Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển thượng: Thùy chủ trầm phù chi Hồng Liên thái tử

Sống có gì vui, chết có gì sợ.

Trong ý thức mơ hồ, Phượng Khanh cảm thấy linh hồn của mình dường như muốn thoát khỏi thể xác, càng lúc càng nhẹ... loại cảm giác này, là sắp chết ư! Vốn cũng không sao cả, sống vô tri cả đời, kết thúc như vậy chẳng phải là tốt nhất sao.

Bỗng nhiên mặt nóng lên, ý nghĩ buông xuôi dần dần trôi xa:

"Khanh Nhi, Khanh Nhi, xin lỗi..."

"Khanh Nhi, ba nguyện lấy đời đời kiếp kiếp của mình ra lập thề, trả lại con cả đời hạnh phúc..."

Hạnh phúc ư? Phượng Khanh mơ hồ nghĩ, đó, là thứ gì?

Giống như Phượng Ngạo Trúc vậy sao, thà rằng bỏ vợ bỏ con, phản bội gia tộc, cả đời phiêu bạc khắp nơi, chỉ vì một cái ngoái đầu nhìn lại của người nọ?

Thật là kỳ lạ...

Mà bản thân mình, cũng vô giác vô tri sống hơn hai mươi năm, là con rối, là sát thủ, là người thừa kế của nhà họ Phượng, lúc này lại đột nhiên tò mò về người nghe nói là cha mình, lại vì mình mà hy sinh tính mạng, Phượng Ngạo Trúc...

Ý thức càng lúc càng mơ hồ, Phượng Khanh cũng nghe không thấy Phượng Ngạo Trúc nói gì, chỉ loáng thoáng cảm thấy, cứ như vậy chết đi cũng tốt.

...

Nước mắt đọng trên dung nhan tuyệt thế, Phượng Ngạo Trúc cười ảm đạm, ông ta chưa bao giờ trả giá vì đứa con trai này, nhưng mà Phượng Khanh chưa từng có oán trách gì ông, mà chỉ có lạnh nhạt.

Đôi mắt vô tình kia lại lay động vì ông, hơi tò mò và mê mang.

Có lẽ là vì máu mủ ruột thịt, nên cho dù Phượng Khanh có máu lạnh, nhưng trong lòng cũng sẽ vì hắn ta mà bối rối.

Hơn nữa nơi ăn thịt người như nhà họ Phượng, đã bị hủy từ lâu.

Ông từng hỏi: Vì sao lại đối xử tốt với ông như vậy?

Phượng Khanh chỉ bâng quơ trả lời: Không có tốt xấu gì cả, chỉ là trong lòng muốn thế.

Ông biết, rõ ràng Phượng Khanh lạnh lùng và mạnh mẽ như thế có thể không chết, nhưng vẫn vì cứu ông và người bên cạnh này mà trúng đạn bỏ mình.

Ông cũng biết, Phượng Khanh làm như vậy cùng lắm cũng chỉ là sống không còn gì luyến tiếc, hoặc không sợ chết mà thôi.

Nhưng chung quy hắn ta vẫn không nhịn được, vì đứa trẻ không được chờ mong này, chảy xuống giọt lệ đầu tiên trong ký ức.

Nước mắt đọng trên mặt Phượng Khanh, lời thề đặt trong lòng.

Đây là con trai hắn ta...

Nếu có thể để đứa trẻ từ khi sinh ra tới nay đều chịu tra tấn, kiếp sau được hạnh phúc, hắn ta bằng lòng cược đời đời kiếp kiếp của mình...

◇ thương ◇ hoàn ◇ thất ◇ cung ◇

Phượng Khanh bay lơ lửng trên không trung, hờ hững mà nhìn những người tới lui trong dưới hồng trần lục đục với nhau, sống những ngày tháng hỗn loạn.

Đối diện là một đứa trẻ chạy đến như bay, xuyên qua thân thể của Phượng Khanh, nhưng y không cảm giác được gì.

Giờ phút này y, có lẽ phải nói là một du hồn, y có thể nhìn thấy muôn màu vạn trạng của thế gian này, nhưng không ai có thể nhìn thấy y. Sau khi có lại ý thức tới nay, y đã không ngừng lang thang khắp trời đất, chưa từng gặp cái gọi là âm tào địa phủ, cũng không gặp được đồng loại nào. Phượng Khanh chỉ tự do bay trong trần thế, không có hướng đi, không có chỗ về.

Ánh mặt trời ấm áp, dưới nắng tháng tư này, nếu như có thân thể bằng xương bằng thịt, chắc chắn có thể cảm nhận được ấm áp của ngày xuân.

Phượng Khanh vẫn bay tiếp, đập vào mắt là tường đỏ ngói cao, bờ đê hàng liễu, trên đường lát đá xanh đầy người qua lại, nam nữ ai nấy ăn mặc giống như người cổ đại Trung Quốc.

Đây là một thời đại không xác định, sau khi Phượng Khanh lang thang mấy ngày đã cho ra kết luận này. Y không rõ sao mình lại ở đây, nhưng trong lòng rất rõ ràng, ở trong trí nhớ của y không có thời đại này.

Chỉ biết, quốc gia y đang ở gọi là Thương Hoàn, là quốc gia mạnh nhất trong thời đại này.

Hương rượu thoang thoảng, Phượng Khanh lạnh nhạt nhìn tửu lầu ồn ào, lúc này đang có một đám người hò reo, thì ra trong lâu có người kể chuyện đang thao thao bất tuyệt những câu chuyện ly kỳ ít ai biết được.

Thương hộ phồn hoa, lầu các san sát, dòng người càng như cơn sóng nối liền không dứt.

Đây là một thời đại phong kiến phồn hoa, lúc triều Đường phồn thịnh nhất cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi.

"... Lại nói đến Tần quốc cữu kia, ra vào có vô số tùy tùng, đúng là cái gọi nhất hô bách ứng. Chỉ đơn thuần nhìn lần đến phía Nam năm trước thôi, khí thế lớn đến nổi còn muốn hơn Thiên Tử thân chinh..."

"Phú thương Giang Đông tranh nhau nịnh bợ, hào môn Giang Tây ân cần nịnh bợ..."

Giọng người kể chuyện dâng trào, nước miếng bay tứ tung, đang kể cho đám người vây xem về cung đình dã sử, bây giờ đúng là đang kể đến cuộc sống xa hoa lãng phí của quyền quý đương triều, Tần Cao Lợi.

Không chút để ý nghe mọi người bàn luận, Phượng Khanh lại chuẩn bị bay đi, nơi này tương đối ầm ĩ, y không thích, vẫn nên tìm nơi yên tĩnh thôi.

Bỗng nhiên bên tai vang lên một tiếng cười nhạt rất nhỏ, trong không gian ầm ĩ, gần như không thể nghe thấy. Nếu không phải Phượng Khanh bay xuyên qua người người kia thì cũng thể nghe được: "Hoàng quyền giả tạo, ngoại thích chuyên chính, Thương Hoàn nguy rồi!"

Trong lời nói mang theo bi phẫn và lo lắng nhè nhẹ, Phượng Khanh liếc mắt, thì ra là một cái nho sĩ trung niên.

Lạnh nhạt châm chọc, tranh đấu vì danh lợi quyền thế, dù là từ xưa đến nay hay là thời đại khác nhau, đều tồn tại giống nhau. Lúc còn sinh thời ở trong nhà họ Phượng hào môn thế gia, mình cũng chỉ là một quân cờ.

Nói là kết thúc mạng sống vì Phượng Ngạo Trúc, chi bằng nói đột nhiên không còn thú vui trên đời, sau hai mươi mấy năm làm con rối, đột nhiên phản lại nhà họ Phượng, lạnh nhạt nhìn nhà họ Phượng lúc trước kia phồn thịnh như vậy bị phá hủy tan nát, bị mình đùa bỡn trong lòng bàn tay, lại cảm thấy thật ngu xuẩn, vô vị.

Không thể phủ nhận cảm tình dư thừa và sức sống kia của Phượng Ngạo Trúc làm y hơi khó hiểu. Cuộc đời này khó có khi giúp đỡ người khác một lần, kết quả lại làm bản thân bị thế lực còn sót lại của nhà họ Phượng chấm dứt.

Cho nên ấy à...

Nếu muốn sống, thì không thể chừa cho đối thủ bất cứ đường sống nào, đương nhiên tốt nhất là không nên xen vào việc người khác.

Có điều cứ như vậy chết đi, y cũng chưa từng buồn rầu.

Một du hồn như mình, lang thang ở thời đại mới, cũng là một hành trình kỳ lạ, dù không cảm thấy vui, nhưng cũng khá mới mẻ.

Đột nhiên, trước mắt xuất hiện tường cao đồ sộ, bên ngoài cánh cửa sắt màu son là rất nhiều hộ vệ.

Chỗ này là...

Phượng Khanh cẩn thận đánh giá một phen, nhìn thị vệ thỉnh thoảng tuần tra qua lại, rồi nhìn kiến trúc huy hoàng, trong lòng hiểu rõ. Nơi này chắc là chỗ ở của hoàng gia quý tộc. Nhìn cảnh tượng này, có lẽ là hoàng cung hay vương phủ gì đó.

Bay đến chỗ có rất nhiều thủ vệ, tấm biển màu đỏ tươi trên cửa thình lình đập vào mắt Phượng Khanh, chỉ thấy đó là ba chữ to rồng bay phượng múa giữa đám đồ đằng hoa sen:

Ngự Thư Phòng.

Trên chiếc ghế đồ đằng hoa sen, một thanh niên sắc mặt trắng bệch ngồi ngay ngắn, mắt hơi rũ, đang suy tư gì đó. Nhìn kỹ lại, ngũ quan của thanh niên có thể nói là tinh xảo, giữa trán là một đóa hoa sen màu xanh lá, trông giống như những đồ đằng hoa sen có thể nhìn thấy trong khắp hoàng cung.

Dựa theo hiện đại mà nói, thì hoa sen, chính xác hơn là đồ đằng hồng liên, xem như quốc huy của Thương Hoàn quốc này đi.

Phượng Khanh bay trong ngự thư phòng, khá hứng thú mà nhìn đế vương trẻ tuổi kia, và với ảnh vệ đang quỳ dưới đất.

Đã nhiều ngày nay, y ở lại hoàng cung Thương Hoàn quốc cho qua những ngày tháng vô tận. Nói đến trước hết là bởi vì Đế vương này và Phượng Ngạo Trúc có dáng vẻ giống nhau mà thấy hơi kỳ lạ, sau đó là vì quân thần đấu đá, lục đục với nhau làm y cảm thấy hơi hứng thú.

Đế vương trước mắt này chưa đến nhi lập, lại trầm ổn mưu tính, tài tình nhạy bén, cũng bởi vậy mới có thể khó khăn bước từng bước trên triều đình ngoại thích chuyên chính này, chậm rãi âm thầm thành lập thế lực của mình.

Có ngạo khí mà không cuồng vọng, có dã tâm mà không khoe khoang, vị Đế vương đúng là khó có được, cũng vì thế mà Phượng Khanh âm thầm thưởng thức thêm vài phần, ở trong hoàng cung này theo dõi.

Lại nhìn ánh mắt Đế vương, Phượng Khanh biết chỉ cần có thời gian, cuối cùng Đế vương cũng sẽ có thể thực hiện được khát vọng. Chẳng qua là...

Con nối dõi của hoàng gia, là một vấn đề.

Ở trong hoàng cung mấy ngày nay, Phượng Khanh biết, trong cung ngoài một công chúa, Đế vương không còn đứa con nào khác. Truy cứu ra nguyên nhân là vì Hoàng Hậu và Thái Hậu phía ngoại thích âm thầm phá rối.

Hoàng gia, quả nhiên là nơi dơ bẩn.

"Ám, phía Tuệ phi sao rồi?" cuối cùng Đế vương cũng lên tiếng.

"Bẩm Hoàng Thượng, Ngôn gia đang bảo vệ Tuệ phi nương nương và tiểu hoàng tử mới sinh chạy tới Giang Đông, vài ngày nữa đã có thể liên lạc với Bồng Lai tiên nhân."

"Ừm," Đế vương lạnh lùng nói, "Cần phải bảo toàn tiểu hoàng tử, tương lai, hắn là Thái Tử của Thương Hoàn, hơn nữa còn là quân thượng của các ngươi!"

"Cẩn tuân thánh mệnh!"

"Tìm được tất cả cô nhi trong huyết án Lam gia chưa?"

"Bẩm Hoàng Thượng, đã tìm được toàn bộ."

"Mười năm sau, còn sống cho làm thân vệ của Thái Tử. Do các ngươi dạy dỗ!"

"Vâng, Hoàng Thượng!"

Phượng Khanh nghe cuộc nói chuyện của hai người, trong lòng thầm khen, Đế vương này quả thực tàn nhẫn quả quyết, hơn nữa còn là cao thủ đùa bỡn quyền mưu.

E là sẽ có ngày đám ngoại thích kia sụp đổ. Phượng Khanh nghĩ vậy, đột nhiên cảm thấy thân thể trở nên nặng nề, ý thức cũng trở nên mơ hồ, tiếng nói chuyện bên tai càng nhỏ dần, cuối cùng hoàn toàn mất đi ý thức.

Gió đêm lạnh lẽo, bên ngoài ngoại ô gần Giang Đông, máu chảy đầy núi!

Đề Huyết* là lúc Đế vương tinh giáng thế.

(*Chim Đỗ Quyên kêu đến ói ra máu vì nhớ nước thương dân)

Phía Nam Giang Đông, gần vùng hoang vắng ngoại ô vừa mới đã trải qua một cuộc chiến đẫm máu.

Gió đêm rét mướt, máu tươi nhuộm thấu rừng cây, tràn ngập bi tráng.

"Tuệ Nhi," Người trung niên tiên phong đạo cốt nhẹ nhàng phất tay, giải quyết hắc y nhân cuối cùng, ánh mắt lộ ra chút bi thương nhìn bóng người màu trắng bên ngoài xe ngựa vỡ nát, bước nhanh đến, thở dài nói: "Cần gì phải vậy?"

Từ mấy năm trước hắn đã từ quẻ bói phát hiện Đế vương tinh của Thương Hoàn ảm đạm đi nhiều.

Nhẹ nhàng ôm lấy bạch y nữ tử, thân thể đã tắt thở từ lâu vẫn còn lại một chút hơi ấm, Phượng Vô Phi dặn người phía sau người, "Vô Tâm, đưa Tuệ Nhi đi..."

Vô Tâm không một tiếng động đi đến trước mặt, ôm nữ tử lên.

Phượng Vô Phi giật mình khi nhìn thấy đứa trẻ mà nữ tử ôm chặt trong lòng, đưa tay kiểm tra hơi thở, không còn thở.

Phượng Vô Phi than nhẹ, mở cánh tay nữ tử ra, bế đứa trẻ đã chết lên, nhìn Vô Tâm nói, "Về thôi!"

Phượng Vô Phi ôm đứa trẻ, nhìn như thong thả nhưng thật ra lại đang nhanh chóng rời khỏi rừng cây, cách đó không xa có một chiếc xe ngựa đơn giản đậu trên đường lớn. Trong lòng thê lương, thân ở hoàng gia, ăn bữa hôm lo bữa mai, đứa trẻ mới sinh này chưa hiểu gì đã mất, có lẽ cũng là một loại phúc phận đi.

Nếu không phải năm đó nợ hoàng gia Tư Thương thị một ân tình, hắn sẽ không nhúng tay vào những chuyện trần tục này, dù Tuệ Nhi là đứa con gái mồ côi của hảo hữu, hắn cũng sẽ không tranh vào vũng nước đục này, nhưng cuối cùng vẫn chậm một bước.

Nhi tử duy nhất của Hoàng đế cứ như vậy bỏ mạng ngoài thành, phải chăng thiên hạ này sớm muộn gì cũng sẽ thay đổi?

Chuyện hắn có thể làm là tìm một chốn yên tĩnh chôn hai mẹ con Tuệ Nhi, hy vọng sau khi chết có thể an giấc ngàn thu.

Phượng Vô Phi ngồi trước xe ngựa, ngẩng đầu lên nhìn hiện tượng thiên văn, e là Đế vương tinh đã rơi xuống.

Bỗng nhiên, Phượng Vô Phi trợn to mắt, không thể tin bấm đầu ngón tay, Đế vương tinh vốn ảm đạm từ lâu quả nhiên đã biến mất, chỉ là đột nhiên xuất hiện một Đế vương tinh mới sáng lóa mắt―― đây là có chuyện gì?

Còn chưa kịp hiểu gì, đứa trẻ trong lòng bỗng nhiên cử động, Phượng Vô Phi ngạc nhiên cúi xuống nhìn, lổ mũi trên khuôn mặt nhỏ tái nhợt phập phồng, đôi môi trắng bệch có hơi thở rất nhẹ.

Trên đời này lại có chuyện chết rồi sống lại sao?!

Phượng Vô Phi ngạc nhiên không hiểu xảy ra chuyện gì, vội vàng kiểm tra đứa trẻ trong lòng một phen, cuối cùng xác định, đứa trẻ đã tắt thở thật sự chết đi sống lại.

Ngẩng đầu nhìn sao trời cuồn cuộn, Đế vương tinh mới lập loè chiếu sáng lộng lẫy.

Phượng Vô Phi dần thu hồi lại sự ngạc nhiên, bỗng nhiên bật cười, "Ha ha ha, ý trời!"

Lần này để cho hắn trả được nợ ân tình thiếu Tư Thương gia rồi! Còn đứa trẻ này cũng sẽ là đệ tử duy nhất của Bồng Lai tiên nhân hắn.

"Nên lấy tên gì cho ngươi mới được đây?"

Phượng Vô Phi chậm rãi thu lại ý cười, suy nghĩ, rồi cúi đầu, vuốt ve gương mặt đứa trẻ, "Gọi ngươi là Khanh đi, đế vương tương lai của Thương Hoàn quốc, Tư Thương Khanh, cũng là truyền nhân đời thứ mười bảy của Bồng Lai Các, Phượng Khanh!"

Bỗng nhiên vung tay lên, Phượng Vô Phi đi vào bên trong xe ngựa, căn dặn người bên ngoài: "Vô Tâm, về thẳng Bồng Lai Các!"

"Vâng, các chủ!"

Ngựa trắng hí dài, tiếng bánh xe lạo xạo quanh quẩn trên đường cái vào lúc nửa đêm.

Một đêm lặng gió.

◇ thương ◇ hoàn ◇ thất ◇ cung ◇

Toàn thân mềm nhũn, trong mơ màng không biết qua bao lâu, Phượng Khanh dần dần có lại ý thức, cuối cùng chậm rãi mở đôi mắt nặng nề ra.

Màn lụa xanh lá đập vào mắt.

Phượng Khanh ngây người, chậm rãi cử động cơ thể, phát hiện giờ phút này y đã không giống lúc trước có thể tùy ý bay đi rồi. Khó khăn nghiêng đầu, mới phát hiện, thì ra nơi này là một gian phòng cổ xưa.

Lắng đọng lại suy nghĩ một chút, Phượng Khanh giơ tay, thình lình nhìn thấy cánh tay ngắn nhỏ gầy yếu, dưới cảm xúc hờ hững là gợn sóng kinh ngạc, đây là cánh tay của y sao?

Lại đánh giá tình huống trước mắt một lần nữa, trong lòng hiểu ra, y đã đầu thai hoặc là nhập vào ai đó rồi.

Phút chốc, cửa phòng kẽo kẹt một tiếng được người từ bên ngoài mở ra, Phượng Khanh âm thầm cảnh giác nhìn qua. Hiện tại y chỉ là đứa bé, không có bất cứ năng lực tự vệ nào, nếu được sống lại một lần nữa, y không thể tùy tiện để người khác sai khiến, thậm chí giết hại. Mạng y, phải nằm trong tay y!

Đi vào chính là một nữ tử hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt thanh tú lộ vẻ kinh hỉ, "A, cuối cùng bảo bảo cũng tỉnh rồi!"

Nữ tử chưa nói xong đã chạy tới trước mặt Phượng Khanh, vui vô và bế Phượng Khanh lên, nháy mắt to, vui rạo rực nũng nịu nói: "Bảo bảo, bảo bảo, ngươi thật đáng yêu!"

Toàn bộ quá trình từ lúc nữ tử chạy đến bế mình lên, Phượng Khanh chỉ căng thẳng và thờ ơ lạnh nhạt, cũng không giãy giụa, y rất rõ giờ phút này y căn bản không thể làm gì. Nhìn nữ tử trước mắt quên hết tất cả, Phượng Khanh đã thầm hiểu đối phương không có ác ý.

"A," nữ tử vội vàng kêu lên "Bảo bảo ngủ mấy ngày rồi, chắc chắn đã đói bụng. Ta tìm các chủ đến..."

nữ tử ôm chặt Phượng Khanh trong ngực, vô và lo lắng chạy ra khỏi phòng.

"Lục Hoàn, sao ngươi lại ôm thiếu chủ ra khỏi phòng?" vừa ra khỏi cửa, Phượng Khanh đã nghe được cách đó không xa truyền đến tiếng mắng, một nam tử dáng người vạm vỡ chạy đến.

"A, Vô Tâm," Lục Hoàn nhìn thấy nam tử và Phượng Vô Phi đi đằng sau, lập tức ngoan ngoãn đứng thẳng, "Chào các chủ!"

"Sao lại ôm thiếu chủ ra đây?" Giọng Phượng Vô Phi không giận mà uy.

"Bảo bảo tỉnh rồi," Lục Hoàn nghe được Phượng Vô Phi hỏi, gào to, "Ta sợ bảo bảo đói bụng, đang định tìm ít thức ăn cho nó..."

"Trẻ con mới sinh có thể ăn cái gì," Vô Tâm quở trách, "Hơn nữa, thân thể thiếu chủ yếu đuối, ra ngoài như vậy gặp gió, nếu lại bệnh thì làm sao bây giờ!"

"Ối..." Lục Hoàn hơi luống cuống tay chân, hổ thẹn cúi đầu, nhìn Phượng Khanh.

Nhìn trước mắt mấy người đối thoại, Phượng Khanh nhanh chóng chải vuốt rõ ràng tình cảnh của mình và quan hệ giữa mấy người kia, biết giờ phút này mình chắc chắn an toàn, thoáng yên tâm.

Phượng Vô Phi quan sát đứa trẻ sơ sinh này từ đầu đến giờ, phát hiện đứa nhỏ này thật ngoan ngoãn, không giống những đứa trẻ khác khóc la không ngừng, đôi mắt còn vô và sáng, bên trong dường như lộ ra sắc thái suy nghĩ sâu xa.

Suy nghĩ sâu xa?

Phượng Vô Phi đi đến trước mặt Lục Hoàn, đưa tay tiếp nhận Phượng Khanh, quan sát tỉ mỉ.

Phượng Khanh cũng không hề che giấu ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mình, nhìn thẳng vào mắt Phượng Vô Phi.

"Ha ha," sau một lúc lâu, Phượng Vô Phi cười ha hả, "Quả không hổ là Đế vương tinh mới! Lục Hoàn, đi tìm nhũ mẫu, e là bảo bảo đói lắm rồi."

Phượng Khanh cũng âm thầm phụ họa, từ lúc tỉnh lại đã cảm thấy ra dạ dày trống không khó chịu.

Phượng Vô Phi lại cúi đầu, lòng bàn tay ngón trỏ nhẹ nhàng xẹt qua ngũ quan Phượng Khanh, nhìn Phượng Khanh vô thức tránh né, nặng nề cười nói: "Bảo bảo, ta là Phượng Vô Phi, là các chủ Bồng Lai Các, cũng là sư phụ ngươi, ừm, ngươi tên Phượng Khanh, là thiếu chủ Bồng Lai Các ta."

Phượng Vô Phi không quan tâm Phượng Khanh đang chỉ là đứa trẻ có nghe hiểu hay không, tiếp tục nói: "Mà tên thật ngươi là Tư Thương Khanh, là người thừa kế duy nhất của Tư Thương gia."

Tư Thương? Dòng họ này, hình như y biết. Những ngày làm du hồn lang thang, y biết quốc họ của Thương Hoàn quốc là Tư Thương.

Phượng Vô Phi nhìn đứa trẻ đang suy nghĩ sâu xa, nở nụ cười nghiền ngẫm, "Tư Thương gia, chính là hoàng gia Thương Hoàn quốc. Mà ngươi, tương lai sẽ là chúa tể duy nhất của Thương Hoàn quốc kia!"

Phượng Vô Phi cúi đầu nói nhỏ bên tai Phượng Khanh: "Bảo bảo, ngươi có thể nghe hiểu ta nói gì đúng không?"

Phượng Khanh từ đầu đến cuối hờ hững, biểu tình không có mảy may biến hóa, chỉ là trong lòng vẫn thất kinh ―― Phượng Vô Phi này, không phải loại người đơn giản!

"Ha ha," Phượng Khanh bỗng nhiên giơ cơ thể nhỏ bé của Phượng Khanh lên cao, cười sang sảng nói, "Phượng Khanh, Tư Thương Khanh, vi sư chờ xem ngươi làm sao xưng bá thiên hạ!"

Nếu nói ban đầu, hắn ta không tình nguyện thay hoàng thất Tư Thương thu nhận hoàng tử số mệnh nhiều chông gai này, thì bây giờ lại cảm thấy vạn phần may mắn, hắn ta thực sự chờ mong vị hoàng tử thân là trẻ con lại không tầm thường này, tương lai sẽ làm thiên hạ vốn đã không yên ổn này chao đảo như thế nào!

Xưng bá thiên hạ sao? Phượng Khanh nhìn Phượng Vô Phi cười đến thoải mái kia, thầm nghĩ, y không có khát khao đi rước phiền toái về đâu. Chỉ cần không cản trở y, xưng bá thiên hạ, y càng lười suy nghĩ đến. Nhưng mà...

Nghĩ đến cuộc đời này lại là hoàng tử duy nhất của Thương Hoàn quốc kia, Phượng Khanh âm thầm nghĩ đến, đã định là không thoát khỏi những tranh đấu quyền thế kia. Trước đó vài ngày trải qua trong hoàng cung Thương Hoàn, trong lòng y đã hiểu rõ tình thế triều đình Thương Hoàn, mà trùng hợp thế nào bản thân lại trở thành nhi tử của Đế vương trẻ tuổi kia, sự thật đã định, thôi thì cũng được.

Đã có cơ hội trọng sinh, đời này, y nhất định phải nắm giữ vận mệnh của mình, hoàng gia cũng được, quốc trượng Tần gia cũng thế, không ai có thể khống chế y.

Mà cuộc đời mới này chỉ mong y có thể gặp được nhiều người hoặc là sự việc mới lạ!

Bồng Lai không thấy có tiên các

Núi cao không thấy mây, nhưng nghe tiếng là chốn Bồng Lai.

Sơn mạch Thiên Sơn vắt ngang giữa Thương Hoàn quốc và Quảng Vũ Quốc. Nghe đồn giang hồ kỳ tông Bồng Lai Các ẩn trong núi này, thế nhưng đó chỉ là truyền thuyết, rất ít người tìm được Bồng Lai Các.

Mà nay, Phượng Vô Phi đúng là truyền nhân đời thứ mười sáu chủ trì sự vụ Bồng Lai Các, hắn ta tinh thông bói toán, am hiểu bày trận, hơn nữa võ nghệ siêu phàm, thế nhân toàn nói hắn ta là Bồng Lai tiên nhân, người chân chính quen biết hắn ta lại ít ỏi không có mấy.

Giang hồ, dân gian, triều đình, trần thế phân tranh hoàn toàn không liên quan đến Bồng Lai Các. Vì thế, cũng có người hoài nghi sự tồn tại của Bồng Lai Các và Bồng Lai tiên nhân.

Ở nơi cao nhất trên đỉnh núi tuyết Sơn Đông, có tuyết trắng lướt nhẹ. Thiếu niên một thân hắc y, tóc dài tùy ý bay theo gió, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện, giữa bàn tay tung bay, từng chùm bông tuyết bay tứ tung.

Ước chừng một khắc, thiếu niên ổn định thân mình, lẳng lặng đứng trên đỉnh núi, rũ mắt khinh thường dưới chân núi.

Trong núi sáu mươi năm, thế gian đã ngàn năm.

Mười năm, giật mình ngỡ mộng.

Phượng Khanh nhìn về hướng Đông, nơi đó là lãnh thổ Thương Hoàn. Mà y, chiếm thân thể hoàng tử Thương Hoàn, ở thế gian này, sống trong núi này trong mười năm.

Ký ức và tài học kiếp trước, nỗ lực và luyện tập mười năm nay, lúc này y đã học hết tinh túy võ nghệ và nội công của Bồng Lai Các, ngoài ra cái gọi là thuật đế vương cũng học được bảy tám phần.

Phượng Vô Phi kỳ tài, nhận định y sẽ là chúa tể tương lai của thiên hạ này, nên những thứ có thể đưa cho y thì đều đưa hết, hơn nữa còn nghiêm khắc yêu cầu y hoàn thành tất cả huấn luyện.

Y vốn là một du hồn, nên cũng không sao, đều học hết. Hơn nữa bây giờ y là hoàng tử duy nhất của Thương Hoàn quốc, chung quy không thể tránh được đấu tranh quyền thế.

Trước nay y đều không cho phép mình là kẻ yếu.

Nếu đã hiếu thắng, thì phải là người mạnh nhất!

Võ thuật và kỳ môn bát quái Bồng Lai Các, y đều nghiêm túc học hết, chỉ trừ thuật bói toán. Trong mắt y, tương lai và vận mệnh là thứ nắm giữ trong tay mình, y khinh thường dựa bói toán để biết được tương lai của mình.

Những năm gần đây, tuy rằng ở ngoài trần thế, y cũng từ lời Phượng Vô Phi hiểu được tình hình thế gian.

Đúng như những gì y tin tưởng, đế vương trẻ tuổi của Thương Hoàn quốc Tư Thương Tuyệt Thiên năm đó, trong vòng mười năm chậm rãi thành lập thế lực của mình, tuy rằng thế lực Tần gia và ngoại thích dây mơ rễ má vẫn khổng lồ như trước, chiếm gần nửa thế lực triều đình, nhưng so với năm đó, tình cảnh của Tư Thương Tuyệt Thiên vẫn đã cải thiện rất nhiều.

Chỉ có điều...

Dường như Tần gia trong tối ngoài sáng vẫn đang tìm kiếm hoàng tử mất tích năm đó.

Tư Thương Tuyệt Thiên vẫn nắm giữ thực quyền nhất định, nếu như không có con nối dõi, tương lai giang sơn Thương Hoàn quốc vẫn sẽ đổi chủ. Ngoài Phượng Khanh, ông ta chỉ có một nữ nhi, nhưng mà vị công chúa kia lại là do Hoàng Hậu Tần thị sinh ra.

Mí mắt che khuất con ngươi thanh lãnh, Phượng Khanh âm thầm trào phúng, Tần gia kia thật sự cho rằng có thể khống chế mình sao? Nếu y đã trở thành Tư Thương Khanh, vậy y sẽ chấp nhận thân phận và trách nhiệm của Tư Thương Khanh.

6 năm sau, sau lễ thành nhân, Tư Thương Khanh sẽ trở về. Đợi đến khi đó, y sẽ đích thân giải quyết một lượt thế lực rắc rối phức tạp của một nhà Tần thị.

Đưa Thương Hoàn quốc, danh xứng với thực trở thành giang sơn của Tư Thương gia.

Mà hiện tại, thân thể này đã mười tuổi, dựa theo ước định ảnh vệ giữa Phượng Vô Phi và Tư Thương Tuyệt Thiên năm đó, là lúc xuống núi gặp bọn họ.

◇ thương ◇ hoàn ◇ thất ◇ cung ◇

"Khanh Nhi, chuyến này xuống núi phải cẩn thận." Bồng Lai Các chính thất, Phượng Vô Phi tha thiết dặn dò, "Xong xuôi mọi chuyện thì rở về một chuyến."

Phượng Vô Phi nhìn Phượng Khanh mặt không biểu cảm, trong lòng thầm than, tuy rằng đứa nhỏ này nhỏ tuổi, nhưng có thể xưng là văn võ song toàn, tính cách lại càng cứng cỏi mà quạnh quẽ, ngạo nghễ lại độc lập, ngay cả sư phụ này là hắn ta cũng không chiếm được bao nhiêu nhiệt tình của đối phương.

Nhưng dù sao cũng đã sống trên đỉnh núi này mười năm, Phượng Khanh chưa bao giờ xuống núi, hắn ta vẫn khó tránh khỏi lo lắng.

"Ta và ngươi phụ hoàng đã giao ước, lúc ngươi mười sáu tuổi sẽ về cung. Cho nên lần này, ngươi cũng sẽ không gặp được phụ hoàng của ngươi, chỉ đi theo ảnh vệ của ông ta báo bình an."

Đương nhiên, sự thật cũng không phải đơn giản như thế. Trong lòng Phượng Vô Phi rất rõ, đương kim hoàng đế Thương Hoàn không hổ là người quyết đoán tàn nhẫn, nói là để đứa con trai độc nhất xuống núi, chẳng qua là khảo nghiệm năng lực của y mà thôi. Phượng Vô Phi tin chắc chắn Phượng Khanh cũng biết ý đồ của Thương Hoàn đế, cho nên cũng không nói rõ.

Phượng Khanh lẳng lặng nghe Phượng Vô Phi dặn dò, không nói một chữ. Nếu là Tư Thương Khanh, đương nhiên là chưa bao giờ đặt chân vào trần thế; nhưng kiếp trước Phượng Khanh cũng sống hai mươi mấy năm, có chuyện đời hay là khó khăn gì mà y chưa trãi qua?

Mục đích y xuống núi là để tự mình điều tra tình thế trước mắt, hơn nữa còn muốn vào lúc này thành lập thế lực của mình. Thời gian sáu năm, y tin rằng chắc chắn mình có thể thành lập thế lực của mình ở trong dân gian, kiếp trước mình cũng chỉ dùng sáu năm, huống chi là kiếp này, tuy trước mắt người gọi là phụ hoàng còn nghi ngờ y, nhưng cũng tuyệt đối sẽ ủng hộ tất cả yêu cầu của y.

Cuối cùng Phượng Vô Phi cùng thôi dong dài, thương cảm nói, "Vậy, Khanh Nhi, đi đường cẩn thận."

Lần này từ biệt, e là cũng phải đi hai ba năm!

Phượng Khanh yên lặng nhìn Phượng Vô Phi, đối với người ở chung lâu nhất cũng là quan tâm mình nhất từ khi đến thế giới này, cũng không phải thờ ơ như y vẫn thể hiện ra, y thong thả lên tiếng: "Trong vòng ba năm, nhất định về!"

Nói xong lập tức xoay người, bay thẳng xuống núi.

"Các chủ, bảo trọng!" Vô Tâm và Lục Hoàn đỏ mắt, nói xong đuổi theo Phượng Khanh.

Đứng ở chỗ cao, nhìn bóng ba người dần dần biến mất trong tuyết trắng mênh mông, Phượng Vô Phi sâu kín buông tiếng thở dài, lại thoải mái cười: "Thiên hạ này, cuối cùng cũng sắp biến đổi!"

"Khanh Nhi, vi sư xem trọng ngươi."

Chợt, vẻ mặt Phượng Vô Phi thay đổi, đau khổ thì thầm: "Vô Tâm và Lục Hoàn đều đi rồi, vậy ai nấu cơm giặt giũ đây!"

...

Núi xanh lấp ló, nước biếc xa xôi, tiếng hát như ẩn như hiện.

Xe ngựa lộc cộc chạy trên con đường phong cách cổ xưa, Phượng Khanh hờ hững nhìn cảnh sắc bên đường lùi về phía sau, không biết đang suy tư chuyện gì. Ở bên kia, tâm tình lại Lục Hoàn rất tốt, ngâm nga suốt đường đi.

"A, thiếu chủ, phía trước có tòa thành!" Lục Hoàn bỗng nhiên hưng phấn kêu lên, xuống núi phải tốn chút thời gian, bởi vì Thiên Sơn ở biên cảnh hai nước, sau khi qua thành thị gần biên giới dọc đường đi dân cư trở nên thưa thớt, đối với Lục Hoàn hiếm khi xuống núi mà tới nói thì thật ra không đã ghiền. Lúc này cuối cùng nhìn thấy thành trì, tất nhiên nàng khó nén vui sướng.

"Lục Hoàn," Vô Tâm thấp giọng quát lên, nhìn Phượng Khanh, sau đó lại tập trung đánh xe ngựa.

Lục Hoàn âm thầm thè lưỡi, đương nhiên nàng biết đại thiếu chủ mười tuổi này thích yên tĩnh, chẳng qua bây giờ nàng thật sự rất hưng phấn.

Phượng Khanh chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía trước, lạnh nhạt mở miệng: "Vô Tâm, nơi này còn cách Lâm thành bao xa?"

"Khoảng một tháng lộ trình."

Bọn họ đang ở Giang Tây, còn Lâm thành ở Giang Đông. Năm đó Phượng Vô Phi và Tư Thương Tuyệt Thiên ước định địa điểm là ở Lâm thành, dù sao Giang Đông xa triều đình, nhiều nhân sĩ giang hồ và thương nhân, tương đối kín đáo.

Phượng Khanh hơi suy tư, "Tối nay ngủ lại trong thành."

"Vâng, thiếu chủ."

◇ thương ◇ hoàn ◇ thất ◇ cung ◇

Nửa đêm, hoàng cung Thương Hoàn quốc.

Hoàng đế nằm ở trên bàn sách rốt cuộc ngẩng đầu lên, nhìn hai người bên dưới, "Ám, Bồng Lai Các truyền đến tin tức?"

"Hồi Hoàng Thượng, Bồng Lai tiên nhân truyền thư, ít ngày nữa tiểu hoàng tử sẽ đến Lâm thành." Ám cung kính trả lời.

"Vậy sao?" Tư Thương Tuyệt Thiên lạnh nhạt trả lời, suy nghĩ bay xa. Bồng Lai Các nợ tiên hoàng một điều kiện, năm đó vì giữ được huyết mạch duy nhất của hoàng gia này, hắn ta mới mời Phượng Vô Phi ra tay cứu giúp. Vốn với tính cách của Phượng Vô Phi, e là cứu xong sẽ không quan tâm nữa, nhưng không ngờ, Phượng Vô Phi lại yêu cầu tự mình dạy dỗ đứa trẻ. Suy tính đến tình thế lúc đó, để hài tử ở lại Bồng Lai Các đúng là lựa chọn tốt nhất.

Hiện giờ đã qua mười năm, thế lực trên tay hắn ta đã không thể so sánh với năm đó, cũng là lúc hài tử nghe nói thiên tư thông minh kia phải rèn luyện một phen. Dù sao thì y cũng sắp phải bảo vệ giang sơn của Tư Thương gia.

Còn bản thân hắn ta...

Nghĩ đến đây, Tư Thương Tuyệt Thiên không khỏi cười khổ, không nói đến hiện giờ Tần gia vẫn chiếm một nửa thế lực triều đình, chỉ nói thân thể này thôi, bởi vì chất độc kia mà càng lúc càng suy yếu.

Tuy rằng trước nay tin tưởng mệnh ta so ta không do trời, nhưng hắn ta vẫn hy vọng đúng như lời Phượng Vô Phi, nhi tử duy nhất kia là một thế hệ thiên kiêu ngàn năm khó gặp.

Điều hắn ta có thể làm chính là cố gắng hết sức bảo vệ giang sơn này.

"Ám, những cô nhi kia hiện tại ra sao rồi?"

"Bẩm Hoàng Thượng, bảy mươi tám cô nhi năm đó bây giờ còn ba mươi bốn người," Ám cúi đầu trầm giọng nói, "Đều đạt yêu cầu huấn luyện."

"Tốt," Tư Thương Tuyệt Thiên trầm ngâm nói, "Đợi tiểu hoàng tử tới Lâm thành, đạt được sự chấp nhận của Khôi, ba mươi bốn người kia sẽ là thân vệ của tiểu hoàng tử, chỉ nghe lệnh y."

Tuy rằng Phượng Vô Phi ba hoa chích choè về hài tử kia, nhưng hắn ta vẫn muốn khảo sát một phen. Thân là con trai độc nhất của Tư Thương Tuyệt Thiên, tuyệt đối không thể là người bình thường.

"Đây là thủ dụ của ta," Tư Thương Tuyệt Thiên cầm một phong mật hàm giao cho Ám, "Kêu Khôi giao cho tiểu hoàng tử."

"Vâng, Hoàng Thượng, thuộc hạ cáo lui."

"Ừm, lui đi!"

Đợi lúc hắc ảnh chợt lóe, hoàng đế bỗng nhiên nhíu chặt mày, che tay trước ngực, đè nén tiếng ho khan. Thân thể này đúng thật là càng ngày càng kém rồi...

Ngày đêm lên đường, hai mươi mấy ngày sau, cuối cùng trong một đêm nào đó, đoàn người Phượng Khanh tới Lâm thành.

Lâm thành, nơi tụ tập phú thương Giang Đông, tất nhiên là náo nhiệt hơn những thành trì lúc trước mấy người Phượng Khanh đã đi qua rất nhiều.

"Oa, nơi này thật náo nhiệt!" Chưa từng có thấy nhiều như vậy người, Lục Hoàn liên tục cảm thán, nữ tử đã ba mươi mấy tuổi mà giống như đứa trẻ ló ra cửa sổ, nhìn đám người lui tới và tiểu thương kêu lớn, "Quả nhiên, không phải nơi Tuyết Đỉnh sơn có thể so sánh!"

"Thiếu chủ," Vô Tâm quay đầu lại, khó xử nhìn về phía Phượng Khanh, nói: "Chúng ta đi đâu đây?"

Phượng Vô Phi chỉ nói, kêu Phượng Khanh đi Lâm thành tìm ảnh vệ của hoàng đế là Khôi, nhưng là không nói phải đi đâu tìm.

Phượng Khanh chỉ nói: "Tìm khách điếm nghỉ ngơi trước đi."

Còn những vấn đề, tự y sẽ giải quyết. Đây xem như là khảo nghiệm của "Phụ hoàng" kia sao, để y dùng khả năng của bản thân tìm được Khôi trong Lâm thành rộng lớn như thế này.

"Vâng, thiếu chủ." Vô Tâm cũng không hỏi nhiều, chạy đến Quân Duyệt khách điếm đằng trước.

"Vị đại gia này, ngài là muốn ở trọ sao?"

Tiểu nhị nhanh nhẹn hỏi, Phượng Khanh từ trên xe ngựa bước xuống, lạnh nhạt nhìn một vòng xung quanh.

Người đến người đi trên đường phố, thiếu niên non nớt cất bước đi vào khách điếm.

Ánh tà dương vẽ lên người y một vệt vàng.

Tháng năm Lâm thành tìm phục hổ.

Chiều tà tháng năm, ngoại ô Lâm thành. Gió nhẹ thổi qua, ấm thấm đáy lòng.

Một hàng ba người, đứng yên trong rừng cây.

Hắc y thiếu niên yên lặng nhìn rừng cây rậm rạp, thì ra đây đúng là chỗ mười năm trước mẫu thân của thân thể này Thương Hoàn tuệ phi bỏ mạng. Hiện giờ đã qua mười năm, hiu quạnh và huyết tinh ngày đó đã không còn tăm hơi từ lâu.

Chim không hót,nhánh cây mọc thành bụi, nhìn ra xa hơn là núi đồi màu xanh, phía trên có một ngôi chùa Phục Hổ.

"Thiếu chủ," Lục Hoàn xoay một vòng, vui sướng đạp lên những đoá hoa dại nhỏ, tò mò đánh giá xung quanh, trên sơn đạo cách đó không xa có vài người kết bạn lên núi, "Vì sao ngươi chắc chắn là tìm người ở đây?"

Phượng Khanh hờ hững nhìn Lục Hoàn, lại nhìn Vô Tâm, sau một lúc lâu mới nói: "Các ngươi trở về được rồi."

Hai người Vô Tâm ngây ra, lập tức hiểu ý Phượng Khanh, ban đầu bọn họ rời núi đến Lâm thành tìm người, nếu bây giờ đã tới nơi này, Phượng Khanh muốn bọn họ trở về Bồng Lai Các.

Lục Hoàn kêu oai oái: "Thiếu chủ, ngươi quá không có nghĩa khí, vừa đến Lâm thành đã muốn bỏ rơi chúng ta, thật là......"

Vô Tâm suy nghĩ một lúc, cũng nói: "Thiếu chủ, ý của các chủ là từ bây giờ để bọn ta đi theo ngươi."

Không để ý đến Lục Hoàn giận dỗi, Phượng Khanh chỉ yên lặng nhìn Vô Tâm, ngoài sư phụ Phượng Vô Phi, hai người bọn họ là người thân cận với mình nhất, nói đến ở trong lòng y cũng có vài phần để ý, e là phụ thân Phượng Ngạo Trúc kiếp trước cũng không so sánh được. Chỉ là, con đường sau này y phải đi cũng không phải bình thường.

Phượng Khanh lạnh nhạt nói: "Các ngươi là người Bồng Lai Các."

Ngụ ý, Bồng Lai Các từ trước đến nay không để ý tới tục sự, bọn họ cũng không cần nhúng tay vào.

Nghe vậy, Vô Tâm không hoạt ngôn suy nghĩ không ra phải trả lời thế nào. Nhưng Lục Hoàn từ trước đến nay tuỳ tiện lại mỉm cười, trong lời nói lộ ra sự thành thục mà nữ nhân ba mươi mấy tuổi nên có, nói: "Ngươi là thiếu chủ Bồng Lai Các ta, truyền nhân thứ mười bảy của Bồng Lai Các."

Thân là hai cánh của Bồng Lai, nàng tất nhiên thề sống chết đi theo Phượng Khanh, huống chi đứa nhỏ này là nàng nhìn lớn lên, nàng không yên tâm.

Vô Tâm nghe vậy cũng gật đầu phụ họa.

Phượng Khanh không từ chối nữa, chỉ lãnh khốc nói: "Nếu các ngươi đã lựa chọn, sẽ không có đường lui, từ bây giờ hai người các ngươi phải thề sống chết đi theo Tư Thương Khanh ta."

"Vâng, chủ tử!"

Lục Hoàn cùng Vô Tâm quỳ một gối, đặt tay lên ngực trái, tuyên thệ lòng trung thành của mình.

Trường tụ vung lên, Phượng Khanh xoay người đi vào trong rừng. Lục Hoàn và Vô Tâm cũng vội vàng đứng dậy, theo sát chủ tử của mình.

Bên ngoài chùa Phục Hổ, khách hành hương nối liền không dứt.

Bên tai là tiếng gõ mõ; dưới mũi là đàn hương lượn lờ.

Phượng Khanh đi thẳng tới Phật đường, Lục Hoàn bên cạnh thỉnh thoảng lên tiếng kinh ngạc và trầm trồ.

Vô Tâm cảm thấy hơi kỳ lạ, quay lại hỏi vấn đề lúc trước: "Chủ tử, vì sao xác định người nọ ở chỗ này?"

Phượng Khanh nhìn thẳng, thấp giọng nói: "Ước định, gặp lại người xưa."

Vô Tâm gật đầu, đúng là như thế thật, chỉ có điều Lâm thành rộng lớn như thế, sao Phượng Khanh lại có thể xác định là ở chỗ này? Không đợi y tiếp tục đặt câu hỏi, lại nghe Phượng Khanh nói: "Chùa Phục Hổ này xây năm nào?"

Vô Tâm hơi sửng sốt, nhớ lại, năm đó theo các chủ tới chỗ này cứu Phượng Khanh vẫn chưa có chùa Phục Hổ. Khi đó nơi này xảy ra huyết án, chân tướng thế nào không ai biết, mọi người tung tin đồn là Lâm thành có nhiều thứ mang điềm xấu, cũng vì thế, không lâu sau đó phú thương và bá tánh ở Lâm thành quyên xây một ngôi chùa.

Thì ra là thế......

Vô Tâm biết chân tướng, lập tức bừng tỉnh.

Cái gọi là người xưa, là nơi xảy ra huyết án; như vậy gặp lại, cũng là ở chỗ này.

Phượng Khanh thấy Vô Tâm đã hiểu, không giải thích thêm nữa. Trên thực tế, e rằng chùa Phục Hổ này thật sự là nơi hoạ hổ tàng long! Năm đó ở trong hoàng cung Thương Hoàn quốc y đã biết, Tư Thương Tuyệt Thiên có che giấu thế lực của mình ở Lâm thành. Chỉ tiếc là năm đó vì vị hoàng tử duy nhất, e là đã lộ ra một vài.

Mà nay, nếu ước định Lâm thành gặp cố nhân, e là Tư Thương Tuyệt Thiên suy tính đến dù ra sao Tần gia cũng không ngờ tới, hắn ta sẽ xây dựng thế lực ở tại nơi này, huống chi, chùa Phục Hổ là do bá tánh quyên góp xây nên. Phật môn thánh địa, ít ai nghĩ đến lại là nơi ẩn nấp tuyệt vời.

"Oa, chủ tử thật thông minh!" Lục Hoàn ở bên cạnh hai mắt sáng rực, nữ nhân ba mươi mấy tuổi lại hồn nhiên giống như hài tử, trên mặt toàn là kiêu ngạo vì Phượng Khanh.

"A di đà phật, các vị thí chủ muốn dâng hương sao?" Bỗng nhiên một tiểu sa di chắn đường Phượng Khanh, chắp tay, hơi khom người nói: "Mời theo tiểu tăng."

Phượng Khanh yên lặng nhìn đối phương, lạnh nhạt nói: "Ta tới chùa Phục Hổ tìm hổ."

Tiểu sa di ngẩn ra, rồi cười nói: "Tiểu thí chủ, e là ngài nhầm rồi, cái gọi là phục hổ chỉ là cái tên, không phải thật sự có hổ."

Phượng Khanh lạnh lùng nhìn đối phương, môi mỏng nhẹ nhấp, nói: "Dẫn đường."

"Thí chủ, mời bên này." Tiểu sa di một tay chỉ, xoay người dẫn đường.

◇ thương ◇ hoàn ◇ thất ◇ cung ◇

Lâm thành vốn phồn hoa, chùa miếu duy nhất là chùa Phục Hổ đương nhiên cũng khổng lồ, hơn nữa kiến trúc còn tinh tế hoa mỹ.

Đi theo tiểu sa di, mấy người Phượng Khanh đi qua vài hành lang quanh co, sau đó vào thiên điện.

Vừa vào cửa, đã có thể thấy nhiều tượng phật chỉnh tề, hoặc là uy nghiêm, hoặc là từ bi. Trong điện còn có sa di và khách hành hương, cũng rải rác mấy người.

Phượng Khanh chậm rãi đi đến bên cạnh khách hành hương trung niên đang quỳ lạy, lạnh lùng nói: "Khôi?"

Khách hành hương Trung niên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Phượng Khanh, hơi mỉm cười, sau đó đứng dậy khỏi đệm, đồng thời, cửa thiên điện sa di dẫn đường lúc trước đóng lại.

"Thuộc hạ Khôi tham kiến tiểu hoàng tử điện hạ, điện hạ vạn an!"

Khôi quỳ một gối xuống đất, những người khác cũng quỳ theo.

"Đứng dậy đi."

Mấy người cung kính đứng dậy, sau đó Khôi mỉm cười âm thầm đánh giá Phượng Khanh, đối phương từ đầu đến cuối chỉ là lạnh nhạt, chắp tay sau lưng, gương mặt tinh xảo toàn là lạnh nhạt, có mùi ông cụ non. Có điều đôi mắt dài hẹp lạnh nhạt kia, trong sáng mà thâm trầm, giống như có thể nhìn thấu vạn vật thế gian.

"Nói đi." Không phải không nhận ra ánh mắt đánh giá của Khôi, Phượng Khanh chỉ lạnh nhạt nhìn liếc đối phương một cái.

Khôi bị ánh mắt Phượng Khanh nhẹ nhàng đảo qua, bỗng hơi giật nảy, vậy mà sau lưng lại chảy mồ hôi lạnh. Không dấu vết thu hồi ánh mắt, Khôi nhìn Vô Tâm và Lục Hoàn đi theo Phượng Khanh, sau khi Phượng Khanh ý bảo 'không sao', bắt đầu thấp giọng nói căn dặn của hoàng đế.

"Đây là thủ dụ Hoàng Thượng kêu thuộc hạ giao cho điện hạ." Khôi vừa nói vừa giao mật hàm trong tay cho Phượng Khanh.

Phượng Khanh tùy ý ngồi trên đệm mềm, im lặng nghe Khôi báo cáo, trong lòng rõ ràng đối phương có điều giữ lại, dù sao bọn họ vẫn không rõ cuối cùng hoàng tử là y có năng lực gì, e là lo lắng mình không đủ sức đảm nhiệm!

Khôi nói xong những chuyện quan trọng, nhìn tiểu hoàng tử vẫn luôn trầm mặc không nói, Khôi cũng dừng lại.

Trong Thiên điện, nhất thời không khí căng chặt mấy phần.

Phượng Khanh yên tĩnh ngồi ở chỗ kia rũ mắt suy tư, rõ ràng chỉ là hài tử mười tuổi, lại cho người ta một loại cảm giác áp bách thật lớn, nhóm người của Khôi âm thầm kinh hãi, đến Lục Hoàn luôn hoạt bát hiếu động cũng đứng rất nghiêm túc.

Sau một lúc lâu, Phượng Khanh nhẹ nhàng âm u nói: "Thân vệ của Bổn hoàng tử đâu?"

Mấy người vốn đang cúi đầu bỗng nhiên ngẩng lên, kinh ngạc nhìn về phía Phượng Khanh. Khuôn mặt tươi cười của Khôi lập tức cứng đờ, này, việc thân vệ cực kỳ bảo mật, rất ít người biết được. Vậy vì sao tiểu hoàng tử chưa từng xuống núi lại biết?

Nhìn phản ứng của mọi người, Phượng Khanh không muốn giải thích. Không nói đến năm đó ở trong hoàng cung nghe thấy lời căn dặn của hoàng đế, cho dù không có, phỏng đoán một Thái Tử tương lai có thân vệ của riêng mình cũng không phải việc gì khó.

Khôi thu hồi nụ cười không kềm chế được, nghiêm túc nói: "Bẩm điện hạ, hôm nay đã trễ , ngày mai ta sẽ triệu tập ba mươi bốn thân vệ đến."

"Ừm." Phượng Khanh gật đầu, đứng lên muốn rời đi, nói với Khôi: "Ngươi đưa bổn hoàng tử đến nơi an toàn, sau đó cẩn thận nói lại tất cả, không được giấu giếm."

"Vâng, điện hạ!"

"Nham," Khôi ra hiệu cho tiểu sa di dẫn đường lúc trước. Nham vội vàng mở cửa thiên điện, ánh mắt nhìn về phía Phượng Khanh thêm mấy phần kính nể.

Phượng Khanh cười thầm, nhưng mà cũng tốt, mình làm chủ tử mới của những người này, đầu tiên phải thu phục nhân tâm.

Khôi dẫn Phượng Khanh tới khách phòng ở hậu viện của chùa.

"Chủ tử," Khô đi vào một gian phòng cho khách bình thường, thấp giọng nói: "Ngài ở phòng này đi, thuộc hạ ở đối diện. Còn hai vị này......"

Khôi dừng một chút, nhìn về phía hai người Lục Hoàn.

"Tại hạ Vô Tâm, tùy tùng của chủ tử."

"Tiểu nữ Lục Hoàn, cũng là tùy tùng."

Khôi hành lễ lại, mỉm cười nói: "Hai vị ở hai gian phòng cho khách phía đông đi?"

Lục Hoàn và Vô Tâm đều không có dị nghị gì.

"Điện hạ," khôi quay đầu nhìn Phượng Khanh, cung kính nói: "Trời đã tối, ngài nghỉ ngơi đi, đợi lát nữa thuộc hạ sẽ đến gọi ngài dùng cơm chay."

"Ừm."

Phượng Khanh bước vào căn phòng đơn giản, ngó mật hàm trong tay.

Thủ dụ của Hoàng Thượng sao? Đáy mắt Phượng Khanh lộ ra vài phần nghiền ngẫm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro