
Chap 8
Isaac lẳng lặng ôm ThanhTrúc , hắn lần đầu tiên nóng vội nhìn về phía đầu nhang đang cháy, nhang vẫn chậm rãi đốt, nước cũng đã lạnh dần. Lần nào cũng vậy, lúc mới đầu nước rất nóng, sau đó nước rất nhanh liền nguội lạnh, giữa mùa đông giá lạnh này, Thanh Trúc phải ngâm mình trong làn nước lạnh lẽo tẩm thuốc, xương cốt đã sớm tổn thương. Dù rằng vẫn biết đây là tàn phá ghê gớm với cơ thể con người, nhưng trước ngày hôm nay, Isaac hình như lại chưa từng đau lòng vì cô.
Vì sao tim lại đau đến thế? Chẳng lẽ là vì qua năm nay, thời điểm thuốc tim sẽ tới rồi sao? Isaac nhìn thấy khuôn mặt tuyệt mỹ của ThanhTrúc , trong lòng nghẹn đến khó chịu, thực ra, ở một góc nào đó trong lòng Isaac cũng cảm thấy rất hổ thẹn với ThanhTrúc , hắn lừa gạt Thanh Trúc , dùng một lời nói dối để lừa gạt lấy sinh mạng cô.
Isaac đưa tay vươn vào trong nước, nước cũng đã lạnh ngắt rồi. Thanh Trúc trong cơn hôn mê co thành một cục nho nhỏ, môi trở nên tím ngắt. Nhang khói rốt cục tàn hẳn, ngay lập tức, Isaac không hề để ý tới nước độc kia, vươn tay bếch Thanh Trúc ra khỏi đó. Sợ người khác làm không cẩn thạn, làm bừa, làm ẩu, làm đại khái qua loa, hắn sợ Thanh Trúc ngâm không đúng thời gian, nên chuyện ngâm thuốc từ trước tới này vẫn là do Isaac tự mình làm. Trước kia hắn thậm chí vì sợ thờ gian không đủ nên bắt Thanh Trúc ngám rất lâu, nhưng ngay lúc này đây, hắn bỗng nhiên thực luyến tiếc. Isaac lấy khăn tắm mềm mại giúp Thanh Trúc lau khô thân thể, vuốt ve cơ thể băng lãnh cứng ngắc kia, nhìn đến những vết thương đáng sợ này, còn có vết màu tím do vừa mới bị bỏng, Isaac không kìm lòng được ôm chặt lấy cô, chỉ mong nhanh chóng ủ ấm cho cô.
Thanh Trúc nhẹ nhàng mở mắt, ngoài ý muốn phát hiện Isaac đang ôm lấy mình, đây chính là chuyện chưa từng xảy ra, trước đây mỗi khi vui vẻ hoan ái, chỉ cần Isaac tỉnh táo biết được cô là Thanh Trúc thì cũng chưa bao giờ hôn cô, chưa bao giờ ôm cô. . . . . . Thanh Trúc không dám kinh động Isaac , cô sợ mất đi chút hạnh phúc thoáng qua hiếm có này, cô một lần nữa nhắm hai mắt lại, hưởng thụ ôm ấp của người kia.
Isaac bế cô được một lát, cảm giác người dưới thân dần dần ấm áp lại, thân thể cũng khôi phục mềm mại như trước, Isaac mới thở dài nhẹ nhõm, bởi vì ngay tại một khắc ấy, hắn bỗng nhiên vô cùng sợ hãi, hắn sợ hãi con người trong lòng mình liền cứ như vậy mà ra đi. Dẫu rằng vẫn biết ngày ấy cũng sắp đến gần, nhưng ngay khoảnh khắc hắn tiếp xúc đến thân thể lạnh băng cứng ngắc của Thanh Trúc , tim hắn lại bỗng nhiên kịch liệt tê rần.
Nhìn thấy Thanh Trúc ngủ say, Isaac mới thở phào một tiếng, lúc này đây, hắn không hề rời đi.
Canh giữ ở trước giường ThanhTrúc , Isaac nhớ tới tình cảnh khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Trúc . Ngày đó, hắn đang cùng Jun chơi đùa ở trước cửa, chú ba Lê Long Thành dẫn tới một đứa bé gái, nói là con nuôi mà ông ta nhận nuôi, từ nay về sau sẽ sống ngay tại biệt thự. Thanh Trúc lúc đó cùng với bọn họ tuyệt không giống nhau, Isaac cùng Jun đều là ở trong sự Giàu sang lớn lên, Isaac giống cha, thái độ làm người thoải mái, không để ý chuyện nhỏ. Jun tuy rằng từ nhỏ cùng cha học đọc sách viết chữ, nhưng dù sao vẫn có điểm giống đám thiếu gia phóng khoáng, cũng không hay để bụng điều gì, cử chỉ cũng rất có nghĩa khí. Mà Lê Thanh Trúc mới tới này, nhất cử nhất động đều có chút xấu hổ, dù vậy, Isaac vẫn phi thường kinh ngạc, bởi vì hắn từ trước tới nay chưa từng gặp qua người nào lớn lên xinh đẹp như vậy. Thanh Trúc da thịt trắng nõn, mi dài cong đen láy, sống mũi thẳng tắp, đôi môi đỏ mọng đầy đặn, mỗi cử chỉ đều tự nhiên toát lên vẻ hấp dẫn, Isaac tựa hồ ngay lập tức bị hấp dẫn. Hắn rất muốn làm quen với cô gái khác biệt này, Jun đối với việc có một người bạn mới như vậy cùng bọn họ chơi đùa cũng tỏ vẻ hứng thú, nhưng y rất nhanh liền nói với Isaac :
"Anh, anh có bạn mới, nhưng không được phép quên em nha. . . . . ."
Isaac trọng nhất nghĩa khí, vội vàng nói với Jun:
"Ngươi ở trong lòng ta, mặc kệ là ai cũng không thể sánh được, tuy là đưa cô ta theo đi chơi, anh cuối cùng vẫn chơi với em nhiều hơn."
Nhìn thấy khuôn mặt thanh tú của Jun tươi cười, Isaac trong lòng giống như được uống mật ngọt.
Khi ấy bọn họ còn nhỏ, trời luôn xanh biếc, cuộc sống cũng luôn vui vẻ. Isaac thường xuyên làm mấy món đồ chơi, Jun và Thanh Trúc mỗi người một cái, nhìn thấy bộ dáng vui vẻ khi hai người bọn họ nhận được quà, Isaac sẽ cao hứng chỉ muốn nhảy cẫng lên. Thanh Trúc luôn làm một ít điểm tâm, cô tay nghề rất khéo, Jun cũng bị cô lấy lòng, mỗi lần hỏi Jun thích ai hơn, Jun sẽ luôn nói quà của Thanh Trúc hay hơn một chút. Thanh Trúc sẽ rõ ràng có chút nho nhỏ đắc ý. Nhìn thấy bộ dáng đáng yêu giống như gà trống choai vểnh vểnh đuôi của cô, Isaac sẽ cười đến khi thắt lưng không đứng thẳng nổi.
Nghĩ đến chuyện cũ năm xưa, khóe môi Isaac lơ đãng toát ra một tia mỉm cười.
Sự tình là từ khi nào thì bắt đầu thay đổi? Bọn họ như thế nào lại đến ngày hôm nay? Từ bạn bè biến thành kẻ thù, hơn nữa còn tiếp tục duy trì mối quan hệ kì dị không thể cho ai biết. . . . . . Isaac cắn môi, từ sau khi chuyện ấy phát sinh, vô luận hắn mỗi khi nhớ tới thì đều sẽ cả người run rẩy, dù cho từ trong mộng bừng tỉnh lại cũng sẽ chảy ra một thân mồ hôi lạnh.
Thanh Trúc biết Isaac không rời đi, đây chính là chuyện tình chưa từng xảy ra, cô nhắm mắt lại giả vờ ngủ, lại cảm nhận được một ánh nhìn tựa hồ muốn xuyên thấu cô, rốt cục, Thanh Trúc mở mắt ra.
"Cô tỉnh rồi sao?"
"Anh không đi?"
Hai người đồng thời cất tiếng hỏi. Thanh Trúc mỉm cười khẽ:
"Đúng vậy, tỉnh, vẫn còn mười lần nữa. . . . . ."
Vừa nghe câu ấy, trái tim Isaac tê cứng, thấy hắn nhíu mày lại, Thanh Trúc vội vàng nói:
"Tôi không phải có ý tức giận hay oán thán gì đâu, chỉ là, còn mười lần nữa, Jun có thể khỏi bệnh, không phải sao?"
Isaac trầm giọng nói:
"Đừng nói nữa, tôi nghe khó chịu."
"Khó chịu cái gì, anh không phải vẫn hy vọng Jun khỏi bệnh sao? Jun khỏi bệnh thì các người liền có thể ôm ôm ấp ấp cùng một chỗ, không bao giờ ... cần đến tôi nữa. . . . . ."
Thanh Trúc vốn là cố ý giận lẩy, nhưng vừa nói xong, bản thân cũng trở nên lo sợ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro