Chương 25
Đại thiên tuần thú giang đông phủ ( nhất )
Lũ lụt, vô luận là ở triều đại nào thì cũng là vấn đề lớn khó giải quyết, tỷ như Trung Quốc thời cổ đại trên dưới bảy lần vỡ đê khiến dân chúng và triều đình phải gian nan khổ cực mà xây tuyến đường đê bên Hoàng Hà chặn lũ. Cũng như sông lớn nhất ở Giang Nam,Đại Lục, vì nước lũ mà ưu sầu từ Bắc chí Nam. Mà Thương Hoàn Quốc hiện tại cũng vì lũ lụt ở Nam Giang mà sứt đầu mẻ trán
Trung tuần tháng sáu, cơn lốc quét ngang qua lưu vực Nam Giang , mưa to tầm tả mấy ngày liền không dứt, mực nước ở Nam Giang không không tăng cấp tốc
Tư Thương Khanh đứng ở phía trước cửa sổ, đại phong <gió lớn> mang theo nước mưa, thỉnh thoảng lại thổi vào căn phòng, làm ướt mặt đất xung quanh. Bên ngoài, màn mưa dệt thành một mảnh trời mênh mông, tiếng mưa rơi khiến không gian rung động làm cho người ta không khỏi mấy trận run rẫy.
"Chủ tử, " Phượng Lam từ bên ngoài đi đến, nhìn thấy Tư Thương Khanh đứng bên cửa sổ mặc cho mưa tạt vào, khó chịu trong lòng qua đi, thân thủ nhanh chống tới bên khung cửa sổ " Bên ngoài mưa to, nhiễm cả quần áo của chủ tử rồi"
Nói xong liền đi lấy y bào sạch sẽ muốn giúp Tư Thương Khanh thay
" Lam, ảnh vệ có truyền tới tin tức gì hay không?" Tư Thương Khanh thản nhiên mà mở miệng.
Trên tay động tác không ngừng, Phượng Lam một bên vi Tư Thương Khanh phủ xuống nước mưa, vừa nói: "Trên đường mưa to gió lớn, ảnh vệ gặp trở ngại nên e rắng ... Chủ tử, chỉ sợ.."
Nam Giang vốn là nơi hay xãy ra lũ, xem qua lịch sử những lần trước Tư Thương Khanh cũng nắm rõ một chút.Chỉ là mấy năm qua mưa thuận gió hoà, mùa mưa chỉ cần phái người phòng lụt, thì cũng không có gì quá đáng ngại. Nhưng mấy ngày nay nhìn khí hậu nơi kinh thành thì ở Nam Giang nhất định không ổn.
"Ngươi ngày mai thu thập một chút, " Tư Thương Khanh đi tới bên án thư, cầm lấy bút lông viết gì đó, vừa nói "Mấy ngày nữa, chúng ta nhân tiện đi tới Giang Đông phủ."
Xem sắc trời mấy ngày nay Tư Thương Khanh trong lòng có vài phần tính toán, vùng Nam Giang vốn đang ngập lụt, nếu thời tiết cứ mãi thế này chỉ sợ không chỉ ở huyện Nam Giang mà toàn bách tính mấy trăm vạn người trong thành Giang Đông sẽ bị hồng thủy cuốn trôi bỏ mạng
"Chủ tử cho rằng..." Phượng Lam tâm lý cả kinh.
"Âh, " Tư Thương Khanh vuốt cằm, không nói thêm nữa, chấm dứt nét bút cuối cùng, trước khi rời cung hắn phải an bài một số chuyện
Nhìn Tư Thương Khanh bận bịu tối mặt mài,Phượng Lam nhẹ giọng thở dài, đi tới cửa, ánh mắt lo lắng mà nhìn sấm vang bên ngoài, cuồng phong bạo vũ, một hồi lâu mới lanh tay lẹ chân mà đóng cửa lại.
...
"Khanh nhi " Một trận tiếng bước chân dồn dập truyền đến, hoàng đế không kiên nhẫn mà khoát tay ngăn cản thái giám thông báo, vội vã đẩy ra cửa thư phòng của Tư Thương Khanh "Nghe nói, Nam Giang ở Giang Đông gặp lũ lớn, đê đã vỡ,có phải thật vậy hay không!"
Tư Thương Tuyệt Thiên hô hấp dồn dập, sắc mặt trắng bệch.
Tư Thương Khanh nâng con ngươi mắt nhìn về phía đối phương, "Phụ hoàng, ngươi ngồi xuống trước." Sau đó, nghiêng đầu nhìn người đứng ở một bên sắc mặt nghiêm túc là Liễu Ý mà phân phó "Liễu Ý, ngươi nói đi!"
"Hồi Hoàng thượng , sáng nay nhận được tin báo, lũ lụt chãy ở giáp giới Nam Giang,vỡ đê mấy trăm trượng, mấy ngàn dân phu bảo hộ đều bỏ mạng trong nước, hôm nay hồng thủy hướng vùng trung tâm chảy tới, còn có mấy huyện lân cận, lan ra thêm khoảng mấy trăm dặm."
Nghe vậy, Tư Thương Tuyệt Thiên sắc mặt càng trắng, kịch liệt mà ho khan đứng lên, Tư Thương Khanh không biết khi nào đi tới bên cạnh hắn, thản nhiên mà nói: "Phụ hoàng, sự thật đã định, chớ có sốt ruột. Nhi thần hội sẽ xử lý tốt, ngươi hay là về cung hảo hảo tĩnh dưỡng."
"Khanh nhi, " Che ngực, Tư Thương Tuyệt Thiên thần sắc bi thương, "Hôm nay, ta còn có thể có tâm tư mà tĩnh dưỡng sao? Giang Đông gặp hạn lũ, hiện tại không biết có bao nhiêu dân chúng thiệt mạng rồi, ta làm sao có thể không lo lắng? Này đê Nam Giang, trong khi ta còn tại vị lại xãy ra chuyện"
"Phụ hoàng, ngươi chớ tự trách bản thân, " Tư Thương Khanh ngữ khí bình thản, "Không phải do lỗi của ngươi."
Đúng vậy, tự Tư Thương Tuyệt Thiên từ lúc đăng cơ tới nay, y liền thúc giục hai tri phủ Giang Đông cùng quan viên tu hộ tốt đê nơi đó. Mà lần này, nếu nói là mấy ngày liền mưa to vốn là làm cho lũ lụt, thật ra chỉ là nhân tố bên ngoài, nguyên nhân căn bản chính yêu dẫn tới vỡ đê là do trong mười mấy năm qua, những kẻ dưới tay Tần gia cùng cấu kết với bọn quan viên trên dưới cấu kết ăn chặn tiền xây đê, ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, cắt xén chi phí thực hiện công trình, làm cho việc xây dựng đê căn bản không đạt được tiêu chuẩn như dự định
"Khanh nhi..." Dù sao cũng là một đời đế vương, Tư Thương Tuyệt Thiên rất nhanh khôi phục tâm tình trấn định, nhìn về phía đối phương, "Ngươi nói phải làm như thế nào?"
Tư Thương Khanh nhìn về phía Phượng Lam, đối phương toại xuất ra mảnh giấy mới trước viết trước đó về những kế hoạch do Tư Thương Khanh an bày rồi giao cho Tư Thương Tuyệt Thiên.
"Phụ hoàng, ngươi một lần nữa vào triều, tuyên chỉ phong Hộ bộ thượng thư Liễu Ý vi khâm sai, thay mặt thiên tử làm Tuần án Giang Đông phủ."
Gật đầu, Tư Thương Tuyệt Thiên cũng hiểu được tình hình hiện nay hẳn cũng sẽ chọn một đại thần trong triều đi khảo sát ,dò xét giám sát, toại lại có chút nghi hoặc, "Ta vào triều, vậy ngươi..."
"Ta đi trước một bước, " Tư Thương Khanh nhìn về phía Liễu Ý, nói: "Từ này đến nơi bị lụt muốn mất gần nửa tháng, ta cùng Lam trước đi tới đó, nắm giữ tình hình thực tế."
Cho dù phái khâm sai đại thần đi dò xét những kẻ lừa trên gạt dưới , cũng thường xuyên có thể thấy được.
"Khanh nhi, ngươi tự mình đi sao?" Tư Thương Tuyệt Thiên kinh ngạc mà nhìn Tư Thương Khanh.
"Ân, phụ hoàng, " Tư Thương Khanh quét trước mặt mấy người, Hoàng đế, Phượng Lam, Liễu Ý, còn có đứng ở một bên địa Mạc Chi Ngôn, thản nhiên nói: "Giang Đông Tri phủ Trần Cửu Phàm năm đó vi tân nhậm chức huyện lệnh, bợ đỡ quan viên trên dưới, khi quân phạm thượng, cắt xén ngân khố khoản tư tu bổ đê điều để bỏ túi riêng dẫn đến lần này vở đê"
" Này hôn quan, tội đáng tru di cửu tộc, mà quan trọng nhất là còn dính dáng tới không ít quan viên trong triều, từ quan to tới thái y, thân hào, nông thôn, địa chủ" Tư Thương Khanh thần sắc lãnh khốc mà nói, "Bổn cung muốn tra rõ ràng những ai liên quan sẽ giết chết không tha!"
Nghe vậy, mấy người khác cả người chấn động, Liễu Ý kinh ngạc mà nhìn Tư Thương Khanh, "Điện hạ, muốn lấy cơ hội lần diệt trừ Tần gia?"
Khẽ gật đầu, Tư Thương Khanh trở lại ghế ngồi, ngữ khí lạnh nhạt, "Việc này vừa truyền ra, có thể thấy được trong triều cấu kết chứa nhiều tệ nạn, cần nghiêm túc xử lý chỉnh chu quan lại, cách tân quy chế!"
Hồi lâu, Tư Thương Tuyệt Thiên mới từtừ trấn tỉnh, thần sắc ngưng trọng, ngữ khí lo lắng "Khanh nhi, chớ bứt giây động rừng, nếu có sơ sót e là sẽ khiến cho bách quan đại loạn"
"Âh" Tư Thương Khanh không lắm để ý,"Phụ hoàng không cần lo lắng, nhi thần trong lòng hiểu rõ. Hiện tại điểm quan trọng là an trí lưu dân < những người dân lưu lạc>
Đối với mấy người địa đau buồn âm thầm, hắn chút nào không để ở trong lòng, chân tay co cóng cho tới bây giờ không phải của hắn tác phong. Vì dân không cùng quan đấu, quan vừa lại có thể nào cùng thiên tử đấu?
Bá quan đại loạn thì sao? đại thần tham ô, không cócũng được! Càng huống chi,một năm đan bài, xem ra đã tới thời khắc ứng dụng
Nhìn Tư Thương Khanh mặt không chút lay động, như trước lãnh đạm, mấy người trong phòng lúc này cũng hạ xuống tầm mắt lo lắng. Thời gian lâu như vậy,có chút bất tri bất giác, bọn họ liền hoàn toàn tin tưởng vào lời nói của Tư Thương Khanh, chỉ cần là hắn quyết định, thì không hề nghi ngờ chắc chắn sẽ thành công.
◇ Thương ◇ Hoàn ◇ Thất ◇ Cung ◇
" Liễu Ý chắc chắn dùng hết sức lực trợ giúp Hoàng thượng cùng Thái tử điện hạ cách tân hướng chế"Liễu Ý thần sắc có chút kích động, lúc này quỳ xuống đất, trầm giọng nói.
Theo sau, Phượng Lam cùng Mạc Chi Ngôn, cũng theo quỳ xuống, lấy lời tuyên thệ minh chứng sự quyết tâm.
"Ân, " Tư Thương Khanh nhìn về phía hoàng đế nói: "Phụ hoàng, ngươi đi về trước nghỉ ngơi đi." Từ nay về sau, mọi việc chỉ sợ khó có thể thanh nhàn.
Rõ ràng tâm tư của nhi tử, Tư Thương Tuyệt Thiên cũng không tái chối từ, đứng dậy rời đi, đã không mang theo tia bối rối khi vừa đến.
"Mười bốn, " Tư Thương Khanh nhìn về phía Mạc Chi Ngôn nói: "Trước khi bổn cung trở về , ngươi hãy hảo hảo nghiên cứu hết thảy luật pháp hiện tại. Bổn cung đưa cho vài thứ kia, có lẽ đối với ngươi sẽ hữu dụng."
Mạc Chi Ngôn cùng Phượng Lam giống nhau cũng là sinh trong gia đình quan lại. Từ nhỏ đối với nghiên cứu luật pháp tương đối thấu triệt, lần này trở về sau khi trở về, cách tân hướng chế mới không thể thiếu được tu biên lại luật lệ.
Suy nghĩ một chút, Tư Thương Khanh vừa lại bổ sung nói: "Bổn cung quay về kinh, liền sẽ xử trí hết thảy quan viên, kể cả Hình bộ thượng thư Khúc Thiên Thu, đến lúc đó sẽ do ngươi chưởng quản Hình bộ và thẩm tra cả vụ án đắp đê lần này."
"Chủ tử yên tâm, thuộc hạ nhất định toàn lực ứng phó."
"Ân, " Tư Thương Khanh gật đầu nói: "Đều lui ra đi!" Phải hỏi hắn đều nói rồi, những gì muốn an bài cũng đều an bài tốt .
...
Mười ngày sau, ngoài thành Chiêu Dương.
Một thân ảnh vận hắc y đơn giản, mép mạo < mũ nón> che khuất đi Hồng liên thiên ấn trên trán, Tư Thương Khanh nhìn xa xa đám lưu dân đang chén lấn chật vật, ngoài cửa thành có rất nhiều quan binh trong trong tay vủ khí ngăn cản lưu dân vào thành
"Chủ tử, hiện tại Chiêu Dương thành bị phong tỏa rồi, chúng ta cũng vào không được." Phượng Lam thần sắc lo lắng, nhìn cảnh tượng náo động mà thê thảm trước mắt không khỏi lộ ra vẻ không đành lòng .
"Không ngại, " Tư Thương Khanh mạn tiếng xé gió nói: "Tối nay chúng ta ngủ lại một đêm ở ngoài thành, thuận tiện từ miệng lưu dân xét một vài tin tức."
Đoạn đường phía trước khắp nơi toàn là lưu dân chạy nạn,cả Giang Đông phủ, tiếng kêu than dậy khắp trời đất, một màu sầu thảm.
Mà trước đó ở trên đường, ảnh vệ truyền đến tin tức, đại bộ phận lưu dân đều là di chuyển tới thủ phủ Chiêu Dương thành, vì thế sinh ra không ít náo động, mà Giang Đông Tri phủ Trần Cửu Phàm càng lại bắt giữ không ít những kẻ lãnh đạo dân chúng náo động giải vào đại lao, mấy ngày sau thì chém đầu thị chúng
Cho nên, Tư Thương Khanh mới sửa đổi chủ ý, không cùng đi theo Liễu Ý đến Giang Đông mà thay đổi tới Chiêu Dương thành, sau đó mới đi dò xét đê điều nơi bị lũ
Trong căn phòng đơn sơ đi ra, Phượng Lam thấp giọng nói về những tin tức mà ảnh vệ truyền tới tin tức " Nghe nói những người dẫn đầu có hơn mười người, đều đến từ những huyện gặp tai họa, vốn là người dân lương thiện, chỉ là khi chứng kiền lưu dân chết đói không mua nổi gạo giá cao, quan phủ lại không nghĩ sẽ xuất ra lương thực cứu tế mới đứng lên triệu tập lưu dân cướp kho lúa của quan phủ"
" Ân" Tư Thương Khanh thản nhiên gật đầu, nhìn sắc trời bên ngoài lại đang âm u nói "Tối nay hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai rạng sáng chúng tiến vào thành ." Tường thành tuy cao nhưng đối với bọn hắn, không có bất cứ tác dụng gì.
"Vâng, chủ tử." Phượng Lam hiểu rõ mà cười cười, toại từ trong bao hành lý xuất ra lương khô"Chủ tử, ăn một chút gì đi!"
Nhưng lại vào lúc này, bên ngoài đột nhiên điện thiểm tiếng sấm, cuồng phong gào thét.
" Trời mưa rồi sao?" Phượng Lam sắc mặt lo lắng mà nhìn ngoài cửa, mấy ngày nay, vũ dần dần ngừng, nhưng ngẫu nhiên cũng có thể đột ngột dẫn tới một hồi mưa to. Nghĩ đến những lưu dân không có nhà để về, không cách nào no bụng, không cách nào che đậy thân thể, thậm chí không chỗ tránh né mưa gió, Phượng Lam nơi cổ họng trở nên khô cứng
Đang lúc xuất thần nước mưa ở đâu rơi xuống trên mặt .
Xuất thần đang lúc, vũ ào ào dưới đất lên.
"Ách " đột nhiên bị lâm rồi một thân, Phượng Lam vội vàng thân đứng lên "Chủ tử, nơi này bị dột rồi"
Nhìn kỹ chung quanh chung quanh,cơ hồ không chỗ không dột nước mưa. Thật vất vả, hai người mới tìm được một chỗ hơi sạch sẽ,mới vừa ngồi xuống lúc, ngoài cửa tràn vào rất nhiều lưu dân.
Chỉ thấy bọn họ đều là quần áo tả tơi, vội vàng bề bộn mà chạy vào nhà hoang, cũng vì muốn tìm tốt một tránh mưa —— tuy nói nơi này cũng có mưa nhưng chung quy so với bên ngoài vẫn tốt.
Chỉ chốc lát sau, nơi nhà tranh đơn sơ mà nhỏ hẹp liền đầy ấp người.
Nước mưa chạy theo nóc nhà bị rách mà tạt xuống trên người, bọn họ phảng phất cũng không hề có cảm giác chỉ là run run dựa vào nhau thành một đoàn
Chứng kiến cảnh tượng trước mắt, Phượng Lam tâm trạng đau xót, quay đầu liền nhìn thấy lui ở bên cạnh đôi mẹ con nói: "Các ngươi tới nơi này tránh mưa đi." Nói xong, chính mình liền đứng lên, hướng lưu dân bên cạnh hoàn đổi chổ, cả người lập tức bị nước mưa tạt đến.
Đối với mẹ con vẻ mặt mang ơn, liền cẩn cẩn dực dực mà ngồi vào chổ của Phượng Lam . Những lưu dân khác cũng đã sớm phát hiện Tư Thương Khanh cùng Phượng Lam hai người, chỉ là đều có chút e ngại khí thế trên người hắn liền cũng không dám cướp đoạt nơi tránh mưa.
"Lam, " Tư Thương Khanh ngồi ở tại chỗ chút nào không có động tĩnh, mắt nhìn Phượng Lam "Lại đây." Hắn biết, Phượng Lam tuy là từ nhỏ đã trở thành ảnh vệ huấn luyện trong khung nhưng lại lộ ra khí chất thư sinh, tâm địa tương đối mềm lòng
"Chủ tử..." Phượng Lam có chút do dự, chầm chậm mà tiến đến chổ bên người Tư Thương Khanh, cho dù bên này, chỉ đủ một người đụt mưa nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ bị vũ tinh thổi tới.
Mới vừa tới đến bên người Tư Thương Khanh, Phượng Lam liền bị một cỗ lực mạnh túm ngã, không khỏi kêu nhỏ lên tiếng: " Ách?..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro