Chương 31
Sát phạt quyết đoán thủy cách tân
................
Edit by Ami
Beta by YY
...................................
Xe chạy lắc lư, không gian lớn, ba người đều tự làm chuyện của riêng mình, nhưng thanh âm của bàn tính vang lên đồm độp.
"Thu Bình thiên " Thanh âm lãnh đạm bỗng nhiên vang lên, người đang gy bàn tính nghe vậy ngẩng đầu, đã thấy Tư Thương Khanh đem chiết tử <sổ tay> đang cầm đưa qua "Đây là kế hoạch bổn cung nghĩ mấy ngày nay, ngươi nhìn xem qua đi."
Ngày ấy, bị Thu Bình Thiên ở giữa đường ngăn lại nói là cũng phải đi kinh thành tuần tra cửa hàng Thu gia, còn nói là do cùng chung đường, Thu Bình Thiên lại không muốn ngồi kỵ mã nên kiến nghị cùng hắn ngồi chung một mã xa, cũng không e sợ thân phận của Tư Thương Khanh.
Đương nhiên, Tư Thương Khanh không quan tâm, nếu đối phương cũng phải đi kinh thành như vậy cũng tốt, ở chung đã mấy ngày, đem kế hoạch chấn hưng thương buôn nghĩ ra hảo hảo làm cho đối phương sớm một chút quen thuộc, làm tốt mọi chuyện hắn an bài.
Nhanh chóng nhìn lướt qua chiết tử vài lần, Thu Bình Thiên liền cất vào, trên mặt hơi mang theo ý cười, "Điện hạ nhanh như vậy liền đem việc trọng yếu nói cho Thu mỗ, chẳng lẻ không sợ Thu mỗ tiết lộ ra ngoài sao?"
Phải biết rằng, không chỗ nào không có sinh ý của Thu gia, mật thám của hắn cũng đã ngầm làm không ít chuyện mua bán tin tức. Nếu là người quốc gia khác mua tin tức, tổn thất của Thương Hoàn nhất định rất lớn.
Tư Thương khanh chẳng hề để ý "Dùng người thì không nghi người."
Điều này là dĩ nhiên, hắn dùng người điều kiện tiên quyết chính là "Nghi người thì không dùng người", thương nhân như Bình Thiên là người tuyệt đối lý trí, sẽ không làm loại chuyện ngu ngốc này.
Hơi sửng sốt, Thu Bình Tiên liền bật cười, mâu sắc dịu dàng nhìn nam tử trước mắt, loại khí phách ngạo nghễ này thật sự khiến người khác phải khuất phục a, chính mình cần gì dùng vỏ bọc khôn ngoan trên thương trường để dùng trên người đối phương? Mặc kệ tâm tư của mình bao nhiêu quanh co, Tư Thương Khanh đều rõ ràng hiễu rõ, tựa hồ trên đời không có chuyện gì có thể lừa gạt hắn.
Rốt cuộc là lòng dạ hắn chưa đủ thâm sâu hay Tư Thương Khanh quá thông minh?
"Điện hạ anh minh, là Thu mỗ lòng dạ hẹp hòi." Thu Bình thiên cười yếu ớt, ngón tay út vô ý thức gẩy lên bàn tính, chuyển sang đề tài khác, ngữ khí tán thưởng nói: "Điện hạ, ngày ấy người ở trước mặt dân chúng chém tham quan Trần Cửu Phàm, thực khiến tại hạ hả lòng hả dạ."
Ngày ấy giữa chợ trong đám người dân nơi đó hắn cũng có mặt nhìn phong thái của vị Thái tử điện hạ này, rốt cuộc mới có thể cảm nhận thong suốt đánh giá của mọi người với y: lãnh khốc, quyết đoán, khôn khéo. Ngữ khí người nọ bình thản nhưng lại mang hàm ý khích lệ, làm cho người khác sôi trào rộn rã, ngay cả hắn cũng không nhịn được mà xúc động vài phần.
"Chính là... " Thu Bình Thiên xoay chuyển lời nói "Chém Trần Cửu Phàm không phải thiếu người làm chứng sao?" Hắn cũng biết, mục đích cuối cùng của Tư Thương Khanh là diệt trừ Tần gia, trúc đê chi án < vụ án đê vỡ>của Trần Cửu Phàm bất quá cũng chỉ là con rối có người ở phái sau điều khiển mà thôi.
"Không ngại."
Khiêu mi, Thu Bình Thiên sáng tỏ, hắn có thể nào quên thủ đoạn cùng tính khí của vị điện hạ này.Từ trong ngực rút ra một quyển sổ, Thu Bình Thiên ý vị thâm trường cười nói: "Điện hạ, Thu mỗ cản đường kỳ thật còn là vì chuyện này."
"Đây là sổ sách ghi chép mà ta muốn giao cho người."
Lật lật sổ sách, Thu Hình Thiên đưa sang cho Tư Thương Khanh một quyển sổ ghi chú. Tư Thương Khanh chăm chú nhìn đối phương, trong lòng vài phần kinh ngạc, bản ghi chép này đều ghi lại hoạt động thối nát của quan viên lớn nhỏ trong triều. Hắn biết mật thám của Thu Bình Thiên trãi khắp thiên hạ, không nghĩ tời lại lợi hại như vậy, tuy rằng chuyện trong triều đình tra không quá chi tiết nhưng chuyện dân gian thì xem chừng mọi động tĩnh đều rành mạch.
"Như thế nào?" Tư Thương Khanh trong mắt lóe lên vài phần kinh ngạc rồi nhanh chóng biến mất, Thu Bình Thiên cười như đã định liệu trước " Không biết có khả năng giúp đỡ điện hạ không?"
Trên tay hắn là bằng chứng, đủ để định tội đại bộ phận tham quan.
Tư thương khanh hơi nhướng mày, kỳ thật toan tính của hắn không phải là cần chứng cứ phạm tội này, nếu hắn nghiêm túc quyết định cải cách quan lại thì tất nhiên đã sai người điều tra cẩn thận, ý của hắn chính là....
"Bổn cung muốn dùng mật thám của ngươi, chi phí tùy ngươi ."
Tư Thương Khanh trực tiếp mở miệng nói ra suy nghĩ trong lòng, mật thám của đối phương cùng ảnh vệ trên tay hắn sẽ dễ dàng hỗ trợ lẫn nhau làm tốt công việc. Ảnh vệ của hắn tuy rằng rất lợi hại nhưng lại không đủ nhân lực, thứ nhất ảnh vệ chủ yếu theo dõi các sự tình nơi triều đình, còn ở dân gian cùng giang hồ thì lại không đủ lực lượng, thứ hai đó là ở các quốc gia khác thế lực của ảnh vệ lại quá yếu, mà mật thám của Thu Bình Thiên trải rộng tam quốc, tuy rằng khó có thể tìm hiểu những bí mật triều đình hay quân sự nhưng như thế cũng quá đủ rồi.
Sửng sốt, Thu Bình thiên cười đến sáng sủa, mặt mài cũng mang vài phần phấn chấn "Điện hạ, đây chính là gia sản của Thu mỗ a!" Tuy nói thủ đoạn buôn bán là trọng yếu, nhưng thu nhập chính lại là việc mua bán tin tức mật để phát triển buôn bán.
"Ngươi có thể sử dụng như cũ." Tư Thương Khanh thản nhiên nhìn Thu Bình Thiên " Chỉ cần thay ta
theo dõi động tĩnh dân gian tam quốc là được, có tin tức trọng yếu thì báo cho bổn cung!"
Đầu óc Thu Bình Thiên nhanh chóng vận chuyển, trong nháy mắt khóe môi giơ lên,"Nếu bây giờ Thu mỗ cống hiến sức lực làm việc cho điện hạ, tất nhiên sẽ nghe lệnh hành sự, nhưng cùng điện hạ hợp tác mật thám,Thu mỗ cảm giác thiệt thòi, phải chăng Thu mỗ quá nguyên tắc?"
Thương nhân, sao có thể có thể mua bán lỗ vốn? Chính là nếu không lời nhiều thì cũng phải kiếm thêm chút lợi.
"Bổn cung nói, chi phí ngươi cứ đưa ra." Tư Thương Khanh không chút nào để ý trả lời
" Thu mỗ đưa ra chi phí, nếu điện hạ trả không nổi thì sao?" Thu Bình Thiên sắc bén hỏi lại.
"Nếu Bổn cung trả không nổi, ngươi vì sao phải đưa ra." Tư Thương Khanh nói chuyện không chút khách khí chỉ xem tình thế trước mắt.Thu Bình Thiên rõ ràng cố ý, nếu không, cần gì phải nói chi phí mà hắn cấp không nổi?
Sinh khí ah~ Thu Bình Thiên rất nhanh liền khôi phục đáy lòng đang dao động, cười có chút bất đắc dĩ, ở trước mặt vị điện hạ này, hắn như thế nào luôn càm giác kinh ngạc? Thành công đi thẳng vào vấn đề nói:" Ta muốn điện hạ đáp ứng ta hai điều kiện!"
"Hảo." Tư Thương Khanh không nghĩ ngợi gì đáp ứng.
"Ngươi. . ." Thu Bình Thiên sửng sốt, vốn định nói ngươi không cần hỏi điều kiện gì lại dễ dàng đồng ý như vậy sao? Nhưng lại quên mất thái tử điện hạ nói rất chính xác 'Nếu bổn cung không làm được, ngươi cần gì phải nói?'
"Như vậy " Thu Bình Thiên nói thẳng ra điều kiện thứ nhất "Lúc điện hạ quyết định thực hiện kế hoạch phát triển thương buôn, Thu mỗ hi vọng điện hạ không được trói buộc quyết đinh cùng hành động của ta." Nếu cần phát triển thương buôn, hắn có ý nghĩ riêng của chính mình, không muốn có nhiều trói buộc.
"Có thể." Tư thương khanh hiểu được ý nghĩ này, như lúc trước chính mình đáp ứng giám quốc thì đối với hoàng đế đưa ra yêu cầu như thế, cái gọi là thuật nghiệp thì có chuyên môn riêng của mình, hắn tin tưởng tài cán của Thu Bình Thiên đối với ngành thương.
"Điều kiện thứ hai, " Thu Bình Thiên giọng hơi trầm xuống, nhất thời lại nghĩ không ra, dù sao hứng thú lớn nhất của hắn đó là kiếm tiền, hắn không...thiếu nhất cũng là tiền, cho nên....
"Điều kiện thứ hai, Thu mỗ tạm thời nghĩ không ra, trước giữ lại được hay không?"
"Hảo." Tư thương khanh như trước sảng khoái.
"Như vậy. . ." Thu Bình Thiên thản nhiên cười, ngũ quan bình thường không có gì lạ thoáng chốc có chút thay đổi thú vị "Chờ Thu mỗ nghĩ xong khế ước, mong điện hạ chớ đổi ý."
"Ta Tư Thương Khanh, sẽ không đổi ý."
◇ Thương ◇ Hoàn ◇ Thất ◇ Cung ◇
Khánh Phong năm hai mươi bảy, khi thái tử giết nịnh thần, diệt trừ Tần gia, thay đổi qui chế, bố trí giám sát, bắt đàu cách tân Thương Hoàn quốc trước nay chưa từng có.
Trên triều đình, quần thần cúi lạy trước thái tử điện hạ cửu biệt ba tháng, trong lòng có chút biến hóa.
Thái tử điện hạ ở Chiêu Dương thành đối với thiên hạ dân chúng tuyên thề diệt trừ tham quan đã truyền khắp Thương Hoàn quốc. " Trúc đê chi án" Trần Cửu Phàm bị xử trảm, mà mọi người đều biết án này liên quan rất rộng...
Ngay ngày hôm ấy thái tử điện hạ liền quay về triều, lệnh Ngự lâm quân kê biên tài sản trong phủ đệ của các trọng thần, đứng đàu Hình bộ ─ Khúc Thiên Thu bị Tư Thương Khanh nhanh chống truy tội đưa vào Thiên lao.
". . . Điện hạ thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!"
Thanh âm quần thần vang to quanh quẩn thật lâu trong Thương Long điện, nhưng không giống như dĩ vãng nghe được tiếng ban ' Đứng lên đi', như thế... nghĩ đến hành động sắp tời của Tư Thương Khanh, không ít người đáy lòng đèu kinh hoảng.
Trên đại điện một mảnh tịch mịch, Tư Thương Khanh bỗng nhiên mở miệng:" Lễ bộ thị lang Ngô Mãnh, Binh Bộ Thượng Thư Tần Nam Đông .v..v..." Mười mấy cái tên lần lượt được kêu lên, Tư Thương Khanh liền nói:" Khánh Phong năm mười tám, Lễ bộ thị lang Ngô Mãnh lúc ấy làm Lưu Huyền huyện lệnh, cấu kết với Lưỡng Giang tuần án năm đó là Tần Nam Đông cùng Trần Cửu Phàm tự khấu trừ khoản chi triều đình bỏ ra tu bổ đê Nam Giang, làm cho đê không được tu bổ tốt, vua ở xa làm sao quản cho xiết, lần này đê Nam Giang vỡ, làm hại dân chúng lầm than, tử thương vô số."
Liên tục nêu ra tội trạng của các quan viên, cuối cùng...
"Hành vi của các ngươi chính là khi quân phạm thượng, khiến thiên tử rơi vào tình cảnh bất nghĩa với bách tính bất, không có nhân đức với trăm dân, thân là mệnh quan triều đình, phụ mẫu của dân, lại ngoảnh mặt làm ngơ sinh tử của dân, ức hiếp dân chúng, đó là bất nhân bất nghĩa. Tội ác rõ ràng, tán tận lương tâm, các ngươi còn gì ngụy biện" Tư Thương Khanh ánh mắt mãnh liệt, từng cái quét mắt bách quan, quan viên theo ánh mắt đó quỳ xuống, dự định cầu tình cho quốc cữu gia :"Hôm nay Bổn cung cắt chức quan của các ngươi! Ngươi đâu, đem những tham quan này toàn bộ giải vào thiên lao, chờ ngày xử trí!"
"Điện hạ tha mạng. . ."
Tiếng kêu rên không ngừng, quan viên trong điện ai cũng run run người. Sau một lúc lâu, hơn mười quan chức bị thị vệ xông tới kéo một cái lôi ra ngoài.
"Hình bộ thượng thư, " Tư Thương Khanh lạnh giọng kêu.
"Có vi thần!"
" Trúc đê chi án liên quan rất rộng, Bổn cung giao cho Hình bộ xử trí, nếu đảm đương không tốt mà còn vị tình riêng làm trái luật pháp, ta tuyệt đối không tha." Tư Thương Khanh ánh mắt lãnh đạm nhìn, lập tức khoảng trống trên đại điện đã vơi đi không ít "Từ quan chức tới Thái y, cho tới thương nhân, nếu có chút liên can đều đồng dạng theo luật xử trí. Phàm những kẻ có liên quan tới vụ án, kẻ nhẹ tội sung quân làm nô, kẻ nặng tội....... ."
"Giết không tha!" Ba chữ vang lên toàn bộ quan chức thân thể đồng loạt lạnh run lên.
"Vi thần lĩnh chỉ, thần nhất định không phụ kỳ vọng của điện hạ!" Nói xong liền đứng dậy lui trở lại hang ngũ quan văn.
Tầm mắt vừa chuyển, Tư Thương Khanh nhìn thấy phía trước Tần Cao Lợi vẫn còn trầm mặc quỳ cầu tình cho Tần Nam Đông nói : "Tần Cao Lợi, đệ đệ ngươi nhiều lần mạo phạm thiên nhan, lần này lại còn liên quan mật thiết tới " Trúc đê chi án", ngươi thân là quốc cữu, lại quản giáo đệ đệ không nghiêm, không chỉ có xâm phạm uy nghiêm hoàng gia, lại càng tổn hại đến gốc rễ của quốc gia, bản thân ngươi thất trách cũng không thoát khỏi liên can. Bổn cung ý chỉ, bãi bỏ phẩm cấp của quốc cữu Tần Cao Lợi, tịch thu một nửa gia sản sung vào ngân khố quốc gia, từ nay về sau ngươi không cần tiếp tục tham dự chính sự, hồi phủ an dưỡng tuổi già."
"Điện hạ. . ." Tần Cao Lợi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thẳng lên gương mặt lạnh lùng của Tư Thương Khanh, cảm thấy lo lắng, nhưng cũng chẳng quan tâm cái gì nhiều nữa liền lên tiếng : "Thần không phục!"
"Ngươi không được phép không phục!" Tư Thương Khanh thờ ơ "Người đâu, tiễn quốc cữu gia hồi phủ!"
"Tư Thương Khanh!" Bị đối đãi vô lễ như vậy, Tần Cao Lợi nhất thời đầu óc nóng lên, mở miệng nó bừa gọi thẳng tên Tư Thương Khanh "Ngươi chớ khinh người quá đáng!"
Tư Thương Khanh ánh mắt băng lãnh như được kết băng, ý bảo thị vệ phía dưới mang Tần Cao Lợi đi "Tần Cao Lợi, thân là thần tử, không chỉ phóng túng đệ đệ mình mạo phạm thiên uy, hiện giờ lại càng không phục Bổn cung, thách thức vương quyền."
"Người đâu, trước mặt mọi người ban phạt ba mươi đại bản!"
"Ahhhhhhhhhh "
Thanh âm trượng trách cùng tiếng kêu vang lên hỗn tạp, tràn ngập cả triều đình tịch mịch, rất nhiều quan chức bị trận khí thế này cấp dọa ngất đi
Tư Thương Khanh luôn luôn lạnh nhạt ngồi ở trên long ỷ, một chút dao động cũng không tồn tại
Nhìn cả người Tần Cao Lợi lấm lem vết máu những quan viên trước nay dựa thế Tần gia hô phong hoán vũ , hiện tại không một ai dám thay hắn cầu tình, họ sợ một khi vô ý, sẽ bị đối đãi như thế trước mặt đồng liêu, trái lại, những người tuổi trẻ mới vào triều không bao lâu bị thế lực Tần gia chèn ép, mặc dù có tài nhưng lại không được trọng dụng, trong tâm sớm đã chán ghét tới cực điểm.
Hiện tại Tần gia gặp nạn, đối với bọn hắn mà nói là một tin tốt cho tương lai sau này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro