
Chap 6
Bởi vì cùng với Thanh Trúc giao tình rất tốt, mấy cô gái đã gần như khóc lên, Độc Dược hỏi:
"Sao lại thế? Ông chủ kia đối với cô không tốt sao? Nếu không tốt thì rời xa hắn đi, sao phải đem cả mạng mình ra bồi đáp chứ!"
"Chị không biết đâu, là tôi có nỗi khổ tâm, chị Độc Dược, chị có bằng lòng giúp Thanh Trúc làm một bộ này hay không?"
Độc Dược ngẩng đầu lên, ngơ ngác nhìn vào mắt Thanh Trúc , thật lâu sau mới nói:
"Đến Tết cô nhớ để ý một chút, lựa 1 ít vải vóc thật đẹp, tôi sẽ không làm màu trắng đâu, chọn xanh lam, xanh ngọc hay gì cô tùy ý mua, các kiểu thêu thùa cứ giao cho tôi, cam đoan sẽ làm cho cô . . . . . ."
Độc Dược lại không nói tiếp được, một câu cứ nghẹn nơi cổ họng.
"Vậy thì Thanh Trúc xin cảm ơn chị . . . . . ."
Thanh Trúc cúi người định quỳ xuống, Độc Dược đỡ lấy cô nói:
"Thanh Trúc , chị em chúng tôi không có cách nào khác cho cô những ngày tháng yên lành, nhưng cho cô tỏa sáng một lần thì không khó. Số tiền đặt cọc này cô giữ lại đi, đợi áo làm xong rồi mới trả tiền công cũng được."
Thanh Trúc từ cửa tiệm Shadow đi ra thì cũng đã tối. Cô uống một chai rượu nhỏ, sớm biết giá lạnh đêm nay vẫn phải một mình cô đơn, nếu không chuốc say chính mình thì sao có thể ngủ được đây?
Thanh Trúc nhớ tới những lời thật lâu trước kia Lão Nguyễn từng nói, mình chính là có mệnh phú quý, có lẽ không dùng được những thứ này nữa. Nhưng qua năm mới là cô đã hai mươi tuổi rồi, bản thân cũng đã cùng Isaac qua lại hai năm, sang năm chính là lúc luyện thành thuốc người, Isaac vẫn là không thích mình một chút nào. . . . . . Tuy rằng cô vẫn thường xuyên tự huyễn hoặc chính mình, nhưng cuối cùng vẫn có lúc phải tỉnh mộng. Nếu thật sự có một ngày như vậy, mà chính mình lại không kịp chuẩn bị gì, có lẽ sẽ không thể một lần tỏa sáng trước mặt hắn thì đã cứ thế mà chết đi rồi. Cần làm liền làm một bộ đi, niềm vui rạo rực. . . . . . Khi đón năm mới trong nhà sẽ đặt mua vải để may y phục, Thanh Trúc hạ quyết tâm lần này nhất định phải chọn một mảnh thật đẹp.
.
.
.
Một mình vừa uống rượu trở về, lại phát hiện trong phòng đèn lại sáng. Thanh Trúc đá mở cửa phòng liền bắt gặp Isaac ngồi ở bên bàn. Thấy cô vừa trở về, Isaac đứng dậy nói:
"cô vừa đi đâu vậy?"
"Tôi đi uống rượu. Thế nào, muốn tôi sao?"
Thanh Trúc nở nụ cười.
"Ai cho cô tự ý chạy ra ngoài hả? Bệnh tim của Jun lại phát tác, nếu có chuyện gì xảy ra, ngươi gánh nổi trách nhiệm này sao?"
Isaac nói xong kéo tay Thanh Trúc , lấy ra con dao nhỏ cắt lên đầu ngón tay cô, máu tươi chảy vào trong tách trà. Thanh Trúc ngơ ngác nhìn thấy tay mình đang chảy máu, bỗng nhiên cảm giác một trận choáng váng. Cô lảo đảo một chút, Isaac theo bản năng đỡ lấy cô.
"Làm sao vậy?"
Một câu ân cần thăm hỏi này tràn ngập thân thiết.
"Có chút ghê tởm. . . . . . Sao lại quan tâm tôi như vậy?"
Thanh Trúc quyến rũ mỉm cười, sắc mặt tái nhợt có chút khó coi.
Isaac buông tay ra nói:
"Không thoải mái thì ngủ đi."
Nói xong, hắn cầm tách trà ra khỏi phòng, hẳn là lại dùng máu kia để nấu thuốc cho Jun. Thanh Trúc trong lòng khó chịu, tùy tiện xé một mảnh áo băng lại ngón tay, sau đó đi đến nhà bếp. Quả nhiên, thuốc của Jun là do Isaac tự mình nấu, không biết vì sao, ngoại trừ Thanh Trúc , Isaac không cho bất luận kẻ nào tiếp cận Jun cùng đồ đạc của y. Bản thân dù sao vẫn là có điểm khác biệt, Thanh Trúc lại bắt đầu thói quen tự huyễn hoặc mình.
"Để tôi đến giúp?"
Thanh Trúc thử hỏi.
"Cô không phải không thoải mái sao, đi ngủ đi."
Trên mặt Isaac có chút lo lắng.
"Chỉ muốn ngồi với anh một lát thôi. . . . . ."
Thanh Trúc ôm đầu gối ngồi trên đống củi, cô lấy ra chai rượu vừa mới có được, từng ngụm nhỏ từng ngụm nhỏ uống vào, sau đó cô dường như nhớ tới điều gì mà đem rượu đến bên môi Isaac
"Anh uống một ngụm đi."
Isaac không nhận lấy rượu cô đưa, lắc đầu nói:
"Tôi không muốn uống."
"Umh. . . . . ."
Thanh Trúc có chút thất vọng thu tay về, tiếp tục uống rượu của cô. Hai người cứ như vậy ngồi một hồi, Thanh Trúc nhìn Isaac trước siêu thuốc, cô thử dò hỏi
"Tết năm nay có mua vải mới không? Hôm nay cũng qua mồng tám tháng chạp rồi."
"Thế nào? Muốn mặc quần áo mới sao? Thói quen này của cô từ CLB Night mà ra vẫn không chịu sửa sao? Một người như cô, căn bản đâu cần phải chưng diện như vậy chứ."
"Anh không thể không đả kích tôi sao?"
Thanh Trúc vô cùng thân thiết kề sát vào vai Isaac , nhưng Isaac lại né tránh.
Isaac không muốn cùng Thanh Trúc nói chuyện thêm nữa, vừa thấy thuốc sắc xong hắn liền cầm cái vỉ nhỏ lược cặn thuốc, lại nghe Thanh Trúc nói:
"Dẫu có thích mặc chỉ sợ cũng mặc không được mấy lần, sang năm không phải là được ba năm rồi sao. . . . . ."
Tay Isaac run lên, thuốc loang ra ngoài, hắn vội vàng ổn định tâm thần, gạn thuốc thật kỹ xong thấp giọng nói:
"Đợi qua vài ngày nữa vải may may quần áo sẽ tới."
Nói xong, Isaac bưng thuốc mang đi cho Jun. Thanh Trúc ngơ ngác ngồi trong bếp, cô bỗng nhiên giơ lên chai rượu trong tay, dốc vào cổ họng. . . . . .
Còn nhớ, một năm đầu tiên Thanh Trúc sống trong biệt thự này, từ sau khi nhận Lê Long Thành làm ba nuôi, tết âm lịch hàng năm đều là trải qua ở trong biệt thự , làm bánh mật, may quần áo mới, bất luận là khi ông chủ lớn còn sống hay là sau khi Isaac đảm nhận ông chủ , dịp tết vẫn luôn là một bầu không khí rộn ràng làm cho người ta vui vẻ.
Ngoại trừ lãnh đạm với một mình cô, Isaac ở trước mặt mọi người đều hào phóng sản khoái. Nhìn thấy bộ dáng tiêu sái của hắn, Thanh Trúc vẫn luôn say mê.
Thời điểm chia vải hàng năm đều là sau ngày mồng tám tháng chạp, cty vừa thu xong lợi nhuận hàng năm sẽ phát quần áo và đồ dùng cho mọi người. Bởi vì bữa cơm tất niên đều là cùng nhau dự, cho nên rượu thịt cũng không cần phân chia, ngụ ý là năm cũ qua đi thì mỗi ngày đều có cá có thịt có đồ ăn ngon.
Thanh Trúc vốn chính là cực kỳ yêu thích cái đẹp, hơn nữa trong lòng có việc cần đến, đã nghĩ năm nay cũng sớm phải ra đi, định chọn lấy mấy tấm vải thật tốt, đem đến cho Độc Dược xem xét.
Thời điểm phát vải, Thanh Trúc lại nhìn thấy Jun đang đứng ở trong cả đám người.
"Mọi người chọn trước đi, không cần phải để ý đến tôi, tôi tùy tiện lấy một mảnh là xong."
Jun mặt hàm chứa ý cười, y cười lên liền khiến người ta cảm thấy như có xuân phong phảng phất thổi qua mặt.
"Ông chủ nhỏ chọn trước đi, Ông chủ đã bảo như vậy, phải đợi ông chủ nhỏ chọn xong, người khác mới có thể chọn."
"Ở đâu ra cái đạo lý này chứ? Tôi cũng đâu phải mấy cái cô tiểu thư mặt hoa da Phấn hay mấy bà mệnh phụ phu nhân gì gì đó. . . . . ."
Jun nói xong liền nở nụ cười, các người khác cũng lớn tiếng cười phụ họa theo.
Thanh Trúc cảm thấy lời y nói cũng chẳng có cái gì buồn cười, cô chuyên tâm xem xét vải, chỉ chờ một câu bắt đầu chọn, liền có thể đem mảnh ưng ý nhất cướp vào trong ngực, kẻo lại bị người ta tranh mất.
"Nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy?" Thanh âm Isaac vang lên.
"Anh Isaac !"
"Ông chủ!"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro