Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 23.1: Thiên Đế.

"Bạch Quyết...chân thần?"

Âm thanh sợ hãi run rẩy lẩm nhẩm vang lên, mọi người bởi vì linh lực cường đại kia mà nửa quỳ trên mặt đất trong mắt in lên hình ảnh thanh niên với ấn ký kim sắc, đáy mắt thoáng qua một tia kinh ngạc không thể tin được.

Thượng cổ chân thần sớm đã vẫn lạc từ hàng vạn năm về trước, làm sao lại vẫn còn tồn tại trong tam giới?

Sau đó vẫn chưa đợi mọi người hồi thần, trường thương trong tay thanh niên liền đã dần dần bay đến giữa trời, năng lượng kim sắc hoá thành biển lửa uy thế bức trời lao về phía ba người Cảnh Giản. Khí tức cực nóng lại một lần nữa khuyếch tán ra dãy Liễu Vọng Sơn, so với Hoả Kỳ Lân càng thêm khủng bố uy nghiêm.

Biển lửa trong nháy mắt xé toạc Vũ Hoá Tán của ba người Cảnh Chiêu, trong tiếng kinh hô của chúng nhân đem toàn bộ ánh sáng xanh biếc nuốt chửng, Hậu Trì bỗng chốc kéo cánh tay của Thanh Mục một chút, nhỏ giọng quát: "Thanh Mục, không được..."

Cho dù nàng trước nay chưa từng thừa nhận, nhưng cũng không xoá được sự thực ba người Cảnh Giản và nàng có cùng một dòng máu. Cứ cho là Cảnh Dương và Cảnh Chiêu tự phụ cuồng vọng, nhưng ít nhất, Cảnh Giản không có lỗi, nàng không thể giương mắt nhìn bọn họ chết trong tay Thanh Mục được.

Biển lửa nuốt chửng mọi thứ khẽ khựng lại, nhưng vẫn chưa hề thu hồi, Hậu Trì ngẩng đầu, thần tình cấp thiết lúc nhìn thấy ánh mắt hờ hững trống rỗng của Thanh Mục thì đột nhiên giật mình, người trước mặt này căn bản không phải Thanh Mục, mà chẳng qua chỉ là một con rối điều khiển bằng tâm trí mà thôi.

Chẳng lẽ... Nàng nhìn Chích Dương Thương đang treo lơ lửng trên không, có chút hiểu ra, nhất định là vừa nãy khi Chích Dương Thương nhận chủ, tàn dư ý niệm của Bạch Quyết chân thần đã khống chế Thanh Mục.

Ánh sáng xanh biếc càng lúc càng yếu đi, khí tức của ba người Cảnh Dương cũng dần dần tiêu tán, thanh niên đang treo trên không lạnh nhạt rũ mắt, ánh sáng kim sắc chấn nhiếp chúng nhân, tiên quân có mặt tuyệt nhiên không một ai dám đứng ra trợ giúp, ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng thở dài trầm trầm từ trên dãy Liễu Vọng Sơn vọng xuống, một bàn tay khổng lồ đột ngột xuất hiện trong biển lửa kim sắc, đem ba người Cảnh Chiêu thảm hại vạn phần kéo ra ngoài.

Nhìn ba người đang hôn mê, chúng tiên mới nhẹ nhõm thở một hơi dài.

"Bạch Quyết chân thần, bổn đế không dạy được con, ba người Cảnh Chiêu xâm nhập vào địa phận tu luyện của chân thần, thực sự là đại tội, chỉ là vẫn mong chân thần niệm tình ta cùng với Vũ Hoán, có thể hãy tha cho chúng một đường sống."

Ngữ điệu trang trọng uy nghiêm từ chân trời truyền tới, hờ hững như có như không, tựa như chẳng mảy may để ý đến uy áp khiến thiên địa run rẩy tản ra trên người Thanh Mục.

Nghe giọng nói và ngữ khí này, trong lòng Hậu Trì bỗng sinh ra một cảm giác phiền muộn, nàng ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Thanh Mục vẫn là trống rỗng như thế, thần sắc phức tạp thở dài một hơi.

Thiên Đế, nàng chưa từng lên Cửu trùng thiên tìm hiểu đến cùng chuyện năm đó, lại không nghĩ đến trong Liễu Vọng Sơn vậy mà oan gia ngõ hẹp. Phụ thần ngàn năm nay không rõ tung tích, lẽ nào thực sự là vì vẫn chưa thể buông xuống được chuyện lúc đầu sao?

Người tới cứ thế lại là Thiên Đế! Thiên Đế ngàn năm không ra khỏi Cửu trùng thiên cung cũng đã bị kinh động rồi, vậy Thanh Mục lẽ nào thực sự chính là Bạch Quyết chân thần?

Chúng tiên trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên nhìn hướng thanh niên đang thờ ơ treo giữa không trung, lại nhìn bàn tay khổng lồ phía chân trời đang đỡ lấy ba người Cảnh Dương, đồng loạt quỳ xuống: "Nghênh tiếp Thiên Đế!"

"Chúng khanh bình thân." Cùng với tiếng nói nhàn nhạt này, một hình bóng màu tím xuất hiện bên trên bàn tay không lồ, từ trên cao nhìn xuống Liễu Vọng Sơn, yên lặng nhìn Thanh Mục giữa không trung.

Hậu Trì theo bàn tay to lớn nhìn về phía thân ảnh màu tím. Lắc đầu, nhàn nhạt hừ một tiếng, khó trách ba người Cảnh Giản tướng mạo đều không tồi, thì ra là di truyền cái tốt... Chỉ là, dáng vẻ thu hút ong bướm như thế này, nhìn được chứ không dùng được, có điểm nào mạnh hơn lão đầu nhà nàng đâu!

"Ngươi là... Mộ Quang?" Giọng nói nhạt nhẽo chậm rãi phát ra từ miệng Thanh Mục, ấn ký kim sắc trong mắt hắn vơi đi một chút, chậm chạp ngẩng đầu, tựa như đang dần dần hồi tưởng lại.

Thiên Đế trên bàn tay khổng lồ nhấc tay, một luồng ánh sáng êm dịu truyền vào thân thể ba người Cảnh Dương đang hôn mê, sau mới hướng về phía âm thanh thăm dò nghi hoặc của thanh niên, gật gật đầu: "Không sai, Bạch Quyết chân thần, tuy rằng ngài chỉ còn lại một đạo ý niệm, nhưng bổn đế vô ý mạo phạm, Thanh Mục nếu đã là người mà ngài tuyển định làm chủ nhân Chích Dương Thương, sau này ta đương nhiên sẽ trọng đãi ba phần."

Chỉ là một sợi ý niệm... Lại nghe thấy được lời của Thiên Đế, chúng nhân nhìn lên thanh niên trên không, đáy lòng toàn bộ đều là chấn kinh, cùng lắm chỉ là một sợi thần thức còn lưu lại mà thôi, lại có thể lay chuyển thiên địa như thế, khiến chúng tiên thần phục, nếu là Bạch Quyết chân thần năm đó giáng thế, không biết sẽ là loại phong thái mực nào?

Thiên Đế rũ mắt, ấn ký kim sắc trong mắt Thanh Mục dường như có chút quen thuộc, hắn nghĩ, đây chẳng qua chỉ là tượng trưng cho truyền thừa của Chích Dương Thương mà thôi. Bạch Quyết chân thần năm đó cũng có ấn ký tương đồng như thế, chỉ là lại ở giữa hai mày, Thanh Mục tuy được truyền thừa lại Chích Dương Thương, thậm chí có thể mượn ý niệm của Bạch Quyết chân thần mà tiên lực tăng vọt trong nháy mắt, nhưng hắn lại không phải là Bạch Quyết chân thần chân chính, chờ cho ý niệm này biến mất, tự khắc sẽ hồi phục bình thường.

Trong mắt Thiên Đế lướt qua một tia cảm thán phức tạp, hắn so với bất cứ ai đều hiểu rõ hơn cả, tứ đại chân thần năm đó sớm đã hoá thành tro bụi, vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian, nếu không phải vậy, hôm nay hắn cũng không dám ở trước một tia thần thức này bày ra dáng vẻ cứng rắn như thế.

"Con sâu cái kiến mà thôi, Hồng Nhật đã chết, bọn chúng không cần thiết phải tồn tại nữa." Thanh Mục lành lạnh lắc đầu, tay hơi hơi nhấc lên, trên không, quanh thân Chích Dương Thương tức khắc bùng lên một ngọn hoả diễm kim sắc, trường thương lao đến bàn tay Kình Thương mà Thiên Đế đang đứng, không chút do dự.

"Nếu ngươi là Bạch Quyết chân thần, vậy thì còn có tư cách để nói với ta câu này, chẳng qua, ngươi bây giờ chỉ là một sợi tàn hồn mà thôi..."

Tiếng thở dài nhàn nhạt vang lên, trước mắt Thiên Đế xuất hiện một tấm chắn tử kim, đem biển lửa của Chích Dương Thương cách biệt bên ngoài, cho dù khí tức của cây thương mãnh liệt không thể bì kịp, thì dưới sự ngăn cản của tấm chắn cũng không thể nào tiến vào một chút.

Hậu Trì nhìn một màn phía không xa, đồng tử mãnh liệt co lại, linh lực của Thanh Mục vốn đã rất khủng bố, nhưng Thiên Đế kia vậy mà có thể tùy tùy tiện tiện mà chặn lại một kích này, sức mạnh của thượng thần, chẳng lẽ thật sự dũng mãnh như thế?

Biết rằng bản thân tiên lực yếu ớt, giữa đôi mày của nàng lờ mờ u ám, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Nhàn nhạt nhìn tấm chắn tử kim một chút cũng chẳng xê dịch, ấn ký kim sắc lưu chuyển trong mắt Thanh Mục, một tia sáng từ trong mắt bắn ra, rơi trên Chích Dương Thương, ánh lửa trên thân thương bỗng chốc bùng nổ, loá mắt như mặt trời thiêu đốt, dưới sự tàn phá của luồng lực lượng này, tấm chắn tử kim cũng hơi dịch về sau một chút, chỉ có điều, đúng vào lúc này, kim sắc trong mắt Thanh Mục cũng đang tức tốc tiêu tan, đáy mắt hắt bắt đầu sinh ra một chút giãy giụa đấu tranh.

Thiên Đế nhẹ ồ một tiếng, sắc mặt có hơi nghiêm trọng, không nghĩ tới sợi ý niệm này đã hạ quyết tâm, thà rằng bản thân tan biến cũng muốn đấu đến lưỡng bại câu thương, mắt không giấu được thêm vài phần âm trầm.

Hai tay Thiên Đế hơi nhấc, kết thành một động tác rối rắm, chú văn phức tạp xuất hiện trên tấm chắn tử kim, đem nguồn sáng kim sắc trên Chích Dương Thương tận lực chiếm đoạt, hào quang kim sắc chậm rãi tiêu tán.

"Nếu ngươi còn tiếp tục kiên trì, thân xác của Thanh Mục cũng sẽ không chịu nổi một kích của ta mà nổ tung, ngươi hà tất phải đi vào đường chết." Thiên Đế nhìn sắc mặt trắng bệch của Thanh Mục, nhàn nhạt nói.

Hồng Nhật thay ta thủ hộ trong Liễu Vọng Sơn sáu vạn năm, ta nợ nó rất nhiều, Mộ Quang, nếu không phải ta chỉ là một sợi thần thức của chủ nhân còn sót lại, ta tuyệt sẽ không để cho ba đứa con của ngươi cùng tồn tại với thế gian này. Chích Dương Thương, từ nay về sau, ngươi liền tự do rồi."

Tiếng thở dài từ phía chân trời truyền lại, bóng người được bọc trong kim quang nhìn Chích Dương Thương ở nơi xa, từ từ rũ đầu xuống, ánh mắt trống rỗng lạnh nhạt lúc nhìn thấy Hậu Trì thì hơi hơi khựng lại, sau đó liền run rẩy nhè nhẹ, mà tiếp sau cùng cũng không có thêm một tia gợn sóng nào nữa.

Cùng với ngọn lửa dần lụi tắt trên thân Chích Dương Thương, ấn ký kim sắc trong mắt Thanh Mục cũng theo đó chậm chạp tan biến. Đột nhiên cảm ứng được Chích Dương Thương sừng sững bỗng dừng hẳn công kích. Thân thương nhẹ run, lờ mờ giống như đang kêu khóc.

Hậu Trì bị phản ứng của Chích Dương Thương làm cho ngây ra, nâng mắt nhìn theo hướng thanh niên, phát hiện ấn ký kim sắc trong mắt Thanh Mục quả nhiên đã hoàn toàn biến mất, đáy mắt hồi phục lại vẻ trấn tĩnh, không nhịn được mà vui vẻ, nhưng nhìn Thanh Mục sau khi đã khôi phục bình thường, lại phát hiện đáy lòng có một loại cảm giác thất vọng tiếc nuối mà đến bản thân cũng không nói rõ được, giống như nàng đã triệt để mất đi thứ gì đó.

Thiên Đế nhìn ấn ký kim sắc hoàn toàn tiêu tán trong mắt Thanh Mục, đáy mắt cũng ẩn chứa cảm thán cùng phức tạp, hắn đem ba người Cảnh Dương bảo vệ trong hào quang tử kim, nói với những tiên quân có liên quan bên dưới: "Chích Dương Thương nếu đã nhận chủ, chuyện này cũng nên kết thúc rồi, chúng khanh trở về tiên sơn, còn về người trong yêu tộc, nhanh chóng rời đi, không được dừng lại tiên giới."

( Ôi cái chương này dài quá, xin phép các bác mình chia đôi ra nhé ಥ‿ಥ )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro