Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36

Bất giải lạc hoa nhiễu thân bang

Chính nguyệt kinh kiến phương hoa khai, tân niên hốt nghênh phi tuyết lai;

Lạc hoa chích tiếu xuân sắc vãn, đa tình khước não vô tâm ngoại.

........ Xuân Tuyết loạn điều......

Rõ ràng đã là cuối đông đầu xuân, hoàng thành Thương Hoàn quốc lại chợt xuất hiện một ít bông tuyết như những sợi bông bé nhỏ mỏng manh, không phải quá nhiều mà chỉ ở trong thiên địa phiêu diêu. Đầu xuân, một ít hoa cỏ cũng đã nở rộ khoe hương khoe sắc còn có những nhánh cây trụi nhẵn sau mùa đông lạnh giá chưa kịp hồi sinh, tuyết trắng khẽ che lên vài đốm, như một phen phong tình.

Bên trong thư phòng tình cảm hòa thuận vui vẻ

Cửa sổ bán khai, Phượng Lam lặng im đứng thẳng, trong mắt một mảnh vắng lặng nhìn vào những điểm điểm lạc tuyết rơi bên ngoài, thỉnh thoảng một trận gió rét thổi tới, bí mật mang theo những bông tuyết mịn màng thổi vào trên mặt, thấu lạnh đến tận xương tủy.

Bên kia thư trác, Tư Thương Khanh tựa vào ghế mềm, một bên nghe Thu Bình Thiên báo cáo, một bên xem xét tấu chương của các đại thần.

"Năm trước những người được đưa tới, sau mấy tháng quan sát cho thấy bọn họ ai cũng thật sự là kỳ tài" Thu Bình Thiên nói "Tiếp tục chuẩn bị tốt thêm một hai năm nữa thì liền có thể toàn diện thi hành kế hoạch hưng thương."

"Ân !" Tư Thương Khanh khẽ gật đầu, nếu đã giao cho Thu Bình Thiên quản lý, hắn tin tưởng lấy thiên tính và tài buôn bán của đối phương thì mọi chuyện đều có thể an bài ổn thỏa.

Tùy tay hé mở chiết tử <sổ con, sổ sách>, Tư Thương Khanh mày nhíu lại.

"Điện hạ có tâm sự?" Thu Bình Thiên mở miệng hỏi, lúc nãy hắn vô tình nhìn thấy ánh mắt Tư Thương Khanh chợt lóe lên tia không vui và không kiên nhẫn, rồi không để lại dấu vết dời tầm mắt nhìn về phía Phượng Lam đang đứng yên trước cửa sổ, người nọ tựa hồ đang thưởng thức đợt xuân tuyết khó gặp này.

Thương Thanh buông tấu chương, môi mỏng nhấp nhẹ, rũ mâu suy tư về cái gì đó.

"Chẳng lẽ là bởi vì chuyện nửa năm qua các đại thần nhiều lần thượng tấu việc lập Thái Tử Phi?" Thu Bình Thiên thửhỏi, ngữ khí mang theo một chút quan tâm, khóe mắt dư quang đảo qua người đang đứng trước cửa sổ bên kia, đã thấy thân thể của hắn đột nhiên run lên, bóng dáng tựa hồ lộ ra căng thẳng.

Tư Thương Khanh nâng mắt, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Thu Bình Thiên.

Trong lòng đột nhiên dâng lên một trận âm hàn, Thu Bình Thiên sắc mặt lại bình thường "Điện hạ đừng buồn bực, ta không có ý tứ gì khác." Chỉ ôn hòa cười "Trước khi đến, ta nghe nói Bách hoa yến kia nguyên lai là cựu thần trong triều ám chỉ thỉnh cầu Hoàng thượng tổ chức, thực tế mục đích là vì ta tay giúp điện hạ tuyển phi..."

Bách hoa yến? Tư Thương Khanh chợt hiểu, khó trách Hoàng đế bỗng nhiên quyết định tổ chức yến hội ngắm hoa gì đó, nói là vì chúc mừng tân chính thành công, sau đó ở tết Nguyên Tiêu mời tất cả quan lại cùng gia quyến đến phẩm hoa thưởng rượu trong ngự hoa viên, càng muốn hắn đến chủ trì trận tiệc rượu này.

Nguyên lai...

Sự khó chịu trong lòng càng dâng lên rõ ràng, Tư Thương Khanh kêu lên : "Lam..."

Khẽ run lên, Phượng Lam liền tùy tay đóng lại cửa sổ, thần sắc như thường đi vào bên cạnh Tư Thương Khanh "Chủ tử có gì phân phó?"

" Chuyện tình Bách hoa yến, vì sao gạt ta?"

Ánh mắt lạnh lùng của Tư Thương Khanh nhìn chằm chằm vào Phượng Lam, thân là Đông cung thống lĩnh, Phượng Lam sao có thể không biết nội tình thật sự của Bách hoa yến?

Phượng Lam chậm rãi hạ xuống mắt, không nói một câu.

"Nói!"

Tiếng nói quen thuộc nhưng lại lạnh như hàn băng, Phượng Lam cảm giác thật khác lạ nên có chút run. Mí mắt bán rũ xuống che đi cảm xúc phức tạp cùng bi thương, đối mặt sự chất vấn của Tư Thương Khanh, Phượng Lam từ bỏ không nói một câu, cũng không biết trả lời như thế nào. Trên thực tế, hắn cũng không biết có thể trả lời như thế nào!

Trong đầu hỗn loạn, Phượng Lam lại nhớ tới lời nói ngày ấy của Khôi...

Hai ngày trước Khôi bỗng nhiên tìm tới hắn, ánh mắt phức tạp theo dõi hắn hồi lâu. Tức thời, Phượng Lam liền mơ hồ biết đối phương muốn nói gì.

"Phượng Lam " Một lúc lâu, Khôi mới chậm rãi mở miệng "Tết Nguyên Tiêu, trong hoàng cung cần cử hành một Bách hoa yến vì thái tử điện hạ tuyển phi, ta hi vọng ngươi bảo đảm chắc chắn điện hạ tham dự."

Trong lòng đột nhiên như bị người ta hung hăng nhéo đau, Phượng Lam cố gắng duy trì biểu tình lãnh đạm, ra vẻ khó hiểu "Thuộc hạ không có quyền quản thúc hành vi của chủ tử."

Rõ ràng nhìn vào mắt Phượng Lam, Khôi chỉ nói: "Hoàng thượng biết điện hạ phiền chán việc lập phi, hiện giờ cũng chỉ có thể ra hạ sách này, lấy cơ hội tổ cức Bách hoa yến nhượng điện hạ cùng danh môn khuê tú trong kinh tiếp xúc một phen. Ngươi thân là thủ lĩnh ảnh vệ của điện hạ, lại thống lĩnh Đông cung, chỉ cần đối điện hạ giấu diếm một chút ý đồ thật sự của Bách hoa yến là được."

Không muốn ở trước mặt người khác lộ ra nửa điểm yếu ớt, Phượng Lam lạnh lùng nói: "Phượng Lam là ảnh vệ bên người chủ tử, sẽ không dấu diếm chủ tử bất cứ chuyện gì."

Nghe vậy, ánh mắt Khôi nhất thời hàn lãnh "Phượng Lam, ngươi thân là ảnh vệ lại tự mình vướng vào lệnh cấm. Ta nghĩ ngươi là một ảnh vệ xuất sắc khó có được, vốn không muốn truy cứu nhiều hơn, hiện giờ ngươi chớ biết không chừng mực như vậy!"

Lời nói tuy không rõ ràng nhưng bọn hắn cả hai đều biết "Lệnh cấm" là có ý gì. Ảnh vệ không thể xúc động, càng kiêng kị đối với chủ tử sinh ra cảm tình, mà hiện giờ...

Phượng Lam cũng không hề úy kỵ, chính là trấn tĩnh nhìn lại Khôi "Đời này Phượng Lam chỉ thuần phục chủ tử, chuyện làm trái ý nguyện của chủ tử ta quyết không làm."

"Nguyện trung thành với điện hạ?" Khôi hừ lạnh một tiếng nói "Còn là vì tư tâm của chính ngươi?"

Lời vừa nói ra, nhất thời sắc mặt Phượng Lam tái nhợt.

Khôi tiếp tục nói: "Hôm nay ta tới tìm ngươi nói những lời này, ngươi cho là ý của ta sao?"

"Khôi..." Phượng Lam không khỏi có chút bối rối, hàm ý của đối phương đã quá rõ ràng, Khôi cùng Ám, đều là ảnh vệ hoàng thượng mang bên mình, trên thực tế là Khôi hướng hắn nhắn lại cảnh cáo của quân vương tối cao kia! Quan hệ của hắn cùng với Tư Thương Khanh, sao lại có thể chạy thoát được tai mắt của Hoàng đế? Mà Tư Thương Khanh lại là Thái tử, Hoàng đế không có khả năng đối với y làm bất cứ chuyện gì nhưng mình lại bất đồng, hắn chỉ là một cái ảnh vệ nho nhỏ...

Trong mắt hiện lên một chút không đành lòng, Khôi âm thầm thở dài, dù sao người trước mắt này coi như là do một tay hắn đào tạo ra, nhưng mà...

"Hôm nay ta đem ý tứ của hoàng thượng nói thẳng cùng ngươi, ngươi dù sao cũng là thủ lĩnh ảnh vệ mà điện hạ coi trọng nên Hoàng thượng sẽ không đối với ngươi ra tay, nhưng nếu ngươi tiếp tục khăng khăng một mực cố chấp thì ta sợ là Hoàng thượng sẽ khó khăn tiếp tục dung hạ ngươi."

"Ta nói đến thế, ngươi tự thu xếp ổn thoả đi!"

◇ Thương ◇ Hoàn ◇ thất ◇ cung ◇

Trong thư phòng lan tràn một mảnh tĩnh mịch nặng nề.

Tư Thương Khanh lạnh nhạt nhìn Phượng Lam chằm chằm cúi đầu không nói, sau một lát, mới đột nhiên hỏi: "Khôiđối ngươi nói gì sao?"

Tư Thương Khanh rất thông minh, hắn rất nhanh liền đoán được chuyện này nhất định là có người đối Phượng Lam ra lệnh. Ngày ấy chuyện Phượng Lam gặp Khôi, hắn cũng biết, hiện tại xem ra trong đó có chút kỳ quặc.

"Không, không nói gì..." Phượng Lam có chút kích động ngẩng đầu lên, vội vàng phủ nhận.

Người này trong mắt không kịp che dấu sự bi thương trong đáy mắt, tâm tư Tư Thương Khanh hơi run lên, sắc mặt lập tức liền hòa hoãn lại, cũng không quản trong phòng còn có người bên ngoài, đưa tay liền đem Phượng Lam kéo vào trong lòng.

"Chủ tử..." Không giống như thường ngày thuận theo, Phượng Lam luống cuống tay chân chống đẩy lên, lại bị Tư Thương Khanh gắt gao giam cầm tại trong ngực, không thể động đậy.

Liền mờ mịt nhìn dung nhan trước mắt quen thuộc lạnh lùng, Phượng Lam trong mắt một mảnh sương mù, cơ hồ không cách nào nhịn được dâng trào, ở trong lòng mênh mông bi thương, rồi đột nhiên dâng lên một nét thoáng hiện chua xót, cái này chính là cảm xúc ủy khuất, lại chỉ có thể sinh sôi ẩn nhẫn xuống dưới. Hắn là ảnh vệ, đã sớm mất đi quyền có được cảm xúc! Hiện giờ cảnh cáo của Khôi còn quanh quẩn ở bên tai, hắn sao dám lại hi vọng được? Hắn tình nguyện từ nay về sau chỉ như bóng dáng bồi ở bên người chủ tử, mà không phải là từ nay về sau tiếp tục vô pháp nhìn thấy! chỉ cần có thể ở bên cạnh chủ tử...

"Lam ! " Tư Thương Khanh không tiếp tục hỏi tới, thanh âm khinh đạm,"Việc này, lần sau không được tái lập lại nữa." Lại nói: "Ta từng nói qua, chủ tử của ngươi chỉ có ta, còn những người khác ngươi không cần để ý."

Cảm nhận được đầu ngón tay ôn nhu kia sờ trên khuôn mặt chính mình, Phượng Lam nhắm chặt hai mắt, không dám mở, sợ cái nhìn chăm chú kia sẽ khiến bản thân không thể chịu được nước mắt rơi xuống, cắn chặt lên môi dưới, cũng không dám mở miệng, sợ một lời nói của người kia, bụng đầy chua xót liền hóa thành nghẹn ngào mà tràn ra.

Hắn chỉ nghe được tiếng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng quanh quẩn ở bên tai "Ngày mai Bách hoa yến, ta sẽ tham dự."

Trái tim, nhảy lên là vui hay buồn?

Bên này, Thu Bình Thiên bị biến thành vách tường hoa bị hai người kia triệt để xem nhẹ, lặng im nhìn hành động của hai người trước mắt, trong mắt lưu động lên tia sáng kìa lạ. Đang nhìn đến lúc Tư Thương Khanh đưa tay phủ trên người Phượng Lam, hắn rốt cục ho một tiếng, đánh vỡ không khí hiện tại nói : "Điện hạ, ta đây xin cáo lui trước."

Cũng không thấy Tư Thương Khanh ngẩng đầu nhìn hắn, chính là chỉ phất phất tay, Thu Bình Thiên nhãn thần hiện lên một nét buồn cười, liền lặng yên không một tiếng động rời đi, còn cẩn thận đem cửa đóng lại rồi mới lui ra

Ngoài phòng cái lạnh thấu xương, trong phòng ấm áp thấm tâm.

Bách hoa yến tiệc từ Hoàng đế cho tới tất cả quan lại, đều là thỉnh thoảng lại chuyển suy nghĩ miên man, thật cẩn thận quan sát Tư Thương Khanh, muốn từ vẻ mặt của hắn nhìn lén một chút phản ứng, nhưng chỉ uổng phí.

"Tây Bắc tướng quân phủ Dung Đình tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Thái tử điện hạ." Một đạo thân ảnh thướt tha mềm mại lượn lờ đi đến giữa tràng yến, cúi người thi lễ chào, khóe miệng mang theo nụ cười mất tự nhiên "Tiểu nữ bất tài, nay cả gan ở đây dâng lên Hoàng thượng cùng điện hạ một khúc nhạc."

"Nga?" Hoàng đế hưng trí bừng bừng, dư quang quan sát đến phản ứng của Tư Thương Khanh nói : "Nghe nói cháu gái lão tướng quân vốn là kinh thành đệ nhất tài nữ, hôm nay trẫm có thể có may mắn lĩnh hội một phen."

Tiếng đàn du dương lượn lờ ở trong đại điện, không thể phủ nhận, cầm nghệ của Dung Đình rất tốt, chính là ... Tư Thương Khanh từ đầu đến cuối đều không có cảm xúc hay dao động gì.

Dung Đình khởi xướng trổ tài cầm nghệ thì mấy nhóm kinh thành khuê tú khác cũng không chịu thua kém, không hề thẹn thùng dâng ra tài nghệ đã được chuẩn bị tốt, tất cả chỉ vì muốn giành được một cái nhìn chăm chú của vị Thái tử lãnh đạm cao cao tại thượng kia.

Hoàng đế có vài phần chột dạ liếc nhìn Tư Thương Khanh vài phần, chứng kiến kuôn mặt lạnh lùng chưa từng có biến hóa nhất thời cũng không biết nên làm gì hơn nữa, dù sao lén gạt đối phương để cho hắn tham dự tiệc rượu hữu danh vô thực này, sợ là đã muốn làm hắn sinh khí, nếu là tiếp tục tự tiện làm chủ hôn sự của hắn, chỉ sợ...

Một hồi Bách hoa tranh kỳ, mỹ nhân dự tiệc như mây rốt cục cũng chấm dứt khi sắc trời càng ngày càng muộn

"Chủ tử muốn đi đâu?"

Trong tẩm cung thái tử, Tư Thương Khanh thản nhiên phân phó Phượng Lam đi trước nghỉ ngơi, liền muốn một mình rời đi.

Tư Thương Khanh nhìn Phượng Lam nói : "Ta còn có chút sự vụ, ngươi hôm nay cũng mệt mỏi nên đi nghỉ ngơi đi!"

"Chủ tử..." Phượng Lam nguyên bản còn muốn kiên trì gặng hỏi nhưng khi nhìn đến Phượng đến ánh mắt Tư Thương Khanh chân thật đáng tin thì liền ảm đạm gục đầu xuống "Phượng Lam lĩnh mệnh."

Nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bóng dáng Tư Thương Khanh tiêu ẩn ở trong bóng đêm, trong lòng Phượng Lam nảy lên một nét bi ai. Này là lần đầu tiên Tư Thương Khanh xuất môn không mang theo chính mình, là bởi vì giấu diếm chuyện tình Bách hoa yến mà chọc giận hắn sao? Dù sao, Tư Thương Khanh không cho phép thủ hạ bằng mặt không bằng lòng, hiện giờ bản thân hắn cũng là mệt mỏi đi?

Nguyệt đã lên giữa trời sao mang ánh sáng lạnh lùng chiếu vào trên mặt tuyết, tỏa ra một mảnh hoang vắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy