Chương 4
Ngũ nguyệt Lâm Thành tầm phục hổ
Cuối tháng năm, ngoại thành Lâm thành. Gió nhẹ lướt qua, sưởi ấm đáy lòng.
Một nhóm ba người,đứng tại trong rừng cây
Hắc y thiếu niên yên lặng nhìn rừng cây trùng điệp trước mắt. Tại nơi này mười năm về trước, mẫu thân của hắn Tuệ phi đã mất mạng . Từ đó đến nay, mười năm trôi qua, sự vắng lặng cùng huyết tinh ngày đó , từ lâu đã không còn lưu lại dấu vết.
Chim hót không thôi,cây lá mọc um tùm,xa hơn một chút có một ngọn đồi nhỏ,ở trên ngự một ngôi chùa tên Phục Hổ
" Thiếu chủ". Lục Hoàn nhẹ xoay thân thể một vòng,khoái trá mà bước đi trên mấy bông hoa dại,tò mò mà đánh giá chung quanh,cách đó không xa cũng có mấy đoàn người đang lên núi " vì sao thiếu chủ cho rằng người cần tìm đang ở đây?"
Phượng Khanh hờ hửng mà nhìn Lục Hoàn rồi lướt tới Vô Tâm ,một hồi lâu mới mở miệng nói "các ngươi có thể trở về rồi"
Vô Tâm Lục Hoàn hai người ngốc lăng rồi liền rõ ràng ý tứ của Phượng Khanh, bọn họ nguyên bổn xuống núi theo Phượng Khanh tới Lâm Thành tìm người,hiện đang ở nơi này Phượng Khanh liền muốn bọn họ trở về Bồng Lai các
Lục Hoàn oa oa kêu lên : " thiếu chủ,ngươi rất không có lương tâm,vừa tới Lâm Thành liền muốn vứt bỏ chúng ta,ngươi thật là...."
Có một chút suy tư Vô Tâm cũng mở miệng nói " Thiếu chủ,các chủ là muốn chúng ta theo người"
Không để ý tới bộ mặt bất mãn của Lục Hoàn ,Phượng Khanh chỉ là yên lặng, ngoại trừ Phượng Vô Phi ra thì hai người này là thân cận với hắn nhất,trong lòng hắn cũng có vài phần quan tâm,cuộc sống sau này của hắn e rằng sẽ hơn cả kiếp trước của phụ thân hắn Phượng Ngạo trúc,con đướng trước mắt thật sự rất khó đi.
Phượng khanh lạnh nhạt mà nói: "Các ngươi là người của Bồng Lai các ."
Hắn biết Bồng Lai các luôn không màn tới thế sự,bọn họ cũng không cần vì hắn mà quan tâm đến
Nghe vậy Vô Tâm vốn không biết ăn nói cũng ko biết nói thêm gì,đối đáp ra sao.Thế nhưng người xem như tùy tiện như Lục Hoàn trong lúc này lại mỉm cười,lời nói chính chắn là người phụ nữ bamươi tuổi " ngươi là Bồng Lai các Thiếu chủ truyền nhân đời thứ mười bảy"
Thân là tả hửu sứ của Bồng Lai các ,nàng tất nhiên là thề sẽ đi theo Phượng Khanh ,huống chi đứa trẻ này từ nhỏ nàng đã chăm sóc,nàng không thể nào không quan tâm
Vô Tâm nghe vậy cũng vuốt cằm phụ họa
Phượng khanh không hề khước từ, chỉ là lãnh khốc mà nói: " nếu các ngươi đã lựa chọn liền tuyệt đối không có đường lui,từ nay về sau hai người các người thề chết theo ta Tư Thương Khanh"
" Vâng ! Thiếu chủ "
Lục Hoàn cùng Vô Tâm quỳ xuống tay trái áp trước ngực tuyên thệ từ đây về sau tuyệt đối trung thành
Ống tay áo vung lên,Phượng Khanh xoay người hướng về rừng núi đi tới,Lục Hoàn cùng Vô Tâm cũng vội vàng đứng dậy theo sát bên cạnh chủ tử.
Bên ngoài Phục Hổ tự khách hành hương nối tiếp không dứt
Bên tai tiếng gõ mỏ vang lên liên tục, đàn hương thơm ngát lan tỏa trong không khí
Phượng Khanh thẳng hướng phật đường mà đi đến,Lục Hoàn đi bên cạnh thi thoàng lại phát ra âm thanh kinh ngạc
Vô Tâm vẫn có chút khó hiểu liền quay về vấn đề thắc mắc lúc nãy " Thiếu chủ vì sao xác định người nọ ở nơi này"
Phượng khanh nhìn không chớp mắt, thấp giọng nói: "Ước định, nơi cũ mà gặp lại."
Vô Tâm vuốt cằm,đúng là như vậy,chỉ là Lâm Thành to lớn như thế,Phượng Khanh thiếu chủ liền làm sao xác định là nơi này?Không đợi hắn tiếp tục hỏi,Phượng Khanh tiếp tục lên tiếng
"Phục Hổ tự này xây dựng năm nào?"
Có chút sửng sốt Vô Tâm suy nghĩ,năm đó theo cùng các chủ cứu Phượng Khanh,khi ấy còn chưa có Phục Hổ tự.Khi đó nơi này phát sinh trận huyết án,những người biết chân tướng liền lan tin bảo rằng Lâm Thành là nơi tai họa,cũng vì thế không lâu sau đó Lâm Thành phú thương cùng dân chúng quyên tiền xây ngôi chùa này.
Thì ra là thế...
Suy nghĩ một chút Vô Tâm liền minh bạch
Chuyện xưa chính là nơi phát sinh huyết án,bình tĩnh suy nghĩ chỉ có thể là chổ này
Nhìn vẻ mặt thông suốt của Vô Tâm,Phượng Khanh cũng không cần phải giải thích thêm. Trên thực tế Phục Hổ tự này chỉ sợ là nơi ngọa hổ tàng long,Năm đó khi hắn ở trong hoàng cung Thương Hoàn hắn biết Tư Thương Tuyệt Thiên có thế lực bí mật ở Lâm Thành.Chỉ tiết khi xưa tông tích của vị hoàng tử này sớm đã bị tiết lộ ra bên ngoài.
Mà nay nếu ước định là gặp lại cố nhân ở Lâm Thành ,Tư Thương Tuyệt Thiên hẳn là đã suy tính cho rằng Tần gia vô luận thế nào cũng không ngờ đến hoàng đế cư nhiên xây dựng thế lực ở nơi huyết án khi xưa,càng huống chi Phục hổ tự là do dân chúng quyên góp xây dựng.Phật môn thánh địa cũng là nơi ẩn náo an toàn nhất
" Oa chủ tử thật là thông minh". Lục Hoàn hai mắt sáng lên,ba mươi mấy tử mà còn cứ như một hài tử hồn nhiên,nét mặt lộ vẻ ta đây thay cho Phượng Khanh
"A Di Đà Phật, các vị thí chủ là muốn dâng hương sao?". Đột nhiên một tiểu hòa thượng đứng trước mặt Phượng Khanh hơi khom người xuống hỏi " Mời theo tiểu tăng"
Phượng Khanh yên lặng nhìn đối phương,thản nhiên nói " Ta tới Phục Hổ tự tìm hổ"
Tiểu hòa thượng sắc mặc ngẩn ra rồi cười cười nói " Tiểu thí chủ ngài khéo nói đùa,Phục Hổ tự chỉ là danh hào,không phải thật sự có hổ đâu"
Phượng khanh lạnh lùng nhìn đối phương liếc mắt một cái,làn môi nhẹ nhấp dẫn, nói: "Dẫn đường."
"Thí chủ xin mời." Tiểu hòa thượng xoay người đi lên trước dẫn đường
♥ Thương ♥ Hoàn ♥ Thất ♥ Cung ♥
Lâm Thành vốn phồn hoa náo nhiệt,ngay cả Phục Hổ tự kiến trúc cũng tinh tế hoa mỹ hơn người,trông rất vĩ đại
Đi theo tiểu hòa thượng,Phượng Khanh mấy người đi quanh co mấy đạo hành lang mới tới được thiên điện
Vừa vào cửa liền có thể nhìn thấy mấy bức tượng phật ngồi ngay ngắn bên trên,hoặc là uy nghiêm hoặc là từ bi.Trong điện cả hòa thượng và khách hành hương cũng có rải rác mấy người.
Phượng Khanh chậm rãi đi tới vị khách hành hương trung niên đang quỳ lạy,âm thanh lạnh lùng nói "Khôi?"
Khách hành hương trung niên sửng sốt,ngẩn đầu nhìn lên Phượng Khanh mỉm cười,liền từ trên nhuyễn điếm mà đứng dậy đồng thời hường tiểu hòa thượng dẫn đường khi nãy đóng cửa đại môn
"Thuộc hạ Khôi tham kiến tiểu hoàng tử điện hạ, điện hạ vạn an!"
Khôi quỳ xuống,bên cạnh mấy người cũng quỳ theo
" Đứng dậy đi."
Tất cả cung kính đứng dậy,Khôi mang theo ý cười âm thầm đánh giá Phượng Khanh ,chỉ thấy đối phương từ đầu chí cuối chỉ mang một vẻ mặt lạnh lùng,hai tay đặt ở sau lưng,khuôn mặt tinh xảo lộ ra vẻ vô cảm,có vị đạo của người đã trưởng thành.Kia cặp mắt hẹp dài trong trẻo âm lãnh,trong suốt mà thâm trầm,phảng phất như có thể nhìn thấy hết thế gian ở trong ấy.
" Nói đi" Không phải không nhìn thấy ánh mắt đang không ngừng đánh giá hắn của Khôi,Phượng Khanh chỉ là thản nhiên quét mắt hướng y liếc một cái
Bị ánh mắt của Phượng Khanh nhẹ nhàng đảo qua,Khôi thấy đáy lòng cả kinh,sau lưng bất giác chảy ra chút mồ hôi lạnh,không lâu sau đó liền thu hồi tâm trạng,Khôi nhìn theo Phượng Khanh rồi đến Vô Tâm cùng Lục Hoàn ,Phượng Khanh ý bảo "không sao" y mới bất đầu tường thuật lại chi tiết những gì hoàng đế phân phó
" Đây là thủ dụ của bệ hạ lệnh cho thuộc hạ đưa cho điện hạ"Vừa nói vừa đưa thủ dụ trong tay giao cho Phượng Khanh
Tùy ý mà ngồi lên trên nhuyễn điếm( = nệm mềm),Phượng Khanh im lặng mà nghe Khôi báo cáo qua, trong lòng rõ ràng hiểu rõ đối phương có điều dấu giếm,cũng không trách,bọn họ chưa rõ ràng thực lực của hắn có bao nhiêu? Là sợ hắn không đủ năng lực để đảm nhiệm đi
Vắn tắt nói xong,nhìn tiểu hoàng tử vẫn trầm mặc không nói gì, Khôi cũng im lặng
Trong thiên điện, bầu không khí có vài phần căng thẳng.
Phượng Khanh an tĩnh ngồi,con ngươi cụp xuống suy tư. Rõ ràng chỉ là một hài tử mười tuổi, nhưng lại tạo ra cảm giác áp bách người khác thật lớn. Khôi và những người khác âm thầm kinh hãi, ngay cả Lục Hoàn luôn hoạt bát hiếu động cũng quy củ mà đứng yên.
Một hồi Phượng Khanh khẽ mở miệng " hậu vệ của bổn điện hạ ở đâu"
Nguyên bổn đang cúi đầu mấy người đột ngột ngẩng đầu,kinh ngạc mà nhìn về phía Phượng Khanh . Khôi gương mặt luôn mang theo ý cười cũng cứng đờ,chuyện này thân vệ là chuyện tối cơ mật,ít người biết tời.Cớ gì một tiểu hoàng tử chưa từng xuống núi lại biết?
Nhìn phản ứng của mọi người,Phượng Khanh cũng không muốn giải thích.Không lẽ nói năm đó hắn trong hoàng cung vô tình nghe thấy được hoàng đế phân phó như thế,cho dù là không có ngày ấy thì tương lai là Thái tử Thương Hoàn phải có thân vệ cũng là chuyện không quá khó đoán
Thu hồi vẻ tươi cười,sắc mặt nghiêm trang nói "khởi bẩm điện hạ,hôm nay đã muộn rồi,ngày mai thuộc hạ sẽ triệu tập bọn họ đến đây ra mắt điện hạ"
"Ân." Phượng Khanh gật đầu, đứng dậy rời đi, đối với Khôi nói: "Ngươi mang bổn điện hạ đến nơi an toàn, sau đó đem tất cả nói lại tỉ mỉ, không được giấu diếm."
" Vâng ! điện hạ"
"Nham." Khôi ra hiệu cho tiểu hòa thượng dẫn đường ban nãy. Nham vội vàng mở cửa thiên điện, trong đôi mắt nhìn Phượng Khanh có vài phần kính nể.
Phượng Khanh trong lòng giễu cợt,bất quá cũng tốt,chính mình làm cho những người này hiểu được hắn là tân chủ tử,thế nên việc đầu tiên cần làm là thu phục nhân tâm
Khôi dẫn phượng khanh, hướng phía chùa miểu hậu viện phòng khách đi đến.
"Chủ tử," đi tới một gian khách phòng bình thường, Khôi thấp giọng nói:
"Ngài ở phòng này, thuộc hạ trụ tại gian phòng đối diện. Về phần hai vị này..."
Khôi dừng một chút, nhìn về phía Lục Hoàn hai người.
"Tại hạ Vô Tâm, tùy tùng của Thiếu chủ ."
"Tiểu nữ Lục Hoàn, cũng là tùy tùng."
Hướng hai người thi lễ,Khôi mỉm cười nói " nhị vị ngụ tại hai gian phòng khách ở phía Đông"
Lục Hoàn cùng Vô Tâm đều không dị nghị.
"Ân."
Phượng Khanh bước chân vào gian phòng giản đơn,ành mắt dừng lại trên mật hàm trong tay
Hoàng thượng thủ dụ sao? Phượng khanh trong đáy mắt lộ ra vài phần đùa cợt.
p/s : hắc hắc Khanh cưng thật là túc trí đa mưu,làm cho mấy ám vệ mắt tròn mắt dẹt =)) haizzzzzzz thật là mong Khanh nhi mau chống lớn lên * cười man rợ*
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro