Thương !
Ba ngày nay cậu và anh không ai nói chuyện với ai , không ai giặt dũ , nấu ăn thậm chí liếc nhau một cái cũng không có . Ai làm việc người nấy , tối muộn mới chịu nhìn mặt nhau . Nhưng thật ra , cậu có một thói quen khá kì cục . Đó là : giận thì giận nhưng không thể ngủ mà không có anh !
Tối muộn hai người ở trên giường , cậu không nói không rằng tự động úp mặt vào khuôn ngực anh . Anh mở miệng :
" Em tên gì ? "
" Tên U Dong "
" Vậy chồng em tên gì ? "
" Tên NichKhun " Cậu nhắm nghiền mắt nói
" Vậy em có ngoan không ? " Anh nói rồi nhẹ luồn tay vào từng sợi tóc mềm mại của cậu
" Dạ ngoan "
" Nói xạo ! Hư quá trời ! "
Nhẹ cựa cơ thể mình , cậu hỏi vặn lại anh :
" Vậy anh thương em không ? "
" Thương ! " Anh kéo cậu gần lại , nhẹ thơm lên đôi má phiếm hồng của cậu .
Còn vấn đề giận hờn thì sao ? Chắc sẽ sớm qua thôi !
--------
Ốm nhưng vẫn nhớ 2 bảo bảo lắm ! :33
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro