Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 22: Truyền Thừa.

"Cảnh Chiêu, đi lấy Chích Dương Thương, lúc này thần binh vô chủ, muội chỉ cần đem máu dẫn vào, thần thương có lẽ sẽ tự khắc nhận chủ."

Ánh sáng trắng vừa loé lên trong tay Cảnh Giản, hắn hướng về phía Cảnh Chiêu hô lớn, trường kiếm huyền bạch một đường nhắm thẳng vào Kỳ Lân, lại bị một chiếc roi dài màu đỏ cản lại giữa không trung.

Mái tóc dài đỏ như lửa không gió tự bay, Phượng Nhiễm đột ngột xuất hiện giữa không trung hơi nhướng mày: "Cảnh Giản, đối thủ của ngươi là ta."

Cảnh Giản ngẩn ra, nhìn thấy ở đây cặp mắt quá mức quen thuộc, hắn thở dài, lúc ánh sáng của trường kiếm ngừng lại liền bay lên ứng chiến.

Cảm giác được tiên lực to lớn trong nháy mắt bạo phát, sắc mặt Phượng Nhiễm liền thay đổi, trong thần thái có thêm vài phần nghiêm trọng, linh lực của Cảnh Giản này, vậy mà so với nàng chẳng thấp chút nào, mơ hồ không rõ, nàng thậm chí còn có loại cảm giác hắn còn chưa dùng toàn lực, Phượng Nhiễm sắc mặt phức tạp nhìn thanh niên mang vẻ ôn hoà trước mắt, trong mắt cực nhanh loé qua một tia ánh sáng.

Cùng lúc Phượng Nhiễm xuất hiện, Cảnh Chiêu đem Vũ Hoá Tán trong tay biến thành hình dáng lớn chừng một trượng, hướng về Thanh Mục mà vung lên, tiên lực dày đặc hoàn toàn mang hai người Thanh Mục và Hậu Trì trói buộc vào trong. Bản thân nàng ta thì biến thành một đạo ánh sáng, bay đến Chích Dương Thương ở giữa không trung. Kỳ Lân đang đánh nhau với Cảnh Dương thấy một màn này, tức giận rống lên một tiếng, sóng lửa cuồn cuộn trên không lại mãnh liệt thêm vài phần, nhưng từ đầu chí cuối vẫn không phá vỡ được thế cân bằng đối địch của Cảnh Dương.

Tại nơi gần Chích Dương Thương một mét, xung quanh Chích Dương Thương đột nhiên nhiễm lên một tầng ánh sáng màu vàng kim, đem Cảnh Chiêu kiên cố chặn ở ngoài.

Thanh Mục nhìn về hướng quầng sáng màu vàng đột ngột xuất hiện, thần tình tạm ngưng trệ, cứng nhắc nắm lấy tay Hậu Trì, ánh sáng màu vàng này lại khiến cho hắn cảm nhận được cảm giác cổ xưa quen thuộc.

Cảnh Chiêu sắc mặt biết đổi, nhìn lướt qua tình hình hỗn chiến xung quanh, ánh mắt rơi xuống đứa bé trong lòng Thanh Mục, cắn cắn môi, hai tay kết thành ấn ký phức tạp.

Một tiếng rồng ngâm phượng thét vang dội từ trong mạch Liễu Vọng Sơn vang lên, chúng thần sợ hãi, bận nhìn lên giữa không trung, huyễn ảnh của rồng vàng và phượng hoàng bảy sắc xuất hiện ngay bên ngoài Chích Dương Thương, hướng về phía quầng sáng kim sắc mà tới.

Huyễn ảnh linh lực của Thiên Đế và Thiên Hậu! Nhìn theo ánh sáng kim sắc đang dần dần vỡ vụn, cảm nhận được uy áp cực lớn kia, chúng tiên toàn mặt đều lộ vẻ ngạc nhiên, không ngờ rằng trên người Cảnh Chiêu công chúa lại có linh lực của Thiên Đế và Thiên Hậu bảo vệ, khó trách lại trắng trợn không kiêng nể gì như thế.

Cùng lúc ấy, Thiên giới Cửu trùng thiên truyền tới một tiếng than vãn chầm chậm, kèm theo chút ý vị bất đắc dĩ. Mà nơi sâu tận cùng tiên cảnh, nữ tử mặc áo bào trắng đang bế quan tu luyện đột ngột mở mắt, một cỗ linh lực cuồn cuộn tức tốc tìm kiếm trong tam giới.

"Kỳ quái, Chiêu Nhi không gặp phải nguy hiểm gì đe doạ tính mạng, sao lại dùng đến ấn ký hộ thân mà ta chuẩn bị cho nàng? Tam giới rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Bởi vì trận pháp còn lưu lại của Bạch Quyết chân thần, năng lực thăm dò một đường đi ngang qua dãy Liễu Vọng Sơn, không hề dừng lại. Chỉ là trong tam giới ngoài dãy Liễu Vọng Sơn đều cảm nhận được cỗ linh lực dồi dào khủng khiếp này.

"Xem ra, ta cũng nên ra ngoài rồi..." Cùng với tiếng thở dài nhẹ nhàng, nữ tử mặc áo bào trắng chậm rãi nhắm mắt lại.

'Răng rắc' âm thanh giòn tan vang lên, quầng sáng kim sắc bị đánh vỡ. Cảnh Chiêu tiến đến phía trước Chích Dương Thương, cắt một đường lên đầu ngón tay, máu tươi thuận theo linh lực tiến vào Chích Dương Thương.

Thần thú Kỳ Lân nhìn một màn này, đáy mắt lướt qua một tia ảo não, nếu đến cả Chích Dương Thương cũng không còn nữa, vậy ấn ký sót lại trên thế gian này của Bạch Quyết chân thần thật sự không còn tồn tại nữa rồi. Nó dựa vào một chút tàn hồn còn  lại thủ hộ tại đây sáu vạn năm, đến cuối cùng vẫn là...

Tiếng giao chiến trên không vẫn không dứt, tiên lực nồng đậm bốn phía nổ tung, nhưng Thanh Mục lúc này không có thời gian nghĩ nhiều, hắn nhìn đạo kim quang đang dần vỡ vụn kia, trong ánh sáng màu vàng kim ấy, Chích Dương Thương dường như đang than khóc. Đột nhiên cảm nhận được một sự thê lương lạc lõng vô tận tràn ra trong tim.

Thượng cổ thần thương mênh mang cô tịch, Kỳ Lân thần thú thủ hộ vạn năm, cũng rơi vào giấc ngủ say hàng vạn năm, dãy Liễu Vọng Sơn như vết mực lâu đời, còn có... Thân ảnh đen trắng đã đem Chích Dương Thương trấn áp dưới chân núi từ thuở khai thiên lập địa...

"Hồng Nhật, từ nay về sau, ngươi hãy thay ta thủ hộ Liễu Vọng Sơn, chờ nàng quay lại..."

Hình ảnh chân thực giống như huyễn cảnh không ngừng xuất hiện trong đầu, vô cùng hỗn loạn... Đó là cảm giác trống trải tuyệt vọng khó mà chấp nhận được.

Tiếng thở dài âm trầm đến cùng cực, như thể cắt ra màn trời cách đây rất lâu về trước, hai mắt đang nhắm nghiền của Thanh Mục bất chợt mở ra, ấn ký kim sắc như có như không hiển hiện trong đáy mắt, ánh sáng vàng kim loá mắt từ trên người hắn cuồn cuộn trút ra, so với quầng sáng khi nãy bao bọc xung quanh Chích Dương Thương lại càng thêm uy nghiêm chói lọi.

Vũ Hoá Tán phủ trên đỉnh đầu hai người cũng bị phần linh lực này làm cho tách ra.

Kỳ Lân đang đánh nhau trên không trung cũng đột ngột dừng lại, khí thế mức này là... Đáy mắt nó bỗng lướt qua tia kinh hỉ khó tin cùng thấp thỏm không yên, dừng hẳn công kích mà nhìn về phía Thanh Mục.

Ngay lúc này, Chích Dương Thương đã bị máu của Cảnh Chiêu nhiễm lên cũng bùng nổ một trận khí thế hào hùng, Chích Dương Thương vẫn luôn sừng sững bất động kêu lên một tiếng khoan khoái, hoá thành một đạo ánh sáng rực rỡ đánh vỡ ràng buộc của Cảnh Chiêu, thẳng hướng Thanh Mục phi tới.

Nhìn thấy kỳ cảnh này, chúng nhân vẫn còn đánh đấu đều dừng hết lại, đến cả Phượng Nhiễm và Cảnh Giản cũng kinh ngạc nhìn lên nơi Thanh Mục đang đứng.

Ánh mắt quần chúng nhìn chăm chú xuống, Chích Dương Thương từ bên người Cảnh Chiêu đào tẩu, ở cạnh Thanh Mục còn xoay chuyển vài vòng, sau đó tức tốc biến nhỏ lại, dừng ở trước mặt Thanh Mục, mà khí tức nóng bỏng xung quanh thân nó đều đã tiêu tán.

Phảng phất như có linh tính, chúng nhân thậm chí còn cảm nhận được sự vui sướng đến run rẩy xuất phát từ chính linh hồn nó.

Thần binh chọn chủ, vậy mà lại là chuyện có thật! Nhìn tình hình này, người tinh mắt đều biết Chích Dương Thương đã chọn Thanh Mục là chủ nhân tiếp theo rồi.

Mọi người hướng mắt lên trên lén nhìn Cảnh Dương vẻ mặt âm trầm và Cảnh Chiêu đang túng quẫn không biết phải làm sao, thầm thở dài một hơi, mấy vị điện hạ này mệt sống mệt chết tranh nhau cả nửa ngày trời, rốt cuộc vẫn là hai bàn tay trắng, một chút lợi ích cũng giành không xong.

Thanh Mục phức tạp nhìn Chích Dương Thương trước mặt, cảm nhận được sự vui mừng thiết tha của nó, suy ngẫm một lúc, đem Chích Dương Thương nắm trong tay, đột nhiên, màu đen giống như mực của Chích Dương Thương từng tấc từng tấc bong tróc, thân thương màu đỏ rực xuất hiện trước mặt chúng thần, năng lực đỏ rực như lửa vô cùng tinh thuần toả ra từ đỉnh thương, linh lực cực đại bao phủ lên Thanh Mục, cả dãy núi đều bắt đầu chấn động, thậm chí đến cả trận pháp hộ sơn Bạch Quyết chân thần bố trí cũng dần dần bị phá hủy.

Không ít tiên quân cùng yêu quân đối với ánh sáng đỏ lửa kia vô thức quy phục quỳ bái, mọi người trong lòng lo sợ, chẳng qua chỉ là một nghi thức nhận chủ mà thôi, thế nhưng lại có thể tạo ra hiệu quả đáng sợ đến vậy.

Chích Dương Thương sau khi đã chọn chủ, rõ ràng so với lúc nãy còn mạnh hơn mấy lần. Mọi người không cần suy đoán cũng biết, chờ sau khi Chích Dương Thương và linh lực của Thanh Mục hoàn toàn dung hợp, chỉ sợ Thanh Mục sẽ biến thành tồn tại mà thế gian này ngoại trừ ba vị thượng thần không ai có thể so sánh.

Trong số quần chúng ngạc nhiên tán thán, chỉ có Kỳ Lân lúc nhìn về phía Thanh Mục được bao bọc trong hồng quang, trong mắt tràn ra kinh hỷ và hoài niệm không sao kìm nén, vành mắt lớn dần dần ướt át, nó hướng về nữ đồng chẳng mảy may chịu bất cứ ảnh hưởng nào từ sức mạnh nóng rực của Chích Dương Thương trong lòng Thanh Mục, dường như đã hiểu ra đôi chút.

Thật đáng tiếc, không thể vì mọi người làm gì được nữa, đây đã là cực hạn mà ta có thể chống trụ rồi, chào mừng quay lại, ta...

Thần tình xẹt qua chút tiếc nuối, tia thanh triệt cuối cùng trong mắt của Kỳ Lân thần thú cũng chầm chậm tiêu tan, một sợi tàn hồn yếu ớt từ trên đầu Kỳ Lân thoát ra, chậm rãi hướng về Thanh Mục bay đến, cuối cùng dung nhập vào Chích Dương Thương, mà thân hình to lớn của Kỳ Lân thần thú cũng ầm ầm tiêu tán, sóng lửa mãnh liệt trên đỉnh Liễu Vọng Sơn cũng trong thoáng chốc liền biến mất.

"Hồng Nhật..." Tiếng thở dài trầm thấp chậm rãi vang lên, bóng người trong hồng quang chầm chậm mở mắt, trong đôi mắt kim sắc có một loại áy náy bi thương đến bản thân cũng khó mà phát giác.

Cùng với sự biến mất của Kỳ Lân thần thú, ánh sáng đỏ bao bọc xung quanh Thanh Mục cũng dần dần tan biến, hắn ôm Hậu Trì xuất hiện trước mặt mọi người, Chích Dương Thương bị hắn nắm trong lòng bàn tay, trầm mặc mà an tĩnh, hắn cúi đầu nhìn Chích Dương Thương trong tay, thần sắc khó mà phân biệt được.

Tình huống bất ngờ nằm ngoài dự liệu của tất cả mọi người này khiến quần chúng chỉ biết hai mặt nhìn nhau, thần binh đã tự động nhận chủ, bọn họ còn nán lại nơi này cũng chẳng có ý nghĩa gì, chỉ là trận pháp hộ sơn đã mở, không phải bọn họ muốn đi liền có thể đi ngay được.

Giữa không trung, Cảnh Chiêu thần sắc phức tạp nhìn Thanh Mục đang cầm Chích Dương Thương, thần sắc tối tăm u ám, thở dài một hơi, bay về phía Cảnh Giản. Chỉ có Cảnh Dương sắc mặt âm trầm nhìn Thanh Mục, cười lạnh một tiếng, nhưng cuối cùng vẫn không ra tay.

"Chúc mừng Thanh Mục thượng quân, Chích Dương Thương nếu đã nhận chủ, chúng ta cũng không cưỡng cầu nữa, đành cáo từ ở đây vậy." Cảnh Giản chắp tay về phía Thanh Mục, thu lại trường kiếm trong tay. Mọi người đều biết, thần binh đã nhận chủ, trừ phi là chủ nhân vẫn lạc, nếu không tuyệt đối sẽ không để người chủ tiếp theo tùy ý sử dụng, trừ phi bọn họ giết được Thanh Mục, nếu không dù có đoạt được Chích Dương Thương căn bản cũng vô dụng. Còn về trận pháp vẫn bao bọc bốn phía quanh dãy núi, dựa vào năng lực của ba người hắn, đánh vỡ trận pháp hẳn không phải vấn đề khó.

Thiếu niên vẫn luôn trầm mặc trên không, hai mắt rủ xuống, Cảnh Giản hơi ngẩn ra, nhìn về Hậu Trì trong lòng Thanh Mục, thấy nàng cũng là một mặt nghi hoặc nhìn chằm chằm Thanh Mục, dường như trong lòng có chút bất an, nhìn qua Phượng Nhiễm đằng sau Thanh Mục rồi dẫn Cảnh Chiêu chuẩn bị rời đi.

"Xông vào địa giới tu luyện của ta, làm bị thương thần thú hộ sơn của ta, các ngươi thật sự tưởng rằng có thể cứ thế dễ dàng mà rời khỏi nơi này?"

Uy áp vô cùng vô tận trên người thanh niên đang cúi đầu xuống kia không ngừng tuôn trào, thần lực dồi dào đem trận pháp hộ sơn xung quanh hoàn toàn đánh vỡ, khí tức mênh mông lan ra mỗi một góc trong tam giới, thậm chí đến Cửu trùng thiên cung hay trong yêu giới Tam trùng thiên đều cảm nhận được rõ rệt.

Thần phục, sự phục tùng tuyệt đối, uy áp không cách nào ức chế, tới từ sự tức giận của bậc bề trên đã cuốn sạch hết tất cả tâm tình và tinh thần của mọi người.

Nghe thấy ngữ khí khó bề tưởng tượng này, Cảnh Giản ngẩng đầu nhìn lướt qua Thanh Mục, đáy mắt xẹt qua ý hoang đường nồng đậm, đến cả Cảnh Chiêu cũng dừng bước chân, cả người đột ngột cứng lại.

Địa giới tu luyện, thần thú hộ sơn, khắp tam giới này người có tư cách có thể nói ra những lời như thế, sáu vạn năm trước sớm đã vẫn lạc, hoá thành cát bụi rồi.

Hậu Trì nhìn Thanh Mục, cánh tay nắm lấy tay nàng bỗng nhiên siết chặt, đây đến cùng là chuyện gì, nàng vậy mà lại có thể từ trên người Thanh Mục cảm nhận được một loại khí tức khiến người kinh sợ, màu mắt đen nhánh của Hậu Trì giờ khắc này càng thêm đen như mực, nhiễm lên một chút uy nghiêm mờ mịt.

Dưới áo choàng rộng lớn, ở nơi không ai thấy được, chuỗi đá đeo trên cổ tay hai người phát ra ánh sáng yếu ớt.

Một mảnh tĩnh lặng khiến người ngạt thở, thanh niên đang treo giữa không trung chậm rãi ngẩng đầu, ấn ký kim sắc trong mắt giống như sự tồn tại vĩnh hằng vô tận, hơi thở từ thời thượng cổ hoang vu dần lan ra, hắn ngước mắt nhìn xuống ba người Cảnh Chiêu không xa, biểu tình uy nghiêm lạnh lẽo.

"Vậy mà dám làm cho Hồng Nhật biến mất khỏi thế gian, các ngươi... Đáng giết!"

Ngữ điệu hờ hững vang khắp Liễu Vọng Sơn, ba người Cảnh Giản chết lặng nhìn Thanh Mục đang lơ lửng giữa không trung. Cảm giác được ý sát phạt nhằm vào mình ùn ùn kéo đến. Một tia sợ hãi muộn màng dần dần khuếch tán đến tận tâm trí ba người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro