Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 39

Nhâm Quân Độc Thưởng Lam Nhan Tiếu ( Thượng)

"Phượng đại nhân, ngài, ngài chớ lộn xộn a" Thanh Tự luống cuống tay chân ngăn cản Phượng Lam đứng dậy, gấp đến độ sắp khóc"Ngài hiện tại đang sinh bệnh, điện hạ lệnh nô tài hảo hảo hầu hạ ngài..." Nếu có sai lầm xảy ra, lấy sủng ái của điện hạ đối Phượng đại nhân, hắn có mười cái đầu cũng không đủ để chịu tội ah~!

"Ngươi...không phải nói ta chỉ là thụ hàn sao!" Phượng Lam hơi thở có chút khó khăn, tuy rằng cả người cũng khó chịu, ý nghĩ cũng không tốt, nhưng...

Không thấy Tư Thương Khanh, trong tim của hắn có chút bối rối.

" Chuyện gì đã xãy ra?"

Đang lúc gấp đến độ không biết như thế nào cho phải, Tư Thương Khanh liền đi đến, Thanh Tự mừng rỡ vội la lên: "Điện hạ, Phượng đại nhân kiên trì muốn rời giường!"

Hơi hạ mi, Tư Thương Khanh đi đến bên giường đè lại thân thể đang lộn xộn của Phượng Lam, "Nằm." Cũng không quay đầu lại hỏi Thanh Tự "Thuốc đâu?"

"Điện hạ, xin đợi một chút, nô tài liền đi thúc giục bọn hắn." Thanh Tự nói xong, liền nhanh như chớp chạy đi.

"Chủ tử" nhìn thấy Tư Thương Khanh, cảnh tượng điên cuồng giao hoan đêm qua lập tức liền hiện về trong đầu, nguyên bản sắc mặt đã hồng lại càng giống hỏa thiêu đốt.

"Làm sao vậy?" Tư Thương Khanh đưa tay sờ lên trán Phượng Lam, mặt của đối phương hồng như vậy, chẳng lẽ là bệnh tình nặng thêm?

"Không có việc gì, chủ tử đừng lo lắng." Cảm giác được tay Tư Thương Khanh phủ lên trán của mình, Phượng Lam sắc mặt càng đỏ, cả người đều cảm thấy không được tự nhiên, mà chỗ kín kia càng cảm thấy không thích hợp, đều tinh tường nhắc nhở bọn hắn chuyện tình đã phát sinh qua trong lúc đó.

"Ân~" Tư Thương Khanh thản nhiên đáp lời, thay Phượng Lam đắp kín mền liền ngồi ở đầu giường lặng im nhìn đối phương, ngón tay lướt nhẹ qua cổ Phượng Lam.

Chiếc cổ thanh mảnh vì cảm giác được sự va chạm, cơ hồ toàn thân cũng bắt đầu nóng lên, Phượng Lam không dám nhìn thẳng lên Tư Thương Khanh, loạn xạ tìm đề tài bắt chuyện "Chủ tử..ta.. ta như thế nào sinh bệnh?"

Nói đến đây, trong mắt Tư Thương Khanh thoáng hiện lên nét buồn bựa, âm thanh lạnh lùng nói: "Đêm qua ta cho ngươi nghỉ ngơi, làm sao ngươi không đi, ngược lại đứng ở bên ngoài chịu đông lạnh!"

Sửng sốt, Phượng Lam lúc này mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng, nguyên lai ngày hôm qua chủ tử lưu lại chính mình, để cho hắn sớm một chút nghỉ ngơi, là thuần túy vì thân thể của chính mình a.

Thẹn thùng cười, giạng Phượng Lam trầm xuống "Đa tạ chủ tử lo lắng, là Phượng Lam sơ sót."

"Lần sau không được viện cớ này nọ."

"Ân, " Phượng Lam cười đến ngọt ngào, trong đầu một trận mê muội, thân thể không khỏi hướng Tư Thương Khanh nhích lại gần, đáy lòng lời nói không tự chủ được buột miệng nói ra, cúi đầu thở dài, "Chủ tử, ta thích ngươi..."

Nghe thanh âm thì thầm, nguyên bản bởi vì Phượng Lam không thương tiếc thân thể mà bực bội giờ hầu như biến mất không còn tong tích, Tư Thương Khanh đưa tay đem cả người Phượng Lam kéo vào trong lòng "Lam..."

Gắt gao ôm người trong lòng, Tư Thương Khanh nhẹ nhàng mà hôn lên trên cái trán đang ửng hồng của Phượng Lam, môi lưỡi tinh tế tỉ mỉ liếm nhè nhẹ

"Ân..." Không khỏi phát ra tiếng rên, Phượng Lam nhanh nhắm mắt, cũng không rõ ràng lắm hay bởi vì bị bệnh, chỉ cảm thấy cả người lâng lâng, trên trán lửa nóng lưu luyến không đi, thiêu đốt đến đáy lòng.

"Lam~" Tư Thương Khanh dừng lạị nơi vòm miệng đối phương không ngừng chọc ghẹo rồi chuyển qua bên tai người này, tiếng nói trầm thấp trong trẻo nhưng lạnh lùng, giống như mềm mại mà không chân thật "Ngươi đã nói muốn luôn luôn bồi ở bên cạnh ta." ( YY: o-o Khanh hum nay lãng mợn o_O)

"Ngươi nói thích ta" thanh âm của Tư Thương Khanh dừng một chút, liền tiếp tục nói: "Ta trước đây không hiểu thích là gì, nhưng ta nguyện ý cùng ngươi, một đời gần nhau."

Đây là Tư Thương Khanh hứa hẹn, cũng như là tuyên thệ

"Chủ tử, " đột nhiên quay đầu, suýt nữa đánh trúng lên trán Tư Thương Khanh, trong mắt Phượng Lam là không thể tin, hứa hẹn rành mạch như vậy, ngay cả trong mộng cũng không dám hi vọng, hiện giờ lại chính tai nghe được... tâm tình của hắn hiện tại khó mà có thể nói lên lời

"Chủ tử!! Người..." Phượng Lam cắn chặt răng, cụp xuống mâu quang, không dám nhìn thẳng ánh mắt tha thiết ước mơ kia "Người nói cái gì?" ( YY: aigooo Lam ơi là Lam cute thế =))

Tư Thương Khanh nghĩ đến đối phương nghe không rõ, vân đạm phong khởi lặp lại lời nói : "Ta hứa cùng ngươi một đời gần nhau, từ nay về sau, ngươi liền không còn cơ hội đổi ý."

Nghe vậy, Phượng Lam rốt cục tin tưởng rằng đây không phải bởi vì bị bệnh mà sinh ra ảo giác, đáy lòng cuồn cuộn cảm xúc, hổn độn rối rắm cùng một chỗ, như hẹn nhau mà đánh trống reo hò lên , đôi mắt trong suốt chợt chảy xuống thanh lệ, không một tiếng động chảy xuôi qua hai gò má nóng hổi, lạnh lẻo cùng lửa nóng hai tầng cảm giác, lần lượt thay đổi trong lòng.

Tư Thương Khanh không khỏi nhíu mi, đưa tay lau đi nước mắt người này, không vui nói: "Khóc cái gì?" Từ lúc ở bãi tha ma ngoài Chiêu Dương thành, hắn liền biết, chính mình rất không vui khi thấy nước mắt người này.

"Không có... " Phượng Lam tùy ý Tư Thương Khanh vì chính mình lau nước mắt, chịu đựng nghẹn ngào, rưng rưng mỉm cười"Chính là cảm thấy nóng lên có chút khó chịu."

Tư Thương Khanh sắc mặt dịu xuống, nhất tay ôm lấy hắn, một tay tinh tế lau khô nước mắt "Đợi uống xong thuốc, nghỉ ngơi cho thật tốt, bệnh của ngươi sẽ hảo."

"Ân." Dịu ngoan lên tiếng, Phượng Lam nằm ở trong lòng Tư Thương Khanh, ngửa đầu nhìn dung nhan lạnh lùng của đối phương, khóe môi khẽ nhếch lên. Có được giờ khắc ôn nhu này, vô luận tương lai sẽ phát sinh cái gì, hắn sẽ đều thoả mãn, cho dù có muôn đời trầm luân, cũng không tiếc, không hối!

"Chủ tử, " Phượng Lam cảm thấy cổ họng mình khô cháy, mang theo nhiều điểm đau đớn, lại kiên trì mở miệng nói: "Có thể bồi ở bên cạnh ngươi, Phượng Lam vĩnh viễn không hối hận."

Tư Thương Khanh không có nói cái gì nữa, chính là nhẹ vỗ về hai má Phượng Lam, ôm hắn dựa vào nằm ở trên giường, rũ xuống mâu quang suy nghĩ.

◇ Thương ◇ Hoàn ◇ Thất ◇ Cung ◇

"Điện hạ, thuốc dã sắc xong rồi."

Tiểu thái giám đang cầm khay, thật cẩn thận vượt qua cánh cửa, đến gần giường, chứng kiến hai người ôm nhau, tự giác thu hồi tầm mắt, không dám tò mò nhìn xem.

"Lấy ra."

Thấy Tư Thương Khanh thân thủ bưng chén thuốc, muốn uy chính mình, Phượng Lam ngượng ngùng thấp giọng nói: "Chủ tử, ta tự mình uống cũng hảo!"

"Không ngại." Tư Thương Khanh thản nhiên hồi đáp, liền đem thìa trong chén thuốc cầm trong tay chuyển qua môi Phượng Lam, làm phương tiện giúp đối phương uống thuốc.

Thuốc của Khâu thái y luôn cổ quái, không chỉ đắng mà còn có vị chua, chát, chính là giờ phút này, nuốt vào trong bụng, là cảm giác ấm áp cùng thản nhiên.

Tiểu thái giám một bên hầu hạ, đều là nhìn không chớp mắt, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng >"<"

Mở rộng cửa sổ, một luồng ánh sáng mặt trời xuyên thấu quarồi hạ xuống, thoáng hiện một nét ấm áp.

Trên triều đình, Tư Thương Khanh lặng im nghe đại thần thượng tấu việc lập phi.

"Đủ rồi!" Tư Thương Khanh đột nhiên lên tiếng cắt đứt làn sóng trường luận, ánh mắt lạnh như băng, "Bổn cung thú phi hay không, cùng bọn ngươi có quan hệ gì! Đây là việc của hoàng gia, lại càng là việc tư của bản thân Bổn cung, ngươi là muốn đi quá giới hạn thay mặt hoàng gia làm sao?"

"Thái tử điện hạ nguôi giận, thần không dám!" Người nọ sợ tới mức chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống. Tư Thương Khanh lãnh khốc ngoan tuyệt, bọn hắn đều không có quên, chính là từ khi tân chính tới nay, tại triều thượng, đại bộ phận Tư Thương Khanh đều là im lặng nghe ý kiến của đám quần thần, sau đó quyết định, rất ít có cử chỉ độc đoán, cũng vì điều này nên bọn hắn mới cả gan mà liên tiếp nhắc tới việc lập phi.

Lúc này, Kỳ Hạng Văn cũng bước ra khỏi hàng, vẻ mặt chính khí "Điện hạ, bọn thần không dám có cử chỉ đi quá giới hạn, chính là hiện giờ điện hạ sớm qua tuổi thú phi, thỉnh điệ hạ vì huyết mạch Thương Hoàn mà suy nghĩ, điện hạ vẫn là nên nhanh chóng quyết định."

Tư Thương Khanh lãnh mạc nhìn chằm chằm Kỳ Hạng Văn, sau một lúc lâu không lên tiếng.

Kỳ Hạng Văn chỉ cảm thấy trên lưng chảy ra nhiều điểm mồ hôi lạnh, tâm cũng điên cuồng nhảy dựng lên.

Trên đại điện, một mảnh tĩnh mịch. Áp lực không khí nhượng khiến đám quần thần đều sinh lòng sợ hãi, bắt đầu nghĩ lại hành vi của mình có phải hay không có chút quá đà. Thái tử điện hạ càng ngày càng uy nghi, chỉ sợ khiến y sinh khí thì bọn họ không biết lúc nào sẽ mất cái mạng nhỏ này

Thẳng đến khi tất cả mọi người bắt đầu nhịn không được bắt đầu dồn dập thở, Tư Thương Khanh mới thu hồi chân khí phóng thích "Huyết mạch Thương Hoàn hoàng gia là việc tư của hoàng gia ta, cùng bọn ngươi có gì liên quan! Bọn ngươi thân là mệnh quan trong triều,trên vì Ngô Hoàng cống hiến, dưới vì dân phân ưu, mà không phải quản trên đầu thiên tử! Hộ bộ thượng thư Liễu Ý..."

"Có vi thần!" Bỗng nhiên bị điểm danh, Liễu Ý tức khắc bước ra khỏi hàng, tuy có chút không hiểu, nhưng...

"Bổn cung hỏi ngươi, Vi thần chi bản là như thế nào?" ( chắc ý hỏi là đạo làm thần tử )

" Khởi bẩm điện hạ, thánh nhân xưa có nói: người làm thần tử phải trên tuân lệnh thiên tử, dưới phải yêu dân, tôn ti trật tự phải đúng mực, làm gì cũng phải suy nghĩ cẩn trọng, gần vua thì phân ưu, xa vua thì phải hỗ trợ, vua làm sai thì phải can gián, vua lo âu thì phải chia sẽ với nỗi lo của vua"

"Liễu Thượng Thư nói như vậy, chư vị có nghe được không." Tư Thương Khanh thản nhiên nói "Nay việc lập phi của Bổn cung, trên không nguy hiểm cho vua, dưới không tổn hại dân, bọn ngươi tại sao bức bách? Hiện giờ Thương Hoàn mới bắt đầu tân chính còn nhiều chuyện phài giải quyết, bọn ngươi chẳng phân biệt được chỗ lo âu của vua, trái lại vây buồn bực cho vua, như vậy há có phải là đạo làm vi thần của ngươi, chẳng lẻ muốn Bổn cung lần nữa cách tân quan lại?"

"Điện hạ nguôi giận!" Quần thần tức khắc quỳ xuống đất.

"Nay nghĩ các ngươi tâm vô ác ý, Bổn cung tạm thời bỏ qua cho các ngươi." Tư Thương Khanh đứng lên, trên cao nhìn xuống tuyên bố, "Chư vị đã lo âu việc lập Thái tử phi như thế, hiện tại Bổn cung liền hạ chỉ, lập Đông cung thống lĩnh Phượng Lam làm Thái thử chính phi Thương Hoàn quốc, ngày mười bốn tháng tư cử hành hôn điển."

Quần thần ầm ầm, bất chấp lễ tiết, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên vị thái tử lãnh mạc.

"Điện hạ, điện hạ không thể a!" ( YY: nam mô * gõ gõ*)

Các lão thần lấy Kỳ Hạng Văn cầm đầu, lại một lần nữa toàn thể phục lạy "Điện hạ lập Phượng thống lĩnh làm phi, thật sự là vi phạm thiên địa âm dương, là không hợp với luân thường a!"

"Bổn cung đã quyết định " Tư Thương Khanh hờ hững nhìn thấy tất cả quan lại ngu ngơ, cùng các cựu thần không ngừng dập đầu "Đây là việc của hoàng gia, bọn ngươi không có quyền quản thúc."

" Cựu thần xin làm đúng bổn phận của kẻ làm thần tử" Kỳ Hạng Văn nước mắt chảy xuống "vua làm sai thì phải can gián, vua lo âu thì phải chia sẽ với nỗi lo của vua"

"Hảo một cái can gián!" Tư Thương Khanh lúc này là chân chính tức giận, từ trước đến nay cảm xúc mỏng manh lúc này bị kích thích gợn sóng, "Nếu vi phạm âm dương luân thường, Kỳ Hạng Văn, cựu thần các ngươi có mấy người chưa nuôi nhốt qua nam sủng?"

"Điện hạ..." Nghe được Tư Thương Khanh ngang nhiên vạch trần chuyện mờ ám của bọn hắn, không khỏi cứng họng run rẫy

"Quốc lấy dân làm gốc, dân chọn hiền quân mà thờ" Tư thương khanh ngữ khí khôi phục lãnh đạm, "Bổn cung lâm triều hai năm, trên trung với quân, dưới lo lắng cho dân, quảng ngôn luận, chọn hiền tài. Nay việc lập phi, vốn không tổn hại cho dân, thì có gì sai?"

Không hề nói năng rườm rà, Tư Thương Khanh quyết đoán mở miệng, "Chuyện lập phi đã định, bọn ngươi không cần tiếp tục góp lời. Nếu..."

Tư Thương Khanh ánh mắt băng hàn, nhìn về phía cựu thần quỳ ".. Bọn ngươi cho rằng bổn cung làm sai mà tiếp tục can gián, bổn cung sẽ không ngăn cản. Nhưng lúc đó bổn cung sẽ không nương tay trừng trị bọn đại thần bức quân, bất trung vô đức, thần tử như vậy Thương Hoàn ta không cần!"

"Bãi triều!"

Một hồi phong ba việc Thái tử lập phi, Tư Thương Khanh cường ngạnh không chút nào lui bước, rốt cục hạ màn.

Khánh Phong những năm cuối tháng tư, thái tử Tư Thương Khanh thay đổi luân thường, thú một nam tử làm chính phi, từ đó mở ra một trang sử mới về việc thú nam tử vi thê ở Thương Hoàn Quốc

Hành động của Tư Thương Khanh, ngược lại ở dân gian trở thành một câu chuyện cho mọi người ca tụng, cái gì không thương giang sơn chỉ yêu nam nhân và đủ các loại câu truyện khác truyền lưu .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy