Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 47

Điền điền hà diệp lạc hoa khán ( hạ )

"Chủ tử! " Phượng Lam ngẩng đầu, ở giữa trời quang sáng rỡ chói vào trong mắt có chút đau "Ngươi,.. đi đường cẩn thận."

Hôm qua mới gặp lại, nay lại chia lìa. Nhưng lúc này không phải thời gian để thương cảm, Hoàng đế thân thể đã muốn không thể tiếp tục chịu đựng, Phượng Lam cười cười "Chủ tử, trong cung cùng triều đình ngươi không cần lo lắng."

"Ân, chính ngươi cũng bảo trọng." Dặn dò xong, Tư Thương Khanh liền ôm sát Thiên Bích trong lòng, một tay bứt lên dây cương mà phóng đi.

Bóng trắng như điện lôi mất hút, Phượng Lam lặng im nhìn người đã đi xa dần,buông tiếng thở dài.

Bên cạnh đưa tiễn, còn có hai người Thu Bình Thiên cùng Liễu Ý, Phượng Lam đối với bọn họ ảm đạm cười "Chủ tử đã đi, chúng ta liền hồi cung thương lượng một chút sự tình trong triều gần đây đi!"

Yên lặng gật đầu, Liễu Ý cùng Thu Bình Thiên đều là vẻ mặt nghiêm nghị, xoay người hướng hoàng cung đi đến.

"Nếu là không khoẻ, nên nói."

Bỗng nhiên nghe được câu này, Thiên Bích sửng sốt, liền âm thầm cảm thấy khó xử "Điện hạ không cần băn khoăn ta, ta có thể chịu đựng."

Ngựa chạy quá nhanh, Thiên Bích tựa vào trong lòng Tư Thương Khanh, gắt gao tựa vào đối phương, chỉ cảm thấy bên tai vù vù tiếng gió, thiên địa đều cấp tốc lui về phía sau. Cái gì cũng không cảm giác được, chỉ có cảm thấy lòng ngực ấm áp cùng phía sau mùi thơm nhợt nhạt. Tuy rằng trong cơ thể cảm giác rất khó chịu, nhưng...

Thiên Bích nhắm mắt lại, cảm giác phóng ngựa rong ruổi như vậy, bao nhiêu lâu không thể trãi nghiệm qua rồi?

Có chút hoài niệm, có chút ưu thương.

Nhớ rõ khi còn trẻ hăng hái, y cũng từng đua ngựa dã ngoại. Khi đó, Thiên Ương cước bộ chạy theo phía sau cũng đòi cưởi ngựa. Bất đắc dĩ không thể làm gì hơn là chiều theo y,cẩn thận che chở đệ đệ ngồi lên ngựa, sau đó lại đột nhiên vung lên roi ngựa muốn dọa Thiên Ương nhảy dựng, cũng không giống như tiểu hài tử trong gia đình tầm thường thích khóc, đệ đệ lại còn ha ha cười, sau đó yêu cầu y nhanh hơn.

Thiên Bích chứa đựng một tia cười, lẩm bẩm nói: "Mau nữa..."

Lại bị tư thương khanh nghe được, tuy có khó hiểu, trong lòng nhiều ít còn có chút băn khoăn thân thể suy yếu của người này, hiện giờ liền yên lòng.

Quả nhiên như như lời Thiên Ương nói, hắn chỉ cảm thấy cả người làm như phi thiên

"Khụ khụ..."

Đột nhiên nghe được tiếng ho khan của Thiên Bích, Tư Thương Khanh tức khắc dừng mã, cúi đầu xem xét.

Đã thấy Thiên Bích sắc mặt trắng bệch, cả người đều lạnh. Tư Thương Khanh ánh mắt bất ngờ, đem đối phương xoay ngang ôm lấy, nhảy xuống thân ngựa, tùy ý ngồi vào bên trên cỏ.

Tư Thương Khanh ngồi xong nhượng Thiên Bích nằm vào trong ngực, lấy ra bình dược đã sớm chuẩn bị tốt, uy y uống thuốc. Theo sau, liền một tay để ở sau lưng của y, chậm rãi vận công.

"Điện hạ" Thiên Bích hơi hơi nghiêng đầu "Thiên Bích lại liên luỵ ngươi..."

Y như thế nào đã quên, thân thể của chính mình chịu không được một chút sức ép bốc đồng, tình trạng lại thất thường, đó là khổ chính mình cũng mệt mỏi người khác.

"Không có " Tư Thương Khanh thanh âm hờ hững "Là ta sơ sẩy." Còn nói thêm: "Nghỉ ngơi một hồi tiếp tục chạy đi."

Thiên Bích giật mình, trong cơ thể mơ hồ có một cỗ dòng nước ấm áp khuếch tán tới toàn thân, cảm giác ấm áp như vậy...

Ra roi thúc ngựa, Tư Thương Khanh hai người không đến mười ngày đã tìm đến dưới chân núi Tuyết Sơn.

Nghĩ chân tại thạch ốc nơi lần trước cùng Phượng Lam ngủ lại mấy hôm, Thiên Bích rốt cục đem mật xà cùng túi phấn thủ xong.

Trước khi rời đi, hắn có chút không muốn quay đầu lại nhìn nhìn thanh ti trúc lâm ở chỗ sâu nhất trong biển phiến hoa, nơi này rất đẹp, u tĩnh mà lịch sự tao nhã, lại càng bí ẩn.

Tư Thương Khanh mắt nhìn đối phương, thản nhiên nói: "Ngươi nếu thích, ngày sau liền ngụ ở chỗ này."

Ngừng lại cước bộ, Thiên Bích kinh ngạc nhìn Tư Thương Khanh.

Tư Thương Khanh đơn giản giải thích "Ngươi không chỗ để ở, nơi đây là chỗ ẩn thân tốt nhất." Lại nhìn nhìn mảnh cánh rừng xinh đẹp "Nhiều ngày qua ta đã ở nơi này bày ra trận pháp, không người nào có thể xâm nhập."

Vậy cũng coi như là thay mặt phụ hoàng trả ơn cứu trị cho y đi, sợ rằng người này cũng không có ý định muốn trở về nơi ẩn cư cũ

... Bất quá là tiện tay giúp đỡ

Thiên Bích có chút cảm động, mặc kệ đối phương là ôm loại ý nghĩ nào, nhưng luôn là hảo ý, y cười nói: "Như thế, Thiên Bích liền không khách khí."

"Ân."

Rõ ràng người nọ không có tiếp tục vì chính mình vận công khu hàn, thế nhưng y vẫn như cũ cảm thấy được trong lòng hơi nóng, trái tim đã băng giá từ lâu, giống như một lần nữa khiêu động.

Cho dù năm đó y là đại hoàng tử của Hồng Thừa quốc, nhưng cũng chỉ là quan tâm bảo hộ người khác, chưa từng được người quan tâm qua như vậy?

Người này lãnh tình, lơ đãng, lại thản nhiên quan tâm, làm cho người ta phải rơi lệ xúc động.

Thiên Bích nở nụ cười "Điện hạ, ta có thể giống như lúc trước xưng hô tên của ngươi?" Y vốn là người thẳng thắn, năm đó cùng bằng hữu cũng là gọi thẳng tên.

Tư Thương Khanh kỳ quái, vì sao những người này đều thích xoay quanh một vấn đề mạc danh kỳ diệu như vậy? tên bất quá chỉ là một cái danh hiệu, làm gì phải chấp nhất như vậy.

"Tùy ngươi."

Thiên Bích nghiêm túc nhìn Tư Thương Khanh khẽ gọi: "Khanh nhi..."

Liền như năm đó, hắn gọi đệ đệ của mình: Ương nhi.

Thiên Bích hạ xuống đôi mắt thở dài, vì sao những ngày gần đây luôn không ngừng nhớ tới quá khứ? Là vì có người thân phận giống mìn sao? Hay là do đột nhiên lại ra ngoài thế sự nên khiến hắn có chút cảm thán

Có lẽ, là bởi vì chính mình đã già đi. Thiên Bích hốt hoảng nhìn khuôn mặt trẻ trung của Tư Thương Khanh, mười tám tuổi, đúng là phong nhã hào hoa a! ( YY: ách >""<)

Trước mắt, lá xanh thoáng một cái đã qua.

Đường xuống núi, giống như lúc đến đây, Tư Thương Khanh ôm hắn cước bộ điểm nhẹ, bay nhanh xuyên qua rừng cây.

◇ Thương ◇ Hoàn ◇ Thất ◇ Cung ◇

Giống như dự kiến của Tư Thương Khanh, hai mươi ngày bọn hắn liền về tới hoàng cung, mang theo gian chí độc vật, bắt đầu tiến hành trị liệu cho hoàng đế.

Cũng không nghĩ ngơi Thiên Bích bắt đầu điều chế dược thang nhượng hoàng đế ngâm mình trong nước dược thẳng đến khi bức ra toàn bộ sâu độc, Tuyệt tâm cổ liền xem như khu trừ.

Này nhất cử nhất động đều cực kỳ mạo hiểm, không nói đến thân thể hoàng đế hiện giờ suy yếu không biết có thể chịu qua độc canh xâm thể hay không, cho dù là bức ra sâu độc cũng phải đúng lúc cứu giúp, nếu không độc của Tiêu hồn hoa cùng Thanh ti xà sẽ rất nhanh khuếch trương kéo dài toàn thân, cuối cùng là độc phátvong thân.

Trong ngự thư phòng, hoàng đế khó có được vẻ mặt nghiêm nghị, sắc mặt ngưng trọng nhìn Tư Thương Khanh hồi lâu mới mở miệng "Khanh nhi, lần này ta cũng không biết có qua được hai không, ngày sau Thương Hoàn quốc liền giao cho ngươi..."

Nói xong, xuất ra ngọc tỷ phóng tới trước mặt Tư Thương Khanh, hoàng đế hơi sầu não "Hiện giờ, cũng là thời điểm đem những thứ này giao cho ngươi."

Tư Thương Khanh không có nhận lấy, hắn hờ hững nói: "Chờ ngươi bệnh hảo, tiếp tục căn cứ lễ nghi đem ngọc tỷ tận tay giao cho ta đi!"

Cười khổ, Tư Thương Tuyệt Thiên bất đắc dĩ than nhẹ "Khanh nhi, ta cần gì phải lừa mình dối người ! Hiện giờ ta còn không chịu được nỗi khổ do Tuyệt tâm cổ gây ra, thôi thì được ăn cả ngã về không vậy!"

Hắn thì thào tự nói "Ta cũng muốn có thể khỏe mạnh chứng kiến ngươi lên làm hoàng đế a!"

Nghe vậy, Tư Thương Khanh khẽ nhíu mày, đang định mở miệng, bên ngoài truyền đến một trận tiếng động lớn xôn xao, chỉ nghe thấy thanh âm khó xuử của thị vệ của truyền đến "Thừa tướng, hoàng thượng phân phó, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rầy..."

"Tư Thương Tuyệt Thiên !" Thanh âm có chút cuồng loạn xuyên thấu màng tai, hoàng đế ngu ngơ, cúi đầu buông tiếng thở dài "Hắn... Làm sao lại tới?"

Tư Thương Khanh mở ra cửa ngự thư phòng, thản nhiên nhìn nam nhân ở trước mắt, có chút tang thương trên mặt, không còn nữa dĩ vãng ổn trọng cùng tao nhã, hôm nay là bi phẫn cùng lo lắng.

Như cơn gió lốc xông vào ngự thư phòng, Liễu Tử Vấn thần tình bi sắc, ngón tay chỉ lên hoàng đế, hơi hơi run rẩy lên "Ngươi... Làm sao ngươi ... có thể..."

Nếu không phải mấy ngày nay hắn thấy Liễu Ý thần sắc ngưng trọng, truy vấn hỏi tới, hắn cũng không biết hoàng đế đã xảy ra đại sự như thế. Hắn luôn luôn biết, thân thể người này năm đó bởi vì Tần gia làm hại mà trở nên rất kém cỏi, lại không biết...

"Sư huynh " Hoàng đế trấn định lại, sắc mặt hờ hững vô hỉ vô ưu "Làm sao ngươi bỗng nhiên tới đây..."

"Ta không thể tới sao?" Liễu Tử Vấn cắt đứt lời của hắn, trong mắt là bi thương cùng tuyệt vọng "Tư Thương Tuyệt Thiên ngươi đến tột cùng xem sư huynh ta trở thành cái gì? Chuyện như vậy, ngươi lại dấu diếm ta lâu như thế, năm đó cũng là..."

"Ngươi cho là ngươi tự chủ trương, chính là tốt với ta sao?" Liễu Tử Vấn tập tễnh đi đến trước mặt hoàng đế, hai tay chống ở hai bên, trên cao nhìn xuống theo dõi hắn "Ngươi cho là.... ta sẽ cảm tạ ngươi sao?"

"Sư huynh " Hoàng đế thản nhiên cười cười, buông thỏng đôi mắt, làm cho người ta thấy không rõ ánh mắt của hắn, chỉ nghe đến thanh âm mờ ảo: "Cả đời này, là ta phụ ngươi..."

"Đúng a, là ngươi phụ ta!" Liễu Tử Vấn ngửa mặt lên trời cười to "Để cho ta hận ngươi, oán ngươi, đến khi nhìn lại ngươi, lại chỉ nhìn thấy một tòa mồ mã sao!"

"Tư Thương Tuyệt Thiên ngươi hảo ngoan độc..."

Rõ ràng gặp nạn lại không muốn hắn hỗ trợ, rõ ràng trong lòng có nỗi khổ lại tùy ý hắn hiểu lầm, rõ ràng có thể lợi dụng thế lực của hắn để đối phó Tần gia, lại gắt gao không chịu xin giúp đỡ.

Hiện giờ, sinh tử một đường, cũng không nguyện đối với chính mình nói một tiếng.

Nếu không phải Liễu Ý theo Tư Thương Khanh nên biết rõ ràng tình trạng của hoàng đế, hắn có phải hay không liền luôn luôn bị người này lừa gạt, sau đó chờ đợi người này tiêu thất, hắn mới giật mình tỉnh mộng.

Hoàng đế rốt cục không thể giữ vững bình tĩnh, hắn chậm rãi ngẩng đầu, bi thương nhìn lại Liễu Tử Vấn trong mắt là bi thống "Ta có thể làm như thế nào? Vì ngôi vị hoàng đế, bức ngươi ra đi, sau đó chính mình gặp nạn, tiếp tục mặt dày quay đầu lại hướng ngươi xin giúp đỡ..."

Hắn không thể cấp người này cái gì, ít nhất có thể cam đoan không đi lợi dụng y, ít nhất có thể giữ gìn đoạn quá khứ tốt đẹp kia.

Liễu Tử Vấn lắc lắc đầu, ngữ khí đau kịch liệt "Vì sao,ngươi luôn như vậy đoạn tuyệt?" Năm đó mặc hắn hiểu lầm, tâm cao khí ngạo dưới sự giận dữ của mìmh, liền đi xa tha hương, lại cưới vợ sinh con, cho đến khi phát hiện ra, sai lầm lớn đã đúc thành.

Vốn cho là, hắn quay về có thể thay người này chia sẻ một ít, lại phát hiện mình bị phiết ở một bên.

Hắn luôn luôn biết người này thân thể không tốt, âm thầm luôn theo nơi Khâu lão hỏi một ít tình huống, lại không nghĩ tới Khâu lão cũng thay người này che giấu tìnhhình thực tế...

Chuyện này làm sao chịu nổi!

Ngay tại thời điểm hai người giằng co, thanh âm của Tư Thương Khanh đột nhiên chen vào, hắn một mực thờ ơ nhìn, xác định Liễu Tử Vấn cũng là thật tâm quan tâm hoàng đế đi!

Hắn đối Liễu Tử Vấn nói: "Thừa tướng, ngươi đi về trước." Phiết đầu nhìn về phía hoàng đế "Tuyệt tâm cổ trong cơ thể phụ hoàng, có thể bỏ!"

Liễu Tử Vấn thảm đạm cười, Liễu Ý đem nguy hiểm bên trong sự tình lần này đều nói cho hắn, cho nên mấy ngày nay hắn cảm thấy mấy người đều là một bộ bộ dạng u sầu.

Tư Thương Khanh yên lặng nhìn Liễu Tử Vấn "Bổn cung cam đoan với ngươi, phụ hoàng không có việc gì." Tư Thương Tuyệt Thiên là một đời đế vương, hắn có thể khống chế Tần gia, phát triển ra thế lực của mình, lại càng chịu hơn mười năm nỗi khổ của Tuyệt tâm cổ, Tư Thương Khanh tin tưởng ý chí của hắn cũng đủ cố chấp, cố chấp đến có thể chịu qua độc thang chi liệu.

Liễu Tử Vấn ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Tư Thương Khanh, thật lâu không nói gì.

p/s: Ngược ah~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~ ta lại có nagỳ edit ngược văn~~~~~~~ * đạp đầu vô gối* * xỉ vả lung tung*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy