Chương 11
Tuyệt sát trận lý lưu hoa kiếm ( hạ )
Tuyệt sát trận lý, vạn tử vô hồi;
Cửu bộ mệnh đoạn, thập bộ hiểm sinh;
Âm dương bát quái, quỷ dị túng hoành;
Xà tình thụ tùng, thảm tuyệt nhân hoàn;
Tiêu hồn hoa hạ, khô cốt thiên niên;
Tuyệt sát trận lý, lưu hoa kiếm sinh.
Tuyết đỉnh sơn cốc,dày đặc tùng bách và thúy trúc , bên trong chướng khí trải rộng, độc xà sinh sôi, lấy âm dương Càn Khôn cùng thuật ngũ hành bát quái tạo ra một trận đạo tuyệt vời.
Đứng trước trận địa, không thể nhìn thấy cảnh trí của rừng cây, chính là nơi đáy cốc âm trầm, nhiều năm không có người xuất hiện không có người thâm nhập.
Tư Thương Khanh ngẩng đầu nhìn cây cối um tùm che lấp bầu trời, thần tình lạnh nhạt, trong lời nói cũng mang ý tuyệt tình, "Lam, ngươi cùng ta xông trận, phải cẩn thận theo ta, nếu gặp nguy hiểm chỉ có thể dựa vào chính mình mà thôi."
Phượng Lam nhẹ giọng trả lời, "Vâng, chủ tử". Hắn tự nhiên cũng không dám nghĩ xa rằng chủ tử sẽ vì hắn mà ngăn lại nguy hiểm.
Không hề do dự, Tư Thương Khanh hướng tới Tuyệt sát trận mà đi, Phượng Lam cũng chăm chú theo sát phía sau hắn.
Trên đỉnh Tuyệt Sơn, ánh mắt Phượng Vô Phi chan chứa yêu thương và cũng đầy thương xót, xa xa chắm chú nhìn vào phía dưới nơi sơn cốc. Sương nhẹ nhàng bao phủ nên không thể nhìn thấy những cảnh vật bên dưới.
Khẽ thở dài, Phượng Vô Phi bấm tay tính toán, ngầng đầu quan sát tinh tượng.
"Hi vọng ông trời bảo hộ Khanh nhi bình an"
"Ba, ba"
Phá giải cơ quan ám đạo cuối cùng, Tư Thương Khanh quần áo đôi chỗ bị rách, tóc tai hỗn độn, nhưng lại không có nửa điểm thương tích, hơi hơi nghiêng đầu nhìn về phía Phượng Lam bên cạnh, lạnh giọng hỏi: "Ngươi vẫn ổn chứ?"
Nếu so sánh với Tư Thương Khanh thì tình trạng của Phượng Lam kém hơn rất nhiều, khắp nơi trên người là những vết thương to nhỏ. Giống như lời của Tư Thương Khanh nói lúc xông trận, gặp phải nguy hiểm chỉ có thể dựa vào chính mình.
Phượng Lam thần sắc ảm đạm, thân là ảnh vệ của chủ tử, vậy mà võ công lại kém xa chủ tử. Hắn biết, tuy rằng những lần nguy hiểm, Tư Thương Khanh không có cứu hắn, nhưng lại đúng lúc phá giải được cơ quan, cũng là gián tiếp cứu hắn rất nhiều lần. Nếu không có Tư Thương Khanh hắn cơ bản không thể đến được tới bước này.
Nhìn thấy thần sắc của Phượng Lam, Tư Thương Khanh thản nhiên nhắc nhở: Chớ hồi tưởng quá khứ, phía trước càng thêm nguy hiểm."
Lời nói ngắn gọn nhưng khiến Phượng Lam nhất thời cả kinh, ngay lập tức khôi phục thái độ bình thường. Đề phòng bước theo sát Tư Thương Khanh. Lại nghe thấy thanh âm của Tư Thương Khanh, "Nơi này là xà tình thụ, bên trong có vô số độc xà, cần phải cẩn trọng."
"Chủ tử yên tâm"
"Ân"
Lời còn chưa dứt, liền gặp ngay vô số yêu nhiêu cự xà <rắn to diêm dúa, lòe loẹt>, phun ra lưỡi đỏ tươi như máu, ánh mắt lộ ra thanh quang thâm lam sâu kín.
Người xà đối địch, nhất thời cả hai bên đều đề cao cảnh giác, không giám có những hành động thiếu suy nghĩ.
Bỗng nhiên, độc xà nhanh chóng du tẩu <chạy>, từ trên cây, dưới lòng đất, trong bụi dậm tụ tập lại, tấn công hai người Tư Thương Khanh.
Tư Thương Khanh trong tay cầm đoản chủy <Đao ngẳn>, Phượng Lam cầm kiếm, nhanh chóng né tránh thân mình, huy vũ lợi khí <quơ vũ khí lợi hại> trong tay, lưu loát chém giết sạch sẽ những đợt tấn công của đàn xà hướng đến.
"Lam, bước theo ta"
Trong lúc khẩn cấp, Tư Thương Khanh giương giọng quát. Nếu như an toàn thoát thân, thì chỉ có thể vào không thể lui, chỉ có thể công không thể thụ.
Một bên hướng đàn xà đối võ, một bên Tư Thương Khanh tìm phương hướng truy đuổi, Phượng Lam mấy lần suýt nữa bị độc xà cắn, hoàn hảo hắn phản ứng cực kỳ nhạy bén.
Nghĩ đến, so với mấy cái cơ quan ám đạo trước kia, độc xà trận này có vẻ đơn giản hơn nhiều, chỉ là, nếu không khéo léo, cẩn thận, có thể bị độc xà cắn nghiêm trọng, đoán trừng sẽ bị mất mạng ngay lập tức, cho nên, Phượng Lam càng chú ý hơn.
Đàn xà tấn công ở giữa,Tư Thương Khanh dẫn Phượng Lam phá vòng vây, mặc dù nhìn bề ngoài thì thấy độc xà công kích lộn xộn, nhưng cây này là cây Xà Tình Thụ những con xà dựa theo bát quái hướng theo lý thường mà bày trận. Chỉ là mọi người khi gặp loại tình cảnh này, người bình thường ai còn tâm trí mà lo lắng quan sát, cho nên sợ là cuối cùng chỉ có thể bị vây chết ở trong trận của độc xà.
Chỉ là xà tình thủy hỏa bất xâm,lại càng hấp dẫn nhiều độc xà khác tới,cứ như vậy mà chém giết,vốn là không có khả năng mà giết hết bọn chúng.
Thời gian trôi qua Tư Thương Khanh và Phượng Lam đều thở hồng hộc,thật sự có chút lực bất tồng tâm,cũng mai số lượng độc xà đã vơi đi không ít
Rất nhanh mà quan sát xung quanh, Tư Thương Khanh rốt cục đã tìm được cửa sinh của trận này,liền hướng cửa sinh đó mà phóng tới
Ra cửa sinh,hai người dừng bước lại,tranh thủ nghĩ ngơi
Mũi vốn là đang ngửi mùi hương thúy trúc thơm ngát,Tư Thương Khanh nhìn về chỗ sâu trong rừng trúc như đang suy nghĩ tới cái gì đó
"Chủ tử, cẩn thận!"
Nghe Phượng Lam hét lên,Tư Thương Khanh liền xoay người bay lộn thân,nhưng... đúng lúc ấy Phượng Lam lại lấy thân che trên người hắn,liền lập tức thấy gương mặt Phượng Lam trở nên tím ngắt
Tư Thương Khanh cả kinh,buông mắt nhìn xuống,bên dưới chân là một con rắn nhỏ màu xanh đã bị Phượng Lam vung kiếm chém làm hai đoạn .
Không suy nghĩ thêm nữa,Tư Thương Khanh nhanh chống điểm những đại huyệt đạo toàn thân của Phượng Lam,phòng cho độc huyết lan ra khắp cơ thể.Nhanh chống ôm lấy Phượng Lam rồi cấp tốc chạy tới nơi sâu nhất trong rừng trúc
Tại mới vừa rồi hắn liền phát hiện nơi kia có huyền cơ,cho nên nhất thời không phòng bị tới độc xà trận mới bị tập kích bất ngờ.Trên gương mặt Tư Thương Khanh hiện lên vài phần bất đắt dĩ,nếu thật sự hắn bị độc xà cắn thì cũng không ngại!! chỉ là Phượng Lam cư nhiên lại chắn trước người hắn...
Ôm Phượng Lam đang bị hôn mê,Tư Thương Khanh đứng trước một cửa hang động thần bí,.Trước cửa hang là một mảng những đóa hoa màu sắc rực rỡ
Tiêu hồn hoa
Tư Thương Khanh tâm lý hiểu rõ liền ôm lấy Phượng Lam nhảy bay qua,có chút khom lưng bước vào trong hang động,bên trong quanh co uốn khúc,phải đi ước chừng một khắc mới đến được nơi cần đến,trước mắt liền trở nên mở rộng,trước mắt là một khung cảnh hân hân <vui tươi>
Cả vùng tiêu hồn hoa màu sắc rực rỡ lắc lư theo gió,phảng phất lay động giống như sóng biển
Nơi này đúng là tiên cảnh chốn trần gian
Chỉ là Tư Thương Khanh không có tâm trí mà thưởng thức liền tìm một chỗ đặt Phượng Lam xuống,trên ngươi y trúng xà độc,nếu không mau hóa giải e là sẽ nguy hại đến tánh mạng
Đi qua biển hoa là một thạch động rộng mở khác
Phản chiếu vào tầm mắt là một bộ xương khô. Tư Thương Khanh mặt không chút biến sắc mà tiện tay quét bộ xương khô xuống rồi đem Phượng Lam đặt trên chiếc giường màu xanh
—— Nam Hải hàn ngọc?
Tư Thương Khanh mắt lộ ra tia ngạt nhiên,vốn chỉ là dự định mượn tạm nơi này để đặt Phượng Lam lên nhưng lại vừa vặn lại gặp được thánh vật dưỡng thân Nam Hải hàn ngọc
Quét mắt xuống bộ xương khô trên mặt đất,đây có lẽ là hài cốt của tổ tiên đi.Nếu không phải công hiệu Nam Hải hàn ngọc,bộ xương cốt dưới ngàn năm này e là sẽ chỉ còn lại một đống hài cốt rã rời
Thản nhiên,Tư Thương Khanh giải khai quần áo của Phượng Lam ,có Nam Hải hàn ngọc thì độc trên người của Phượng Lam liền càng dễ dàng loại khỏi rồi.
Đầu ốc nặng trĩu,Phượng Lam khó khăn mà mở mắt ra,đập vào mắt là màu xanh của thạch bích. Đầu óc nhất thời không thể nào lưu chuyển nổi,Phượng Lam chỉ biết ngẩn ngơ mà nằm trên giường hàn ngọc
"Tỉnh dậy rồi?"
Thanh âm lãnh đạm quen thuộc vang lên,Phượng Lam kinh ngạc mà quay đầu,nhìn thấy Tư Thương Khanh đang ngồi trên một chiếc giường nhỏ ở một nơi cách hắn không xa lắm,trong tay cằm giữ một cuộn vải thản nhiên mà nhìn hắn. Trong lúc nhất thời chưa từng kịp phản ứng, Phượng Lam chỉ là ngây ngốc mà nhìn đối phương.
Nhìn Phượng Lam mặc dù đã tỉnh lại nhưng phản ứng chậm chạp,cứ thứ người ra,Tư Thương Khanh không khỏi nhíu mày,buông cuộn vải trong tay tiến lên phía trước,thân thủ nhanh nhẹn dò xét mạch tượng của Phượng Lam, chẳng lẽ là xà độc công tâm, bị thương ảnh hưởng đầu óc rồi?
Tư Thương Khanh làm một loạt động tác,làm cho Phượng Lam vô cùng mạc danh ký diệu,thẳng hướng nhìn thấy đối phương nhíu mày rồi dò xét mạch tượng của mình mới giật mình vội vàng lùi về sau,toàn bộ trí nhớ trước đó quay về. Phượng Lam vội vàng mà muốn ngồi dậy, bất đắc dĩ thân thể như là hòn đá cứng ngắc, khó có thể cử động, hắn rất là kinh hãi, cuống quít ngẩng đầu nhìn hướng Tư Thương Khanh.
Tư Thương Khanh nhẹ nhàng đè lại thân thể của Phượng Lam nằm xuống, thản nhiên mà nói: "Đừng nhúc nhích, ngươi trúng thanh ti xà độc."
Thanh ti xà độc?
Đúng rồi Phượng Lam còn nhớ sau khi xông qua khỏi độc xà trận,Tư Thương Khanh không biết đứng một chổ suy tư điều gì mà nhất thời không phát hiện có một con rắn nhỏ màu xanh cho nên liền lập tức lấy thân che cho đối phương
Hiện tại...
Thử cử động thân thể,Phượng Lam có vài phần kinh hoảng,thanh xà ti độc này không lẽ lợi hại như vậy?chẳng lẽ sao này toàn thân sẹ bị tê liệt?
Nhìn ra ánh mắt sợ hãi của Phượng Lam ,Tư Thương Khanh lãnh đạm mà nói "Ngươi chớ có lộn xộn,nếu rời khỏi Nam Hải hàn ngọc thì độc trên người của ngươi sẽ không loại khỏi được"
Nghe được Tư Thương Khanh nói, phượng lam mới phát hiện mình nằm ở trên một giường ngọc màu xanh ấm áp, hơi ấm từ trên giường truyền tới mọi nơi trong thân thể, chạy tại khắp các cơ mạch.
Suy nghĩ có chút chuyển động, Phượng Lam có vài phần xấu hổ, gian nan mà mở miệng: "Phượng lam, đa... đa tạ.. chủ tử, chủ tử cứu mạng, chi ân."
Tư Thương Khanh chỉ là lãnh đạm mà nhìn hắn, chỉ chốc lát, mới chậm rãi mở miệng: "Ngươi vốn chính là vì cứu ta." Tức thì lại quay đầu nhìn về phía thạch động bên ngoài muôn hồng nghìn tía biển hoa lấp lánh, "Chỉ là, ta từng nói qua, ta cũng không cần các ngươi bảo vệ."
Nếu là mình đều không thể bảo vệ chính mình, hắn làm sao khống chế người khác?
"Phượng Lam ,biết sai rồi." Phượng lam nhẹ giọng nói, lời nói gian nan nhưng lại kiên quyết, "Chỉ là, chủ tử gặp nạn, Phượng Lam ... Phượng Lam ...tuyệt không, không thể khoanh tay đứng nhìn."
Có chút nhướng mày, Tư Thương Khanh âm thanh lạnh lùng nói: "Ai nói ta gặp nguy hiểm?"
Một con độc xà mà thôi. (YY: >""< bốc phét )
Nghe vậy, phượng lam chậm rãi cúi đầu, không biết nên như thế nào đáp lại. Nguyên lai tại hắn xem đó nguy nan, Tư Thương Khanh căn bổn không có để ở trong lòng.
Không có lại nhìn phượng lam, Tư Thương Khanh xoay người, tiện tay ném một vật lên trên người Phượng Lam ,thanh âm vốn là lãnh đạm giờ như có chút nhu hòa nói " Ngươi mang theo cài này,có thể khử bách độc,độc vật lại càng không dám tới gần"
Tiêu hồn hoa là vạn độc chi tông nhưng cây của tiêu hồn hoa lại là vạn độc chi khắc tinh
Phượng Lam đột nhiên ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Tư Thương Khanh, gian nan mà di chuyển cánh tay, đem vật nọ nắm ở lòng bàn tay, gắt gao mà giữ chặt.
Tư Thương Khanh đi tới cửa thạch động , lại dừng lại, quay đầu hướng Phượng Lam tiếp tục nói: "Ngươi chỉ cần bảo vệ mình, chuyện lần này không cho tái phát sinh."
"Ta không cần ngươi bảo vệ." Tư Thương Khanh lần nữa nhấn mạnh những lời này.
Ngẩng đầu nhìn bầu trời xa thẩm mà âm u,Tư Thương Khanh ánh mắt có chút mong lung,tia sáng chiếu sáng trên người của hắn làm cho Phượng Lam cảm thấy Tư Thương Khanh trông không chân thật mà là mờ ảo mông lung,sau đó lại nghe người nọ phát ra âm thanh lạnh lùng quen thuộc tiếp tục nói "Ngươi nếu đã lo lắng nguy nan của ta,ngày sau phía sau lưng ta liền giao phó cho ngươi,chớ phụ sự tín nhiệm của ta"
Nói xong, thân ảnh Tư Thương Khanh biến mất ngoài động.
Phượng lam nửa nằm trên giường hàn ngọc, vừa mới thanh tỉnh đầu óc ,phảng phất phi thường không tiếp thu nổi gì, hắn nhất thời không minh bạch lắm ý tứ trong lời nói của Tư Thương Khanh .
Một lúc lâu, mới rốt cục hiểu được. Phượng lam không khỏi câu lên khóe môi,ánh mắt nhu hòa nhìn theo hướng người ngồi bên ngoài biển hoa ngoài thạch động,ba năm thời gian,hắn rốt cục cũng đã chiếm được sự tín nhiệm của Tư Thương Khanh .
Mặc dù Tư Thương Khanh không cần hắn bảo vệ, nhưng lại nguyện ý đem chính mình phía sau giao cho y.
Phượng lam càng lúc càng cảm thấy thoải mái, trên mặt ý cười càng thêm sâu sắc.
Ngoài thạch động , Tư Thương Khanh ngồi trong biển hoa, ánh mắt hờ hững mà bừng cháy nhìn cuộn vải trong tay,bên trên chính là có ghi lại Lưu hoa kiếm pháp.
Lưu hoa kiếm,lấy khí lưu vi môi,hóa vạn vật lưu vi hoa
Tổ tiên Bồng Lai Các chính là người sáng chế ra loại kiếm pháp này,nhưng vẫn không đạt được hiệu quả như kỳ vọng ban đầu,thế nên hắn mới ở chỗ này giải hạ Tuyệt sát trận,thử thách bản thân,chỉnh vì tĩnh tâm tu luyện.Chỉ là Tư Thương Khanh nghĩ đến bộ xương khô lúc trước,như vậy vị tổ tiên kia cũng không thể tu luyện thành công tầng cao nhất "Thiên địa chi khí tẫn vi kỷ dụng"
Mảnh vải hóa thành tro bụi, Tư Thương Khanh khoan thai đứng dậy trở lại thạch động,ngồi trở lại bên chiếc giường nhỏ hường về phía Phượng Lam " Sau khi giải trừ xong độc xà,cùng khôi liên lạc,giao cho ngươi quản lý Tương, Mặc ,Tử"
Mà hắn, thì lưu ở chỗ này,tập trung luyện tập Lưu hoa kiếm
Mà tuyệt sát trận kia,trong mấy ngày Phượng Lam hôn mê đều đã bị Tư Thương Khanh phá hủy
Lúc này vì làm cho Phượng Vô Phi an tâm,Tư Thương Khanh hoàn trở về Bồng Lai các,mà Phượng Vô Phi lại thừa dịp lúc này đem lệnh bài Bồng Lai các truyền cho hắn sau đó liền chạy biến không thấy tăm hơi,còn nói cái gì mà muốn ngao du thiên hạ v..v.v
Tư Thương Khanh âm thầm đoán, như thế cũng tốt, Bồng Lai các đã vi hoàng gia sở dụng rồi, Phượng Vô Phi tính tình vốn là không thích xen vào trần thế phân tranh, rời đi cũng là tự nhiên.
Nghe được Tư Thương Khanh nói, Phượng Lam nhẹ giọng trả lời: " Vâng "Phượng Lam không phụ sự kỳ vọng của chủ tử ."
Tư Thương Khanh không đáp lại thêm gì nữa, chỉ là ngồi xếp bằng vận khởi nội công
Trong lúc nhất thời, hai người trong thạch động lại im lặng cả ngày lẫn đêm.
p/s: Đồng sinh cộng tử,cái truyện này e nào muốn Khanh nhi động tâm thì thường phải " khổ trước sướng sau" " khổ tận cam lai" =)))))))))))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro