Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15

Biên tiên niên thiểu giang hồ hành

Trên đài, đao quang kiếm ảnh <cảnh tàn sát khốc liệt>; dưới đài, đám đông bắt đầu khởi động.

Ở Thương Hoàn quốc, trên giang hồ cứ năm năm lại có võ lâm đại hội một lần, giờ đang là lúc sôi nổi tiến hành, đồng thời, võ lâm đại hội cũng là thời kỳ lập lôi đài để đổi mới minh chủ võ lâm.

Đoàn người ở sâu bên trong, Tư Thương Khanh cùng Phượng Lam bình thản ngồi, tĩnh lặng xem các màn tỷ thí, cùng với trạng thái của đệ tử các đại môn phái.

Tối thượng vị <Vị trí cao nhất>, đương kim minh chủ võ lâm Thanh Ngọc chưởng môn Môn Ngọc Phi, một bên bí hiểm quan sát tới tất cả mọi người, ngồi bên cạnh hắn đều là các tiền bối có tiếng vang trên giang hồ cùng các cao nhân, thỉnh thoảng với nhau thì thầm cái gì đó.

Chậm rãi thu hồi tầm mắt, Tư Thương Khanh ngã ngửa về phía sau, tựa lưng vào ghế ngồi, nhắm hai mắt lại.

"Chủ tử mệt mỏi?" Đối với nhất cử nhất động của Tư Thương Khanh, Phượng Lam quan sát cực kỳ tỉ mỉ, nhìn vẻ mặt có chút không đúng của Tư Thương Khanh, vài phần lo lắng.

Khẽ lắc đầu, Tư Thương Khanh mở mắt ra, tái liếc mắt nhìn trên đài, "Đi thôi!"

Kinh ngạc, Phượng Lam có chút nghi hoặc, "Không xem sao?" Bọn họ vừa tới không bao lâu ah~

Tư Thương Khanh không lên tiếng trả lời, tới đây tham gia võ lâm đại hội, mục đích của hắn là tìm hiểu thế lực của các môn phái giang hồ hiện nay, hiện ở trong lòng, trên cơ bản cũng biết đại khái, cho nên cũng không tất yếu tiếp tục đợi nữa, các tình huống đều có người của Đông Ảnh Lâu điều tra kĩ càng tỉ mỉ. Về phần võ lâm minh chủ cuối cùng là người nào, cùng hắn không quan hệ. Chẳng qua Ngọc Phi của Thanh Ngọc môn kia, sợ không phải đối tượng dễ dàng đối phó.

Liếc nhìn Ngọc Phi trên thượng vị, Tư Thương Khanh đứng dậy muốn rời đi.

"Làm sao vậy?" Phượng Lam thấy Tư Thương Khanh bỗng nhiên dừng lại, tầm mắt kỳ quái của hắn duyên trứ nhìn về phía Ngọc Phi, thấp giọng nói, "Ngọc Phi kia..."

Tư Thương Khanh ánh mắt khó lường nhìn thượng diện <phía trên> một lúc lâu, chậm rãi nói: "Đi thôi!"

Ngọc Phi sao? Xem ra là muốn để cho Đông Ảnh Lâu hảo hảo điều tra lại một phen.

Phượng Lam không hề hỏi nhiều, liền yên lặng bước theo Tư Thương Khanh biến mất trong đám đông, đi ra ngoài...

"Khanh khanh, võ lâm đại hội còn chưa hoàn, sao lại vội vã đi đâu?"

Tiếng nói đã tương đối quen thuộc mang theo chút lỗ mãng lại vang lên trên đỉnh đầu của hai người Tư Thương Khanh, ngẩng đầu nhìn lại, chính là Phan Thất kia, đang cười hì hì ngồi ở thụ đầu<ngọn cây>.

Sắc mặt Phượng Lam trầm xuống, ánh mắt không vui, nhìn chằm chằm Phan Thất. Người này, mấy ngày liên tiếp đều như cái bóng, nháy mắt một cái đã ở bên người bọn họ, trực giác của Phượng Lam cảm nhận được Phan Thất đối với Tư Thương Khanh có hứng thú rất lớn, loại hứng thú này làm cho hắn phi thường không thích.

Đương nhiên Tư Thương Khanh đối với người này, trừ bỏ một lần lên tiếng cảnh cáo, liền không quan tâm, dường như người này không có bình thường.

Nhận thấy ánh mắt rõ ràng không vui của Phượng Lam, Phan Thất không để ý lắm, chỉ khẽ cười, trong lời nói có vài phần dụ dỗ, "Khanh khanh, nếu tới tham gia võ lâm đại hội, dù sao cũng phải xem chút hảo ngoạn <thú vui> rồi mới đi!"

Khóe miệng không chút che dấu nghiền ngẫm, Phan Thất nhẹ nhàng vỗ về cằm chính mình, mâu quang lưu động, xa xa nhìn hướng lôi đài, "Nghe nói, Phiêu Miểu cung hôm nay cũng tới tham gia võ lâm đại hội, ngươi không hiếu kỳ sao?"

Phiêu Miểu cung? Tư Thương Khanh dừng bước lại, trở lại nhìn về phía Phan Thất, đối phương đang cười đến vô hại.

"Lam" Tư Thương Khanh hoán thanh <kêu lên>, liền nhẹ nhàng nhảy lên, cũng leo lên ngồi trên thụ đầu. Nhìn động tác của Tư Thương Khanh, Phượng Lam cũng bay theo lên nhành cây, ngồi cùng chỗ của Tư Thương Khanh và Phan Thất <Đoạn này chém =.=>, ngăn cách hai người.

"Vị Lam công tử này" Phan Thất cười dài rồi mở miệng, "Cây này sợ không rắn chắc, chịu không nổi sức nặng của ba đại nam tử."

Phượng Lam không thèm quan tâm đến lý lẽ của đối phương.

Tự giác vô thú mà sờ sờ cái mũi, Phan Thất cũng không tái huyên náo nữa, chính là hứng thú nhìn lên lôi đài tỷ thí, miệng ngẫu nhiên thì thào tự nói, "Chậc chậc, liền trình độ này, chắc là một chương môn chi phái!"

"Liều chết liều sống vì cái danh minh chủ võ lâm, không đáng giá lắm..."

"Nếu bọn họ biết những điều này đều lãng phí khí lực, không biết sẽ nghĩ như thế nào?" Nói xong, Phan Thất liền nhìn về phía Tư Thương Khanh, dường như tự hỏi, mà cũng giống như là hỏi Tư Thương Khanh.

Tư Thương Khanh từ đầu đến cuối đều trầm mặc.

Nhưng vào lúc này, trên tràng thượng có một trận xôn xao. Trên cây ba người vội nhìn qua, đã thấy mười bạch y nhân, bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống, dừng lại ở giữa lôi đài.

Liếc mắt một cái liền nhìn ra được, người ở chính giữa mang theo mũ sa kia chính là thủ lĩnh của đám bạch y nhân này.

"Phiêu Miểu cung ?!"

Tràng thượng rối loạn một trận, chúng nhân <mọi người> của các môn phái vội vàng rút vũ khí ra, chỉ vào hướng bạch y nhân ở trên lôi đài, "Yêu nhân ma giáo, chớ có kiêu ngạo, hôm nay ta chờ để lấy tính mạng của bọn ngươi!"

"Ha ha" Đầu lĩnh của bạch y nhân cuồng vọng cười, "Chỉ bằng đám ô hợp các ngươi sao?"

"Làm càn!" Đám người liền có một trận oanh loạn.

Trên lôi đài, lung tung một mảnh. Người của các đại môn phái, đều là vì mấy người của Phiêu Miểu cung mà đứng lên đánh nhau. Nguyên bản là tỷ thí, cũng biến thành rối loạn.

Đứng ngoài quan sát cảnh tượng hỗn loạn này, Phượng Lam khẽ nhíu mày, nhìn về phía Tư Thương Khanh, "Như thế nào nhiều người giang hồ như vậy, đều đánh không lại mấy người của Phiêu Miểu cung ?"

Tư Thương Khanh mặt lạnh quan sát mọi người trên tràng thượng, thản nhiên trả lời vấn đề của Phượng Lam, "Tiêu công tán."

Tiêu công tán, một loại mê dược vô sắc vô vị, có thể nhân lúc mọi người không cảnh giác, vô hình tán đi nội lực, thường thường cần hai ba ngày mới có thể khôi phục.

Ngạc nhiên nhìn chúng nhân các đại môn phái chật vật, Phượng Lam lẩm bẩm nói, "Trách không được, Phiêu Miểu cung được xưng là ma giáo."

◇ Thương ◇ hoàn ◇ thất ◇ cung ◇

"Ha hả."

Phượng Lam chợt nghe người bên cạnh thấp giọng cười khẽ, mắt lạnh nhìn qua, đối phương đang hứng trí dạt dào mà đánh giá mình, hơi hơi nhíu mày, liền không hề nhìn hắn nữa.

"Chủ tử."

"Đi thôi!" Tư Thương Khanh nhìn một lúc sau, liền không có hứng thú, than thể nhẹ nhàng phiêu hạ, không hề quay đầu lại mà rời đi.

"Ai—" nhìn chốc lát hai người đã đi xa, Phan Thất cũng vội vàng phiêu hạ, vận khinh công đi theo, "Khanh khanh, chờ ta một chút."

Thanh phong lâu, trong phòng của Tư Thương Khanh.

Ngừng bút, Tư Thương Khanh đem mật chiết vừa mới viết cẩn thận phong lại, đối với không khí mà hoán thanh, "Tương!"

"Chủ tử," Phượng Thương trong khoảnh khắc liền không một tiếng động mà hiện ra trong phòng, cúi đầu chờ phân phó của Tư Thương Khanh.

"Đem điều này, giao cho Vô Tâm," Tư Thương Khanh thản nhiên phân phó, tức thì lại hỏi, "Tử, hiện ở nơi nào?" ngày ấy trên đường Phượng Tử nửa đường rời đi, đem đám sơn tặc đưa đến phủ nha của địa phương, đến nay còn chưa về.

"Ít ngày nữa sẽ tới." Phượng Tương thấp giọng trả lời.

"Không cần," Tư Thương Khanh đứng lên, bước đi thong thả đến bên cửa sổ, "Ngươi đem mật chiết giao cho Vô Tâm, sau cùng Tử hội hợp, quay về Kinh trước để an bài.

"Vâng, chủ tử."

"Lui ra đi," Tư Thương Khanh vung tay xuống, Phượng Tương liền giống như không khí, liền bốc hơi mà biến mất.

Tư Thương Khanh đứng nhìn trước cửa sổ như có điều suy nghĩ, Phượng Lam cầm lấy áo choàng đi đến phía sau hắn, "Chủ tử, đầu mùa xuân còn có chút hàn."

Mắt nhìn Phượng Lam, Tư Thương Khanh tùy hắn vì mình mà phủ thêm áo, "Lam, sau khi về kinh, Đông Ảnh Lâu cùng thân vệ liền giao cho ngươi quản lý, nếu không có chuyện quan trọng, ngươi tự mình quyết định."

Động tác trên tay dừng lại, Phượng Lam kinh ngạc, "Chủ tử,..... Vì sao, quyết định như vậy?"

"Sau khi về kinh, chuyện của ta càng nhiều." Tư Thương Khanh có phần giải thích, "Ngày đó ở Tuyệt Sát trận, ta đã quyết định đem phía sau của chính mình giao cho ngươi, đó là không hề hoài nghi mà nguyện ý cho tín nhiệm của ta. Hiện tại, ngươi liền chứng minh một chút năng lực của mình đi."

Trở lại kinh thành, cần ứng phó chúng thần trong triều, còn phải xử lý các loại sự vụ, hắn không có khả năng thân lực thân vi (Tự mình làm mọi việc ý :">)

Đột nhiên quỳ xuống, Phượng Lam trầm giọng trả lời, "Phượng Lam sẽ không phụ sở vọng của chủ tử." Trong lời nói là kích động, là nhiệt huyết sôi trào,... lại nhè nhẹ ngọt ngào.

"Dậy đi, không cần đa lễ." Tư Thương Khanh trong lời nói thoáng nhu hòa một chút .

"Vâng, chủ tử." Trong lời nói của Phượng Lam ẩn ẩn vài phần tiếu ý, mặt mày lại cúi xuống dưới.

Nhìn sắc mặt vui sướng của Phượng Lam, Tư Thương Khanh hơi hơi khó hiểu, nhưng cũng không tái truy vấn. Từ ngày người này ủy khất mà yếu ớt ở ngực mình khóc thảm thiết một lúc, Tư Thương Khanh mối khi đối hắn ở đáy lòng có vài phân nhu hòa, loại cảm xúc này, hắn cũng không biết là vì cái gì, nhưng... cảm giác không tồi, liền không cần truy vấn.

Hơn nữa, lấy việc hắn đều vì mình mà suy tính, sở dĩ quyết định như vậy, bởi vì ở thế giời này, người mà hắn hoàn toàn tin tưởng rất ít, nhưng Phượng Lam là một trong số ấy. Cũng là bởi vì tin tưởng năng lực của Phượng Lam, quả thật không hổ đứa con của tài tử Lam Duy Luân năm đó.

"Chủ tử," Phượng Lam tâm tình rất tốt, trong lời nói thoải mái hơn, "Hôm nay, võ lâm đại hội kia có gì kỳ quái?" Hắn có thể mơ hồ phát hiện trong đó có gì đó không thích hợp, nhưng nhất thời không thể nghĩ thấu.

"Kỳ quái ở chỗ minh chủ võ lâm Ngọc Phi kia." Tư Thương Khanh giải thích, ánh mắt dị thường thâm trầm, "Tùy tùng bên cạnh hắn có vấn đề."

Mà cái gọi là trọng tuyển minh chủ, sợ cũng chỉ để ngụy trang.

Suy tư về lời nói của Tư Thương Khanh, thần sắc Phượng Lam liền biến đổi, ngữ khí có chút bén nhọn, "Ngọc Phi kia, là tay sai của ai?"

Tư Thương Khanh khẽ gật đầu, xem ra Thanh ngọc môn kia, cũng là thế lực giang hồ do người kia không chế, giống như Đông Ảnh Lâu của Tư Thương Khanh.

Phượng Lam trầm ngâm nói, "Căn cứ vào điều tra của Đông ảnh Lâu nhiều năm, Tần quốc trượng cùng Tần quốc cữu không có liên quan với giang hồ, bọn họ trên tay có ba mươi vạn trọng binh, cũng có ám vệ của chính mình..."

"Biệt quốc chi nhân," Tư Thương Khanh thản nhiên mà tổng kết.

"Biệt quốc chi nhân?" Phượng Lam kinh ngạc nhìn Tư Thương Khanh, nhất thời lo lắng đứng lên, "Vài năm nay, Hồng Thừa cùng Nghiêm Vũ đối với quốc gia của ta có nhiều cử chỉ khiêu khích, hay là..."

Tư Thương Khanh cam chịu, thần sắc lạnh nhạt. Nghĩ đến Thanh Ngọc môn kia, ở trên giang hồ cũng không phải một sớm một chiều kiến khởi thế lực của mình, thật cũng không cần gấp, bất quá cũng là mất thám của biệt quốc lưu lại ở Thương Hoàn.

"Vậy, cứ như vậy bỏ mặc Thanh Ngọc môn?" Nhìn chút không khẩn trương của Tư Thương Khanh, ngữ khí của Phượng Lam cũng hoãn xuống, chính là như trước không khỏi lo lắng, tháp giữ có hổ, như thế nào ngủ yên?

Ánh mắt của Tư Thương Khanh thật lạnh lùng, "Ta đã cho Vô Tâm điều tra, quan hệ của Thanh Ngọc môn cùng Phiêu Miểu cung." Mượn dao giết người, một chiêu này, từ xưa đến nay, vô cùng nhuần nhuyễn mà tái diễn lặp lại. Phần đông giang hồ môn phái, vốn là không hợp nhau, chỉ cần có cơ hội, liền khiến bọn chúng chém giết lẫn nhau.

"Phiêu Miểu cung?" Phượng Lam lẩm bẩm nói, "Phiêu Miểu cung, cùng Thanh Ngọc môn kia hẳn là không có quan hệ.

Tư Thương Khanh không trả lời, lười nhác mà ngồi trở lại nhuyễn ghế. Hắn tự nhiên biết hai người không có vấn đề gì, nhưng là, hôm nay ở võ lâm đại hội nhất khuy <Nhìn lén>, liền có thể đoán ra, bọn họ trong lúc đó bình tĩnh mà có thêm giao dịch. Chỉ cần kinh nhân không cố ý tân trang một phen... Cái chính là mối quan hệ này thật giả khó phân,khiến người ta đau đầu ( ta chem. Gió câu này >""<)

"Chuyện đó ta đã an bài tốt." Tư Thương Khanh tự tại khép lại hai mắt, chuyển đổi câu chuyện, "Lam. Thay ta ấn huyệt thái dương,"Vài ngày bận rộn liên tiếp, thực có chút mệt mỏi, mà hắn cũng đã lâu không có hưởng thụ phục vụ của Phượng Lam.

Phượng Lam đúng là tinh thông mọi thứ, trừ bỏ võ công vô cùng tốt ra, việc vặt hàng ngày cũng đều sắp xếp rất thỏa đáng, tay nghề mát xa trong thời gian hai năm luyện được có thể nói là nhất tuyệt.

"Hảo," Phượng Lam cũng không tái truy vấn việc của Thanh Ngọc môn, Tư Thương Khanh muốn làm chuyện gì, hắn tin tưởng không ai có thể ngăn cản.

Động tác của ngón tay hết sức ôn nhu.

Nhìn trên mặt Tư Thương Khanh mà phát hiện ra vẻ thỏa mãn, Phượng Lam yên lặng mà gợi lên nét cười. <Chém ý =.=>

Án thượng, kim nghê nhiên hương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy