Chương 50
Lưu đắc thanh danh tiếu giang sơn ( thượng quyển hoàn )
Khánh Phong những năm cuối tháng tám, Thương Hoàn quốc lấy hoàng bảng chiếu cáo thiên hạ, hoàng đế Tư Thương Tuyệt Thiên tuyên bố thoái vị cho đương triều Thái tử Tư Thương Khanh kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, đại điển truyền ngôi sẽ cử hành tại đầu tháng chín
Trong ngự hoa viên tại định lý bao phủ bởi hòn giả sơn cùng tiếng nước chảy, gió mùa thu nhè nhẹ thanh lương hây hây tung bay khắp bốn bề, bên trong đình lý thấp thoáng hiện lên bong người
Ba! Một quân cờ đen chặn đường đi của cờ trắng, Tư Thương Tuyệt Thiên môi mang theo ý cười nhìn người đối diện
Liễu Tử Vấn buông tay, ánh mắt cưng chiều chìm đắm "Tuyệt Thiên, ngươi vừa lại thắng rồi."
Tư Thương Tuyệt Thiên sắc mặt tuy là tái nhợt, cũng không khống chế lộ ra sự vui vẻ. Liếc mắt Liễu Tử Vấn nói: "Sư huynh, ngươi thói quen thật không hảo, luôn nhường ta sẽ làm cho kỳ nghệ của ta càng ngày càng kém."
"Có cái gì quan hệ?" Liễu Tử Vấn ôn hòa cười "Dù sao cũng chỉ có ta cùng ngươi đánh cờ," Ánh mắt chuyển tới trên người Tư Thương Khanh im lặng ngồi nãy giờ "Không biết điện hạ kỳ nghệ như thế nào?"
Liễu Tử Vấn cũng chỉ là thuận miệng tìm một đề tài để nói, mọi người đều biết rõ tính cách của Tư Thương Khanh, ngồi im chờ hắn lên tiếng trước chỉ có lãng phí khí lực
Tư Thương Khanh nâng lên mi mắt, liếc mắt sang Liễu Tử Vấn, vừa lại đem tầm mắt rơi xuống hướng bàn cờ có chút suy tư, liền thân thủ nhẹ nhàng kẹp lấy một viên cờ trắng
Lạc tử hữu thanh ( 'chờ cơ hội lộ ra điểm yếu rồi lập tức phá vỡ thế cờ')
Ván cờ vốn đi vào tuyệt lộ lại vì một quân cờ mà hoàn toàn thay đổi
Hoàng đế cùng Liễu Tử Vấn cũng ngẩn người, không nghĩ tới Tư Thương Khanh kỳ nghệ như vậy siêu phàm
Tư Thương Khanh đứng dậy, thản nhiên mà nói: "Thế sự như dịch kỳ biến hoá kỳ lạ, ngồi chờ thời cơ." Liền thẳng rời đi.
Thân ảnh phấp phới lụa trắng dần mất dạng, Liễu Tử Vấn bật cười cúi đầu, ánh mắt sâu thẳm mà dừng ở thế cục đại biến trên ván cờ: "Tuyệt Thiên, xem ra chúng ta thật sự là già rồi. Bản thân ta đã quên, Thái tử vốn là Bồng Lai các chủ truyền nhân, cái này kỳ dịch sao có thể làm khó được hắn."
Hoàng đế cũng thở dài "Nguyên bổn còn muốn nói với hắn một việc sau khi lên ngôi ..."
"Khanh nhi tâm tư nhanh nhẹn, thoáng cái nhân tiện đoán trúng ý nghĩ của chúng ta " Hoàng đế buồn cười mà lắc đầu.
Thân thể của hắn chậm rãi chuyển biến tốt đẹp , hôm nay Tư Thương Khanh xử lý chuyên triều chính ổn thỏa luôn khiến cho hắn an tâm, cũng không còn lưu luyến gì tới ngôi cửu ngũ, nên hạ chỉ thoái vị. Chỉ là dù sao giao phó giang sơn cho một người cũng có điều cần vướng bận, hôm nay hắn cùng Liễu Tử Vấn muốn lợi dụng kỳ danh để ngầm nói cho hắn biết một đạo lý_ Làm hoàng đế không chỉ là quản lý tốt một quốc gia mà phải thống nhất thiên hạ
Mấy năm nay biên cương vốn là càng ngày càng bất ổn định ...
Vậy mà, Tư Thương Khanh đồng dạng lấy kỳ danh nói cho bọn họ hiểu tâm tư
Ngồi chờ sao?
Giống như lão tăng ngồi thiền âm thầm bỏ ngoài tai thế tục, không tranh giành ganh đua nhưng lại đồng thời từng bước từng bước một 'chờ cơ hội lộ ra điểm yếu rồi lập tức phá vỡ thế cờ'.
Hoàng đế thở dài nói: "Đứa bé này, tâm tư quá sâu, không một chút nào giống ta." Hắn tàn nhẫn cùng tâm cơ đều là do từ nhỏ trưởng thành ở đế vương gia huynh đệ tương tàn mà sống,nhưng Tư Thương Khanh từ nhỏ đã thoát li thế tục, tuy là được Phượng Vô Phi dạy dỗ nhưng cũng khó mà có được tâm cơ như thế
Cũng may mắn, Tư Thương Khanh vốn là con hắn.
Liễu Tử Vấn cười nói: "Thái tử tương lai là thiên tử của một đại quốc,có tâm cơ như vậy mới tốt, sẽ không bị người khác đùa bỡn."
Tư Thương Tuyệt Thiên gật đầu "Như thế thì ta cũng an tâm bảo dưỡng tuổi thọ rồi." Có chút buông xuống mâu mắt, thanh âm trầm thấp "Sư huynh, ngươi sao vậy?"
Nghe được câu hỏi, Liễu Tử Vấn nhưng lại tâm lý thấu triệt, hắn ngữ khí nhu hòa nói "Không phải đã sớm hẹn sao, vô luận là xem tinh tú hay ngắm trăng, pha trà luận thơ, Tuyệt Thiên muốn làm gì thì sư huynh sẽ phụng bồi."
"Vậy còn... " Tư Thương Tuyệt Thiên thần sắc nghiêm túc dừng ở hai tròng mắt của đối phương "Liễu ý, hắn..."
"Hắn rõ ràng " Liễu Tử Vấn ha hả cười nhẹ "Chúng ta tuy là phụ tử, nhưng chúng ta luôn luôn không can thiệp sự tình lẫn nhau, hắn tuyệt đối tôn trọng bất kì lựa chọn gì của ta."
"Đúng vậy sao?" Tư Thương Tuyệt Thiên thì thào mà nói nhỏ, đây là từ khi hắn lành bệnh tới nay, lần đầu tiên chính thức cùng Liễu Tử Vấn thảo luận vấn đề một cách rõ ràng, hôm nay...
Mộng đẹp khi còn trẻ đã không trọn vẹn, nhưng còn mai bọn họ còn nhiều thời gian, bọn họ sẽ cùng nhau kiến tạo nên tương lai
Trên mặt nổi lên nụ cười nhợt nhạt mà yếu ớt, Tư Thương Tuyệt Thiên đứng dậy, phảng phất trở lại thời thanh xuân khom người thở dà, "Tuyệt Thiên nhân tiện nhờ sư huynh chiếu cố hơn rồi..."
Lưu luyến nói nhỏ, lại như con gió chợt thổi tới thổi đi phương xa, thật lâu mà không tiêu tan.
Bầu trời xanh thẳm, sau hơn hai mươi năm sáng rỡ, như trước ấm áp.
Trên triều điện quan viên lễ bộ nhất nhất báo cáo lại những việc cần an bài trong lễ nhường ngôi
"Điện hạ " Lễ bộ Thượng thư nói "Hồng Thừa quốc lần này phái Tam hoàng tử đi sứ nước ta, đặc biệt tới tham gia đại điển đăng cơ của ngài, quan viên đi theo đều đã an bài ở dịch quán, Nghiêm Vũ quốc thì phái tới bào đệ của hoàng đế là Đức Vân Vương tham gia, ba ngày nữa sẽ tới."
" Ân~ " Tư Thương Khanh thản nhiên mà ứng đáp "Lần này Bổn cung đăng cơ đại điển, ngươi tự nhiên cẩn thận, chớ để mất đi lễ tiết cùng uy nghiêm của hoàng gia ta. Vô sự bãi triều đi!"
Hồng Thừa quốc cùng Nghiêm Vũ quốc phái người đi sứ sao? Tư Thương Khanh mỉm cười mà nhìn thư mật trong tay...
◇ Thương ◇ Hoàn ◇ Thất ◇ Cung ◇
Đông cung, ngọn đèn dầu sáng chói
Tư Thương Khanh đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn lên huyền nguyệt ở phía tây, cả người càng tỏa ra khí thế lạnh lùng
Phượng Lam nhẹ đi đến phía sau lưng hắn, có chút khó hiểu nói "Chủ tử, này vài vãn, nhĩ hảo như có tâm sự gì..." Hơn mười ngày đến, Tư Thương Khanh thường xuyên ngủ rất vãn, một bộ như nghĩ tới cái gì địa ánh mắt.
Quay lại thân, Tư Thương Khanh không có mở miệng, chỉ là nhẹ nhàng mà đem Phượng Lam lãm tại trong ngực của hắn.
Ngoài cửa sổ, bóng cây chập chờn.
Tư Thương Khanh đột nhiên ôm Phượng Lam cấp tốc mà bay đi ra ngoài, tại giữa không trung xoay tròn vài vòng mà rơi vào trên thân cây .
Đêm rất tĩnh lặng, nhất là Đông cung, bởi vì Tư Thương Khanh không thích tiếng động hồ nháo, người hầu càng lại rất thưa thớt.
Thị vệ tuần tra, vừa mới đi xa.
Đứng vững vàng, Tư Thương Khanh buông ra Phượng Lam, không vội không chậm dặn dò tiếng xé gió "Cẩn thận." Dư âm chưa vơi, hai người liền hướng phía trái ngược bay đi, đặt chân trên nhánh cây....
Mông lung cảnh đêm, một đạo thân ảnh màu trắng lập loè, chợt xa chợt gần.
Tư Thương Khanh toàn thân cảnh giới, cước bộ bay nhanh điểm trên tường ngói màu xanh của hoàng cung, một thân ảnh hắc y hòa cùng màn đêm thành một thể
Phượng Lam đứng ở trong đình viện, ngửa đầu nhìn trên nóc nhà, hắc bạch thân ảnh lần lượt thay đổi, ngươi tới ta đi, kẻ khác chiêu thức cùng ánh mắt hỗn loạn đều là mang theo sát khí sắc bén.
Đó là Tư Thương Khanh, cũng là dùng tới mười thành võ công. Phượng Lam kinh hãi liền nhanh chống mà phi thân lên nóc nhà —— trên thế giới này ngươi có thể làm cho Tư Thương Khanh sử xuất toàn bộ công lực vốn là ít lại càng ít, chính là ngay cả Thất Sương Nhiên cũng không đến nổi đểTư Thương Khanh như vậy dùng toàn lực ứng phó
Đến tột cùng là ai?
Không kịp suy nghĩ sâu xa, Phượng Lam tàn nhẫn mạnh tay từ sau lưng người nọ tập kích: hắn là ảnh vệ, đối đãi địch nhân, chỉ nói tốc chiến tốc thắng, mà không cần có hay không đánh lén.
Nhưng, người nọ võ công lợi hại như thế, tất nhiên là kịp thời mà né tránh qua
Bất quá, Phượng Lam gia nhập cuộc chiến làm cho người nọ rõ ràng mà rơi xuống thế hạ phon, Tư Thương Khanh biết rõ, người này tại mới vừa rồi cùng chính mình quyết đấu một lúc đã hao tổn không ít thể lực, đã khó có thể miễn cưỡng duy trì.
Tư Thương Khanh thân thể mạnh mẽ nhằm phía bóng trắng ần hiện, cổ tay chuyển động, phân quyền tung chưởng, Lưu Hoa kiếm pháp lưu khí xuyên qua thân thể, nguyên bản bong người vô tung đột nhiên hiện ra. Hé ra khuôn mặt bất ngờ kích động như ác quỷ tháng bảy mà khêu lên mi mắt, khiến cho Tư Thương Khanh cũng có chút kinh hãi
"Đoạn Tình?" Phượng Lam kinh hô lên tiếng.
Người nọ trong nháy mắt từ nóc nhà rơi xuống. Tư Thương Khanh đuổi theo, liền phát hiện người nọ đã bỏ chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Phượng Lam đi theo phía sauTư Thương Khanh, kinh dị phi thường "Chủ tử, vốn là Đoạn Tình thần công!"
"Ân!."
"Đoạn Tình lão nhân sớm đã qua đời, hôm nay trên đời này như thế nào còn có người luyện Đoạn Tình ?" Phượng Lam cau mày khó hiểu "Tự hủy thân thể luyện võ công ác độc như vậy, như thế nào còn có người đi học?"
Tư Thương Khanh ánh mắt nghiêm nghị, nhìn thích khách biến mất. Đoạn Tình ác độc, cũng sẽ có người đi học. Người luyện võ lòng tham vô hạn, để có được võ công thượng thừa có cái gì ,à làm không ra? Cái này không trọng yếu, quan trọng là người nọ như thế nào tu luyện đưôc Đoạn Tình thần công!
"Chủ tử, mấy ngày này trong hoàng cung hay là nên tăng cường điểm cảnh giới đi!"
"Ngươi an bài " Tư Thương Khanh xoay người hướng tẩm cung đi đến, hôm nay hoàng cung hơn phân nửa thị vệ đều là trải qua dưới tay hắn theo tiêu chuần của ảnh vệ mà huấn luyện, công phu đều là không kém, nhưng so với Đoạn Tình thần công tất nhiên là không cách nào có thể sánh bằng
Bất quá...
Mới vừa rồi người nọ khuôn mặt thối rữa, tỏ vẻ công lực của hắn đã mất, trong thời gian thời gian gần đây, sợ là khó khăn để khôi phục.
Tư Thương Khanh ánh mắt lạnh như băng. Nghiêm Vũ quốc sao? Có lẽ Hồng Thừa cũng sẽ nhờ người trợ giúp đi! Hắn vốn không có tranh phách chi tâm, nhưng hắn cũng không phải là người ngồi chờ chết, nếu là...
Bọn hắn dám có dã tâm xâm phạm Thương Hoàn, liền là ngày bọn hắn diệt vong !
Đầu tháng chín, trời trong nắng ấm.
Tựa như hơn hai năm trước giống nhau, trong triều đủ loại quan lại phân biệt đứng ở hai bên bậc thang trên đỉnh Thiên Thai, trang nghiêm và trang trọng, vốn là hoàng đế, Tư Thương Tuyệt Thiên thân vận hắc long bào bước lên đài tế thiên
Tư Thương Khanh thân mình một mạt long bào màu vàng nắm tay Phượng Lam y phục màu hồng lien, từng bước từng bước hướng lên đài cao
Đủ loại quan lại đứng đầu, hai bên hắn sứ giả đi sứ. Tư Thương Khanh nhìn không chớp mắt, trên người bọn họ trước mặt lướt qua, kia tiểu vương gia của Nghiêm Vũ quốc, sắc mặt thật cổ quái, gắt gao mà nhìn chằm chằm Tư Thương Khanh, mà phía bên phải Hồng Thừa quốc sứ giả Tam hoàng tử Thừa Thiên Dật một bộ dáng tao nhã lịch, thần sắc kính cẩn.
Đứng ở trước mặt Tư Thương Tuyệt Thiên, Tư Thương Khanh cùng Phượng Lam quỳ gối xuống ở trước mặt của hắn, có chút cúi đầu.
Không có bất cứ gì đột phá xãy ra, đại điển tiến hành nhường ngôi cho Tư Thương Khanh diễn ra vô cùng thuận lợi mà tiến hành. Lúc hoàng đế mang lưu miện có mười hai sợi châu ngọc đội lên cho Tư Thương Khanh toàn trường Thương Hoàn quốc dân toàn bộ đều là quỳ xuống đất mà dập đầu
"Hoàng của ta, thịnh thế vĩnh viễn. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"
Tư Thương Khanh thản nhiên mà nhìn quét toàn trường, thanh âm trầm thấp mà xuyên thấu "Bình thân!"
Ánh mắt nhẹ nhàng đảo qua ghế sứ giả Hồng Thừa quốc, Thừa Thiên Dật đối với Tư Thương Khanh có chút điểm hạ đầu, cười đến ý vị thâm trường...
Khánh Phong những năm cuối tháng chín,Tư Thương Khanh mười tám tuổi đăng cơ Thương Hoàn quốc tâni hoàng đế, sửa quốc hiệu vi Càn Nguyên. Từ đó, Thương Hoàn quốc lịch sử xốc lên một trang sử mới, thiên hạ thế cục cũng từ nay về sau đại biến, không lâu sau Thương Hoàn quốc cùng Nghiêm Vũ quốc chiến tranh bắt đầu.
《 Thương Hoàn sử lược 》 chi "Tranh phách thiên hạ thiên "viết:
Càn Nguyên nguyên niên hạ, Nghiêm Vũ xuất binh xâm chiếm Thương Hoàn quốc những nơi trọng yếu
Đế Khanh phong An Bình tướng quân vi Chinh Tây đại nguyên soái, trong vòng ba tháng thu phục lại những vùng đất bị chiếm
Nguyên niên tháng mười một, Hoàng đế ngự giá thân chinh, chỉ huy Tây Nam
Tháng năm, san bằng tám trọng trấn ở Nghiêm Vũ
Tháng sáu, cùng Hồng Thừa xưng bá thiên hạ, thệ ước kết liên minh
Tháng tám, hôn ước lien bang phong Hồng Thừa thập nhị hoàng tử Thừa Thiên Ương vi Tây cung Hoàng hậu.
Từ đó, thiên hạ tạm được yên ổn hai năm.
— — — —§ Quyển thượng: Thùy chủ trầm phù chi Hồng Liên Thái tử §— — — —
p/s: Hoàn quyển thượng rồi * tung bong* * bắn pháo* * cười ngu* ta dù biết chặn đường còn rất dài nhưng ta và Hàn Y mụi sẽ cố gắng * ha hả cao hứng* * liếc xéo* hi vọng năm mới có ai đó đừng để ta phải đòi hàng hoài
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro