Chương 24: Hai năm.
Trong núi không có ngày tháng, đợi Phượng Nhiễm lần thứ ba tiến vào Liễu Vọng Sơn, sớm đã cách hơn hai năm sau trận chiến tranh giành thần binh kinh thiên động địa kia.
Chúng tiên tam giới đối với sự việc Chích Dương Thương tự động nhận chủ có nhiều cảm khái, nhiều cách nói rối rắm, nhưng những lời truyền miệng hỗn loạn hoang đường ấy dưới sự biến mất của Thanh Mục cũng chầm chậm an tĩnh lại, dù sao so sánh với tàn niệm của Bạch Quyết chân thần và thần lực của Thiên Đế mà nói, truyền thừa của hắn đã rõ ràng tới không thể rõ hơn được nữa rồi.
Còn về ba vị điện hạ đã được cứu, nghe nói vừa trở về liền bị Thiên Đế đưa vào Tụ Tiên Trì tu luyện rồi, cũng đã hai năm chưa hề xuất hiện trong tiên giới. Chúng tiên vừa nghe tin này đều kinh ngạc vạn phần, Tụ Tiên Trì chính là suối nguồn của tiên giới, vào trong đó tu luyện tuy đối với linh căn có lợi ích lớn, có thể khiến linh lực gia tăng nhanh chóng, nhưng linh khí nồng đậm quá mức cũng sẽ có thể làm cho tiên nhân đi vào tu luyện phải chịu đủ nỗi đau hoán cốt tẩy tủy, không ngờ thiên đế vậy mà đành lòng để ba vị điện hạ vào trong tu luyện.
Cũng vì Cảnh Chiêu công chúa đã vào Tụ Tiên Trì, tiểu tiên quân vào ngày Chích Dương Thương xuất thế từng xuất hiện cùng Thanh Mục liền dẫn chúng tiên tới một trận suy đoán. Tuy rằng nói lúc ấy tình hình hỗn loạn, khiến người không rảnh chú ý đến thiên lôi giáng xuống đầu Cảnh Chiêu công chúa rốt cuộc là vì nguyên nhân gì, nhưng những tiên quân lúc ấy có mặt ngay tại trận đều thành tinh rồi, có người nào mà không phải là lão quái vật, trở về cẩn thận nghĩ làm gì có đạo lý nào mà không rõ ràng nữa, lại thêm Phượng Nhiễm thượng quân cũng xuất hiện ở Liễu Vọng Sơn, thân phận của tiểu tiên quân kia càng không phải rõ như ban ngày rồi, chỉ là mọi người kì thực rất khó đem tiểu tiên đồng tinh trí đáng yêu kia cùng với Hậu Trì thượng thần của Thanh Trì Cung đặt lên địa vị ngang hàng mà thôi.
Chỉ có điều, vẻn vẹn chỉ là một lễ lại có thể dẫn thần tiên cấp bậc thiên lôi giáng xuống cũng khiến chúng tiên đối với vị tiểu thần quân này càng thêm hiếu kì. Tuy rằng e ngại thể diện của Cảnh Chiêu công chúa nên tuyệt nhiên không có thượng quân nào dám đem chuyện này thổi phồng quá đáng, nhưng trên đời này làm gì có bức tường nào không lọt gió, năm tháng trên thiên giới rất dài, mà từ trước đến nay chuyện bát quái lại cực ít, chuyện này truyền tới truyền lui liền biến thành bí mật công khai trong tam giới, Cảnh Chiêu công chúa hãy còn trong Tụ Tiên Trì, chúng tiên lại càng không kiêng nể gì.
Còn về Liễu Vọng Sơn mà Hậu Trì và Thanh Mục ở lại, lúc đầu Hoả Kỳ Lân hoành không xuất thế, hộ sơn trận pháp dưới mấy trận tranh đấu bị tổn hại nặng, thượng cổ mật cảnh nằm yên mà cũng gặp phải hoạ, có điều mới qua khoảng chừng hai năm, trong núi này đã hồi phục lại dáng vẻ lúc đầu rồi, trận pháp được bố trí bí mật, linh khí so với trước cành nồng đậm.
Một tiếng hét lớn ở lưng chừng núi vang lên, nếu như từ trong mây nhìn xuống, trong tiên sơn tiên khí lượn lờ này cũng chỉ có căn nhà gỗ giữa lưng núi là có chút hơi người, hàng rào gỗ trước kia quây quanh nhà toàn bộ đều bị phá bỏ, nơi sườn dốc tràn ngập trong tre gỗ, dưới tiên khí dưỡng thân, thời gian hai năm, liền hơn hẳn công lao mấy chục năm ở nhân gian, màu xanh ngắt chiếm đầy đỉnh núi, khi gió thổi lá trúc tung bay, sóng gợn tựa biển.
"Cái chỗ quỷ gì đây, lại có thể lần sau so với lần trước càng khó lên!"
Lúc Phượng Nhiễm đang hết sức gian nan từ chân núi leo đến nơi này, mới đặt mông xuống đất, nhìn thấy Hậu Trì ở nơi không xa đang ngồi xổm chơi với cún con, ánh mắt đố kị dường như có thể bùng cháy.
Ngươi nói một đứa nhóc thực lực còn thua cả hạ quân đều có thể ở Liễu Vọng Sơn chạy tới mức so với ai cũng vui vẻ hơn kia, còn thượng quân là nàng đây muốn tới một lần thôi sao lại khó như vậy?
Chỉ là ngược lại cũng kì quái, sau khi Thanh Mục tỉnh lại thì Hậu Trì liền khôi phục dáng vẻ trưởng thành, ba người không tìm ra được nguyên nhân, Hậu Trì lại kiên định cho rằng là linh khí nồng đậm ở Liễu Vọng Sơn thích hợp để nàng tu luyện, vì thế liền ở lại nơi này, Thanh Mục không lay chuyển được nàng, liền cùng nàng ở lại đây.
"Phượng Nhiễm, ngươi đến rồi."
Hậu Trì dùng tay đem cún con đang khóc lóc lăn qua lộn lại trên mặt đất đẩy đẩy, tùy tiện chà cái tay đầy bùn lên áo vải, đi về phía Phượng Nhiễm, cún con bên cạnh nàng bận cuống lên chạy trốn, loại tốc độ bạt mạng ấy tuyệt đối không thua kém gì đám tiên quân tiên giới.
Phượng Nhiễm nhìn Hậu Trì cả người bẩn thỉu, khoé miệng co rút, người này tốt xấu gì cũng là một thượng thần đấy...
Thiếu nữ trước mặt dung mạo bình thường, dáng vẻ mười bảy mười tám tuổi, trên người mặc áo vải đã cũ, mái tóc dùng nan tre tùy tiện vấn lên, nếu không phải nàng đối với Hậu Trì cực kỳ quen thuộc, thì nàng thế nào cũng không thể thừa nhận nữ tử còn bình thường hơn cả người phàm này lại chính là tiểu thần quân của Thanh Trì Cung bọn họ.
"Hậu Trì, gần đây Đại Hắc thế nào rồi?"
Phượng Nhiễm nhìn về hướng cún con biến mất, bĩu môi hỏi. Tiểu hắc cẩu này là lúc Thanh Mục còn đang hôn mê Hậu Trì dưới chân núi phát hiện ra. Khi ấy hơi thở của nó thoi thóp, Hậu Trì đã cho nó ăn không ít tiên dược mới đem nó cứu về, sau này liền cứ thế nuôi dưỡng đến bây giờ. Chỉ có điều cũng không biết có phải dùng tiên dược nuôi ra tính khí rồi không, vật nhỏ này trừ tiên dược ra cái gì cũng không buồn ăn.
"Không tồi, lớn lên rất nhiều, Thanh Mục phát hiện nó thích ăn đá lửa sau khe núi, Đại Hắc ăn xong lớn rất nhanh." Hậu Trì đi về phía ghế gỗ trong sân nhỏ, nằm lên trên khẽ hừ hai tiếng mới nói: "Ngươi không biết tính tình nó nóng nảy cỡ nào đâu, cho ăn ít còn không vừa ý."
"Lớn rồi thì sức ăn tự nhiên sẽ lớn, ăn ít đi thì nàng đau lòng, ăn nhiều rồi lại chê khó nuôi, Hậu Trì, bây giờ pháp lực của Đại Hắc rất nhanh sẽ cao hơn nàng rồi, nàng còn lười nữa, liền không cần ra khỏi núi nữa rồi."
Giọng nói ôn hoà từ bên trong nhà gỗ truyền tới, Phượng Nhiễm ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Thanh Mục một thân áo vải đứng trước cửa, thanh âm bất đắc dĩ, nhưng trên mặt lại rõ ràng là một bộ dung túng nuông chiều.
Thanh Mục nhìn thấy dáng vẻ của Hậu Trì, hơi nhăn mặt, trở về phòng cầm một tấm vải ướt ra, thay nàng lau sạch mặt, búi lại tóc một lần nữa mới nói: "Có điều linh lực nàng ngưng tụ nửa tháng này ngược lại đã có chút tiến bộ, qua một thời gian nữa, liền có thể đạt được thực lực của hạ quân rồi."
Hậu Trì vừa nghe, hai mắt bỗng chốc cong cong, cười tít mắt vỗ vỗ vai Thanh Mục nói: "Liễu Vọng Sơn này quả thực là nơi tốt, mới ở đây hai năm đã có thể có tiến bộ như vậy, xem ra ở lại nơi này là đúng rồi."
Tầm mắt Thanh Mục hơi động, bắt lấy tay nàng lau sạch sẽ, khoé miệng hơi nhướng lên nhưng không nói gì, nếu không phải mỗi ngày hắn đều dùng linh lực đem phong ấn trong người nàng từng chút một nới lỏng, thì đừng nói Liễu Vọng Sơn, chỉ e đến cả ngâm mình trong Tụ Tiên Trì cũng vô dụng.
Sự mạnh mẽ của phong ấn ấy, kể cả có dựa vào năng lực của hắn cũng khó mà lay động, đến hôm nay thực ra cũng chỉ là có chút hiệu quả mà thôi. Chỉ là hắn nghĩ không thông, con gái của thượng thần, linh mạch trong người nhỏ yếu cũng thôi đi, sao còn có cả phong ấn ẩn tàng ở sâu trong linh căn, nếu không phải hắn đã kế thừa Chích Dương Thương, ít nhiều cũng có một sợi thần thức của Chân Thần Bạch Quyết, thì đến hắn cũng nhìn không ra.
"Thật sao?"
Phượng Nhiễm nghe được lời này ngược lại có chút kinh ngạc quá mức, nàng hiểu rất rõ thể chất của Hậu Trì, dù cho có rót vào tiên đan tốt hơn nữa, cũng giống như động không đáy, căn bản khó mà tụ tập linh lực, mấy năm gần đây toàn bộ dược liệu tốt nhất của Thanh Trì cung đều làm đi làm lại hết sạch cũng không thấy nửa điểm hiệu dụng, ngược lại không ngờ Thanh Mục chỉ tốn thời gian hai năm liền có được ảnh hưởng như thế. Nàng không giống như Hậu Trì, sẽ thực sự cho rằng là công lao của Liễu Vọng Sơn, dù sao thì Thanh Trì cung cũng có phúc địa khó có trong tam giới, cũng chưa thấy linh lực của Hậu Trì có tiến bộ gì.
Phượng Nhiễm tức thì thở dài một hơi, hướng phía Thanh Mục gật gật đầu, ném qua một ánh mắt cảm tạ.
Thanh Mục hơi nheo mắt, không tiếng động gật đầu. Vải ướt trong tay nhẹ nhàng lau chùi trên đầu ngón tay Hậu Trì, ánh sáng trong mắt hơi động, nếu như có thể để nàng ở lại Liễu Vọng Sơn này, tựa hồ...cũng không xấu.
"Đúng rồi, Phượng Nhiễm, lần này ngươi ra ngoài, có phát hiện gì không?"
Hậu Trì nhớ ra một chuyện, quay đầu nhìn Phượng Nhiễm, trong mắt toàn là lo âu, Thanh Mục nghe thấy lời này nắm lấy tay nàng nhưng lại hơi hơi cứng nhắc, một tia phức tạp nhanh chóng vụt qua trong mắt.
Phượng Nhiễm lắc lắc đầu, đáp: "Không có, lần này đến cả minh giới ta cũng đi rồi, trong sổ sinh tử không hề có tên của Bách Huyền, có lẽ hắn không hề đến phàm gian đầu thai chuyển thế."
Minh giới và phàm gian quan hệ mật thiết, là nơi luân hồi dưới Cửu U, giống như một thế giới dưới nhân gian, tuy rằng do tiên quân tiên giới quản lý, nhưng quan hệ với hai giới tiên yêu lại cực ít.
Bắt đầu từ hai năm trước, sau khi biết Kỳ Lân không phải là Bách Huyền, Hậu Trì và Thanh Mục ở lại Liễu Vọng Sơn, Phượng Nhiễm liền tìm kiếm tung tích của Bách Huyền khắp tam giới, chỉ tiếc là, cho đến nay vẫn không thu hoạch được gì
Hậu Trì nghe vậy thì thở dài, hai tay nâng cằm, mắt ảm đạm đi vài phần: "Vẫn là không có tin tức ư?"
"Hai năm nay ta chạy đi không ít nơi, nhân gian cũng tốt, tiên giới cũng đành, đều không có khí tức của Bách Huyền, lúc đầu ở yêu giới ta cũng đã chú ý, chỉ là cũng không có." Phượng Nhiễm sờ sờ cằm, lẩm bẩm nói: "Bây giờ chỉ còn lại tứ hải và nơi man hoang là chưa đi mà thôi, nhưng chỗ này phần nhiều là nơi đại hung, thượng cổ hung thú khá nhiều, dựa vào năng lực của ta dù cho có đi cũng phải mất mấy chục năm mới từng chút tìm tòi hết được. Ôi, nếu là Cổ Quân thượng thần ở đây thì tốt rồi..."
Hậu Trì nghe xong lời này dáng vẻ hơi ngập ngừng, phụ thần không ở đây, nhưng trong tam giới tuyệt nhiên không chỉ có một vị thượng thần... Ý nghĩ này vừa hiện lên liền bị nàng kìm xuống, bất luận thế nào cũng không thể đi Cửu trùng thiên, nhưng mà Bách Huyền... Nếu không phải xảy ra chuyện, tại sao tám ngàn năm nay lại không có chút tin tức gì.
Nhìn Hậu Trì nhíu mày, Thanh Mục thở dài, vỗ vỗ đầu nàng: "Không sao, trận pháp hộ sơn của Liễu Vọng Sơn tuy rằng vẫn dựa vào linh khí trong cơ thể ta để bổ khuyết, nhưng đến nay đã hồi phục bình thường rồi. Chờ qua nửa tháng nữa, sau khi linh lực của nàng triệt để tiến đến hạ quân, ta liền cùng nàng rời núi, trước tiên đi tứ hải xem xem, đám Long Vương kia có chút giao tình với ta, nếu là mời bọn họ giúp đỡ, có lẽ sẽ nhanh lên không ít."
Hậu Trì vừa nghe lời này tinh thần liền phấn chấn lên chút, vội vã gật đầu, hai mắt cong lên.
Phượng Nhiễm nhìn hai người chung sống vui vẻ, có chút nhìn không nổi mà nhướng mày, tuy rằng nói dáng vẻ của Hậu Trì đã khôi phục rồi, nhưng tính nết này, ngược lại so với lúc biến nhỏ ở trước mặt Thanh Mục khác biệt không lớn, cũng không biết là duyên cớ gì.
Nhìn dáng vẻ ôn hoà, khuôn mặt mang ý cười của Thanh Mục, Phượng Nhiễm cũng nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc đầu khi gặp gỡ tuy rằng Thanh Mục nói năng khách khí, nhưng lại có loại cảm giác xa lạ trời sinh, chỉ là thời gian mới qua hai năm, cùng Hậu Trì sớm chiều chung sống, hắn sớm đã thay đổi khá nhiều, hôm nay ngược lại cảm thấy nếu như có hắn ở bên cạnh chăm sóc Hậu Trì, thì cũng có thể xem như một chuyện tốt, chỉ có điều... Đáng tiếc, hắn nhưng lại là người mà Cảnh Chiêu thích.
Nghĩ đến nguồn gốc rối rắm phức tạp của Hậu Trì và một nhà Thiên Đế, Phượng Nhiễm lắc lắc đầu, vỗ vỗ tay áo hướng về phía mấy gian phòng trúc nhỏ dựng bên cạnh nhà gỗ mà đi.
Bởi vì Hậu Trì và Thanh Mục sống ở đây, bên cạnh nhà gỗ đã thi công thêm hai ba gian phòng gỗ nữa khá độc đáo, chỉ là nàng cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng dùng tiên pháp liền có thể thở một hơi là xây xong, Thanh Mục lại cứ khăng khăng lãng phí thời gian mấy ngày tự tay dựng.
Đêm tối, lúc Thanh Mục ôm tiểu hắc cẩu đã ăn no đang ợ hơi trở về, liền nhìn thấy Hậu Trì ngồi trên ghế đá ngoài gian nhà trúc thở dài.
Tiểu hắc cẩu toàn thân đen nhẻm, đích xác xứng đáng với tên của nó, nhìn thấy Hậu Trì, nó 'rầm rì' hai tiếng, liếm liếm chân, đôi mắt tròn vo vừa chớp, liền tức tốc nhảy xuống từ trong lòng Thanh Mục nhảy xuống, chạy vào trong phòng.
"Cũng không biết sao nó lại không muốn nhìn ta, chẳng lẽ là do biết ta đã ghét bỏ nó rồi." Hậu Trì lười biếng nhìn Đại Hắc một cái, chống cằm nhìn Thanh Mục nói.
"Ăn nhiều tiên dược như thế, thành tinh rồi cũng không có gì lạ." Thanh Mục đi tới, ngồi ở một bên ghế đá, buồn cười nói. "Sao lại không nghỉ ngơi, nửa tháng này cũng phải khẩn trương ngưng tụ linh lực, nếu không sẽ rất khó lên hạ quân."
Hậu Trì lắc lắc đầu, không lên tiếng, thần tình có chút phiền muộn.
"Không nỡ rời đi rồi?"
Giọng nói ôn nhuận của thanh niên truyền vào tai, Hậu Trì hơi ngẩn ngơ, gật gật đầu, trong thanh âm có mấy phần đương nhiên: "Rừng trúc này là ta tự tay trồng xuống, hôm nay mới chỉ lớn thành dáng vẻ này, ta liền muốn rời đi, dĩ nhiên không nỡ rồi."
"Hình như nàng muốn ở đây đợi Bách Huyền, dù sao thì đây cũng là nơi hắn xuất hiện lần cuối cùng." Thanh Mục sờ sờ đầu Hậu Trì, giọng nói có chút khó chịu. "Ta vẫn luôn nghĩ, hắn rốt cuộc là người như thế nào, có thể khiến nàng vì hắn mà tốn nhiều tâm tư như thế."
Hậu Trì ngẩng đầu nhìn Thanh Mục, tia trêu ghẹo trong mắt vừa lướt qua đã mất, lập tức khẽ ừm, đáp một câu 'Hắn tất nhiên là đáng để ta hao tâm tổn sức', nhìn Thanh Mục sắc mặt cứng lại, mới 'hì hì' cười hai tiếng, che miệng, ánh mắt lấp lánh: "Ngươi và Bách Huyền không giống nhau."
Thấy thanh niên nhướng mày nhìn về phía nàng, Hậu Trì nghĩ ngợi một lát mới đáp: "Ta từ nhỏ đã lớn lên ở Thanh Trì cung, tuy nói không xuất thế, nhưng lời đồn của tam giới cũng không phải là không biết, Thiên Đế Thiên Hậu quyền uy chấn nhiếp tam giới, ba huynh muội Cảnh Dương rực rỡ gấm hoa, dựa vào linh lực của ta, nếu như ra ngoài rồi, ít nhiều cũng sẽ bị đem ra so sánh một phen, ta thì không sao cả, chỉ là phụ thần vì ta bôn ba mấy vạn năm, thậm chí vì ta mà giành vị trí thượng thần, tuy rằng đám tiên quân kia ngoài mặt không nói, nhưng sau lưng không biết cười nhạo như thế nào, cho nên mặc cho có vô vị đến đâu, ta cũng ngoan ngoãn ở lại Thanh Trì cung, trước nay không ra ngoài."
Thanh Mục ngẩn ra, rời mắt nhìn, đôi mắt ôn nhuận của thiếu nữ dịu dàng ấm áp, trong tim đột nhiên mềm ra, Hậu Trì tuy được tôn làm thượng thần, nhưng trọng trách mà nàng phải gánh vác trên người tuyệt không hề nhẹ.
"Chỉ là..." Hậu Trì ngập ngừng, đáy mắt có một tia kiên định không thể thấy: "Trước khi ta ra khỏi vỏ, Bách Huyền vẫn còn ở trong Thanh Trì cung cùng với ta, dùng linh lực tiếp thêm sự sống cho bào thai của ta, nếu không có hắn, ta tuyệt đối khó mà tồn tại tiếp được, cho nên lúc đầu dù Phượng Nhiễm có không cầu ta, ta cũng sẽ từ trong Thanh Trì cung ra ngoài tìm hắn, chỉ là ta không ngờ tới sẽ gặp được ngươi... Đây cũng tính là chuyện vui ngoài ý muốn."
"Nàng xem Bách Huyền là người thân nhất của nàng? Nếu như nàng tìm được hắn rồi thì sao?" Thanh Mục sờ sờ cằm, dựa sát vào Hậu Trì một chút, nhìn trên mặt thiếu nữ vẫn còn cười khúc khích, nhướng mày hỏi.
"Trừ phụ thần ra, hắn là người thân nhất đối với ta, ta muốn biết hắn có bình an hay không." Hậu Trì đáp như lẽ đương nhiên, khoé mắt đuôi mày đều là ý cười, ôm bả vai của thiếu niên, kéo lại gần, đắc ý đến mức giống như một con hồ ly: "Yên tâm đi, bổn quân tôn vị thượng thần, lời nói đáng tin, sẽ không vứt bỏ ngươi đâu."
Đôi mắt đen nhánh dựa sát đến mức có chút gần quá đáng, mang theo một chút ngây thơ và nghiêm túc của trẻ con, Thanh Mục đột nhiên nhớ lại đứa trẻ hai năm trước khóc lóc lăn lộn qua lại trong lòng hắn, đùa giỡn nói: "Thật không? Tam giới lục đạo này, cửu châu bát hoang, bất luận nàng đi đâu, đều sẽ không bỏ rơi ta?"
"Ừ." Tựa như bị thần sắc trong mắt Thanh Mục làm cho mê hoặc, Hậu Trì gật gật đầu, chìa tay vỗ vỗ sau lưng Thanh Mục, trong mắt là một mảnh sống động: "Đương nhiên, bất kể là tam giới lục đạo, hay là cửu châu bát hoang, chỉ cần ta vẫn còn, tuyệt không bỏ rơi ngươi."
Thanh Mục sững người, đôi mắt bớt đi ý cười đột nhiên co rút, không thể tin được ngước nhìn Hậu Trì, thấy nàng ánh mắt kiên định, lập tức cười nói: "Được, Hậu Trì, nàng phải nhớ kỹ lời nàng nói hôm nay."
Ta sinh ra từ Bắc Hải, không vướng không bận, một đường đơn độc, Hậu Trì, ta sẽ xem lời hứa của nàng là thật, tam giới lục đạo, cửu châu bát hoang, dù cho có ở bên nàng cả đời, vậy thì đã sao!
Sau lưng hai người, cảnh tiên như vẽ ra từ thời cổ xưa, cả rừng trúc trên núi, thanh thúy đong đưa, Phượng Nhiễm tựa bên cạnh cửa, nhìn hai người đang vui đùa, khoé môi hơi cong.
Người này cảnh này, nguyện mười năm, trăm năm, thậm chí ngàn năm sau, y nguyên không đổi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro