Chương 41
Biên thành dã ngoại mịch thần y
Mơ vàng trỗ quả, mưa dầm không thôi, nguyệt ẩn triền miên
"Khanh nhi, ngươi không cần phải phiền toái như thế " bán tựa vào Nam Hải Hàn Ngọc dàng, hoàng đế thần sắc nghiêm nghị nhìn chằm chằm Tư Thương Khanh "Ngươi chính sự bận rộn, khó có thể bôn ba..."
"Phụ hoàng đừng lo lắng " Tư Thương Khanh cắt đứt lời khuyên can của hoàng đế, thần sắc kiên quyết, "Chính sự trong triều ta đã sắp xếp xong xuôi. Trước sau qua hai tháng sẽ không có phiền toái."
"Tùy ngươi vậy " Tư Thiên Tuyệt Thiên thản nhiên cười, trên mặt mỏi mệt chậm vơi đi rất nhiều thậm chí còn mang theo một ít thần thái vui vẻ "Chính là truyền nhân thần y thật ở Hoàn Thành?"
"Ân " Tư Thương Khanh đi đến phía trước cửa sổ, bên ngoài âm thanh mưa gió khi mạnh khi yếu, lại là mưa bụi, cũng may nước mưa năm nay không mãnh liệt, chính là mưa rơi lác đác kéo dài mãi không dứt "Ta thuận tiện trên đường nhìn tình hình mực nước năm nay ỏ Nam Giang."
Năm trước mới vừa đã trải qua một hồi lũ lụt, đồng thời bất đầu tân chính, việc cần làm ngay, hiện giờ Thương Hoàn không thể tiếp tục chịu thêm thiên tai nhân họa nữa.
"Cũng tốt, " hoàng đế suy nghĩ một hồi phụ họa nói "Ngươi muốn dẫn người nào đi?"
"Theo ta còn có Thu Bình Thiên " Tư Thương Khanh thản nhiên trả lời. Lần này nếu không phải mật thám của Thu Bình Thiên trải khắp dân gian cung cấp manh mối cho hắn thì tung tích của truyền nhân thần y sợ còn lâu lắm mới có thể tìm thấy; ngày ấy Thu Bình Thiên nghe nói hắn chuẩn bị cải trang xuất cung liền đưa ra đề nghị cùng đồng hành, nói cái gì muốn đi thị sát một số hiệu buôn ở phương Nam.
Tư Thiên Tuyệt Thiên khiêu mi "Không mang theo Phượng Lam ?"
"Chuyện tình trong cung bề bộn, còn có chuyện của ảnh vệ ta đều giao cho hắn." Tư Thương Khanh giải thích nói, hiện giờ cùng Phượng Lam thành thân thì có càng nhiều sự tình liền rơi xuống trên người đối phương, cho nên cũng khó mà giống như trước mỗi thời khắc đều cùng một chỗ.
"Khi nào xuất phát?"
"Ngày mai."
Màn đêm chậm rãi buông xuống
Đỏ thẫm sắc phù dung trong trướng, chăn uyên ương hỗn độn bị đá ở một bên, bán rũ xuống ở mép giường, lưỡng đạo nam nhân thân hình cường tráng gắt gao giao triền cùng một chỗ.
Ánh sáng của nến xuyên thấu qua giường mạn thấp thoáng có thể nhìn thấy hôn ấn trên người ai đó bên trong trướng mạn
Động tác kịch liệt dừng lại, hai người thân thể chặt chẽ kêt hợp cùng một chỗ, chỉ còn lại tiếng thở dốc lần lượt xen kẽ nhau vang lên.
"Chủ tử..." tiếng thở dốc dần dần bình hoãn, Phượng Lam đôi mắt nửa mở, cảm giác được bên tai lửa nóng thổ tức, mất tiếng nói nhỏ.
"Ân?" Tư Thương Khanh lười nhác lên tiếng, một tay chậm rãi di chuyển xuống thắt lưng của thân thể đang nằm bên cạnh mình, hưởng thụ xúc cảm tinh tế tỉ mỉ.
Nhẹ nhàng mở mắt ra, Phượng Lam dừng ở gương mặt tuấn mỹ trước mặt, nguyên bản khuôn mặt ít lây dính bụi trần hiện giờ cũng đã nhiễm một màu tình sắc
Không muốn xa y, còn chưa chia lìa đã cảm thấy tưởng niệm
Than thở một tiếng, Phượng Lam sóng mắt mê ly thì thào nói nhỏ "Sớm một chút trở về..." Cho tới bây giờ bọn hắn chưa từng rời xa thời gian quá lâu, chính mình luôn giống như hình như bóng theo sau người này, hiện giờ...
Trở thành Thương Hoàn quốc Thái Tử Phi, hắn càng có nhiều trách nhiệm, Tư Thương Khanh cũng tín nhiệm giao cho hắn rất nhiều sự tình. Tuy là không muốn rời đi người này, nhưng hắn muốn sóng vai đứng cùng người này mà không phải trốn sau lưng y.
"Ân." Thản nhiên đáp ứng, Tư Thương Khanh nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt ướt át của Phượng Lam, mỗi khi hoan ái, đôi mi cong cùng đôi mắt trong suốt phảng phất hơi nuớc mênh mông, khiến người ta xúc động mềm mại.
"Chủ tử! " Phượng Lam khẽ ngẩng đầu, hôn vào cổ Tư Thương Khanh, thanh âm khàn khàn mà mập mờ "Ôm ta..."
Chưa nói xong hết câu Tư Thương Khanh liền trực tiếp hành động để đáp lại lời thỉnh cầu của y...
Đêm dài chưa qua
Tia nắng ban mai mỏng manh soi chiếu sắc trời âm trầm, ngẫu nhiên có vài giờ giọt mưa mới hạ xuống róc rách, phiền muộn như phân biệt nỗi lòng.
Bên ngoài cửa cung, một người ngồi phía trước xe ngựa, chính là Tư Thương Khanh mặc hắc y đang ôm nhẹ Phượng Lam, ở trên môi của y nhẹ nhàng in lại một cái hôn "Trở về đi!"
Dứt lời, Tư Thương Khanh buông y ra, liền chuyển thân lên xe ngựa, sau đó Phượng Tương nhất xả dây cương, vung lên roi ngựa.
Đưa mắt nhìn xe ngựa biến mất ở trong tầm mắt, Phượng Lam lặng im đứng tại chỗ, thật lâu sau mới chậm rãi quay đầu
Buông màng, Thu Bình thiên mang theo một ít bỡn cợt cười "Điện hạ, ngươi vẫn là lần đầu tiên cùng Thái Tử Phi tách ra đi, nhất định rất khó khăn..." Thực nhìn không ra, Phượng Lam kia ngày thường trầm mặc, cũng sẽ tình ý kéo dài như thế.
Tư Thương Khanh chính là trầm mặc không them để ý tới y, trên thực tế, giờ phút này quả thật có chút không thoải mái, từ lần đầu tiên rời đi Bồng Lai các, sau đó vô luận là làm sao thì Phượng Lam đều là yên lặng đứng ở phía sau chính mình, thói quen đã sớm xâm nhập xương cốt lẫn nhau!
Nhìn thấy Tư Thương Khanh lặng im lộ ra thần sắc suy nghĩ sâu xa, Thu Bình thiên không hề vui cười, ánh mắt có chút mông lung nhẹ giọng tự nói "Điện hạ cùng Thái Tử Phi cảm tình thật sâu đậm, thật là khiến người khác hâm mộ ah!"
Hâm mộ, mỗi lần chứng kiến hai người ở chung thì đáy lòng hắn bắt đầu khởi động cảm xúc. Thu Bình Thiên cảm thán, từ nhỏ trà trộn vào đám người thương nhân hắn cũng kiến thức qua không ít chuyện bầu bạn ân ái, nhưng lại chưa bao giờ giống như hôm nay có cảm giác như vậy. Hâm mộ cảm giác đó rốt cuộc là vì sao?
Tư Thương Khanh không bận tâm quan sát y, chỉ nói lên tò mò về chuyện xuất hành "Ngươi muốn đi đâu?" Mục đích của hắn là biên giới Hoàn Thành, sợ là không tiện đường với y
"Ahhh " Thu Bình thiên cúi đầu cười "Nói đến đây, điện hạ cũng đừng trách ta, Ta là nghe nói điện hạ phải đi khỏi nên mới đem chuyện tình trên tay giao cho thuộc hạ nghĩ muốn nhân cơ hội này cùng điện hạ đi du ngoạn!"
Tư Thương Khanh hơi hơi gật đầu, Thu Bình Thiên từ một năm nay đều làm tốt chuyện tình hắn giao phó, cũng luôn chưa từng nghỉ ngơi, yêu cầu bồi hắn đi cùng cũng không quá đáng. Hơn nữa, đối phương kiến thức rộng rãi, dọc theo đường đi cũng có thể giới thiệu dân tình các nơi cho mình.
Không hề nói chuyện với nhau them gì nữa, Tư Thương Khanh tùy tay cầm lấy sổ con xử lý tiếp công việc.
♥ THƯƠNG HOÀN THẤT CUNG ♥
Bầu trời một mạt u ám, mặt trời tránh ở sau tầng mây đen, mơ hồ còn lưu lại chút quang ảnh. Cây cối lần lượt thay đổi, cỏ dại loạn thạch giữa núi rừng, ba người cẩn thận hành tẩu.
"Điện hạ, truyền nhân thần y thực sẽ ở nơi này?" Cẩn thận đạp ở trên loạn thạch, Thu Bình thiên nhíu mày lấy ra bụi gai dính trên quần áo.
Mấy ngày trước đây bọn hắn rốt cục chạy tới Hoàn Thành, chính là nơi này rất hẻo lánh, bọn hắn ngay cả xe ngựa đều không thể sử dụng, đành phải một đường đi bộ. Mà tin tức xác thật về thần y kia là do những thôn dân ở đây cung cấp, không rõ thật giả ra sao, chỉ nói là gần đây ngẫu nhiên có một thầy thuốc đến hành nghề y, quanh năm ở tại ngọn núi không biết tên này. Thầy thuốc này y thuật thật cao siêu, nhưng tính tình quái dị, chưa từng thấy hắn mở miệng nói chuyện, cũng không ai biết được tên của hắn.
Nhưng ở nơi hoang vu như thế này này, tsơn thôn lạc hậu, người nọ cơ hồ bị thôn dân coi là thần tiên.
"Nếu là có người bị bệnh cấp tính, đi ra ba dặm kêu to vài tiếng, sau đó thần tiên liền từ trên trời giáng xuống." Lão phụ nhân trong thôn mang ơn nói, "Thần tiên đại từ đại bi, thôn dân mới có thể sống yên ổn!"
Tư Thương Khanh ngừng lại ngẩng đầu nhìn xuống, cách rừng cây thưa thớt không xa, vượt qua bao nhiêu cỏ dại là một sơn oa < vùng trũng>, dòng nước từ giữa chảy ra, hình thành một đạo khe suối nho nhỏ.
"Hẳn là bên này " bọn họ là căn cứ những gì thôn dân chỉ điểm cùng nhau đi tới, qua sơn oa tiếp tục đi dọc theo đường nhỏ lên núi, liền đi tới đồi Tam Lý
Đang khi nói chuyện, liền nghe được một tiếng ầm vang, đã thấy thiên địa thoáng chốc biến sắc.
Ngày tháng sáu thời tiết thật bất thường
Nói cũng không ngoa, đoạn đường này tuy là mưa dầm liên miên nhưng cũng không giống giờ phút này mưa to mưa như trút nước xuống.
"Chủ tử! " Phượng Tương vội vàng xuất ra mấy cái mũ cùng áo tơi "Ngài mau phủ thêm lên đi!"
Lặng im mặc áo tơi, Tư Thương Khanh nhìn về phía sơn oa, dòng nước bắt đầu chảy ra, liền quay lại nói với Thu Bình thiên "Chúng ta hôm nay trước quay về thôn đi."
Mưa lớn như vậy ở trên núi hành tẩu thì rất nguy hiểm.
"Cũng chỉ có thể làm như vậy, " Thu Bình thiên thản nhiên cười, liền dẫn đầu xuống núi cước bộ có chút chậm chạp.
Sắc trời càng lúc càng âm trầm, mưa to không ngừng diệu võ vương oai
" Rầm !"
Một đạo âm thanh nổ vang , Tư Thương Khanh phi thân nhanh chống đem Thu Bình thiên túm đến trong lòng, cước bộ điểm nhẹ ở trên loạn thạch, nhảy ra xa mấy trượng.
"Ân ? " Thu Bình Thiên sắc mặt tái nhợt, buồn hừ một tiếng cắn răng nói: "Như thế nào..."
Còn chưa có nói xong liền hết hồn chứng kiến cây đại thụ bên người vừa rội bị thiên lôi điện đánh trúng mà ngã xuống, ngăn trở nước ở khe suối chảy xiết.
"Chủ tử, " Tiếng nước mưa rơi mạnh ngăn cản thanh âm của Phượng Tương nên nghe có chút không chân thật "Nơi này quá nguy hiểm..."
Không cần người khác nói thì Tư Thương Khanh cũng rất rõ ràng, rũ xuống mâu quang nhìn Thu Bình Thiên, "Chân của ngươi bị thương?"
Thu Bình thiên có chút khó chịu hừ một tiếng, vừa rồi một màn mạo hiểm nhượng trái tim hắn kinh hoàng không dứt "Điện hạ, Thu mỗ sợ là liên luỵ ngươi..."
Phút chốc, sơn lưu xoay chuyển
Cánh tay Tư Thương Khanh liền dùng lực đem Thu Bình Thiên gắt gao ôm ở trong ngực nói : "Tương! mau chóng xuống núi."
Nếu không không chỉ có lôi điện nguy hiểm, sợ là dòng lũ bất ngờ cũng muốn bạo phát rồi. Bất quá cũng may cách đó không xa còn có cái thôn trang, ở bên kia cao hơn nơi khác nên có vẻ an toàn , xác nhận có thể miễn uy lực của hồng thủy
"Vâng! chủ tử."
Một màn mưa mênh mông, hai đạo nhân ảnh như chim yến bay nhanh trong rừng.
Miết đến Thu Bình Thiên sắc mặt dị thường tái nhợt, Tư Thương Khanh thản nhiên nói: "Ngươi nhẫn nhịn một chút nữa."
"Không có việc gì! " Thu Bình Thiên cười khổ, chính mình thật vô dụng, vừa rồi lên núi không cẩn thận làm đau chân, lại bởi vì không biết võ công, hiện tại chỉ có thể dựa vào.. khụ ... trong lòng ...một nam nhân so với hắn nhỏ tuổi hơn, mưa đánh vào trên mặt có chút đau, có chút lạnh.
Lúc Tư Thương Khanh phi thân ôm lấy hắn, không cẩn thận nên nón tơi đã rơi mất, lúc này trên người Thu Bình Thiên đã ướt đẫm. Nhịn xuống đau đớn trên cổ chân, Thu Bình Thiên song chưởng xiết chặt vòng qua cổ Tư Thương Khanh, ánh mắt có chút mờ ảo, nhìn chằm chằm tuấn dung giấu ở dưới nón tơi, thỉnh thoảng có vài đạo nước mưa lướt qua. ( YY: hảo lãng mạn ah~~)
Lặng im nhìn sau một lúc lâu, Thu Bình Thiên bỗng nhiên nhắm mắt lại, rõ ràng thả lỏng đem toàn thân hoàn toàn dựa vào trong lòng Tư Thương Khanh, bên môi khôi phục lại thói quen nở nụ cười yếu ớt...
Mưa to dài một trận cho đến khi bóng đêm phủ xuống, mưa mới dần dần ngừng lại.
Nhìn một mạt bùn đất trong nhà, lão phụ nhân mang chút xin lỗi "Lão bà trí nhớ kém, thật quên nhắc nhớ trước các ngươi. Kia Vô Danh sơn vừa đến tháng sáu đều bùng nổ những cơn lũ bất ngờ. Thông thường ở lúc chiều sẽ có mưa to, kia sơn oa chênh vênh, lại ngăn không được nước mưa, một chút mưa lớn liền phá vu, cho nên người trong thôn ở mùa này đều ít xuống núi."
"Không có việc gì " Thu Bình Thiên ngồi ở trên giường cười nói: "Chúng ta cũng chưa tạ ơn ngài đã thu nhận và giúp đỡ đừng nói tới trách cứ!"
Lão phụ nhân lắc lắc đầu, nếp năhn trên mặt lộ ra rõ ràng "Lão bà xem các ngươi đều là người tốt, nên không cần nói cái gì cảm tạ với không cảm tạ. Chính là điều kiện kém, các ngươi đừng ghét bỏ!"
"Như thế nào như thế?" Thu Bình Thiên cười nói, giương mắt thấy từ trong mảnh rèm rách nát Tư Thương Khanh đang đi tới, y đã thay ra quần áo ướt đẫm nước, trên người đang mặc một bộ vải bố ngắn cũ nát không hợp với thân phận, thấy tếh Thu Bình Thiên không khỏi phát ra tiếng cười.
Chỉ thấy lão phụ nhân sắc mặt tán thưởng, "Công tử bộ dạng tuấn tú, thật sự là mặc cái gì cũng tốt nhìn."
Nghe vậy Thu Bình Thiên cười đến càng vui vẻ. ( YY: e yêu anh rùi nhe anh Thiên ^^~)
"Tốt lắm, lão bà đi làm cơm chiều đây, các ngươi nghỉ ngơi trước đi!" Dứt lời lão phụ nhân liền rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro