Khi Bạn Bệnh Nặng
Buồn quá đi thôi
Tóc đã bạc rồi
Vì tôi nhớ bạn
Vạn lời chẳng biết
Nói ra sao,
Viết thế nào
Chỉ nhìn bút
Lòng thở than.
Ngàn lần nhắm mắt,
Lòng như dao cắt
Dây thắt kim châm.
Bạn ơi đừng âm thầm
Lặng lẽ chịu đựng,
Cố mạnh mẽ
Để lòng mình
Sẽ nổ tung.
Vì người hùng
Là bạn,
Làm mình thêm
Đau đớn,
Muốn sẽ chia
Mà sao bạn
Vẫn ung dung.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro