Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 19

Thực chưởng hoàng quyền chấn triều đình ( thượng )

Ngày trọng đại năm đó , mãi cho đến tận sau này vẫn được thế nhân truyền miệng nhau mà kể say sưa

Khánh Phong năm hai mươi sáu ngày mười bốn tháng tư, lễ trưởng thành cùng lễ tế phong thiên tử chi ấn của thái tử đồng loạt cử hành. Trong triều đủ loại bá quan văn võ tới tham dự, ngày ấy thái tử lần đầu xuất hiện chúng quần thần mổi người đều có ấn tượng sâu sắc khác nhau

Hơn mười tầng bậc thang, Tư Thương Khanh mặc long bào thái tử, đầu đội cửu lưu miện quan, bước chân chậm rãi lướt qua các vị đại thần, hướng thiên đàn < đàn tế trời> đi tới

Trên thiên đàn, đương kim hoàng đế đã chờ sẵn từ lâu, hoàng đế căn cứ theo hoàng gia chi lễ vén khởi ngọc lưu < mấy xâu chuỗi ngọc trước miện quan ý, các nàng có thể quay về c17 coi ảnh minh họa> tại trên trán Tư Thương Khanh tán nhẹ hương tro<tàn nhang> cùng thiên thủy, sau đó mới điểm khởi nhiên hương, bái tế trời cao ( YY: cho những ai không hiểu đoạn này, lúc này chính là lúc khắc Hồng Liên thiên ấn trên trán cho Khanh nhi đó)

Lúc này chúng đại thần nhất tề quỳ xuống tham bái, trong miệng hô " Thiên hữu thương hoàn, thịnh thế vĩnh yên! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế, thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế ngàn thiên tuế!"

Sau khi hoàn thành nghi lễ, Tư Thương Tuyệt Thiên nắm lấy tay Tư Thương Khanh , đứng ở nơi cao vút trên thiên đàn, cúi đầu quỳ lạy hai bên đại thần, thanh âm mạnh mẽ " Hôm nay ta ở nơi cầu phúc của tiểu thái tử Tư Thương Khanh, sau này hắn sẽ là người có quyền cao nhất ở Thương Hoàn quốc. Nhân dịp hôm nay là ngày lành, trẫm thông cáo thiên hạ, bởi vì trẫm mang bệnh trong người, sức khỏe cạn kiệt mà nay thái tử đã trưởng thành học tập thành hoàn, tính tình mạnh mẽ, cần cù chính sự cho nên từ nay về sau thái tử sẽ thay mặt trẫm giám quốc, trong triều hết thảy sự vụ đều giao cho thái tử xử lý!"

Thánh chỉ tuyên ra, quần thần đều ngốc lăng, trước là thái tử đánh đổ quy chế tổ tiên phong Hồng Liên thiên ấn, cũng rõ hoàng thượng đối với thái tử là sủng ái cùng tín nhiệm nhưng từ lúc khai quốc tới nay chưa từng xãy ra chuyện hoàng đế còn tại vị mà thái tử lại giám quốc, nắm giữ chính sự .Trong lúc nhất thời, quần thần không biết như thế nào ứng đối, tất cả ánh mắt phức tạp đều hướng trên người Tư Thương Khanh mà phóng tới

Mà người nọ lại như tùng như trúc không lay động, gió nhẹ thổi đến làm lay chuyển mấy hạt lưu châu cản trở tầm mắt vốn là nhìn không rõ thần sắc lúc này của y ( YY: ý bảo e Khanh ý )

Thiên đàn rộng lớn, một mảnh tĩnh lặng.

Tư Thương Tuyệt Thiên khẽ chau mài có vài phần bất mãn với phản ứng của các quan lại, đang muốn mở miệng nói gì đó thì bên cạnh lại truyền đến thanh âm trong trẻo mà lạnh lung " Nhi thần quyết không phụ sự lỳ vọng của phụ hoàng"

Tư Thương Tuyệt Thiên có chút nghiêng đầu, nhìn về phía Tư Thương Khanh, đã thấy đối phương xoay người nhìn về phía dưới quần thần, "Hôm nay bổn cung thuận theo mệnh trời thay phụ hoàng giám quốc, trong lòng cũng có chút lo lắng. Bổn cung thân là thái tử, thượng không muốn lấy tay che trời, hạ không nghĩ làm khổ dân chúng sinh linh. Bọn ngươi thân là trọng thần trong triều đình trên nên nghĩ đến hoàng thượng, dưới hãy lo cho dân chúng. Ta hi vọng chư vị sau này nên làm tốt ti chức của mình, lám hết khả năng cùng bản lĩnh, tận trung với vua, tận hiếu với nước với dân, cùng với ta xây dựng nên Thương Hoàn thịnh thế"

Tư Thương Khanh trong lời nói tuy có lo lắng, nhưng từ đầu đến cuối ánh mắt không ti không hãi sợ, ngữ khí lạnh lùng, trong trẻo nhưng thanh âm tuy không quá lớn lại uy nghiêm rõ ràng, xuyên thấu toàn đại lễ, thật lâu vẫn không tiêu tan

Chợt nghe lời nói của Tư Thương Khanh quan lại xung quanh có chút rung lên, ngước nhìn lên thân ảnh màu trắng trên thiên đàn, toàn than y như phát ra khí thế vô hình làm cho người ta không khỏi có vài phần tâm phục.

Chỉ nghe thấy quần thần thoáng chốc đồng loạt kêu to " Hoàng thượng thánh minh, thái tử điện hạ anh minh, chúng ta nguyện toàn lực phụ tá thái tử điện hạ, vì hoàng thượng tận trung, vì dân tận lực khiến cho Thương Hoàn thịnh thế"

Cho dù trong đám người vẫn có người phản đối nhưng trong lúc khí thế cường đại như lúc này cũng không dám manh động

Hài lòng mà nhìn cảnh tượng trước mắt,Tư Thương Tuyệt Thiên không khỏi âm thầm tự nhủ: đứa bé này, quả thật là trời sinh đế vương chi mệnh! Không khỏi vạn phần yên tâm, Tư Thương Tuyệt Thiên mặt mang tiếu ý, đối với các vị đại thần nói: " Các khanh gia xin đứng lên, bắt đầu từ ngày mai, nếu không có tình huống gì đặc biệt, thì trẫm sẽ không lâm triều, hết thảy chính sự trực tiếp bẩm báo cho thái tử."

Nói xong lại từ trước mặt văn võ bá quan đem ngọc tỷ đại biểu cho hoàng đế giao cho Tư Thương Khanh . Mọi người lưu lại trong đáy mắt, ghi tạc trong long, đều là minh bạch, chuyện này so với thoái vị không hề giống nhau, lại nghĩ đến phong thái của thái tử, bất quá mọi người lại giảm đi chút bất ngờ, có lẽ không bao lâu nữa Thương Hoàn sẽ đổi chủ!

Thương Hoàn quốc thánh đế là vị thái tử ở đại điển năm đó, trong ngoài lịch sử trước nay chưa từng có, sau này càng không kể đến, hậu nhân cảm thán cùng nói.

...

Đông cung, trong thư phòng .

Tư Thương Khanh thân vận y phục hàng ngày, có vài phần dày hơn so với y phục trước đây mà nghiêng người dựa vào nhuyễn tháp, phía sau tất nhiên là như hình với bóng Phượng Lam. Hai người đếu hướng về thanh niên nam tử đang quỳ dưới đất, người này ước chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, ngũ quan thanh tú mang theo sự ôn hòa nhưng lúc này sắc mặt nghiêm túc,lại nghe đến hắn cúi đầu trầm giọng nói:

"Thân vệ mười bốn, hiện tại là Hình bộ thị lang Mạc Chi Ngôn tham kiến chủ tử."

"Đứng lên đi, " Tư Thương Khanh tiếp nhận chung trà mà Phượng Lam đưa, nhấp nhẹ trà xanh lại hỏi " Hình bộ thượng thư đã điều tra rõ chưa?"

Hình bộ thượng thư, là một trọng các chức vị trọng yếu, có thể nào để cho Tần gia nanh vuốt nắm trong tay.

Mạc Chi Ngôn vẫn như vậy mà đứng thẳng một bên, thấp giọng trả lời " Khởi bẩm chủ tử đã điều tra rõ rang" .Vừa nói vừa từ tay áo để rút ra một người mật chiết, " Nhân chứng, vật chứng đều ghi chép ở đây."

Tư Thương Khanh ý bảo Phượng Lam tiếp nhận mật chiết, cũng không vội vã đi xem, chỉ nói là nói: " Ân, Tần gia thế lực,Bổn cung tạm thời không điều hắn đi, bọn ngươi hãy giám sát kĩ, chớ để đả thảo kinh xà."

"Vâng, chủ tử."

Mấy ngày nay điều tra rõ Tư Thương Khanh cũng minh bạch một số chuyện, Tần gia thế lực chủ yếu do Tần Cao Lợi cùng Tần quốc cửu khống chế, mà hai kẻ này đều là cáo già khó có thể nắm trong tay, còn về Binh bộ thượng thư kia chỉ biết cáo mượn oai hùm cậy mạnh làm việc

Lần này cho đòi than vệ Mười bốn tới chủ yếu là còn một việc khác, Tư Thương Khanh lại nói " Nghe nói ngươi cùng hộ bộ thượng thư Liểu Ý giao tình không tệ?"

" Qủa thật như vậy" Mạc lại hồi đáp " Liễu gia trước nay không cùng với người trong triều đính qua lại quá thân thiết , thuộc hạ cũng là đã hao tổn rất nhiều thời gian, cho tới nay cũng coi như là bôi thủy chi giao". Chỉ là vì công việc mà kết thân phi thường không đổi, cũng mai chúng thần đều biết Hình bộ thị lang hắn tính tình ôn hòa, thích kết giao, cùng với mọi người đếu không sai biệt, cho nên cũng không ai đặc biệt chú ý hắn khi hắn tiếp cận Liễu Ý

Tư Thương Khanh như nghĩ tới cái gì đó gật đầu, khi trở về kinh thành hắn mới phát hiện quan viên trẻ tuổi quyền cao chức trọng Liễu Ý kia so với suy nghĩ trước đây của hắn khác nhau rất lớn, người nọ bất đồng với phụ thân y là người mạnh vì gạo, bạo vì tiền, y là người cương trực làm quan công chính, tuy thân thế hiển hách nhưng lúc nào cũng làm việc cẩn thận không cùng ai gặp gỡ quá thân thiết để tránh bị nghi là kết bè kết đảng. Cũng vì thế mà Liễu Ý càng được quan viên tán tụng.

Tự vấn một chút Tư Thương Khanh mới nói " Mười bốn,ngươi tìm cơ hội sắp xếp cho ta gặp Liễu Ý một lần"

" Vâng, chủ tử."

"Lui ra đi!" Tư Thương Khanh phất tay, Mạc Chi Ngôn lặng yên không một tiếng động mà rời đi.

◇ Thương ◇ Hoàn ◇ Thất ◇ Cung ◇

"Làm sao vậy?" Nhìn Phượng Lam vẻ mặt có chút kỳ quái, Tư Thương Khanh trong thanh âm hơi có chút quan tâm mà hỏi thăm.

Phượng Lam lập tức khôi phục lại mỉm cười, dừng ở đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Tư Thương Khanh chậm rãi nói: "Phượng Lam gặp mười bốn, có chút tiểu cảm xúc thôi."

Tư Thương Khanh nhướng nhướng mày, chờ đối phương tiếp tục chính lời nói. Quả nhiên,Phượng Lam có chút cảm khái nói: " Năm đó trong lúc huấn luyện thân vệ, chỉ có ta cùng Mười bốn là thân thiết, có thể coi là thâm tình giao hữu"

Ảnh vệ được huấn luyện là phi thường nguy hiểm đáng sợ. Có thể bởi vì trong đám thân vệ Phượng Lam tuổi nhỏ nhất, cho nên Mười bốn chung quy như Đại ca ca chiếu cố hắn, trong đó nhiều lần nguy hiểm hắn đều là do đối phương cứu, cũng vì thế hắn cùng với Mười bốn mới có thâm tình như hôm nay

Nghe vậy, Tư Thương Khanh suy nghĩ xuống nói: " Ngươi nếu muốn cùng hắn hội mặt, chính mình liền an bài liền đi." Về phần giữ bí mật, hắn tin tưởng Phượng Lam có thể làm tốt/

Tư Thương Khanh mơ hồ chính là quan tâm, làm cho Phượng Lam không khỏi thoải mái, " Đa tạ chủ tử, bất quá cũng không cần, chỉ cần có thể biết hắn bây giờ rất tốt là được." Mười bốn hôm nay thân là quan viên trong triều, tất nhiên là so ảnh vệ như hắn sẽ an toàn hơn.

"Ân." Tư Thương Khanh cũng không nói thêm nữa, tiện tay cầm lấy mật chiết khi nãy Mười bốn giao cho

Phượng Lam đứng ở bên cạnh Tư Thương Khanh, ôn nhu mà nhìn chăm chú vào đối phương, khóe miệng có chút vung lên. Từ khi rời Giang Đông Chiêu Dương thành, sầu bi của hắn tiêu giảm rất nhiều, người lúc trước trầm mặc như hắn càng lúc càng hay mỉm cười, mà hắn cũng rõ rang cảm giác được cũng sau lúc đó Tư Thương Khanh đối với mình có chút quan tâm khiến cho tâm tình của hắn mỗi ngày đều rất tốt

Trong căn phòng yên tĩnh như thế lại tràn ngập sự ấm áp cùng ôn nhu

" Chủ tử" Nhìn người đang vùi đầu vào công việc Tư Thương Khanh, Phượng Lam nhỏ giọng nói " Ngài nghĩ ngơi một chút đi, từ lúc hoàng thượng cho ngài làm giám quốc thì ngài liền ít dành thời gian nghĩ ngơi rồi"

"Hảo."

Ngày xuân nắng đẹp, trên con đường dài chỉ có hai con người ôn nhu sánh vai nhau tản bộ, trên mặt đất phản chiếu bóng dáng hai người thân mật khắng khít

"Nô tài tham gia thái tử điện hạ, điện hạ vạn phúc."

Đột nhiên bị cản đường đi, Tư Thương Khanh có hơi bực mình, mới vừa rồi chẳng phải đã dặn qua bọn hạ nhân không nên quấy rấy hắn sao

" Khởi bẩm điện hạ, nô tài là Đức Liên tổng quản của Thiên Hữu điện, thái hậu phái nô tài đến đây báo cho điện hạ là người muốn gặp điện hạ"

Tư Thương Khanh nghe xong có chút trầm mặc rồi hạ xuống, thái hậu? Mấy ngày nay hoáng hậu năm lần bảy lượt phái người đến mời hắn gặp mặt, bây giờ đến lượt thái hậu ra mặt sao?

"Điện hạ..." Hồi lâu vẫn không thấy Tư Thương Khanh có phản ứng, Đức Liên liền sốt ruột thúc giục

Phượng Lam sát ngôn quan sắc <đoán ý qua lời nói và sắc mặt> chỉ chốc lát, đối với Đức Liên quát lớn " Làm càn, dám trước mặt thái tử điện hạ loạn ngôn"

Thất kinh, Đức Liên vội vàng dập đầu kêu lên: " Thái tử điện hạ tha mạng! Thái tử điện hạ tha mạng!"

"Ầm ĩ!" Bị giọng nói lạnh lung khiển trách, Đức Liên run rẫy không dám lên tiếng, sợ hãi mà quỳ trên mặt đất.

Tư Thương Khanh đem tầm mắt thu hồi, nhìn liếc qua tiểu thái giám Thanh Tự đang chạy đến, đối phương thở hồng hộc nói "Điện hạ... nô tài... không ngăn được Đức Liên tổng quản .. xin điện hạ thứ tội"

Nghe vậy, Tư Thương Khanh khôi phục lại vẻ lạnh lung mà nhìn Đức Liên trong thanh âm lộ ra tia khó chịu " Đức Liên ngươi thật to gan, ỷ vào mình là người của thái hậu liền coi thường lệnh của bổn cung tự tiện xông vào Đông Cung của thái tử"

"Người đâu, " Tư Thương Khanh lãnh khốc mà nói: " Đem tên chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng nô tài này kéo xuống, phạt ba mươi trượng!"

"Thái tử điện hạ, tha mạng ! Điện hạ..." Ban đầu Đức Liên còn có chút khinh mạn lúc này bất chấp thể diện, bi thảm la hét cầu xin " Điện hạ, nô tài vốn là phục ý chỉ của thái hậu..."

"Ngươi trở về nói cho thái hậu nàng" Lạnh giọng cắt đứt tiếng kêu rên của đối phương, Tư Thương Khanh thản nhiên mà nói: " Muốn gặp Bổn cung, chính mình hãy tự đến đi." Hắn không phải như Tư Thương Tuyệt Thiên, đối với người không quan hệ, căn bản chẳng muốn để ở trong lòng! Càng huống chi thái hậu kia người của Tần gia.

Tiếng kêu rên dần dần đi xa, Tư Thương Khanh mắt nhìn Thanh Tự rõ ràng đã bị kinh hách" Nơi này không chuyện của ngươi rồi."

"Vâng! điện hạ, nô tài cáo lui!"

Sau hi không còn ai khác Phượng Lam mới nhẹ giọng nói: " Chủ tử, đây là... Giết gà dọa khỉ sao?"

Tư Thương Khanh gật đầu tỏ vẻ khẳng định, trên mặt một dáng mạn bất kinh tâm, tiếp tục tản bộ.

"Nhưng..." Phượng Lam có chút lo lắng, " Đối phương vốn là thái hậu, có thể hay không..."

"Lam, " Tư Thương Khanh nhẹ giọng mà mở miệng, " không cần lo lắng."

Thái hậu bất quá cũng chỉ là dựa vào thế lực của Tần quốc trượng, mà Tần quốc trượng cùng Tần Cao Lợi đều là cáo già, hiện tại chưa nắm rõ tình huống, bọn họ tuyệt không dám hành động thiếu suy nghĩ

Mặc dù cũng có chút hành động... nhưng bất quá cũng hợp ý hắn, bây giờ sỡ dĩ không đá động đến Tần gia chính là còn chờ thời cơ chin mùi!

"Qua bên kia xem một chút đi!" Tư Thương Khanh cắt đứt suy nghĩ của Phượng Lam, hướng giả sơn phía trước đi tới, Đông cung, từ lúc chuyển vào ở, hắn còn không có hảo hảo xem một chút!

"Ân." Phượng Lam thư thái cười, tiếng bước chân nhẹ nhàng theo sát thượng Tư Thương Khanh.

Trong hoa viên Đông cung hai than ảnh dần đi xa

p/s: Ta nói ta bắt đầu có hứng thú với bạn Liễu Ý rùi nhá =)) chẹp sao chưa thấy tới chuyện tình cảm gì rứa, cứ từ từ cháo nó nhừ vậy =))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy