Chương 140: Cố gia mặt hảo dày
Hai người cấm dục 3 ngày, Tiểu Nhân tử và tiểu cúc hoa đều trở lại bình thường,cùng lúc đó những ngày nghỉ cũng chấm hết, hai người lại làm đi học như bình thường đi từ sáng về nhà cũng đã tối.
Sáng sớm, Cố Hải lái xe đi mua điểm tâm sáng, khi trở về Bạch Lạc Nhận vẫn còn ở trong ổ chăn
" Bảo bối, tỉnh tỉnh, tỉnh tỉnh"
Cố Hải lấy tay vỗ vố mặt Bạch Lạc Nhân
Bạch Lạc Nhân ậm ừ mấy tiếng, những vẫn không hề mở mắt, mặc cho Cố Hải dung những lời ngon tiếng ngọt thế nào cũng không hể tỉnh, chỉ cần Cố Hải buông tay ra lập tức người cũng theo đó mà gục xuống giường
Vậy phải làm sao? Cố Hải cố điểm phát sầu
Vẫn cứ đem hắn ép tỉnh, nhưng thật sự không thể gọi được...
Liền làm đủ mọi công phu, Bạch Lạc Nhân vẫn ngủ, còn phát ra vài tiếng ngáy
Cố Hải trong long không khỏi mắng: cái thể loại gì đây, tàn phá thân thể, bóp chết linh hồn ngoạn ý, xem xét mấy người đem ta biến thành tức phụ nhi cấp khốn (T_T cái này là cái mô gì vậy, tui ko hiểu @@)
Nghĩ thế liền nhẹ nhàng nâng Bạch Lạc Nhân dậy, đem quần áo mặc vào cho hắn, đang làm thì bị Bạch Lạc Nhân đá cho một cái
Cố Hải tức giận:" Tôi mua điểm tâm cho câu, hầu hạ cậu mặc quần áo, cậu còn đá tôi, thật sự đem cậu chiều hư rồi!"
Nói xong câu đó, hung hăng đánh mắt cá chân của Bạc Lạc Nhân, vì đau Bạch Lạc Nhân trực tiếp tỉnh
Phiền muộn đánh răng rửa mặt, phiền muộn ăn bữa sáng, phiền muộn đi giày, phiền muộn đi ra cửa,...
Hai người đi học, trên đường đi Bạch Lạc Nhân một câu cũng không nói, mặt vẫn ủ rũ
Cố Hải nhịn không được một câu liền hỏi: " Tôi mua bữa sáng cho cậu, giúp cậu mặc quần áo, lại còn trúng của cậu một cái đánh cậu còn ủy khuất cái gì?"
"Không có"
" Vậy cậu bày cái mặt thối đó cho ai xem?"
Bạch Lạc Nhân liếc Cố Hải một cái: "tôi phiền không phải là vì cậu, tôi chính là nghĩ hôm nay không muốn đi học"
Tiểu tử này, Cố Hải cười niết mặt Bạch Lạc Nhân
Vừa đến cổng trường, Bạch Lạc Nhân nliền nhìn thấy Vưu Kỳ, Vưu Kỳ là học sinh nội trú, lúc này đang đi từ kí túc đến phòng học. Tuy trời vẫn còn chưa sáng, nhưng học sinh vẫn từng đoàn đi qua trước mặt họ, Bạch Lạc Nhân chỉ liếc một cái là nhận ra Vưu Kỳ, không có biện pháp, đã quá quen với cái kiểu cố tỏ vẻ có khí chất của Vưu Kỳ.
"Vưu Kỳ" Bạch Lạc Nhân hô một tiếng.
Vưu Kỳ dừng bước, nhìn qua phía có tiếng gọi.
Bạch Lạc Nhân đi nhanh qua chỗ Vưu Kỳ.
Cố Hải ở phía sau, trong lòng hừ lạnh một cái, trời tối như vậy mà còn có thể nhận ra, mắt cậu ta thật tốt.
Vưu Kỳ nhìn thấy Bạch Lạc Nhân trên khuân mặt lạnh lùng cuối cùng cũng lộ ra vài phần vui vẻ.
"Thật lâu rồi không gặp nha, có nhớ tôi không?"
Bạch Lạc Nhân dùng khửu tay đánh vào bụng cậu ta một cái, ngữ khí đầy thiện chí trả lời:" Nghĩ gì, có thể không nhớ sao?"
"Điêu, tôi nhắn cho cậu nhiều tin nhắn như vậy mà cậu cũng không thèm trả lời lại tôi một cái"
Bạch Lạc Nhân gượng cười hai cái: "Cậu cũng biết tôi rất không thích nhắn tin mà"
Vưu Kỳ nhìn chằm chằm Bạch Lạc Nhân một hồi lâu rồi buồn bực nói:" Tôi cảm thấy cậu gầy đi phải không? Nghỉ tết không phải ai cũng sẽ tăng vài cân sao? vậy mà câu lại trông gầy đi"
"Có sao?" Bạch Lạc Nhân chính mình không cảm giác được.
Vưu Kỳ nhéo nhéo cánh tay của Bạch Lạc Nhân, giống như trước vẫn không có gì biến đổi quá lớn nhưng vẫn chông gầy hơn.
Hai nhười ở phía trước hàn huyên nói chuyện, hoàn toàn bỏ qua vị ở đằng sau,kỳ thật Vưu Kỳ cũng đối Cố Hải nói vài câu nhưng mấu chốt là cậu ta không thèm mở miệng liền cảm thấy có một loại đối địch.
Tiết tự học, học sinh được phân công đi thu vở bài tập.
Bạch Lạc Nhân cùng Cố Hải đem bài tập Tiếng anh của cô chủ nhiệm La Hiểu Du làm hết nhưng các môn còn lại thì không làm.
Hết tiết một, Vưu Kỳ lại quay xuống cùng Bạch Lạc Nhân nói chuyện tiếp tục câu chuyện họ đang nói dở (sao cái chỗ này tui thất anh Nhân với anh Kỳ giống bọn con gái quá nè @@)
Cố Hải lấy túi sách của Bạch Lạc Nhân, lấy di động của cậu, nhàm chán mở xem tin nhắn.
Trừ bỏ xóa tin nhắn của Thạch Tuệ thì các tin nhắn khác vẫn còn, nhưng cũng ít khi mở ra, cũng không thể hiểu nổi tại sao cậu ta lại lười đến như vậy. Nếu cậu ta đã nói là không thì có liếc mắt cũng không thèm liếc một cái. Khi tâm tình tốt một chút thì mới xem, còn khi tâm tình tệ thì điện thoại cũng coi như vật trang trí.
Lúc này Cố Hải có chút vui sướng, tự hào khi hắn nhắn tin gì Bạch Lạc Nhân cũng đều xem và trả lời lại. Cố Hải không trông cậy cậu ấy ngoan ngoãn, phục tùng, chỉ cần có loại đối đãi đặc biết hơn người khác thế là tốt rồi.
Rốt cuộc khi tới năm mới cũng nhắn cho Bạch Lạc Nhân một cái tin nhắn , còn lại cũng chỉ nói chuyện phiếm, hỏi thăm mấy thứ, mỗi tin nhắn đều không quá mười từ, nội dung rất đỗi bình thường.
Chỉ có một cái tin nhắn là mang hteo chút ôn nhu, dịu dàng:
"Nhân Tử, tôi nhớ cậu..."
Có điểm nhớ cậu ta, Cố Hải phân biệt rõ những lời này, nó còn thâm tình hơn cả một cái nhìn hay liếc mắt.
Lão sư ngữ văn đứng trên bục giảng nói
" Tôi giao bài tập, kết quả chỉ có hai người không làm bài"
Dưới lớp học sinh hết nhìn đông lại nhìn tây, rồi đều đoán ra hai người đó là người nào.
Lão sư ngữ văn lại nói tiếp: Đừng để cho tôi nói tên hai cậu ra, tự giác cầm sách giáo khoa ra hành lang đứng cho tôi"
Bạch Lạc Nhân và Cố Hải song song đứng lên, dường như còn có chút ăn ý bước ra khỏi lớp học.
Hành lang không một bonghs người, con có thể nghe rõ tiếng của các lão sư giảng dạy ở lớp khác, tiếng nam nữ học sinh vang lên lúc trầm lúc bổng, đứt quãng...
Cố Hải cứ yên lặng nhìn Bạch Lạc Nhân, thời gian bất tri bất giác trôi qua, cảm giác ở đây còn tốt hơn ở trong phòng học. Bạch Lạc Nhân dù mắt vẫn nhìn thẳng phía trước nhưng vẫn cảm giác Cố Hỉ nhìn mình chăm chú, trong long mao mao, quay đầu lại liếc mắt lườm Cố Hải một cái, sau đó lại quay đầu lại, nhưng vẫn cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của Cố Hải, lại một cái liếc nữa rơi trên mặt Cố Hải.
Cố Hải thầm nghĩ người này không phải liếc câu ta, mà rõ ràng cố ý câu dẫn cậu ta.
Khi sắp đến thời điểm hết tiết, Bạch Lạc Nhân nhịn không được hỏi một câu:"Cậu sao cứ nhìn tôi vậy"
"Tương đối dễ nhìn"
Bạch Lạc Nhân nguýt: "Thực nhàm chán" rồi lại quay đầu đi
Không nghĩ tới Cố Hải lại đem tay chạm tới tiểu nhân tử
"Này, còn đau không?"
Bạch Lạc Nhân cứng người, rống: "đau cái đầu cậu"
Một tiếng hét đấy phỏng chừng toàn bộ dãy phòng học đều có thể nghe thấy, Bạch Lạc Nhân tự ý thức dduuwwocj thanh âm của mình có chút to, liền hận không thể nào nuốt tất cả những lời vừa rồi vào bụng nhưng đã quá muộn.
Lão sư ngữ văn chậm rì rì đi ra, trên mặt đen đi vài phần
" Các cậu đứng ở hành lang này có phải thấy không đủ? Đi, ra cột cờ đứng cho tôi, nhanh nhẹn lên!"
Hia người bi bi đát đát đi, than thể vừa mới hồi phúc liền lại bị những đợt gió lạnh muốn đóng băng người tra tấn. Cố Hải sợ Bạch Lạc Nhân bị cảm liền khoát áo khaocs lên người cậu ta nhưng Bạch Lạc Nhân nhất đinh không chịu. Cố Hải hướng Bạch Lạc Nhân ngồi sát lại, gần như dính hoàn toàn với câu ta, nắm chặt tay của Bạch Lạc Nhân rồi cho vào túi của mình. Không có người cũng không sợ bị người khác nhìn thấy, chỉ đơn giản là cũng nhau đứng chịu phát, Cố Hải cảm thấy thật không tệ.
Lão thiên có vẻ như đối với Cố Hải không tệ khi những tiết sau hai người không làm bài đều bị đứng như vậy, chỉ riêng tiết của giáo viên chủ nhiệm là không vì họ đều làm bài tập đầy đủ.
Buổi chiều khi tan học, hai người mang một than lạnh băng trở về phóng học.
Thu thập đồ đạc nọ kia, định đi thì bị Vưu Kỳ gọi lại
"Cho cậu,mẹ tôi tự làm đấy, rán qua một lần là có thể ăn được, đây coi như là dặc sản Thiên Tân đi!" Vưu Kỳ đưa cho Bạch Lạc Nhân một túi lớn dầu còn thấm qua túi.
Bạch Lạc Nhân vừa cầm liền ngửi thấy một cỗi hương vị thật thơm, tâm tình nhánh mắt liền tốt lên, vỗ vỗ bả vai Vưu Kỳ
"Hảo"
Cố Hải ở một bên lạnh lùng:" Cậu có chút tiền đồ được không? Đồ ai đưa cũng có thể ăn sao?"
"Ít nhất so với cậu ăn ngon hơn"
Cố Hải đen mặt.
Bạch Lạc Nhân quay đầu, lại hởn hở cười nói: "Cậu giúp tôi cảm ơn dì nha"
"Nếu cậu muốn ăn ngon, sau này đến nhà tôi, mẹ tôi sẽ nấu cho cậu ăn"
Bạch Lạc Nhân sảng khoái gật đầu :"Được"
Về đến nhà, Cố Hải vào phòng bếp nấu mì, Bạch Lạc Nhân nhớ tới túi bánh mà Vưu Kỳ đưa, liền đưa cho Cố Hải, dặn dò "Nhớ rán lại nha"
Nói xong liền đi vào phòng ngủ làm bài tập.
Cố Hải híp mắt nhìn hận không thể ném nó vào thùng rác ngay.
Kết quả vẫn là cậu ta không làm như vậy, cơ bản là cậu ta cũng rất đói, hơn nữa lại phát hiện thứ này quả thật rất thơm.
Rán tới rán lui, hương thơm ấy một lần nữa bay vào trong mũi Cố Hải, nhìn không được, chính mình ăn thử.
Đợi cho tới khi Bạch Lạc Nhân bị thứ mùi hấp dẫ kia kéo vào phòng bếp không nhìn thấy túi bánh thịt bò thơm thơm kia đâu.
"Nha, Vưu Kỳ cho tôi túi bánh thịt bò đâu rồi?"
Cố Hải chỉ cái đĩa đen đen trước mặt nói: Đây a~"
"Cậu rán cháy hả?" Bạch Lạc Nhân đau lòng nhìn:" Tôi nhớ là nó có màu vàng mà"
"Không phải a, chính là màu đen mà"
Bạch Lạc Nhân không tin ăn thử một miếng, có chút không ăn nổi, lại còn có mùi khét, tóm lại là không ngon.
Cố Hải cười cười nhìn Bạch Lạc Nhân: "Hương vị thế nào?"
Bạch Lạc Nhân vẫn là bộ dạng không tin tưởng:" tôi rõ rang ngửi thấy mùi rất thơm mà, như thế nào lại khó ăn như vậy?"
Cố Hải không xấu hổ trả lời:" Cậu chắc sai rồi, cáimùi thơm này là từ của mì mà
-------Hết chương 140------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro