Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 38

Đãn bả tình mê tố tình môi (hạ)

Bóng đén sáng lập lòe như hạt đậu, nam tử vùi đầu trên bàn, chuyên chú nhìn mật tín trong tay. Ánh nến mờ nhạt, lờ mờ chiếu sáng ngũ quan thanh tú kia, trát lên vài phần hoảng hốt.

Phượng Lam bỗng nhiên buông mật tín trong tay, ngẩng đầu nhìn vào khoảng không, ánh mắt trống rỗng mênh mang.

Đêm nay, rất yên tĩnh, tĩnh đến tựa hồ có thể nghe được thanh âm tiếng tim đập. Rõ ràng mỗi khi đêm đến, Đông cung bình thường cũng đã thanh lãnh quạnh quẻ, nhưng tại sao đêm nay lại cô đơn và thê lương đến như vậy?

Thầm than một tiếng, tâm ý Phượng Lam có chút phiền loạn, liền bỏ xuống sự vụ trong tay. Đứng dậy,hắn đi ra đứng trước cửa Đông cung, dấu hài in thành vết đọng lại trên mặt tuyết, hắt xì phát ra tiếng vang, quanh quẩn tại đêm tĩnh lặng, có chút kinh tâm động phách.

Sớm qua giờ Tý, vì sao người nọ còn không hồi cung?

Trong lòng vài phần nôn nóng, Phượng Lam biết rõ võ công của Tư Thương Khanh rất thâm sâu, cũng không phải sợ y đã gặp chuyện nguy hiểm gì mà vẫn chưa trở về.( Ami: tội nghiệp..e nó thiếu hoi chồng nên ngủ hk dc) Chính là, đến tột cùng là chuyện gì ...

Buồn bã, Phượng Lam cười khổ, sớm biết rằnghắn không nên tự chủ trương làm trái tâm ý người nọ, lén gạt y đi Bách hoa yến. Hiện giờ, hắn dù luôn bồi tại bên người y nhưng lại bị vứt sang một bên như vậy...

Cũng không quản gió lạnh đến thấu xương đang thổi ở trên gương mặt, có chút đau đớn,vẫn im lặng tựa vào trên thành cung, tùy ý để cho bông tuyết mịn màng hòa tan thấm ướt. Ướt quần áo, Phượng Lam giật mình ngẩn người nhìn trăng tròn trên trời, suy nghĩ miên man không bờ bến. Vào lúc này đây, hắn nghĩ tới đêm Nguyên tiêu năm trước.

Ngày đó, rất khoái nhạc nhưng cũng rất khó xử

Hiện nay, Tết nguyên tiêu mình từng thích nhất lại trở thành ngày khó trôi qua nhất trong cuộc đời mình

Chủ tử...

Đột nhiên nhìn thấy Tư Thương Khanh trở về, Phượng Lam trên mặt vui vẻ, vội đến phía trước nghênh đón.

"Như thế nào còn ở đây?" Tư Thương Khanh thanh âm lạnh lùng, đã hơn nửa đêm, bên ngoài lại lạnh như thế, trời giá rét tới mức đóng băng mà người này gần đây thần sắc rất kém...

Bị chất vấn mang theo một chút trách móc, sắc mặt Phượng Lam vốn đã không tốt càng kém hơn, nhẹ giọng nói: "Phượng lam đang đợi chủ tử."

"Ta không phải cho ngươi nghỉ ngơi sao?" Tư Thương Khanh nắm lấy tay của đối phương, lạnh đến tận xương, liền nhíu mày "Ngươi ở đây đợi bao lâu?"

Ngẩn người, Phượng Lam mới kịp phản ứng, nguyên lai là chủ tử quan tâm hắn a, hơi hơi cúi đầu thấp giọng nói: "Không bao lâu... A..."

Đột nhiên bị người ôm ngang, Phượng Lam hốt ha hốt hoảng, cả người buộc chặt, ngôn ngữ thập phần không lưu loát, "Chủ tử...phóng...thả ta xuống...ta..ta có thể tự mình đi." Tuy rằng Tư Thương Khanh thường xuyên ôm hắn, nhưng lại chưa bao giờ giống như hiên tại, đem cả người hắn đều bế lên.

Tư Thương Khanh làm như không nghe thấy, ôm Phượng Lam hướng tẩm cung đi đến.

Dục trì trong tẩm cung, hơi nóng từ làn nước bốc lên không dứt

Nước ấm trên thân thể cùng hơi nước bốn phía lượn lờ, vừa rồi ở bên ngoài bị đông cứng cơ hồ cả người cứng ngắc, thẳng đến lúc này Phượng Lam mới chậm rãi thả lỏng cơ thể, độ ấm một chút trở về.

"Chủ tử " Thanh âm Phượng Lam hơi khàn, sắc mặt khẽ biến thành đỏ, chỉ cảm thấy người phía sau bỗng nhiên dùng sức ôm lên, hai người lỏa thể dán chặt vào nahu hợp cùng một chỗ.

Trước đó còn mơ hồ xao động, lúc này lập tức trở nên kịch liệt. Tư Thương Khanh nửa buông thỏng đôi mắt, hai tay luồn qua bên dưới nách Phượng Lam, gắt gao đem người này vây tại trong ngực...

Lực đạo trên ngón tay lúc nhẹ lúc nặng, một chút tại trên cơ thể, làn da mà trượt dần lên. Tư Thương Khanh hơi hơi cúi đầu, hôn lên cổ Phượng Lam, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua, sau đó thì tinh tế cắn lên.

Kiềm nén không được sự kích thích, phát ra tiếng rên, hô hấp của Phượng Lam hơi chút dồn dập, thoáng ngẩng cằm lên, thân thể hư nhuyễn dựa vào trong lòng người nọ.

"Chủ tử..."

Phượng lam vô ý thức thấp giọng gọi, trong thanh âm mang theo một chút khàn khàn cùng lười nhác.

Đáy lòng xao đọng, giống như có ngọn lửa bỗng liên bùng cháy lên, không biết có phải tình mê lúc trước phát tác hay không, Tư Thương Khanh lúc này vô tâm tìm hiểu, thầm nghĩ đến lời nói lúc trước của Nhiễm Sương nhiên, hơi do dự, phủ ở trước ngực Phượng Lam một bàn tay, tay còn lại chậm rãi dời xuống phía dưới...

Ngoài cửa sổ, cơn gió đêm cười nhẹ, dạo chơi trên những cành cây trong sân, chỉ thấy bông tuyết sôi nổi lung lay.

Tư Thương Khanh vừa mới trở lại cửa tẩm cung, liền thấy tiểu thái giám Thanh Tự buồn rười rượi, bộ dáng giống như trời sập xuống, nhìn thấy hắn liền vô cùng lo lắng đón nghênh đón, trong lời nói là lo lắng cùng sợ hãi, "Không tốt, điện hạ, Phượng đại nhân bệnh thật sự nghiêm trọng, hiện tại đang hôn mê bất tỉnh..."

Phượng Lam bị bệnh? Tư Thương Khanh khẽ nhíu mày, bước nhanh đến trước giường, đã thấy Phượng Lam mê man ngủ, sắc mặt đỏ lên một cách không bình thường, trên trán chảy ra rất nhiều mồ hôi lạnh.

"Đây là chuyện gì?" Tư Thương Khanh thanh âm lạnh lùng nói, "Thái y đâu?"

"Hồi bẩm điện hạ " Liếc mắt thấy sắc mặt Tư Thương Khanh trầm xuống, Thanh Tự nuốt nước miếng xuống "Trước khi ngài vào triều đã phân phó bọn nô tài không được quấy rầy Phượng đại nhân nghĩ ngơi. Nô tài... nô tài vừa rồi thấy có chút không đúng, tiến vào nhìn, mới phát hiện..."

"Đi mời Khâu thái y!" Tư Thương Khanh lạnh lùng cắt đứt tiểu thái giám nói dông dài, liền ngồi vào bên cạnh giường, lặng im nhìn Phượng Lam.

Nhìn người đang hôn mê trên giường, tựa hồ không thoải mái, mày hơi nhíu lại, thần sắc phát trắng. Tư Thương Khanh nhẹ nhàng lau mồ hôi lạnh trên trán Phượng Lam, liếc đến chăn bông hơi trượt xuống, thuận tay kéo lên trên.

Chứng kiến người nọ lỏa thể, lộ ra cơ thể ra ngoài, trên làn da loang lổ nhiều điểm dấu vết xanh tím, Tư Thương Khanh hơi run lên, nhớ lại chuyện hoan ái đêm qua, trong mắt lướt qua một nét khó hiểu: kiếp trước kiếp này, hắn đều chưa từng có qua cảm giác kịch liệt như vậy, đêm qua hắn gần như điên cuồng, đây là dục vọng của nam nhân sao? ( YY : giờ này mới biết là Lam đã bị ăn > < ôi cảnh H gì mà ...)

Đầu ngón tay theo quán tính xoa gương mặt Phượng Lam, Tư Thương Khanh trong mắt hiện nhàn nhạt dịu dàng. Cảm giác đem qua, thật sự không tồi!

Thực tủy tri vị... ( cái này chắc là khắc cốt ghi tâm)

Ngoài phòng, tuyết được hơi sáng mặt trời chiếu rọi, mỏng manh lại mang theo nhợt nhạt ấm áp.

Khâu thái y bị Thanh Tự thúc giục, còn tưởng rằng Thái tử điện hạ sinh bệnh nặng! Vừa vào cửa, hắn liền thấy Tư Thương Khanh ngồi ở bên giường, nhất thời sững sờ đứng tại chỗ, thanh niên lạnh lùng kia rõ ràng không có bất kỳ biến hóa, nghiêng khuôn mặt lộ ra một cỗ lạnh lùng cùng ngạo nghễ, nhưng quanh thân lại mâu thuẫn quanh quẩn lên một ít dịu dàng, khiến người khác vô pháp tin tưởng người trước mắt là Thái tử điện hạ luôn lạnh lùng của bọn họ.

♥ THƯƠNG HOÀN THẤT CUNG ♥

"Hồi bẩm thái tử điện hạ, Phượng thị vệ không có gì đáng ngại, chính là quá mức mệt nhọc, ít nghĩ ngơi, vả lại ưu tư sầu lo, lại bị phong hàn... " Khâu thái y vẻ mặt nghiêm nghị, liếc mắt nhìn Tư Thương Khanh "Hơn nữa tại thời gian thân thể suy yếu, lại phóng túng quá độ..."

Giữa mũi 'hừ' hai tiếng, Khâu thái y vẻ mặt đờ đẫn, trên gương mặt già nua mơ hồ có thể thấy chút ửng hồng nói : "Mặc dù không sao cả, nhưng những ngày này nên nghĩ ngơi điều dưỡng, sự tình hao tổn thể lực không thích hợp để làm."

"Mặt khác, "Kkhâu thái y ho khụ "Cái kia... Sau khi làm xong thì việc tẩy rửa phía sau rất trọng yếu, bằng không sẽ gây cho Phượng thị vệ.. khụ.. không thoải mái."

"Cái gì là tẩy rửa phía sau?" Tư Thương Khanh thản nhiên hỏi.

"Khụ khụ " Khâu thái y sắc mặt đỏ hồng, lại bật người làm ra một bộ dạng uy nghiêm, "Nam nhân trong lúc hoan ái, cần đúng lúc mà đem vật thừa nhận trong cơ thể người kia tẩy rửa sạch sẽ, nếu không.. làm không tốt cũng sẽ sinh bệnh."

Tư Thương Thanh còn thật sự gật gật đầu, khó được người có thể cho làm cho hắn nói cám ơn nên chỉ nói : " Làm phiền Khâu thái y rồi."

"Ân... hừ." Khâu thái y khôi phục một bộ dáng cao ngạo "Lão phu cũng không phải là bởi vì ngươi, là do ta ưa thích Phượng Lam tên tiểu tử này mới đến thôi. Tốt lắm, lão phu hiện tại muốn đi Hoàn Ngạo điện thay bệ hạ bắt mạch, thái tử điện hạ đừng đem phụ hoàng ngươi bỏ quên qua một bên."

"Ân, "Tư Thương Khanh thanh âm tùy ý đáp ứng, chỉ phân phó Thanh Tự, "Tiễn Khâu thái y một đoạn đường." Liền đem lực chú ý quay lại trên người Phượng Lam.

Phái người tiễn lão thái y xong, lại thay Phượng Lam đang mê man cẩn thận tẩy rửa một phen, sau đó Tư Thương Khanh liền đem công việc vào trong tẩm cung, một bên bắt tay vào xửa lý công việc, một bên xem chừng Phượng Lam.

"Điện hạ " Tiểu thái giám nhỏ giọng đi tới, thấp giọng nói: "Hoàng thượng có chỉ, ngài nhanh đi tới Hoàn Ngạo điện."

Tư Thương Khanh động tác trên tay dừng lại một chút, liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm Thanh Tự, đem đối phương nhìn đến đáy lòng sợ hãi, mới chậm rãi ứng thanh âm, "Ân."

Đem tấu chương mật tín đều sửa sang lại hảo, Tư Thương Khanh lại đến giường trước nhìn Phượng Lam lần nữa, mới xoay người rời đi, "Ngươi ở lại đây chiếu cố Lam."

"Vâng, điện hạ."

...

"Khanh nhi, " Tư Thương Tuyệt Thiên đối người trước mắt luôn không thể trách cứ gì được, liên tục cười khổ, "Ngươi chẳng lẽ thật sự thích tên ảnh vệ kia?" Nếu không như vậy thì y sẽ không chán ghét các đại thần nhắc tới việc lập phi.

Thích? Tư Thương Khanh không biết, hắn cũng không rõ ràng cảm giác của mình có phải thích hay không. Đối với câu hỏi của Tư Thương Tuyệt Thiên, Tư Thương Khanh trầm mặc không nói, chờ đối phương nói đến vấn đề chính.

"Phượng Lam quả thật không tệ, " Hoàng đế lại buông tiếng thở dài "Nhưng hắn là nam nhân, ngươi lại là Thương Hoàn quốc Thái tử, các ngươi không có khả năng cùng một chỗ."

"Nam nhân thì như thế nào?" Tư Thương Khanh lời nói lãnh đạm, làm cho người ta cảm giác cuồng ngạo "Ta nghĩ cùng ai một chỗ, người khác không có quyền quản thúc."

"Khanh nhi!" Tư Thương Tuyệt Thiên có chút trách cứ kêu lên

"Phụ hoàng, " Tư Thương Khanh thản nhiên nhìn chăm chú vào đối phương, "Ta không cho rằng thân phận thái tử với việc ta cùng ai một chỗ có liên hệ gì?. Cho nên, ta nghĩ cùng Lam một chỗ, thì sẽ để hắn ở lại bên cạnh."

"Khanh nhi " Tư Thương Tuyệt Thiên lời trầm thống "Ngươi là Thái tử, tương lai là đế vương, mỗi tiếng nói cử động đều là làm gương cho dân chúng, uy nghiêm cho quốc gia, có thể nào làm cho người ta nhạo báng ngươi yêu thích Long Dương? < cái này còn gọi là đoạn tụ, có nghĩa là yêu thích nam nhân>"

"Đã làm gương cho dân chúng, uy nghiêm cho quốc gia, kia cử chỉ của ta như thế nào lại trở thành đầu đề câu chuyện của bọn họ?" Tư Thương Khanh hỏi lại, sau đó lại luận sự "Phụ hoàng cũng là vì thế nên mới không cùng Liễu Thừa tướng cùng một chỗ?"

Sắc bén chuyển vấn đề khiến Tư Thương Tuyệt Thiên sắc mặt lập tức trắng bệch, trong mắt là nổi thống khổ vô biên "Khanh nhi, ngươi..."

"Phụ hoàng, " Tư Thương Khanh không phải là không biết lời nói của hắn đã khiến hoàng đế bi thống, nhưng vẫn không từ bỏ "Ta không biết vì sao ngươi không muốn cùng Liễu Thừa tướng cùng một chỗ, nhưng là, ta sẽ không bởi vì những chuyện không hiểu nguyên nhân, mà làm trái lương tâm của mình. Còn có chuyện tuyển phi, phụ hoàng ngươi cũng chớ nên tiếp tục lo lắng, ta đã quyết định..."

Không chút để ý lời nói ra khiến người nghe rợn cả người mà quyết định, "Ta sẽ thú Phượng Lam làm Thái Tử Phi." Nếu nhất định phải lập phi, vậy liền cưới người làm cho mình thoải mái, hơn nữa, hắn cũng nguyện ý cùng Phượng Lam cùng nhau một chỗ. Như thế, cũng có thể ngăn chặn những tiếng huyên náo từ miệng đại thần đi!

Tư Thương Tuyệt Thiên sắc mặt khó coi, bất đắc dĩ thở dài, đứa con trai này của hắn tuy rằng nói rất ít, nhưng một khi mở miệng, liền khiến người khác không thể phản bác. Hơn nữa...

Bởi vì lời nói vừa rồi của Tư Thương Khanh, làm đáy lòng hắn cảm thấy mất mác, dù sao cũng vô pháp vãn hồi rồi. Nếu như ngày đó hắn cũng như Tư Thương Khanh có dũng khí như thế thì có lẽ hết thảy sẽ bất đồng đi! Hiện giờ, hắn đã không thể đến được hạnh phúc, cần gì phải tiếp tục bởi vì nguyên nhân như thế mà ngăn cản con của mình đi truy tầm hạnh phúc đây?

Tư Thương Tuyệt Thiên chỉ có thể cam chịu.

"Phụ hoàng, " Tư Thương Khanh nhìn thấy hoàng đế trầm mặc, ngữ khí mang chút quan tâm, "Ngươi chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng, ngoài ra không cần lo lắng." Liền muốn rời đi rồi lại dừng lại " Truyền nhân thần y đã có chút manh mối, không lâu sau hẳn là có thể tìm được, chờ Tuyệt tâm cổ của ngươi giải trừ, ta sẽ giúp ngươi cùng Liễu Thừa tướng cùng một chỗ."

Nhìn thấy bóng lưng Tư Thương Khanh rời đi, Tư Thương Tuyệt Thiên cười khổ lắc lắc đầu, giống như là kiếp trước từng nợ đứa nhỏ này, đối với bất cứ yêu cầu gì của hắn đều không thể cự tuyệt a!

Chính là đều mà Tư Thương Tuyệt Thiên khổ não nhất chính là nếu Tư Thương Khanh thực thú nam nhân làm phi vậy thì huyết mạch của Tư Thương không phải sẽ bị chặt đứt hay sao.....

p/s: chia buồn tới những ai mong mỏi cảnh H của e Lam và e Khanh =))))))))))))) thôi hãy chờ tới lúc tahnh2 hôn nhất định sẽ có =)))))))))))))))))))))))))))))))))))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy