giỏi nhất.
- Cút! Ai muốn làm hoàng hậu của ngươi!
Hoàng Thượng ủy khuất cực kì, rõ ràng là ngươi mà Bạch Liên.
- Ngươi tính ăn xong rồi không nhận à.
Bạch Liên tay đỡ thắt lưng tay còn lại xoa xoa huyệt thái dương, y bất lực ném ánh mắt cho vị đang ra vẻ "ngươi dám nói không ta đây liền khóc cho ngươi xem" kia, thở dài.
- Chuẩn bị lên triều thôi Hoàng Thượng.
- Không cho ngươi gọi ta là Hoàng Thượng.
Vị nào đó được một bước lại thấy không đủ.
- vậy ngươi muốn ta gọi ngươi là gì đây?
- Gọi phu quân!
- Hoàng Thượng, nên chuẩn bị lên triều thôi.
Bạch Liên trực tiếp làm lơ. Y nằm xuống dùng chăn che kín mình lại cản đi ánh mắt đáng thương của Hoàng Thượng nhà mình. Hắn thấy y không thèm đếm xỉa tới mình nữa, ủy ủy khuất khuất mà thay long bào thượng triều khóe môi nhẹ nhàng cong lên.
"Thời gian còn rất dài, ta nhất định sẽ làm ngươi cam tâm tình nguyện ở dưới giường gọi ta một tiếng phu quân a, lão bà thân ái."
___________________
Hết thịt =))))))
Sorry vì au toàn viết H tục nên giờ phải nén lại viết ít tục đi có hơi không quen nên thành ra vậy đóa. Ớ hớ hớ hớ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro