Thương
anh còn thương em không, như thương lá phong vàng mùa thu, như thương bông tuyết dày đông trắng?
thương nhau, bàn tay còn ấm, trái tim còn đập. thương anh, đông đóng cơn lạnh, thu tàn héo úa. thôi thì ta cùng nhau đi qua bốn mùa, lại chẳng bằng một hạ anh vô tình say nắng, để con tim rối bời đắm đuối vào nhành hoa chóng tàn.
đêm hè kéo những giấc mộng dài, trăng rọi những yêu thương, để lại vì sao cùng em thao thức. mồ hôi nhỏ giọt quyện trong lệ đắng ướt át gò má gầy. đôi mắt thu trọn một bóng hình, mùi hương quen thuộc đắp đầy buồng phổi, nhưng dòng máu nóng chẳng còn chảy về tim nuôi dưỡng một tình yêu ngọt ngào. anh hết thương em rồi thì để em về, về với cội nguồn của những thương yêu và nhớ nhung, về với những lá thư tay và vị ngọt đầu môi.
ta tạm biệt nhau, một ngày xuân dịu dàng như khúc nhạc ban chiều em thơ thẩn hát. em cười, nhưng anh thì không. em mừng vì cuối cùng cũng có thể chấp nhận rời bỏ, nhưng anh thì cảm nhận sự hụt hẫng xoáy sâu vào tim gan. em hỏi anh, ta là bạn, hay ta đã yêu nhau rồi? trong em là một chiều lộng gió, sóng đập vào từng thớ cơ quật em ngã. trong anh có phút giây nào bình yên, con thuyền đậu trong nắng vàng ươm?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro