
Chương 3: Cùng Nhau Lên Núi.
Đến khi ngồi xuống ghế ông mới hoàn hồn lại, nhìn thấy cậu đang định cởi giày cho mình, ông liền vội vàng lên tiếng. "Để ta, để ta làm."
Thấy ông có chút không được tự nhiên, Mộc Vân cười cười dừng động tác trên tay.
Lý Bá âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cởi giày xong liền để chân vào trong nước, nước ấm thấm vào lòng bàn chân cảm giác khó chịu từ sáng đến giờ vì vậy cũng được giảm bớt.
"Ngươi đi ngủ đi, làm xong ta sẽ thu thập."
Mộc Vân lắc đầu nói: " Ta không buồn ngủ." Hai người lại tiếp tục rơi vào im lặng.
Đợi khi chân ông ngâm được khoảng chừng 10 phút, Mộc Vân liền vén tay áo lên, cho tay vào chậu nước giúp ông rửa chân.
Lý Bá thấy động tác của cậu liền cao cao đưa hai chân lên, không cho cậu đụng vào, Mộc Vân nhìn hài bàn tay của mình lẻ loi ở trong nước, liền ngước mắt bình tĩnh nhìn ông.
Cậu bình tĩnh như vậy ngược lại làm Lý Bá có chút lúng túng, cảm giác bản thân giống như đang vô cớ gây rối.
Cậu nhìn vào chân ông rồi nhìn vào chậu nước ý bảo ông để chân vào, Lý Bá hiểu ý nhưng cũng vờ như không hiểu một chút ý tứ muốn nhút nhít cũng không có.
Mộc Vân hết cách, nhanh nhẹn nắm lấy bàn chân ông để vào trong nước, động tác của cậu rất nhanh, Lý Bá không kịp phản ứng bàn chân thô ráp của ông đã nằm trong đôi tay non mịn của cậu rồi.
"Không được nhút nhít." Mộc Vân nhìn ông nói với giọng nói nghiêm túc, cũng không đợi ông trả lời trên tay liền có động tác.
Chỉ thấy ngón tay cái của cậu bấm nhẹ vào huyệt ở giữa dưới lòng bàn chân của ông một cái, Lý Bá không kịp phòng ngừa hít sâu một hơi, đau đến không dám thở mạnh, cũng không dám mở miệng lên tiếng phản đối, ông sợ bản thân một mở miệng sẽ chịu không nổi thét toáng lên, vậy thì mất mặt lắm,Lý Bá thầm nghĩ.
Cậu bắm vào huyệt các đầu ngón chân rồi đến gót chân, sau đó là đến cẳng chân và bắp chân, cậu massage như vậy đến khoảng mười phút mới buôn ra, đổi chân khác lặp lại động tác giống như lúc nãy.
Sau khi làm xong hết thẩy Mộc Vân liền đi ra sau nhà rửa tay, Lý Bá cũng vội vã đi theo sau cậu.
"Ngày mai, ta muốn lên núi một chuyến." Mộc Vân vừa rửa tay vừa nói chuyện với Lý Bá.
Lý Bá nhìn cậu một lúc mới lên tiếng hỏi: "Ngươi còn bị thương, lên núi làm gì."
Mộc Vân rửa tay xong đứng thẳng thân thể liếc mắt nhìn ông, chậm rãi trả lời:"Ta biết phân biệt một số loại thảo dược, muốn lên núi hái một ít trở về."
Lý Bá không hỏi nữa, không nhìn cậu cũng không trả lời, Mộc Vân đợi ông rửa chân tay xong hai người cùng nhau vào nhà.
Lý Bá ở lại thu thập gọn gàng đồ đạc trong bếp cũng không cho cậu đụng vào, Mộc Vân thấy đồ cần dọn dẹp cũng không nhiều liền không dành với ông, cậu gật đầu với ông, nhấc chân liền triều phòng ngủ đi đến, lúc này phía sau lại vang lên giọng nói của Lý Bá: "Ngày mai ta với ngươi cùng đi."
Mộc Vân cũng không quay đầu lại mà chỉ gật gật đầu bước đi.
Lý Bá nhìn theo bóng dáng của cậu biến mất sau khúc ngoặt, mới thu hồi lại tầm mắt.
Một đêm ngủ ngon.
Lý Bá đang ngủ trên giường bất thình lình mở bừng mắt, theo thói quen quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy sắc trời đã tờ mờ sáng khoảng chừng 5 giờ, 5 giờ rưỡi bộ dáng, Lý Bá ngồi dậy bước xuống giường đi ra ngoài.
Đi ra nhà sau có hai đường, một là đi qua nhà bếp, hai là đi ra cửa chính luồng từ bên hông nhà đi qua.
Vào nhà bếp, Lý Bá thấy trong bếp lò lửa đang tí tách cháy, bên trên còn đang nấu gì đó. Biết là Mộc Vân đã thức, ông cũng không vội vã kiếm người mà đi ra nhà sau rửa mặt.
Không biết do được Mộc Vân xoa ấn chân có hiệu quả hay như thế nào, mà tối hôm qua giấc ngủ của ông rất tốt, không giống như mọi khi bị cơn đau ở chân dày vò ngủ không yên.
Rửa mặt xong Lý Bá đi vào nhà, không biết Mộc Vân lúc nào đã ngồi ở trước bếp, đang vươn tay mở nắp nồi trên bếp ra, trong tức khắc Lý Bá liền ngửi được trong không khí một mùi hương thoang thoảng, mà trước nay ông chưa từng ngửi qua bao giờ.
Ông hiếu kỳ bước lại gần, nhìn vào trong nồi, thấy bên trong có không ít củ có vỏ ngoài màu tím, vỏ bị nứt ra còn thấy được thịt màu vàng bên trong.
"Đây là gì, thơm như vậy?" Ông nhìn Mộc Vân hỏi.
"Là khoai lang." Mộc Vân bình tĩnh trả lời, lấy một chiếc đũa thử xăm vào củ khoai xem nó đã chính chưa.
"Khoai lang." Lý Bá chưa bao giờ nghe qua tên loại củ này, nên trong giọng nói có chút nghi hoặc.
"Nơi trước kia ta sống mọi người đều thích ăn món này, hôm qua ở sau vườn ta thấy có một ít liền đào lên."
Lý Bá nhìn chăm chú vào cậu một lúc lâu, rồi nói sang chuyện khác: "Sau này không cần thức sớm như vậy, nấu ăn chuyện này để ta làm là được."
Mộc Vân vươn tay rút củi chưa cháy hết từ trong bếp lò ra, dập tắt lửa để sang một bên, rồi bưng nồi từ trên bếp xuống, cậu lấy đũa gắp từng củ khoai bỏ vào một cái dĩa lớn được làm bằng rỗ, cậu không gật đầu cũng không lắc đầu trước câu nói của Lý Bá, sau khi gắp hết củ khoai cuối cùng từ trong nồi cho vào dĩa, cậu mới ngước mặt lên nhìn ông.
"Ăn sáng trước đi, ta đói bụng."
Ông còn tưởng bữa sáng hôm nay là củ khoai lang mà cậu vừa nói lúc nãy, không nghĩ đến cậu lại lấy hai dĩa thức ăn từ trong tủ ra.
Thức ăn vẫn còn nóng, chứng tỏ mới được nấu chín chưa lâu.
Một dĩa bánh nướng áp chảo không nhân, cùng một dĩa dưa cải.
Hai người ngồi vào bàn bắt đầu ăn, ai cũng không nói chuyện.
Món bánh nướng áp chảo có độ mềm vừa phải không quá cứng, mùi vị vừa thơm vừa ngon, còn dưa cải thì rất dòn, cho vào miệng nhai đều có thể nghe được tiếng góp góp, dưa cải đã được cậu chế biến qua không còn quá mặn như lúc đầu, ăn cùng với bánh nướng áp chảo, khiến ông muốn ngừng mà không được.
Lý Bá một hơi ăn liền ba cái, và còn đang tiếp tục chiến đấu với cái thứ tư.
Mộc Vân không biết sức ăn của ông như thế nào nên làm đến 10 cái, nhưng theo cái đà này cậu cũng không biết có đủ cho ông ăn không nữa, lượng ăn của cậu cũng không nhiều, chỉ mới ăn đến cái thứ hai thôi.
Dị năng của cậu là mộc hệ và không gian hệ, mộc hệ đều hấp thu mộc tinh hạch hoặc những nơi có nhiều cây cối để tăng cấp, nghĩ đến đây Mộc Vân lại cảm thấy may mắn, may mắn vì bản thân đã xuyên qua đến cổ đại, nếu cậu mà xuyên đến tinh tế, từng tòa nhà đều cao đến tận trời thì lấy đâu ra mộc hệ để cho cậu hấp thu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro