Chương 46
Điền điền hà diệp lạc hoa khán ( thượng )
Ngọc lan độc trữ linh phong ngữ, lộng vũ không đẳng cựu nhân thanh;
Hốt văn khách quy kinh lạc kiếm, đẳng nhàn khước khán tương tư tình.
Đám mây phía tây tỏa ra sắc hồng yêu dị ra sức cắn nuốt mặt trời sắp lặn, ở một nơi không có người lưu ý, một đạo xe ngựa lao nhanh qua phố xá sầm uất, triếp triếp chạy nhanh hướng hoàng cung.
"Người nào?" Trước cửa cung, thị vệ ngăn chặn xe ngựa, đã thấy Tư Thương Khanh đi từ bên trong xe ra.
Việc Tư Thương Khanh gần đây lấy danh nghĩa cải trang vi hành Nam Giang xem đại đê, nên trong triều không ai biết tình hình thực tế là ra sao.
Bọn thị vệ bật người hành lễ nhường đường, cũng không có người dám thăm dò bên trong xe đến tột cùng có cái gì.
Còn chưa tới Đông cung, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, Tư Thương Khanh liền nghe được phía trước truyền đến một trận âm thanh xao động quen thuộc: "Chủ tử..."
Giật mình, Tư Thương Khanh tức khắc xuống xe, chỉ thấy Phượng Lam gần hai tháng không gặp vẻ mặt vui sướng nhìn mình, có lẽ do hắn vận cung phục đỏ thẫm nên phản chiếu ánh sang lên mặt hắn càng them hồng .
"Lam! " Tư Thương Khanh nhẹ giọng gọi, thanh âm lãnh đạm mơ hồ có chút phập phồng.
Không muốn biểu hiện quá mức như những nhi nữ tình trường, tuy nhiên lại không thể đè nén đáy lòng cảm giác chân thật mà mãnh liệt. Phượng Lam chạy hai bước, liền quăng vào trong lòng Tư Thương Khanh, cúi đầu ngửi mùi thơm quen thuộc của người này, hai tháng tưởng niệm thật sự khó khăn
Hắn lại thì thào gọi "Chủ tử..."
Từ khi quen biết, bọn hắn chưa bao giờ tách ra lâu như thế. Vậy mới biết, yêu say đắm đúng là khắc cốt ghi tâm, như là dung nhập cốt tuỷ. Khi lơ đãng, xoay người một cái hay nói cái gì thì liền tưởng niệm đến người nọ.
"Ân." Tư Thương Khanh mâu sắc dịu dàng, đưa tay đem Phượng Lam chặn ngang ôm lấy, liền trở mình lên xe ngựa. Bỗng nhiên nhìn thấy Phượng Lam, trong tim của hắn cũng có được cảm xúc thản nhiên dao động, kia được gọi là cảm giác vui mừng đi.
Người bên trong xe, đã như đã là thói quen, nhìn không chớp mắt, khóe miệng chứa đựng ý cười như có như không, cúi đầu đùa bỡn lên bàn tính của mình, còn một người khác, lại vô pháp ngăn chặn vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt của mình.
Thiên Bích mơ hồ đoán ra, nam tử được Tư Thương Khanh ôm vào trong ngực, đích thị là Thái tử phi được mọi người nói đến đi. Y tuy nhiều năm chưa tiếp xúc nhân thế nhưng trên đường đi về kinh thành luôn nghe mọi người trong quán trà nói chuyện với nhau, đều là chuyện mấy tháng trước thái tử đại hôn, hành động kinh thiên như vậy, ngay cả y cũng không khỏi nén được vài phần tán thưởng cùng tò mò.
Tư Thương Khanh...
Thiên Bích lại nghiêm túc đánh giá người thanh niên thoải mái ôm một nam nhân, người này, rõ ràng lãnh đạm như băng, bình thường không nói chuyện cùng người khác nhưng hiện giờ...
Y có thể rõ ràng cảm giác ra, người này thần sắc không chút biểu tình nhưng có thể nhận ra là vui mừng cùng ôn nhu.
Như vậy ôn nhu nhợt nhạt tràn ngập cả trong không gian, ngay cả y là người đứng xem đều rành mạch cảm nhận được.
Có lẽ là do Thiên Bích đánh giá quá mức trực tiếp nên Phượng Lam hậu tri hậu giác phát hiện bên trong xe còn có người bên ngoài tồn tại, không khỏi sinh ra vài tia thẹn thùng. Vừa rồi hắn đang luyện võ, lại nghe được có người truyền đến tin tức nói Tư Thương Khanh hồi cung, hắn liền không nghĩ ngợi gì chạy lại đây đón y, nhất thời kích động lại trước mọi người làm ra cử chỉ lớn mật như thế...
Hắn hơi hơi né tránh Tư Thương Khanh hôn môi, chật vật mở miệng: "Chủ tử, nói vậy vị này chính là thần y..."
Đột nhiên im lặng, Phượng Lam kinh hãi nhìn nam tử trước mắt, như thế nào cũng vô pháp tưởng tượng được thế gian này lại có nam nhân xinh đẹp như thế! Là thật, y thật sự xinh đẹp, mà không phải giống như Tư Thương Khanh lạnh lung anh tuấn
Rất nhanh liền khôi phục lại tâm trạng, Phượng Lam trên mặt có chút ngượng ngùng.
"Ân." Tư Thương Khanh thản nhiên ứng thanh âm, đầu cũng không ngẩng lên
Thiên Bích cũng kịp phản ứng, thu hồi ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, đối với Phượng Lam lễ phép cười tự giới thiệu "Thừa Thiên Bích tham kiến Thái tử phi, lần này tiến đến là vì hoàng thượng chữa bệnh." Dù sao Tư Thương Khanh cũng đã biết thân phận của hắn, hắn cũng nên dùng tên thật.
Xảo diệu che dấu kinh ngạc trong lòng, Phượng Lam cười cười "Thần y gọi thẳng tên Phượng Lam là được rồi, lần này phiền toái thần y." Coi như đại hôn đã gần nửa năm, hắn cũng không quen bị người kêu Thái tử phi.
"Phượng công tử quá khen " Thiên Bích khiêm tốn "Thiên Bích chỉ là thầy thuốc bình thường mà thôi, làm sao dám tự xưng hô là thần y."
Hai người đều là bao hàm khiêm nhượng, nói hai câu liền trầm mặc lại.
Không khí, có chút quái dị...
Bị tư Tư Thương Khanh gắt gao ôm tại trong ngực, Phượng Lam chính là muốn tránh thoát cũng tránh không được, nhất thời sắc mặt càng đỏ lên, không cần phải nói ra vài phần không được tự nhiên tùy ý để Tư Thương Khanh vuốt ve tóc và gương mặt của hắn
Cũng may không bao lâu, xe ngựa liền đi tới Đông cung.
Phượng lam khẩn cấp rời đi cái ôm ấp của Tư Thương Khanh, nhảy xuống xe ngựa đi ở phía trước, đối với Thiên Bích nói: " Bích công tử, chỗ ở của ngươi ta đã phái người chuẩn bị tốt, ngươi đi theo ta."
Tư Thương Khanh chậm rãi hướng thư phòng đi tới, bên cạnh Thu Bình Thiên cười đến giảo hoạt "Khanh đệ, xem ngươi rất càn rở, Thái tử phi sợ tới mức không dám nhìn người!"
Tư Tư Thương Khanh kỳ quái liếc mắt đối phương "Càn rở làm sao?"
Thu Bình Thiên ôn nhu nhìn hắn nói : "Trước nơi đông người, ôm một người nam nhân ôm ấp hôn nhẹ, còn không càn rở sao?"
Tư Thương Khanh hờ hững trở đáp "vậy thì sao?" Hắn làm việc, chỉ luôn làm theo tâm ý của mình, cần gì phải băn khoăn ánh mắt của người khác.
Ngẩn người, Thu Bình Thiên bật cười lắc lắc đầu "Ta có Khanh đệ quả cảm như vậy thật rất tốt!" Nói xong, liền lộ ra một bộ biểu tình như có suy nghĩ gì, ánh mắt thâm trầm dừng ở trên người Tư Thương Khanh
Tư Thương Khanh không nói gì thêm, chính là cảm giác được tầm mắt đối phương, đáy lòng hơi có chút nghi hoặc: cũng không biết khi nào thì bắt đầu, Thu Bình Thiên liền thường xuyên dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái như vậy nhìn mình.
Đã không phải ác ý, hắn liền chẳng muốn đi truy cứu
♥ Thương Hoàn Thất Cung ♥
Hoàn Ngạo điện, Thiên Bích sắc mặt thận trọng, bắt mạch cho Hoàng đế.
Đợi ở một bên, trừ bỏ Tư Thương Khanh cùng Phượng Lam còn có thái y chuyên chức của Hoàng đế là Khâu Vi. Lão thái y hai mắt phát sang tinh quang, hung hăng nhìn chằm chằm Thiên Bích. Dù sao Hoàng đế là trạng huống gì, hắn rõ như lòng bàn tay, nhưng thật ra muốn xem thanh niên kỳ quặc trước mắt truyền nhân thần y là có bản lĩnh gì...
Thu tay về, Thiên Bích mày nhíu lại, do dự không biết có nên mở miệng hay không.
Tư Thương Khanh nhìn ra hắn khó xử, thản nhiên nói: "Có cái gì thì cứ nói đi!"
Thiên Bích nhãn thần lo lắng, yên lặng nhìn Tư Thương Khanh, sau một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: "Hoàng thượng trong cơ thể có Tuyệt tâm cổ, qua thời gian lâu, đã muốn tổn hại nghiêm trọng đến ngũ tạng , chỉ sợ..."
"Chẳng lẽ không có cách nào sao?" Nghe được câu này, Khâu thái y vội vàng nói, cũng bất chấp cái gì lễ tiết. Nếu như ngay cả truyền nhân thần y cũng không có cách nào, kia Hoàng đế sợ là...
"Khâu lão ngài đừng nóng vội," Phượng Lam đúng lúc làm yên lòng mọi người nói "Nghe thần y nói xong đã."
Hoàng đế chỉ cười khổ, vẻ mặt cam chịu số phận.
Thiên Bích nói tiếp: "Cũng không phải hoàn toàn không có cách nào, nhưng ta không có gì nắm chắc, hơn nữa, nếu có một sai lầm xảy ra, thì nó sẽ phản tác dụng, đến lúc đó Hoàng thượng sẽ càng nguy hiểm!"
Sửng sốt, Khâu thái y thần sắc vui vẻ "Nói đúng hơn là vẫn có biện pháp khác?"
"Rất nguy hiểm." Thiên Bích nghiêm túc nhìn Khâu thái y "Lấy độc trị độc."
Khâu thái y không hiểu "Trong cơ thể hoàng thượng là cổ độc."
"Ân " Thiên Bích vuốt cằm "Tuyệt tâm cổ, là con sâu chí độc, loài lưỡng tính, tiềm ẩn trong lục phủ ngũ tạng của con người, nương máu mà sinh sản ra càng nhiều là sâu độc, thẳng đến xâm hủy nội tạng, người đó sẽ ....."
Mắt nhìn Hoàng đế, Thiên Bích thần sắc không đành lòng, "Hoàng thượng những năm gần đây, bởi vì có kỳ dược ngăn chặn, kia sâu độc sinh sản vô cùng chậm, nhưng mà nhiều năm như vậy vẫn như cũ xâm nhập nội tạng."
"Nếu là lấy độc trị độc, sẽ là lợi dụng Thanh ti xà thiên địch của sâu độc, cùng với dùng vạn độc chi tông Tiêu hồn hoa làm phụ vật lấy ra độc vật " Thiên Bích thở dài "Đáng tiếc, Thanh ti xà cùng Tiêu hồn hoa đều là nhân gian kỳ vật khó gặp." ( Thỉnh coi lại lúc Khanh nhi ở Bồng Lai các luyện Lưu hoa kiếm cùng Phượng Lam sẽ rõ)
Nghe vậy, Phượng lam mừng rỡ "Này nhị vật, chủ tử có biện pháp tìm được."
Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Tư Thương Khanh, đã thấy hắn hơi hơi gật đầu.
Khâu Vi nâng tay vuốt chòm râu, thần tình sảng khoái "Ông trời phù hộ Hoàng thượng a!"
"Chính là..." Thiên Bích vẻ mặt khó xử "Coi như tìm được những độc vật này, cũng vô pháp cam đoan liền có thể thuận lợi loại trừ sâu độc."
"Vì sao?"
"Vô luận sâu độc trong cơ thể Hoàng thượng, hay là Thanh ti xà cùng Tiêu hồn hoa, đều là vật chí độc, thường nhân căn bản không thể chịu đựng được tam tra tấn như vậy, nếu không kiên trì nổi, thì sẽ..."
"Bị mất mạng tại chỗ!"
Nói xong, Thiên bBch hạ xuống đôi mắt "Đều là ta học nghệ không tinh, không thể căn cứ phương pháp sư phụ lưu lại mà thay đổi..."
"Không thể trách thần y " Một mực yên lặng, Tư Thương Tuyệt Thiên gian nan mở miệng, "Có thể sống tới ngày nay, trẫm đã vui mừng đến cực điểm."
Tư Thương Khanh suy nghĩ, nhìn về phía Hoàng đế trực tiếp hỏi: "Phụ hoàng, ngươi muốn điều trị không?" Tiêu hồn hoa cùng Thanh ti xà rất lợi hại, hắn đã từng tự mình nhận thức qua, cảm giác như vậy thường nhân quả thật khó có thể nhẫn nại.
Nếu hoàng đế hiện tại Không trị liệu, hảo hảo an dưỡng, có lẽ còn có thể sống trên ba đến năm năm, nếu là trị liệu, thuận lời như lời nói thì có thể sống lâu thêm một chút, hai ba chục năm, nếu không thuận lợi còn bị hại chết.
Vô luận là loại lựa chọn nào, đều là phi thường khó xử.
Hoàng đế cười cười, thần sắc hờ hững, "Đương nhiên muốn trị, Khanh nhi vì ta phí rất nhiều lực, ta lại có thể nào lui bước đây?" Phiết đầu quay nhìn Thiên Bích, thần sắc chăm chú "Thần y, trẫm hết thảy y theo phân phó của ngươi, ngươi cứ việc làm hết khả năng."
Thiên Bích không nói gì, chỉ có thể gật đầu.
Nhất thời, không khí có chút áp lực, có chút sầu não.
Tầm mắt từ Hoàng đế di chuyển đến Phượng Lam, Tư Thương Khanh đánh vỡ yên lặng "Ta hiện tại liền lên đường đi Bồng Lai các."
Phượng Lam hơi hơi dừng lại, thì thào trả lời: "Chủ tử, ta và ngươi cùng nhau..."
Lắc lắc đầu, Tư Thương Khanh thản nhiên nói: "Việc này thực gấp, trong triều chuyện tình ta còn chưa kịp an bài, hết thảy giao cho ngươi cùng Liễu Ý."
Thiên Bích ở một bên nghe, chen miệng nói: "Điện hạ đi lấy Thanh ti xà cùng Tiêu hồn hoa sao?"
Chứng kiến Tư Thương Khanh vuốt cằm, Thiên Bích nói tiếp "Điện hạ,ta và ngươi cùng nhau đi!"
Mọi người ánh mắt đều khó hiểu, y lại giải thích "Thanh ti xà cùng Tiêu hồn hoa rời chỗ ở liền rất khó bảo quản, ta cần chính là mật của Thanh ti xà, cùng túi phấn của Tiêu hồn hoa, phương pháp tốt nhất đó là thủ vật ngay tại chỗ, lại dùng dược vật bảo trụ là được."
"Nếu như thế " Tư Thương Khanh đứng lên nhìn đối phương "Ngươi liền cùng ta đi." Lại nhìn về phía Hoàng đế "Ta tức khắc liền khởi hành, trong hai mươi ngày sẽ quay về!"
p/s: Chậc chậc lần này đi khi trở về sẽ có thêm 1 phi tử chăng ha hả * phạch phạch quạt*. Hai câu thơ đầu đề là của Trọng tỷ viết nên ta chả biết lấy tài liệu đâu mà dịch ah~~~ mấy câu thơ trong đây đa phần cũng là thế nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro