Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

Tuyệt sát trận lý lưu hoa kiếm ( thượng )

Nắng sớm nhẹ nhàng chiếu rọi xuống nhân gian, trong Thanh Dương thành thật yên tĩnh và thanh bình. Sau cơn mưa, hẳn sẽ là một ngày trong lành.

Bên ngoài Thu vãn khách điếm, Tư Thương Khanh và Phượng Lam đang muốn rời đi.

"Tiểu công tử", Thu Bình Thiên bỗng nhiên xuất hiện, chậm rãi hướng cửa đi tới, ôn nhu mỉm cười, nói: "Sớm như vậy các ngươi đã muốn ly khai?"

Tư Thương Khanh thản nhiên nhìn vào đôi mắt đối phương, ấm áp thâm trầm nói: "Ân"

"Không biết Thu mỗ có may mắn được biết tục danh của nhị vị hay không?" Thu Bình Thiên khẽ cười nói, "Ngày hôm qua ta nhìn thấy nhị vị công tử, liền cảm thấy nhị vị phong tư bất phàm, có ý muốn kết giao bằng hữu, cũng hy vọng sau này chiều cố tới việc làm ăn của Thu mỗ nhiều hơn."

Phượng Lam đứng yên ở phía sau của Tư Thương Khanh, chờ đợi hành động của chủ tử.

Tư Thương Khanh liếc mắt nhìn Thu Bình Thiên một cái, liền xoay người lên xe ngựa, trong ánh mắt của Thu Bình Thiên có chứa chút ngạc nhiên, xe ngựa chậm rãi di chuyển.

Chính lúc này, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng từ phía trong truyền ra, "Ta gọi Phượng Khanh, sau này còn gặp lại."

Quay người lại, liền nhìn thấy Phan Thất đang nghiêng người dựa vào cánh cửa trụ.

Phan Thất vẻ mặt tươi cười, trong lời nói mang theo ý bất mãn, "Không nghĩ tới rằng có một ngày, mỹ nhân không để ý tới Thất công tử ta, ngược lại, lại chú ý tới thiết công kê liễu <vắt cổ chày ra nước, ki bo> nhà ngươi." (Thu nhi ki bo nhưng giàu là được rồi >"<

Thu Bình Thiên chỉ khẽ cười không nói.

Phan Thất cũng không quá mức để ý, xoay người đi đến phòng trong, miễn cưỡng ngáp một cái.

"Thất công tử, hôm nay còn muốn lưu lại chỗ này sao?" Thu Bình Thiên mở miệng hỏi.

"A, tất nhiên." Phan Thất ngữ khí trầm thấp, "Các vị lão gia lại muốn gây sức ép, ta liền cho bọn họ gây đủ sức ép thì thôi."

Đối với việc riêng của hắn, Thu Bình Thiên chỉ ảm đạm cười, không hỏi nhiều, "Nếu như thế, Thất công tử cứ ngụ tại Thu vãn khách điếm của ta đi, cũng vô cùng yên tâm rằng hành tung của người sẽ không bị người ta tra ra, chỉ là, tiền thuê thì..."

"Được rồi, được rồi." Phan Thất khoát tay, ngữ khí không còn kiên nhẫn, "Ngươi cứ ghi tất cả vào sổ sách cho ta được chứ? Bất quá..." Quay đầu lại cười, lộ rõ ra vẻ phong lưu, " Tin tức của Phượng Khanh kia, cũng đừng quên bán lại cho ta."

Hai người nói chuyện với nhau, càng lúc càng xa.

Xe ngựa chạy nhanh như bay trên quan đạo, Tư Thương Khanh ngồi ngay ngắn ở bên trong xe, nhắm mắt suy nghĩ sâu xa. Nghĩ đến vừa rồi, Thu Bình Thiên kia nguyên lai là chủ nhân của sơn trang giàu có nhất thiên hạ _ Thu lạc sơn trang.

Về Thu Bình Thiên có rất nhiều tin đồn. Thu lạc sơn trang kia vốn là nhiều thế hệ thương gia gìn giữ, cho đến khi chủ nhân bây giờ nắm giữ thì dần dần suy tàn. Cũng chưa từng nghĩ qua rằng, thiếu đông Thu gia Thu Bình Thiên bắt đầu kinh thương, chưa đầy hai mươi đã nổi danh thương trường, việc kinh doanh rộng khắp tam quốc, không chỗ nào là không thể kinh doanh, được xưng là giàu có nhất thiên hạ. Mà Thu Bình Thiên mới thật sự là chủ nhân của Thu lạc sơn trang.

Tuy nói rằng ba năm qua, Tư Thương Khanh sở hữu hai phân doanh : Phong gia và Tân gia, cũng là những thương hoàn có tiếng tăm lừng lẫy, nhưng vẫn không thể sánh bằng được với Thu lạc sơn trang. Chỉ sợ hai phân doanh cùng cộng vào, bất quá mới có thể bằng được với Thu gia.

Chấn quốc bang, đầu tiên phải phú quốc.

Hắn sớm có tính toán cùng Thu Bình Thiên kia gặp mặt một lần, cũng chưa từng nghĩ rằng sớm như vậy liền có thể thấy được bộ mặt thật của nhân vật này.

Tuy rằng tiếp xúc ngắn ngủi nhưng lại dễ dàng nhận biết, người kia lòng dạ thâm sâu, trường thụ thiện vũ < mạnh vì gạo, bạo vì tiền>, thực khó có thể nắm trong tay.

Tư Thương Khanh tĩnh nhãn<trợn mắt> ngưng thị ở mui xe ngựa, suy tư tỉ mỉ lại kế hoạch. Nếu Thu Bình Thiên có thể vì hắn sở dụng, thì đối với hoàng gia, đối với thương hoàn như hổ có thêm cánh, nếu như không thể...

Thì lại phiền toái dị thường.

Cũng may, Thu Bình Thiên này quả như lời đồn, "Chỉ lấy lợi của thiên hạ". Nếu sau này bọn họ hợp tác, cả hai bên đều rất có lợi.

"Lam" Tư Thương Khanh bỗng nhiên mở miệng, "Làm cho Lục Hoàn cùng Thu lạc sơn trang tiếp xúc nhiều hơn."

"Vâng, chủ tử"

Thanh âm của Phượng Lam nhẹ nhàng bay vào, Tư Thương Khanh khẽ thở dài, Thu lạc sơn trang kia cho dù không thể vì hắn sở dụng, cũng không thể rơi vào tay kẻ khác, hiện tại chỉ có thể trông coi chặt chẽ.

"Đông ảnh lâu bên kia có động tĩnh gì không?" Tư Thương Khanh lại mở miệng hỏi.

"Trước mắt không có động tĩnh gì, chính là tin tức nhận được, mấy ngày gần đây Phiêu miểu cung nội chiến không ngừng, giang hồ chính phái lấy danh nghĩa trừ tà mà ngoại đạo, thế lực của các đại môn phái tụ họp lại, nhân cơ hội này hy vọng phá hủy Phiêu miểu cung." Phượng Lam tinh tế giải thích hướng đi của giang hồ mấy ngày gần đây, hiện giờ Đông ảnh lâu bên ngoài chỉ là môn phái giang hồ danh vọng bình thường, ngầm theo dõi toàn bộ giang hồ.

Lẳng lặng nghe theo những gì Phượng Lam nói, Tư Thương Khanh âm thầm cân nhắc.

Phiêu miểu cung sao?

"Âm thầm trợ giúp Phiêu miểu cung một tay."

Thế lực giang hồ, từ trước đến nay khó có thể thu phục, tốt nhất là để cho bọn họ chế hành lẫn nhau.

Xe ngựa từ từ xuôi nam, dọc theo đường đi, Tư Thương Khanh không ngừng chú ý đến tin tức của triều đình và dân gian, cũng tỉ mỉ sắp xếp lại kế hoạch của hai năm sau.

◇ thương ◇ hoàn ◇ thất ◇ cung ◇

Trên đỉnh Tuyết Sơn, tuyết trắng lướt nhẹ.

Hai hắc sắc thân ảnh <Bóng dáng màu đen>, đạp tuyết chạy như bay, chỉ trong khoảng nửa khắc, biến mất trong màu tuyết mờ mịt.

Bồng Lai các nhỏ hẹp ngụ ở ốc lý <trong phòng>, Phượng Vô Phi vẻ mặt kích động, viền mắt ẩm ướt, "Khanh nhi, cuối cùng ngươi đã trở lại, so với thời gian ước định đã muộn gần nửa năm."

"Lâm thời có biến cho nên đã muộn gần nửa năm." Tư Thương Khanh thản nhiên giải thích.

"Nghe nói, ngươi đã gặp phụ hoàng?" Phượng Vô Phi tò mò hỏi han, "Nếu như thế, vì sao lại trở về?" Mà không lưu lại kinh thành.

"Hiện tại ta..." Tư Thương Khanh nhấp hạ miệng, "Còn cần mạnh hơn."

"Có ý tứ gì?" Phượng Vô Phi khẽ nhíu mày, vài năm nay hành vi cử chỉ của Tư Thương Khanh cơ bản có thể đoán biết, hắn tin tưởng đối phương đã muốn có được thế lực cường đại tuyệt đối.

"Sư phụ." Tư Thương Khanh yên lặng nhìn đối phương, "Ta muốn vào Tuyệt sát trận."

Tuyệt sát trận lý, Lưu hoa kiếm sinh <Lưu hoa kiếm được sinh ra từ Tuyệt sát trận>

"Khanh nhi chớ có hồ nháo!" Nghe vậy, Phượng Vô Phi bỗng nhiên đứng lên, thần sắc ngưng trọng, "Tuyệt sát trận là tổ tiên chế tạo, nhiều năm như vậy vẫn chưa có người vượt qua."

Tổ tiên năm đó cũng là chết già trong trận lý. Chỉ vì lưu hoa kiếm tầng thứ mười ba kia, tổ tiên liền thề không thành công không bước ra khỏi Tuyệt sát trận một bước.

"Ý ta đã quyết." Tư Thương Khanh thản nhiên nói, hắn không phải thỉnh cầu mà là thông báo cho biết.

"Khanh nhi," Từ trước đến nay Phượng Vô Phi chưa bao giờ biếu hiện nghiêm túc như lúc này, "Ngươi là thiên mệnh đế vương chi tinh, tuyệt đối không thể lấy an nguy của bản thân ra làm chò đùa, nếu không, thiên hạ này sẽ nguy!"

"Đã là thiên mệnh, sư phụ sao phải lo lắng đến vậy?" Tư Thương Khanh lạnh nhạt trả lời, thiên mệnh hắn cũng không thèm để ý tới, nếu là một Tuyệt sát trận cũng không thể vượt qua, thì sao có thể thống trị một quốc gia, càng sao có thể nói đến thiên mệnh đế vương đây?

"Cái này..." Phượng Vô Phi nhất thời bị ngăn chặn, vẫn là như cũ lo lắng tới những khó khăn, "Vào Tuyệt sát trận, không phải trò đùa."

"Tư Thương Khanh ta cũng không trêu đùa."

Nói xong, Tư Thương Khanh liền xoay người rời đi, "Sư phụ chớ lo lắng, trong lòng ta hiểu rõ."

Hơn ba năm, chưa từng trở về. Tư Thương Khanh hướng nơi ở của mình mà đi đến, chạy đi mấy ngày liền, thân thể có hơi mệt nhọc, đầu óc mơ hồ phát đau, đưa tay xoa huyệt Thái Dương.

Có lẽ cần phải hảo hảo nghỉ ngơi mấy ngày, Tuyệt sát trận kia, đã muốn vào, liền cần phải chuẩn bị kỹ càng. May mà hiện giờ bên người chỉ có sự phụ, nếu có Lục Hoàn cùng Vô Tâm ở bên, chỉ sợ có chết cũng ngăn đón hắn.

Mà sư phụ tuy là lo lắng, nhưng lại quá mức tin tưởng thiên mệnh.

Tư Thương Khanh mỉm cười giễu cợt, hắn chính là không dựa vào thiên mệnh, chỉ tin tưởng vào chính bản thân mình.

Nghĩ đến đây, Tư Thương Khanh chợt dừng bước, xoay người nhìn về phía Phượng Lam, thản nhiên phân phó, "Lam, nghỉ ngơi mấy ngày, ngươi liền xuống núi đi theo Khôi. Sau hai năm, ngươi liền hướng tới Tuyết đỉnh sơn liên lạc tin tức."

Năng lực của Phượng Lam, hắn vẫn luôn tin tưởng.

Vậy mà, Phượng Lam vừa nghe được lời nói của Tư Thương Khanh, đột nhiên quỳ xuống đất, cúi đầu trầm giọng, nói: "Chủ tử đã quyết định xông trận, nô tài thề chết đi theo."

Tư Thương Khanh thần sắc hững hờ, "Lần này xông Tuyệt sát trận, cùng ngươi không có quan hệ."

Là chính hắn muốn tu luyện chí tôn võ học, ảnh vệ của hắn vốn tác dụng không phải bảo hộ an toàn cho hắn.

Phượng Lam vẫn cúi đầu, lặp lại lời nói: "Nô tài thề chết đi theo chủ tử."

"Tuyệt sát trận lý, vạn tử vô sinh." Tư Thương Khanh thản nhiên nói, "Ngươi nên biết, ta không cần ảnh vệ bảo vệ. Ta cũng không muốn lãng phí vô ích một ảnh vệ ngàn chọn vạn tuyển."

Nghe vậy, Phượng Lam trầm mặc.

Tư Thương Khanh cũng không tái để ý đến hắn, liền xoay người rời đi.

"Nô tài thề là nhất định sẽ không chịu chết một cách vô ích." Thanh âm kiên định của Phượng Lam từ phía sau truyền đến.

"Nga?" Tư Thương Khanh quay người lại, nhìn Phượng Lam quỳ trên mặt đất, không khỏi vài phần hưng trí, "Ngươi có tự tin còn sống ra khỏi Tuyệt sát trận sao?"

"Vâng, chủ tử" Phượng Lam vẫn cúi đầu đáp, "Chủ tử cho nô tài đi theo, nô tài sẽ không liên lụy chủ tử, cũng sẽ không khiến chủ tử bị tổn thất một ảnh vệ."

"Ngươi xem ra rất tự tin." Trong lời nói của Tư Thương Khanh hiếm thấy có được vài phần tán thưởng, chính là không hiểu đến tột cùng thì sự tự tin của đối phương là ở đâu? Tuyệt sát trận này, nhiều thế hệ của Bồng Lai các không có người vượt qua, chính mình cũng không dám chắc chắn, "Ngươi dựa vào cái gì mà bảo ta tin tưởng ngươi?"

Phượng Lam im lặng, hắn từ trước đến nay chưa từng dùng qua võ mồm, cũng không biết nên trả lời như thế nào. Chính là vô luận như thế nào, hắn cũng không để Tư Thương Khanh độc thân xông vào sinh tử chi trận kia.

"Cũng được." Tư Thương Khanh vốn là tùy tính chi nhân, vì thế không hề kiên trì, chỉ nói: "Ngươi đi theo ta xông trận, chớ phụ sự tín nhiệm của ta."

Đã là thị tòng tùy thân do hắn tuyển định, liến không thể dễ dàng chết đi, huống chi người này, huống chi người này mang lại cho hắn cảm giác rất tốt.

"Vâng, chủ tử."

"Ân, đứng lên đi, nhớ đi nghỉ sớm!"

Tư Thương Khanh đi được hai bước, bỗng dưng dừng lại, quay đầu nhìn lại Phượng Lam vẫn đứng ở chỗ đó, thản nhiên phân phó, "Còn có, về sau chớ tái xưng nô tài, nô tài nữa, quả thực rất đáng ghét."

Lúc trước chưa từng chú ý. Mới vừa nghe được người này tả một cái "Nô tài", hữu một cái "Nô tài", đúng là vài phần chán ghét. Nói xong, Tư Thương Khanh bước trở về phòng.

Phượng Lam nhất thời vi lăng, đứng ở nơi đó, thật lâu sau vẫn chăm chú nhìn vào phòng của Tư Thương Khanh.

Xa xa, núi xạnh còn đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #dammy