Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 44

Yên vũ quý tiết quân mạc sầu ( trung )

( spoil : Nha nha chương này cùng lúc có 3 em thụ ta yêu xuất hiện * lăn lộn*)

Người nằm trên giường, biểu tình chịu đựng giống như đang trải qua thống khổ rất lớn. Khuôn mặt trắng bệch, thần sắc xanh tím, nhắm chặt hai tròng mắt, lông mi thật dài run rẩy càng tăng them lên mấy phần yếu ớt, cái trán có nhiều điểm mồ hôi lạnh rơi trợt xuống.

"Vị công tử này thân thể chịu quá nhiều trọng thương, gân mạch đều tổn hại, thể chất hư nhược vô cùng" Đại phu vẻ mặt ngưng trọng "Cho dù là mùa hè, cũng là chịu không nổi một chút âm hàn."

Thu Bình Thiên nhíu mày, nhìn thấy nam nhân nằm trên giường héo rút, đang run nhè nhẹ lên " Đại phu không có cách nào chữa cho y sao?"

Đại phu tiếc nuối lắc lắc đầu, thở dài "Lão phu tài nghệ không tinh, không thể làm gì hơn nưa, vết thương cũ trên người vị công tử này mỗi thời khắc đều phải chú ý giữ ấm, mặc dù cũng không cần lo lắng cho tính mạng, nhưng dù sao cũng phải chịu đau khổ, hơn nữa..."

"Lão phu xin nói thẳng, công tử này chỉ sợ là khó có thể trường thọ. Thân thể hắn bị thương như vậy, hiện giờ tình trạng được như vậy đã là tốt lắm rồi, thiết nghĩ y từng được cao nhân chữa trị qua nên mới giữ được một mạng đến ngày hôm nay."

Tư Thương Khanh yên lặng nhìn Thiên Bích, nghe đại phu nói xong, phân phó: "Tương, đốt ấm lô." < lò sưởi ấm>

Hiểu được dụng ý Tư Thương Khanh, đại phu lại lắc đầu "Vô dụng, công tử này vết thương cũ tái phát, hàn khí sẽ sinh từ trong cơ thể ra, coi như là có đốt lửa thì tác dụng cũng không lớn."

Nghe lời đại phu nói, Phượng Tương thấy Tư Thương Khanh không phản ứng chút nào, liền lui ra chuẩn bị tìm kiếm ấm lô.

Tiễn đại phu đi xong Thu Bình Thiên trở lại phòng Thiên Bích, chứng kiến tình huống bên trong, Thu Bình Thiên sửng sốt kêu ra tiếng "Khanh đệ, ngươi làm gì vậy?"

Tư Thương Khanh ngồi xếp bằng ở trên giường, để Thiên Bích còn đang suy yếu hôn mê dựa vào trong ngực hắn.

Tư Thương Khanh không biết có gì không đúng "Vận công thay hắn ngăn hàn."

Nghe vậy, Thu Bình Thiên thần sắc phức tạp nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Tư Thương Khanh, thấy hắn một tay bán lâu bán trú lên người Thiên Bích, tay còn lại thì xoa xoa phía sau lưng người này, giống như đang vận công. ( YY: anh ngoại tình với hai người luôn haha)

Đêm mặc dù đã khuya nhưng Thu Bình Thiên lại vẫn còn ngồi ở nơi này, trông coi ở một bên, cũng không có ý tứ rời đi liền nghiêm túc nhìn hai người trên giường, ngón tay không tự giác khơi lên bàn tính bên hông.

Mọi âm thanh đều tĩnh lặng vào ban đêm, trừ bỏ tiếng mưa gió, lại thỉnh thoảng truyền đến tiếng vang nhỏ vụn.

Tư Thương Khanh đem chân khí liên tục chuyển vào trong cơ thể Thiên Bích, sắc mặt của hắn dần dần chuyển biến tốt, có chút hồng nhuận, thần sắc xanh tím cũng chầm chậm khôi phục bình thường.

Phượng Tương đem ấm lô đốt lên, trong phòng có chút khô nóng.

Thu Bình Thiên tùy tay cầm lên quạt hương bồ < quạt làm nằng lá cây hương bồ>, thỉnh thoảng vỗ hai cái, nhưng như cũ lại không có ý định rời đi, chính là im lặng ngồi, cúi đầu suy nghĩ cái gì đó

Ước chừng thời gian một canh giờ qua đi, không khí quỷ dị dần tan biến, nghe được Thiên Bích "ưm" một tiếng, nguyên bản biểu tình ẩn nhẫn đã muốn thư hoãn xuống, Tư Thương Khanh liền buông hắn ra, để cho hắn nằm xuống, lưu lại Phượng Tương chăm sóc rồi liền rời đi.

Ngoài cửa sổ, mưa phùn dần đình chỉ, thi thoảng lại có tiếng điểm trống canh truyền tới

"Khanh đệ ví sao lại quan tâm một người mới quen như vậy?" Thu Bình Thiên đi theo Tư Thương Khanh đi vào phòng của hắn, mở miệng hỏi điều nghi hoặc dưới đáy lòng. Lấy sự lãnh mạc của Tư Thương Khanh sợ là có người chết ở trước mặt cũng không chút động dung, vì sao hiện giờ lại chủ động thay cái người mới mới gặp mặt kia vận công xua hàn?

Quan tâm? Tư Thương Khanh kỳ quái nhìn Thu Bình Thiên, thấy đối phương thần sắc cổ quái, hơi hơi nhíu mi, đơn giản nói: "Ta đáp ứng Lam, sớm quay về kinh."

Sửng sốt, Thu Bình Thiên tỉnh ngộ, nguyên lai là như vậy...

Nếu là Thừa Thiên Bích luôn bệnh như vậy, chắc chắn phải lùi lại thời gian bọn hắn quay về kinh, chẳng thể trách...

Thu Bình Thiên như trút được gánh nặng lại giống như có chút thất vọng, đủ loại tư vị đan xen, dừng ở Tư Thương Khanh, mâu quang lưu chuyển, rốt cục trêu ghẹo cười cười "Khanh đệ thật là một hảo phu quân a!"

Sủng ái Thái tử Phi như vậy, chưa nói người nọ không phải là một tiểu nữ nhân mảnh mai, chính là cho dù làm vợ chồng bình thường, cũng không thấy người làm trượng phu săn sóc như vậy.

Muôn vàn suy nghĩ, nhưng cũng không dám miệt mài theo đuổi, Thu Bình Thiên bỗng nhiên đi ra ngoài, vừa nói : "Khanh đệ chắc là là mệt mỏi, sớm nghỉ ngơi một chút, ta không quấy rầy ngươi nữa."

Bởi vì bệnh của Thừa Thiên Bích, bọn hắn ở lại dịch quán them hai ngày mới đi tiếp.

Mùa mưa bụi kéo dài hơn một tháng cũng kết thúc, ngẫu nhiên mới có trận mưa nhỏ.

Trước mắt không phải là một chiếc xe ngựa mộc mạc như trước mà là xe ngựa hoa lệ rộng lớn hơnrất nhiều khiến Thiên Bích hơi sửng sốt, quay đầu lại nhìn Tư Thương Khanh thì thấy hắn đã ngồi trên lưng ngựa, khó hiểu hỏi: "Khanh đệ, ngươi không ngồi xe ngựa?"

Tư Thương Khanh thản nhiên liếc mắt, "Ân."

Nếu thời tiết chuyển biến tốt đẹp, hắn tất nhiên là không yếu đuối như vậy mà trốn trong xe.

Không hỏi nhiều, Thiên Bích gật gật đầu liền vén rèm xe lên, đang muốn đi ra lại bỗng nhiên cảm thấy một luồng khí ấm áp truyền tới, thấm vào đáy lòng, hắn ngạc nhiên một chút, xoay người nhìn về phía thanh niên ngạo nghễ ngồi trên lưng ngựa, người nọ thần sắc vẫn lạnh lùng như thường, đang nhìn phương xa.

Trái tim bắt đầu khởi động đủ loại cảm giác không biết nên hình dung như thế nào. Thiên Bích cũng không nhiều lời, liền xoay người ngồi vào bên trong xe, đánh giá một chút, phương diện này bố trí thực thoải mái, chắc là bởi vì hai ngày trước mình phát bệnh, người nọ mới đặc biệt an bài như thế đi!

Khi đó, tuy rằng nửa tỉnh nửa mê, thế nhưng hắn lại mơ hồ cảm giác được, có người ôm hắn vào trong ngực, sau đó một cỗ ấm áp sau lưng bắt đầu khuếch tán, dũng mãnh tiến vào trong lòng, thẩm thấu qua tuỷ, nguyên bản rét lạnh lại dần được khai trừ.

Thiên Bích nhìn thanh niên lạnh lùng trước xe, trên mặt lộ ra một cái cười chân tâm, có lẽ người nọ đặc biệt chăm sóc không phải vì mình, nhưng bất kể như thế nào...

Ấm áp trong lòng, là chân thật tồn tại.

♥ Thương Hoàn Thất Cung ♥

Gió Nam từ từ thổi qua cuồn cuộn khiến mặt nước hơi hơi phập phồng gợn lên sóng nhỏ, ngẫu nhiên sẽ có một chiếc thuyền buồm con xa xa mà đi.

Tư Thương Khanh đứng ở trên đê lớn Nam Giang, nhìn xuống nước sông gợn sóng dưới chân, lại nhìn về phía dân phu thỉnh thoảng lui tới, trên vai bọn hắn khiêng rất nhiều cuốc, có khi là phải kéo những chiếc xe, vừa cười nói vừa tuần sát đê.

"Năm nay mực nước cũng tăng không ít a " Thu Bình Thiên đứng ở bên cạnh Tư Thương Khanh nhìn mặt nước nói : "Bất quá không có nghe qua có chuyện lũ lụt gì!."

"Ân." Tư Thương Khanh thản nhiên ứng thanh.

Theo tầm mắt tư Tư Thương Khanh, chứng kiến dân phu phòng lụt, Thu Bình thiên ngầm hiểu cười cười, nhận tiện nói : "Các vị lão ca, các ngươi là đang phòng lụt sao?"

"Đúng a, tuy rằng lũ định kỳ đã qua, nhưng là vẫn không thể buông lỏng..."

Mấy người dân phu thất chủy bát nhaó hàn huyên, chỉ vào những cái cây cách đó không xa, "May mắn năm trước Thái tử điện hạ chỉnh lý tốt, hiện tại huyện quan đều không dám tiếp tục thả lỏng, từ trận lũ định kỳ lần trước đã cho trồng những cái cây này phòng ngự lụt."

" Năm nay có xuất hiện tình hình nguy hiểm gì hay không?"

"Không có! " Một hán tử sang sảng cười "Hiện giờ đê lớn trải qua tu hộ, vững chắc vô cùng, một đoạn thời gian trước nước chảy mãnh liệt, mọi người nhất thời đều thật sự lo lắng, nhưng sau một chút việc nhỏ cũng không có."

Cùng mấy người đánh chuyện,cười đùa sau một lúc lâu, Thu Bình Thiên liền trở lại bên người Tư Thương Khanh khóe miệng hàm chứa mấy phần vui vẻ "Khanh đệ, ta nghĩ chúng ta có thể an tâm đi rồi!"

Gật gật đầu, Tư Thương Khanh xoay người hướng ngựa đi đến.

Thiên Bích đi sau cùng, nhìn nhìn dân phu phía xa, lại nhìn về phía Tư Thương Khanh như có suy nghĩ gì.

"Thu đệ, các ngươi cũng không phải người tầm thường nha?" Đứng ở phía trước cửa sổ, ngẩng đầu nhìn màu xanh đậm trên bầu trời đêm trải rộng, phía xa lòe lòe ánh sao quang, Thiên Bích thản nhiên hỏi, phía sau là Thu Bình Thiên luôn coi chừng hắn. Từ ngày ấy hắn phát bệnh, Thu Bình Thiên cùng thị vệ tên là Phượng Tương liền luân phiên chiếu cố hắn.

Ảm đạm cười, Thừa Thiên Bích âm thầm thở dài, hắn không muốn phiền toái người khác, cũng vô pháp cự tuyệt, đơn giản là do thân thể hắn quá kém, vô ý một cái vết thương cũ liền tái phát.

Kinh thành ngày càng gần, hắn cũng không hỏi thân phận của mấy người kia, chỉ mơ hồ cảm thấy được bọn hắn không phải người thường, thẳng đến ngày ấy Tư Thương Khanh đi vòng đường đê lớn Nam Giang, trong lòng hắn liền có chút phỏng đoán.

Nghĩ đến người bị hạ Tuyệt tâm cổ, cũng không phải thường nhân.

Trong lòng có chút bất an, dù sao thân phận của hắn...

Ẩn chứa ý cười thanh âm từ phía sau truyền tới, hắn nghe Thu Bình Thiên trả lời: "Mộ huynh thông tuệ hơn người, Khanh đệ quả thật là người phi thường, hiện giờ cũng sắp đến kinh thành rồi, cũng không dấu diếm nữa. Khanh đệ là đương kim Thái tử điện hạ Thương Hoàn quốc, Tư Thương Khanh là tên đầy đủ của hắn..."

Hơi kinh ngạc, Thiên Bích xoay người, chứng kiến đối phương không phải bộ dạng nói đùa, liền cảm thán "Ta vốn tưởng rằng Khanh đệ... Thái tử điện hạ... là quan to quý tộc, không nghĩ tới đúng là..."

"Kia Thu đệ..."

"Thu Bình Thiên chính là tên thực của ta " Thu Bình thiên cười cười, "Mộ huynh quanh năm ở sơn dã, có thể là không nghe qua tên của ta đi!"

Ngẩn người, Thiên Bích suy tư một chút mới giật mình "Nguyên lai ngươi chính là thiên hạ đeệ nhất thủ phủ Thu Bình Thiên?" Những năm gần đây, hắn không hỏi thế sự, cho nên đối với ngoại giới biết rất ít, tuy là nghe qua tên Thu Bình Thiên, nhưng chưa bao giờ để ở trong lòng. < Thủ phủ: người giàu nhất>

Thiên Bích thần sắc có chút không yên.

Thu Bình Thiên đột nhiên cười nói: "Điện hạ biết Mộ huynh vốn là thế ngoại cao nhân, cho nên lần này mời ngươi chữa bệnh cho Hoàng thượng đều làm trong bí mật, không có người biết được. Đến lúc đó, ngươi liền tới ở Đông cung của Thái tử, nơi đó vừa tiện lợi vừa bí mật "

Hơi yên lòng một chút, Thiên Bích ngượng ngùng cười nói: "Thật sự là phiền toái điện hạ rồi."

"Như thế nào như vậy?" Thu Bình Thiên cười lắc lắc đầu, đang muốn nói gì lại nghe được bên ngoài một trận xao động, vội đứng dậy đi đến phía trước cửa sổ "Sao lại thế này?"

Trong đình viện, hơn mười Hắc y nhân vây quanh Tư Thương Khanh giao đấu, bên kia mấy người cũng đối phó Phượng Tương động thủ.

"Này! " Thu Bình Thiên mày nhăn lại, quay đầu đối với Thiên Bích nói "Mộ huynh, ngươi nhanh chóng..." Lời còn chưa dứt, mấy đạo bóng đen phá cửa sổ mà vào, trong khoảnh khắc, liền dùng thể lực chế trụ bọn hắn.

"Các ngươi là người nào?" Thu Bình Thiên ổn ổn nói, lãnh mắt nhìn Hắc y nhân.

Những người đó cũng không nói chuyện, bắt lấy hắn cùng với Thiên Bích, liền hướng phía ngoài bay đi, Thu Bình Thiên vạn phần lo lắng nhìn Thiên Bích bị một nhóm người khác bắt đi.

Đang vào lúc này, lại nghe được một tiếng nói cà lơ phất phơ lại dị thường quen thuộc vang lên "Sách sách, Thu đông gia cũng có lúc chật vật như thế a!"

Người nọ vừa thoải mái mà dùng thế lực của mình bắt ép Hắc y nhân, vừa lẩm bẩm, Thu Bình Thiên không khỏi sinh lòng vài phần buồn cười, chứng kiến Tư Thương Khanh bị cuốn lấy, lập tức thi lại thần sắc, vài phần lo lắng mở miệng: "Thất công tử, ngươi nhanh cứu người mới bị bắt đi, hắn đối với chúng ta rất trọng yếu..."

Nói còn chưa dứt lời liền bị ngắt ngang, Nhiễm Sương Nhiên đã giải quyết xong vài người bên này, bất mãn nói: "Bổn tọa vì sao phải đi cứu người kia? Hừ, chẳng lẽ là tân hoan của Khanh Khanh?"

Chẳng thèm để ý tới Nhiễm Sương Nhiên, Thu Bình Thiên giương giọng nói : "Khanh đệ, Mộ thần y bị bọn hắn bắt đi."

Nghe vậy, Tư Thương Khanh thân thể xoay tròn, liền từ đám người vây công biến mất, chỉ để lại một câu: "Nhiễm Sương Nhiên, mấy người kia giao cho ngươi xử trí, Bổn cung thiếu ngươi một ân tình." ( ý nói se4 tạ ơn Sương của ta = 1 điều kiện)

Nhiễm Sương Nhiên mừng rỡ, cười đến yêu mị, tùy tay chém ra , đối với một hướng khác hô to "Khanh Khanh, đây chính là ngươi nói nga —— "

Nhìn thấy những hắc y nhân kia, Nhiễm Sương Nhiên thản nhiên cười, khóe miệng chứa đựng vui sướng thị máu, hắn cũng không phải là Tư Thương Khanh sẽ hạ thủ lưu tình, nay những người này nên vì Hư Vô roi của hắn tiến hành huyết tế.

Trốn ở một bên, Thu Bình Thiên âm thầm kinh hãi, đây mới là chân diện mục của Thất công tử mà người khác nghe phải biến sắc đi!

Cuồng vọng, ngoan lệ, thị máu, như Tu La tái thế.

Dưới bầu trời đêm, thanh niên hoan tiếu điên cuồng vũ động lên hàn roi, ánh trăng lập loè ẩn hiện trên thân áo màu bạc chói lọi lại như quỷ mỵ .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy