Thương hoàn thất cung [Tiết tử + Văn án]
Tiết Tử
Thiên hạ phân phân hợp hợp,khó có được thái bình, phàm là người trong thiên hạ đều biết sự thịnh thế ngàn năm trước kia khó mà tái diễn,tùy tay lật xem lại trang sách sử " Thương Hoàn Sử Lược" có ghi:
Càn Nguyên mùa đông năm thứ ba, Đế Khanh chỉ huy Nam Hạ mất hết bốn năm năm tháng bình loạn Hồng Thừa
Bốn năm chín tháng sơ cửu,hoàng đế đăng ngôi tế trời cao,sửa quốc hiệu thành Kỷ Nguyên.
Từ đó thiên hạ nhất thống,hưng thịnh trăm năm,người đời ca tụng là Kỷ Nguyên thịnh thế
Đế Khanh tại vị sáu mươi năm,văn đức võ công khó có ai có thể sánh bằng,dân chúng ca tụng là Đế Vi Thánh, thụy hào Thánh Đế
Đế nam hậu hai, nam phi có năm người,hoặc là văn thao võ lược,hoặc là tài nghệ hơn người,cũng có khả năng gánh vác đại sự quốc gia, Liễu Phi vi Thừa tướng chi chức,Bích phi chủ quản công việc ở hình bộ,vì hoàng đế mà phân ưu. Nhân xưng đế chi nhị hậu ngũ phi _ Thương Hoàn thất Cung chính là :
Triều Phượng Cung, Đông Hậu Phượng Lam
Thiên Loan Cung, Tây Hậu Thừa Thiên Ương
Tê Hà Cung, Sương phi (Thất ) Nhiễm Sương Nhiên
Thúy Bình Cung, Thu phi Thu Bình Thiên
Mạc Sầu Cung, Thanh phi Mạc Thanh Tuyệt
Bích Nguyệt Cung, Bích phi Thừa Thiên Bích
Như Ý Cung, Liễu phi Liễu Ý;
...........
Ngàn năm nhất thịnh thế ,lại kết thêm một thiên kỳ luyến
Các vị xem qua, mà đợi ta tường tận kể lại
Văn án I
Các ngươi cho ta một mảng chân tình
Ta liền hồi đáp các ngươi,toàn tâm toàn ý che chở cho các ngươi ,cho các ngươi quyền vị tôn quý
Phàm là ai nghe qua tên các ngươi đều phải cảm thấy kính nể và ngưỡng mộ,đều là vì các ngươi...
—–Thương hoàn thất cung—–
Cùng nắm tay nhau , cười phách thiên hạ !
Văn án II
Hắn, ảnh vệ đứng đầu,kiên trì ngoan thuận, duy nhất chỉ nguyện vì một người
Hắn,phú quý nhất thiên hạ,nói cười thương kinh,thu lợi thiên hạ
Hắn,truyền nhân thần y,tài mạo vô song,ngấm ngầm chịu đựng bi thương
Hắn xinh đẹp nhất tam quốc,nhẫn nhục chịu đựng gánh vác trọng trách,rửa nhục tranh độc tôn
Hắn thân tại triều đình, tựa như minh nguyệt trong suốt lại một lòng vì dân chúng
Hắn,đứng đầu ma cung,âm tàn tà mị,cười đùa phong lưu
Hắn,thân thế kì lạ,dụng binh như thần,cuộc đời khó lường
Bọn họ, gặp gỡ hắn : khi thì lạnh lùng như hàn băng,rồi lại thỉnh thoảng ôn nhu như nước chảy
Vốn là vô tình lãnh huyết hay động tâm ? Là ma chướng hay điên cuồng?
Đáng tiếc ,có thể hay không mà theo đuổi?
Buồn cười, có thể hay không mà buông tay?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro