Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 30

Sát phạt quyết đoạn thủy cách tân ( thượng)

Edit by Ami

Beta: * liếc* ngoài ta ra còn ai hả

Spoil: Xôi chayyyyyyyyyyy

Chiêu Dương thành

Trên đường có rất nhiều quan binh áp tải những chiếc xe chở tù binh để du hành thị chúng, sau đó hướng pháp trường chạy đến.

Hai bên đường phố có rất nhiều dân chúng vây xung quanh vừa xem vừa tức giận mắng mỏ, chỉ trích tù nhân trong xe, một số người có chút cực đoan hướng xe chở tù binh ném đồ vật này nọ.

Giám trảm ở trên đài, Tư Thương Khanh khoanh tay đứng thẳng, nhìn xa xa xe chở tù dần chạy đến, ánh mắt lãnh đạm. Phía sau, một hắc y nhân lặng yên xuất hiện.

" Chủ tử, Liễu thượng thư sau khi tuần tra Tân Lưu Nhị Huyến thì bị ám sát!"

Mâu quang thu xuống, thanh âm Tư Thương Khanh trầm thấp : " Hiện tại như thế nào?"

" Được Mặc, Tử hai người bảo hộ, Liễu đại nhân không có gì đáng ngại. Đây là tin tức bọn thuộc hạ tra được!"

Tiếp nhận mật tín, Tư Thương Khanh lâm vào trầm tư.

Không nghĩ tới Liễu Ý cũng bị ám sát. Nhiều ngày nay hắn ngụ tại dịch quán đã có không ít hắc y nhân tiến đến hành thích, mặc dù thất bại, nhưng không nghĩ đến bọn họ lại nhằm vào Liễu Ý.Những hắc y nhân kia thân thủ tương đối lợi hại, giống như tử sĩ được người bồi dưỡng. Chẵng lẽ là sát thủ Tần gia phái tới?

Trực giác cho hắn biết, không phải.

Kế hoạch của hắn rất bí mật, Tần Cao Lợi không có khả năng biết được. Cho dù hiện tại hắn xử trí Trần Cửu Phàm thì cũng sẽ không khiến cho Tần gia quá nhiều chú ý, dù sao sự tình như thế này ở quá khứ một năm nay đã xảy ra không ít lần.

Nhanh chóng xem xong mật tín trên tay, Tư Thương Khanh nhìn tên trọng phạm đã bị áp lên nơi hành hình "Tương, tiếp tục tra tìm thủ phạm, nương theo manh mối tại Thanh Ngọc môn, hướng những quốc gia khác điều tra đi."

"Vâng, chủ tử."

Bên ngoài pháp trường dân chúng vây xem lòng đều tràn đầy căm phẫn. Trên hình đài, bọn người đang quỳ là đương kim Giang Đông tri phủ Trần Cửu Phàm cùng gia sư và bọn thủ hạ của hắn.

Mặt trời lên cao giữa ngày.

Tư Thương Khanh thanh âm lạnh như băng: "Trần Cửu Phàm, Khánh phong năm mười tám đến năm hai mươi mốt, thân là huyện lệnh phụng chỉ tu bổ đê ở Nam Giang,Tân Lưu,nhưng các ngươi dám khi quân phạm thượng, trên dưới cấu kết cắt xén các khoản tiền triều đình chi ra, trung gian kiếm lời bỏ túi tiền riêng, làm cho Nam Giang lũ lụt, đê vỡ, bách tính phải chịu nỗi khổ do cơn hồng thủy gây ra. Thân là Giang Đông tri phủ, ngươi lại càng phải suy nghĩ cho dân, nhưng ngươi không chỉ không lo lắng cho lưu dân, trái lại cùng với thương gia Chiêu Dương thành thông đồng nâng giá hàng hóa mưu cầu tư lợi."

"Việc ác của ngươi rõ ràng, tội đáng tru di cửu tộc!" Tư Thương Khanh lạnh lùng nhìn thân thể đang héo rút của Trần Cửu Phàm: " Nhưng Bổn cung không muốn giết nhiều người vô tội, nay chỉ xử trí mấy người các ngươi, mặt khác gia quyến gia ân sung nô, sung quân nơi biên cương!"

"Hảo!" Tư Thương Khanh vừa dứt tiếng, dân chúng xung quanh vây xem đều vỗ tay thét to kêu thống!

Theo một tiếng "Hành hình!" tội ác của Trần Cửu Phàm khi còn sống đã kết thúc trên pháp trường.

Nhìn quanh dân chúng ngoài pháp trường, thanh âm Tư Thương Khanh khẽ cất lên,thông qua nội lực xuyên thấu toàn pháp trường: "Trong triều quan chức lừa đảo dối trá rất nhiều, làm hại dân chúng lần này chịu khổ, nay bổn cung hứa lần này hồi cung chắc chắn sẽ đem toàn bộ quan viên điều tra rõ ràng, đem những con sâu làm sầu nồi canh trong triều đình thẳng tay trừng trị, bổn cung cũng mong dân chúng sẽ minh tường tịnh tâm đốc thúc quan tại chức làm đúng chức trách. Nếu có việc bất công nào khác thượng trình cùng bổn cung, ta sẽ trả cho các ngươi một cái công đạo."

Đây là lời hứa hẹn mà hắn dánh cho dân chúng Thương Hoàn, cũng là đối Tần gia, đối với hướng chế tuyên bố khiêu chiến.

Nghe vậy dân chúng sôi trào, cũng có người trên mặt toàn là nước mắt, loạn thất bát tao thét to: "Thái tử điện hạ anh minh!" "Thái tử điện hạ làm chủ!"

Một lúc sau, dân chúng mới dần bình tĩnh, ngẩng đàu nhìn Thái tử đứng lặng trên đài, thân mặc bạch long bào, đội thái tử miện, thân hình cao ngất, khuôn mặt lạnh lùng, khí thế nghiêm túc, phong thái có thể nói là vô song.

Tư Thương Khanh lại nói: " Bổn cung phải trở lại triều đình, đến lúc đó sẽ ban ra thánh chỉ chiếu cáo thiên hạ! Lúc này, bổn cung chỉ có một ý nguyện, Thương Hoàn ta gốc rễ vốn là dân chúng, bổn cung hi vọng các ngươi có thể đồng tâm đồng đức, gần gũi chung sống, phát triển dân sinh, nước giàu binh mạnh, cùng ta xây dựng Thương Hoàn thịnh thế ngàn năm!"

"Chúng ta nhất định không phụ kỳ vọng của thái tử điện hạ, đồng tâm đồng đức, gần gũi chung sống, phất triển dân sinh, nước giàu binh mạnh, cùng xây dựng Thương Hoàn thịnh thế ngàn năm! Thái tử điện hạ thiên tuế ! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!"

Toàn pháp trường, người xem không dưới vạn người, hoặc có thư sinh, hoặc có nông phu, bậc thềm thứ bậc đèu không giống nhau, nhưng giờ phút này đều là trăm miệng một lời, giữa ban ngày lập cùng một lời thề nguyền!

Hôm nay, Chiêu Dương thành không còn có thể yên tĩnh nữa.

Mặc dù là vừa trải qua một hồi nổi khổ hồng thủy, nhưng trên mặt dân chúng không còn nét tang thương mệt mỏi, tất cả mọi người đều mang nụ cười, trong mắt dâng lên một loại mong mỏi cùng kỳ vọng.

"Chủ tử..." Thanh âm hơi kích động của tiếng vọng bên trong thái tử tọa, Hôm nay vui sướng còn có Phượng Lam, chỉ thấy hắn tự tay vòng quanh cổ Tư Thương Khanh, thanh âm thấp xuống: " Hôm nay ta thật là cao hứng..."

Chiêu Dương là nơi hắn sinh ra, Giang Đông phủ là địa phương mà phụ thân đã trả giá cả đời tâm huyết, người nhà của hắn cả cuộc đời đều ở nơi này sinh trưởng. Hiện giờ, khi Tư Thương Khanh ở trên cố hương hắn, đối với hương thân phụ lão Chiêu Dương hứa hẹn như thế, nếu phụ thân trên trời có linh thiêng, nhất định có thể yên nghỉ.

Hiểu được ý tứ của Phượng Lam, Tư Thương Khanh ôm nhẹ y, một tay ở trên lưng vuốt ve trấn an y, ngữ khí lãnh đạm: "Qua vài ngày, ta sẽ đem Tần Cao giao cho ngươi xử trí."

Hơi giật mình, Phượng Lam thoáng rời đi ôm ấp của Tư Thương Khanh, nghiêm túc nhìn vào mắt đối phương "Không cần đâu." Hắn nhẹ nói: " Tuy rằng ta hận không thể chính tay giết hắn, nhưng đó là chút ít cừu hận, ta đã buông tay." Thật sự buông tay , hiện tại toàn bộ tâm tư của hắn chỉ có người trước mắt này. Tình ái chiếm đầy nội tâm, thế nào còn có thể dung nạp được thù hận?

"Tùy ngươi."

Tư Thương Khanh thản nhiên nhìn Phượng Lam, không biết bắt đầu từ khi nào, hắn đối người này vô hạn phóng túng, chỉ cần chuyện đối phương muốn làm, hắn liền không chút do dự đi thỏa mãn; đối phương không muốn làm, hắn cũng sẽ không nửa điểm muốn làm y khó xử...

Loại cảm giác này tựa hồ rất nguy hiểm.

Tư Thương Khanh theo tầm mắt Phượng Lam ánh mắt hơi dời xuống.

Hắn không muốn sửa lại, đơn giản là vì Phượng Lam, hắn sẽ tín nhiệm vô điều kiện, mà loại cảm giác này tuy rằng nguy hiểm, nhưng cũng làm cho tâm hắn cảm thấy không hề vắng vẻ, tràn đầy cảm giác thỏa mãn.

Này, chính là thích sao?

Hắn không rõ ràng lắm, cũng lười truy cứu. Bất cứ chuyện gì hắn cũng chỉ muốn là làm.

Trước mắt, Tư Thương Khanh trầm mặc nhìn chăm chú hắn, gượng mặt Phượng Lam có chút nóng lên.

Phượng Lam thường hay ngượng ngùng khi nhìn gương mặt Tư Thương Khanh, từ ngày ở Thu Thủy tửu lâu cùng hắn hôn môi, Tư Thương Khanh mặc dù đối hắn như trước nói không nhiều lắm, nhưng cũng thường xuyên ôm hắn, cũng thường xuyên...

Tựa như lúc này nhìn chằm chằm vào môi hắn, sau đó liền một cái mà ôn nhu hôn thật lâu.

Nghĩ đến đó, Phượng Lam không khỏi có chút miệng đắng lưỡi khô, không khỏi liếm láy cánh môi ẩm ướt.

Trước mắt đôi môi kia trắng nhạt, luôn không khỏi hấp dẫn chú ý của hắn, thậm chí so hai con mắt trong suốt còn hấp dẫn hơn, khiến hắn yêu thích hơn.Tư Thương Khanh lặng im nhìn đầu lưỡi khẽ liếm môi dưới, kia màu sắc của đôi môi quen thuộc liền khơi gợi lên xao động trong lòng.

Thích thú cúi đầu, Tư Thương Khanh lại hôn lên môi Phượng Lam.

Không hề khước từ, Phượng Lam hơi há miệng, nhẹ nhàng hôn trả đối phương. Nhưng lúc này đây cùng vài lần trước không giống nhau.

Có nhiều thứ không cần cố ý mà tập.

Luôn luôn chỉ là đơn giản hôn, nhưng lúc này Tư Thương Khanh có chút thay đổi mà nhẹ nhàng chạm vào cắn mút, theo khát vọng từ đáy lòng liền dùng lưỡi thăm dò, trượt vào cái miệng khẽ nhếch lên của Phượng Lam, hơi động đến cái lưỡi mềm mại.

Tê dại trong nháy mắt theo đáy lòng tràn ra, Phượng Lam cả người hư nhuyễn xuống, vô lực dựa trên người Tư Thương Khanh, tùy ý đối phương giở trò càn rỡ.

Miệng lưỡi quấn lấy, thật sâu kích thích lên toàn thân, huyết dịch tựa hồ kích cuồng lên, Tư Thương Khanh luôn cảm xúc lãnh đạm giờ nháy mắt trong lòng sôi sục, kêu gàokhông hài lòng, thỏa mãn, đòi hỏi kích thích nhiều hơn.

Nếu Tư Thương Khanh hiểu được loại cảm giác này thì đó chính là dục vọng.

Tuy rằng tỉnh tỉnh mê mê nhưng không hế ảnh hưởng tới toàn cục

Có nhiều thứ chình là bản năng.

Thái tử tọa rất rộng, đủ để cho một người nằm thẳng.

Ôm chặt Phượng Lam trong ngực, Tư Thương Khanh theo đáy lòng xao động dục vọng, một bên hôn thật sâu, đầu lưỡi dò hỏi chạm vào miệng Phượng Lam, thỉnh thoảng cùng lưỡi đối phương dây dưa, một bênh thân thể chậm rãi khuynh hạ áp Phượng Lam ngã xuống

Tư Thương Khanh nguyên bản tay ôm thắt lưng đối phương, bắt đầu không an phận, chậm rãi theo thắt lưng Phượng Lam hướng lên phía trên, còn cách quần áo một tầng vuốt ve, đôi khi mang theo vài phần lực đạo.Trong cơ thể tựa hồ có lửa thiêu đốt, Phượng Lam miệng há hốc, cảm giác cùng người nọ dây dưa lưỡi khiến nơi cổ họng tràn ra tiếng rên rỉ, đầu óc nặng nề, suy nghĩ cũng mơ hồ thành một đoàn.

Một cái hôn bỗng nhiên làm Phượng Lam đình chỉ hô hấp, đôi môi trơn nhẵn của Tư Thương Khanh ly khai, rơi xuống cằm của hắn tinh tế mà gặm nhấm ( YY: eo ơi Khanh nhi *ngất*)

Thở hổn hển, cảm giác được khoái cảm tinh tế từ xương quai xanh truyền tới, Phượng Lam mí mắt hé mở, một mảnh sương mù mênh mông, khóe mắt chảy ra nhiều điểm ươn ướt, hắn không tự giác nâng cằm nhượng Tư Thương Khanh có thể dễ dàng cắn liếm.

Áo Phượng Lam chẳng biết lúc nào đã muốn tản ra, đồi ngực cường tráng của người luyện võ hiện lên rõ ràng, trôi nổi mơ hồ hai điểm hồng nhạt, da thịt hơi run lên nhè nhẹ.

" Bẩm báo thái tử điện hạ..."

Bên ngoài đột nhiên vang lên thanh âm xé gió, xe bỗng nhiên dừng lại, làm hai thân thể đang dây dưa cũng không thể tiếp tục, nháy mắt khí tức trong cơ thể hai người bùng lên hỏa diễm.

Hít một hơi thật sâu, Tư Thương Khanh từ trên người Phượng Lam ngẩng đầu, không có bật người đứng dậy, nhưng là ngữ khí hơi trầm xuống " Có chuyện gì?" (YY: em nó giận vì có kẻ phá đám)

Ngoài xe người mẫn cảm liền có thể cảm nhận ra thanh âm của Tư Thương Khanh chính là không vui, nuốt một ngụm nước bọt để có thêm chút can đảm, ngườii nọ liền nói: " Bẩm..bẩm báo điện hạ..Phó thống lĩnh nhượng nô tài nói với ngài, phía trước có một người tự xưng là Thiên hạ đện nhất thủ phủ Thu Bình Thiên muốn gặp ngài..."

Thu Bình Thiên? Tư Thương Khanh suy tư, rồi mới lạnh giọng mở miệng, " Cho bọn họ chờ đi."

"Vâng, điện hạ."

Ngoài xe gã sai vặt cả người run lên vài cái, nguyên vốn muốn mượn cớ lấy lòng điện hạ, hiện tại xem ra tâm tình điện hạ thật không tốt a... Chẳng trách, chẳng trách Phó thống lĩnh kia để cho hắn tiến vào bẩm báo.

"Chủ tử..." Thanh âm Phượng Lam mang theo âm khàn khàn cùng ý vị biếng nhác, sắc mặt như trước đỏ hồng "Ngài, ngài..." Muốn nói Tư Thương Khanh mau từ trên người mình đứng dậy, nhưng không khói cảm thấy được cả người mềm nhũn.

Tư Thương Khanh chống song chưởng hai bên, cúi đàu nhìn vẻ mặt có chút mị hoặc của Phượng Lam, thần sắc nhu hòa xuống, lại cúi đầu mà nhẹ nhàng hôn môi hắn vài cái, mới ngồi dậy kéo Phượng Lam tuận tay đem quần áo mấy phần tản ra của y một lần nữa cấp hảo...

"Chủ tử" nghĩ đến vừa rồi một màn tình cảm mãnh liệt, trên mặt Phượng Lam cơ hồ hồng như không còn hột máu " Ta.. chính mình... chính mình mặc.."

Nhìn thấy Phượng Lam hận không thể kím một cái lỗ chui xuống đất, Tư Thương Khanh cũng không miễn cưỡng, sửa sang lấy quần áo của mình, hồi tưởng hết thảy những chuyện vừa rồi – rõ ràng hắn nguyên bản chỉ muốn hôn môi mà thôi lại không nghĩ tới sẽ... (YY: sac91 lang thì cứ thừa nhận đi)

Cái loại cảm giác kịch liệt này, chính là dục vọng sao?

Quả nhiên, thực sắc tính dã! Cuộc đời này chính mình có thể như vậy trải nghiệm a!

Nếu không phải vừa rồi bị người khác bổng nhiên cắt ngang, chỉ sợ... Nghĩ đến đó, Tư Thương Khanh mày hơi nhíu lại, loại sự tình này hắn chưa làm qua, vừa rồi chính là dựa theo bản năng, nhưng mặt sau nên làm thế nào, hắn căn bản không biết! (YY: anh ko biết H * ôm bụng*)

"Chủ tử.." Phượng Lam sủa sang lại quần áo xong xuôi, nhìn thấy Tư Thương Khanh như suy nghĩ cái gìđó liền nhẹ giọng gọi: "Bọn họ sợ là đã đợi lâu lắm rồi..."

Dù sao Thu Bình Thiên đối với kế hoạch của chử tử rất trọng yếu, không nên chậm trễ.

"Ân" Không hề nghĩ nhiều, Tư Thương Khanh vén rèm xe lên " Cùng đi xem đi!"

p/s: * ôm bụng* * gào gào* xôi chay =))) mèn đéc ơi=))) Khanh nhi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy