Chương 42
Phong tư trác nhiên thanh như tuyết
Cửa sổ ố vàng, rách nát một ít, gió đêm thỉnh thoảng từ giữa những ô trống thổi qua, ào ào rung động.
Phòng trong một màu hôn ám, bóng người lần lượt thay đổi.
Thu Bình Thiên nằm nghiêng ở trên giường, nhìn chằm chằm thanh niên ngồi ở trên ghế nhắm mắt dưỡng thần "Điện hạ! mấy ngày nay ngài cũng chưa nghỉ ngơi thật tốt, ngài nếu không chê liền cùng ta chen chúc ngủ đi!"
Tư Thương Khanh mắt cũng chưa từng rung động nói "Không cần." Hắn không thích cùng người khác thân thể tiếp xúc, đương nhiên ngoại trừ Phượng Lam.
"Ân~" Làm như hiểu được ý tứ của Tư Thương Khanh, Thu Bình Thiên không hề kiên trì, chính là tinh thần phấn chấn lên, không bờ bến trò chuyện "Ta hôm nay mới biết, võ công của điện hạ lợi hại như vậy."
Tư Thương Khanh trầm mặc.
Hơi hơi giật môi dưới, Thu Bình Thiên thấy Tư Thương Khanh không có bất kỳ ý nói chuyện phiếm, cũng im lặng, chính là im lặng nhìn chằm chằm đối phương.
Bỗng nhiên nhãn tình sáng lên, Thu Bình Thiên bán ngồi xuống nói : "Điện hạ, ngươi có còn nhớ rõ lúc trước ngươi thiếu ta một cái điều kiện?"
Tư Thương Khanh mở mắt, lặng im nhìn đối phương, chờ y nói tiếp.
Thu Bình Thiên cười đến vài phần giảo hoạt, mâu sắc sáng ngời "Ta hôm nay muốn đòi lại yêu cầu đó, điện hạ có thể đáp ứng hay không?"
"Nói!" Tư Thương Khanh ngắn gọn trả lời, chuyện tình hắn đã hứa hẹn thì tuyệt không đổi ý, hôm nay Thu Bình Thiên yêu cầu thực hiện lời hứa lúc trước, hắn cũng không mấy để tâm.
Trong mắt ba quang lưu chuyển, Thu Bình Thiên nhẹ nhàng cười như xuân phong nhẹ phẩy "Ta nghĩ muốn điện hạ làm chính là, hi vọng ngươi cùng ta làm bằng hữu, bằng hữu chân chính." Mà không phải ngày xưa chỉ là quan hệ buôn bán
Bằng hữu? Tư Thương Khanh có chút nghi hoặc "Là như thế nào ?"
Nở nụ cười, Thu Bình Thiên thần sắc dịu dàng mấy phần, đuôi lông mày cao cao giơ lên "Cũng không phải làm chuyện gì cụ thể, ta chỉ muốn có thể cùng điện hạ giống bằng hữu cùng ở chung. Chúng ta ở chung thì ta không phải là cái gì thiên hạ thủ phú, ngươi cũng không phải thái tử điện hạ. Chúng ta là chính mình..."
Tỉnh tỉnh mê mê, Tư Thương Khanh thản nhiên nhìn chăm chú vào Thu Bình thiên, hắn không biết đối phương vì sao đem lời hứa hẹn của hắn đổi lấy điều kiện này, tựa hồ có chút...
Bằng hữu sao...
Không xa lạ gì từ ngữ này, sinh mệnh của hắn ở kiếp trước không chỉ không để ý tới bản thân đừng nói chi đề cập tới chuyện có thân nhân, có người yêu, lại tựa hồ như cô đơn muốn kết giao bằng hữu....
"Giống thân nhân vậy sao?" Tư Thương Khanh lại hỏi tựa như vô tâm lại như tựa hồ vô cùng để tâm, không phải thân nhân lại giống như thân nhân?
"Không sai biệt lắm" Thu Bình Thiên cười đến ôn nhu, hơi có chút đau lòng, người này ngay cả bằng hữu đều không hiểu a, toại truy vấn: "Điện hạ, ý người như thế nào?"
Cảm giác kỳ quái, Tư Thương Khanh nghĩ nghĩ ,nhắm mắt lại chỉ nói: "Tùy ngươi."
Không tiếng động cười cười, Thu Bình Thiên cánh tay chống ván giường, nâng cằm, dừng ở khuôn mặt lạnh lùng của Tư Thương Khanh, thần sắc càng phát ra dịu dàng "Điện hạ, đã là bằng hữu ta có thể hay không gọi ngươi một tiếng Khanh đệ?"
Tư Thương Khanh trả lời, như cũ là không chút để ý "Tùy ngươi."
Với hắn, bất quá một cái xưng hô mà thôi.
Nghe vậy Thu Bình Thiên cười đến hai mắt đều híp lại, cố ý trêu chọc "Đương nhiên, ta càng hy vọng Khanh đệ có thể gọi ta một tiếng Thiên ca."
Tư Thương Khanh trầm mặc lên, không có phản ứng chút nào.
Nơi rừng núi thôn quê, trong phòng chén đựng dầu thấp nến ngẫu nhiên bị cơn gió phất động qua tựa hồ như sấp bị dập tắt
Hai người, một người bán nằm ở trên cái giường già cứng, một người ngồi xếp bằng ở trên ghế đẩu, trong phòng tĩnh lặng nhưng hề có áp lực.
Nụ cười trên mặt thu lại, Thu Bình Thiên thần sắc nghiêm túc, tầm mắt như giằng co với ánh mắt của Tư Thương Khanh ánh mắt sâu thẳm, tựa hồ đang nghiên cứu người này thật kĩ, lại tựa hồ không yên lòng, lại nghe hắn thấp giọng hỏi, phảng phất lại như tự nói "Khanh đệ tại sao lại yêu thíchThái Tử Phi?"
Rõ ràng Tư Thương Khanh là một người lãnh mạc, vì sao mỗi lần nhắc tới người kia thì hắn lại không tự giác toát ra sự quan tâm, rõ ràng người kia chỉ là người bình thường, bề ngoài bình thường, tính cách cũng bình thường, bình thường như một hạt nước trong đại dương nhưng cư nhiên lại hấp dẫn được người thiên hạ chí tôn như Tư Thương Khanh
"Thích Lam?"
Chợt nghe thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lung vang lên, Thu Bình Thiên cảm thấy quái lạ, Tư Thương Khanh như có suy nghĩ gì nhìn y. Thu Bình thiên mỉm cười "Chẳng lẽ điện hạ không thích Thái Tử Phi?"
Tư Thương Khanh lại trầm mặc, long mi dài phủ xuống che khuất suy nghĩ của mâu quang, đèn đuốc lúc sáng lúc tối chiếu vào trên khuôn mặt hắn lại càng thấy không rõ vẻ mặt của hắn hiện tại
"Ân."
Thu Bình Thiên nghe đến thanh âm đáp lời của Tư Thương Khanh rất nhẹ, này khẳng định "Ân" cũng không phải trả lời vấn đề của mình mới vừa rồi, mà là thừa nhận hắn quả thật thích Phượng Lam đi?
Trong lòng tò mò bị điều động, Thu Bình Thiên tìm tòi nghiên cứu hỏi han "Khanh đệ thích Thái Tử Phi ở điểm nào?"
Thích Lam ở điểm nào sao? Tư Thương Khanh mắt lộra vẻ mê hoặc, hắn chỉ là theo tâm ý mình muốn cùng Lam cùng một chỗ nên liền thú hắn làm phi, vấn đề thích chính là thích hắn cũng không muốn truy tìm nguyên nhân.
Hắn nói "Ánh mắt Lam thực trong suốt."
Tựa hồ là trả lời vấn đề của Thu Bình Thiên lại tựa hồ chỉ nói là cho mình nghe, Tư Thương Khanh thần sắc lộ ra thản nhiên ôn nhu, lại bổ sung câu "Ta không muốn lại thấy nước mắt của hắn."
Phượng Lam ánh mắt thanh trong không ai có được, Thu Bình Thiên chính là nhìn thấy ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lại mang theo dịu dàng của Tư Thương Khanh, đây không phải chí tôn Thái tử sát phạt, quyết đoán, lãnh khốc, vô tình mọi người chứng kiến, đây chỉ là một người ngây thơ không biết rõ sự tình tình ái nhưng lại muốn toàn tâm toàn ý che chở cho người mà hắn tâm ái
Cười có một ít lưu luyến, Thu Bình Thiên thì thào tự nói "Được một người như thế đối đãi, phu quân như thế tìm đâu ra ?"
Cho dù là hầu hạ dưới hạ thân thì cũng cam tâm tình nguyện
Thế gian phù phiếm, khó có thể cầu được một người có thực tâm như vậy, chân chính như vậy, thử hỏi ai sẽ lại không chìm sâu vào đó, vốn là không thể kháng cự
Tư Thương Khanh nếu như ngươi là cây thuốc phiện khiến người khác trầm luân.......
Thu Bình Thiên chuyển khai tầm mắt, lặng im nằm xuống không tiếp tục nói chuyện nữa.
♥ Thương Hoàn Thất Cung ♥
Sáng sớm, Tư Thương Khanh đơn thân đi tới trước đồi Tam Lý, bởi vì chân Thu Bình Thiên bị thương, nên hắn liền nhường Phượng Tương lưu lại chiếu cố y. ( YY: anh ga lăn quá)
Một mình Tư Thương Khanh rất nhanh liền tới đồi Tam Lý, nơi này cũng chỉ là một chỗ thực bình thường, cỏ tranh tươi tốt, tùng bách cũng rất nhiều
Đánh giá một chút Tư Thương Khanh hơi hơi giơ lên mi. Chẳng thể trách thôn dân nơi đây cho tới bây giờ tìm không thấy chỗ ở của "Thần tiên", cũng chẳng thể trách lão phụ nhân khoa trương nói "Thần tiên từ trên trời giáng xuống" .
Nơi này là được bố trí theo Mộc thuật trận, Tư Thương Khanh đi vào trong trận chậm rãi quét mắt bốn phía. Năm đó thaần y cùng Bồng Lai các cũng là có chút giao tình, Mộc thuật trận này nói vậy chính là do ở Bồng Lai các học được đi?
Thân là Các chủ đời thứ mười bảy của Bồng Lai các, phá giải trận pháp này tất nhiên là khỏi phải nói.
Phút chốc Tư Thương Khanh liền tìm ra con đường sống, ung dung xông qua Mộc thuật trận.
Một đạo thanh âm nhỏ vụn theo không khí truyền vào tai, Tư Thương Khanh cực kỳ nhanh nhẹn xoay tròn lấy thân thể, cước bộ điểm ở trên cành lá, ngưng thần liền phát hiện nơi này che dấu hơn mười danh cao thủ, những người này hơi thở có mấy phần quen thuộc...
Ảnh vệ.
Không kịp theo đuổi, những hắc y nhân kia một câu cũng không nói, liền công kích tới chỗ Tư Thương Khanh. Tư Thương Khanh cũng không chút nào nương tay, tự nhiên vận dụng Lưu Hoa kiếm, kiếm khí đột nhiên mà phát, sắc bén công kích tới tiến công hắc y nhân, cùng với những người ẩn từ một nơi bí mật gần đó .
Lấy một chọi mười dựa vào võ công của Tư Thương Khanh mà nói cũng không phải chuyện khó khăn.
Những hắc y nhân kia, chiêu thức đều là hướng về những nơi trí mạng.
Tư Thương Khanh cũng liền không chút khách khí, cả người bùng nổ chân khí mạnh mẽ, xoay thân một cái đem tất cả vũ khí đánh vỡ, mọi người một cái nhịn không được đều là nôn ra máu.
Lãnh khốc nhìn những hắc y nhân này, Tư Thương Khanh ánh mắt trầm xuống, liền muốn chuẩn bị nâng tay...
"Không cần..."
Phía sau truyền đến một đạo âm thanh cực kỳ chói tai, phảng phất giống như tiếng bánh xe ngựa trượt, như là ma sát ra tiếng, mang theo một ít gàn gàn không nói thành lời, thanh âm này đâm lọt vào trong tai làm cho người ta cảm thấy khó chịu. Tư Thương Khanh hờ hững xoay người nhìn lại...
Tuyết Liên độc phương.
Ý nghĩ này hiện lên, Tư Thương Khanh trầm mặc đánh giá người này, tuy là nam nhân lại xinh đẹp không gì sánh được.
Nam nhân xinh đẹp trước mắt này sắc mặt mang sự tái nhợt giống như đang mang bệnh, bộ ngực phập phồng, hơi thở bất ổn, biểu hiện có lẽ là do hắn vừa mới chạy tới, quét nhẹ đuôi lông mày, lo lắng nhíu lại, có một loại thản nhiên tang thương, đôi mắt xinh đẹp, lăn tăn ba quang, chớp động lo lắng.
Lại nghe hắn vội vàng mở miệng, mang theo hơi thở bất ổn "Đại hiệp, buông tha bọn hắn. Người ngươi tìm là ta..."
Những hắc y nhân kia gian nan đứng lên, chuyển đến trước mặt Tư Thương Khanh, hắn chống đỡ, một người nói: "Đại thiếu gia, ngài đi nhanh lên thuộc hạ thề sống chết bảo hộ ngài..."
" Không cần! " Nam nhân xinh đẹp kia trong mắt là thản nhiên bi thương, lẩm bẩm nói "Mấy năm nay, người chết còn ít sao..."
Liền nghiêm túc nhìn về phía khuôn mặt không chút thay đổi của Tư Thương Khanh nói : "Đại hiệp! ngươi cần chính là mạng của ta, cùng bọn hắn không có quan hệ; đại hiệp từ bi chớ tổn thương mạng của bọn hắn..."
Vừa nói xong, thần sắc người này đã khôi phục lại bình tĩnh, là một loại giải thoát thoải mái.
Tư Thương Khanh trầm mặc, rất nhanh hiểu ra đại khái, hẳn là có người nào đó một mực đuổi giết "Đại thiếu gia" này, hiện giờ những người này cho rằng hắn là sát thủ.
"Ảnh nhị! " Người áo đen phía trước mở miệng nói "Các ngươi mang đại thiếu gia đi!"
"Ta không đi!" người nọ đối với Tư Thương Khanh ảm đạm cười "Đại hiệp bỏ qua cho bọn hắn, ta mặc ngươi xử trí!"
Mắt thấy này nhóm người chít chít méo mó ầm ĩ, Tư Thương Khanh cảm thấy không kiên nhẫn, lạnh giọng mở miệng "Ta tới tìm truyền nhân thần y." Nhìn về phía vị đại thiếu gia kia "Là ngươi ?"
Sắp đến buổi trưa nếu tiếp tục không hạ sơn, buổi chiều chỉ sợ sẽ xuất hiện mưa to cùng lũ bất ngờ.
Tất cả mọi người sửng sốt, hắc y nhân kia không tin mở miệng "Ngươi là cầu thần y?" Có thể phá giải Mộc thuật trận phức tạp kia, chính là cái người với lý do đơn giản này?
"Ngươi..." Kia đại thiếu gia do dự mở miệng, lại bỗng nhiên ý thức được cái gì đột nhiên im miệng.
Tư Thương Khanh thản nhiên nhìn quét qua mọi người "Ta đối với mạng của các ngươi không có hứng thú, ta tới đây chính là cần truyền nhân thần y tuân thủ ước định."
Ước định? Đại thiếu gia mặt lộ vẻ nghi hoặc, khó hiểu nhìn Tư Thương Khanh, cũng không mở miệng nữa.
Một cái phất tay, Tư Thương Khanh liền gạt qua hết những hắc y nhân cản đường, đi đến trước mặt nam tử "Thần y năm đó thay gia phụ giải trừ Tuyệt tâm cổ, bởi vì trước khi rời đi hứa rằng chắc chắn sẽ trở về."
Nghe vậy, nam tử một bộ biểu tình giật mình, xác nhận biết ước định này, môi hơi mở ra, rồi lại mím chặt.
"Ngươi không phải kinh ngạc, có chuyện gì liền nói đi." Tư Thương Khanh lãnh mạc nói, trong lòng biết là đại khái vì sao thôn dân nói người này không mở miệng, nhất định là bởi vì tiếng nói kia chói tai khó nghe. Nếu đã có chuyện muốn nói tại sao lại không mở miệng
"Càn rỡ..."
"Ảnh! " người nọ bỗng nhiên mở miệng cắt đứt lời nói hắc y nhân, cười đến mềm nhẹ "Công tử nói có lý, chính là ....." Dừng lại một chút lại nói tiếp: "Sư phụ lúc tại thế thật có nói qua còn thiếu người ta một mạng. Chính là sau này..."
Không nói thêm gì đi nữa, người nọ chuyển khai đề tài "Nguyên lai là phụ thân của công tử, kia tại hạ liền cùng công tử đi một chuyến. Năm đó sư phụ đã đã tìm được phương pháp trừ tận gốc Tuyệt tâm cổ, chỉ là chưa kịp phó ước."
"Nhưng mà đại hiệp có thể hay không chờ tại hạ thay bọn hắn trị vết thương một chút?"
Tư Thương Khanh gật gật đầu, liền chờ ở một bên.
"Đại thiếu gia không thể..." Hắc y nhân kia vẻ mặt không đồng ý, khuyên can nói "Nếu là bị người khác phát hiện hành tung của ngươi..."
"Ảnh! không ngại." Người nọ thản nhiên cắt đứt lời nói của Ảnh "Thầy thuốc lấy cứu mạng người làm gốc, hơn nữa đây cũng là di mệnh của sư phụ."
Nhìn đối phương còn muốn mở miệng, hắn ngữ khí kiên quyết nói "Không cần nói nữa, ta đã quyết định."
p/s: Anh Khanh chỉ dc cái trầm mặc =))))))))))) Bích nhi xh rùi he :">
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro