Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 46

Chương 52
"Không. . . . . . Không phải!" Isaac vội vàng biện giải.

Jun cẩn thận suy nghĩ lại một chút những chuyện trước kia, cũng không phát hiện ra dấu vết Isaac làm ngườii thuốc để lại, bởi vậy mới nhẹ nhõm yên lòng.

"Lời anh nói em không tin, anh Isaac, anh muốn thành toàn cho em cũng đừng dùng đến phương pháp như thế, đừng khiến em xem thường anh. Chuyện của Thanh Trúc chúng ta hãy giao cho chính cô ấy quyết định, anh cũng không nên rủa chính mình như vậy."

Nói đến đây, Isaac cũng không nói thêm gì nữa. Jun chỉ cúi đầu uống rượu, Isaac trong lòng lại phiền muộn, cũng uống thêm đến mấy chén.

"Đứa nhỏ ngươi mang về kia hãy nhanh chóng xử lý đi, chúng ta hai ngày sau sẽ quay về."

"Xử lý? Xử lý như thế nào?"

"Lời này hẳn là anh hỏi em mới đúng, em không phải là muốn đưa cô ta mang về nhà đấy chứ?" Isaac nhìn lên.

"Cô ấy thân mình không được tốt, em sẽ không bỏ rơi cô ấy."

"Em... đứa ngốc này sao lại không thể để người ta bớt lo như vậy kia chứ. . . . . ."

"Lo cho tốt chuyện của anh đi đã. Nói đến Bảo Hân, em cũng rất thích cô ấy, có lẽ quãng thời gian cuối cùng này, để cô ấy ở bên em cũng không tệ."

"Cái gì cuối cùng? Anh không phải đã nói với em rằng bệnh của em không việc gì hay sao?"

"Tóm lại em muốn dẫn Bảo Hân trở về, không cần anh quan tâm cô ấy, em sẽ tự lo."

Jun vốn muốn tận dụng cơ hội này nói rõ ràng cùng Isaac, nhưng y phát hiện y và Isaac rất khó đồng tình, có rất nhiều quan niệm đã tồn tại thâm căn cố đế trong đầu Isaac, cũng không phải chỉ nói mấy câu là có thể phá bỏ. Suy nghĩ của Jun khẽ chuyển, bỗng nhiên nghĩ đến phép khích tướng, nếu Thanh Trúc có thể dùng như vậy, thì vì sao y lại không được, chủ ý đã định, Jun nói: "Anh, Thanh Trúc. . . . . . Anh thật tình nhường cho em được sao?"

"Anh chỉ hy vọng hai người các em đều sống hạnh phúc."

"Được! Em sẽ cẩn thận chăm sóc Thanh Trúc, vậy từ hôm nay trở đi, Thanh Trúc chính là người của em, anh cũng không cần nhớ nhung thêm nữa. Em không muốn để Trúc ở một mình quá lâu, em bây giờ phải trở về chăm sóc Trúc!" Vừa dứt lời, Jun đứng lên, chào tạm biệt Isaac, Isaac sợ ngây người, hắn không ngờ tới Jun bỗng nhiên lại dứt khoát như vậy, hắn còn đang ngơ ngác sững sờ ở nơi đó, Jun đã đi mất rồi.

Isaac cũng chậm rãi hiểu được, hắn không ngờ lại thật sự hai tay đem Thanh Trúc dâng cho người khác. Khi mà hắn còn chìm trong mờ mịt mà do dự bàng hoàng, Thanh Trúc cũng chưa bao giờ buông tay, không một ai không có tôn nghiêm, Thanh Trúc vì kiên trì chờ đợi hắn nhận ra tình yêu mà thậm chí phải nhẫn nhịn chịu đựng bị hắn chà đạp lên tôn nghiêm. Vì sao Thanh Trúc lại kiên trì đến vậy? Mà lúc này đây, hắn vì sao lại dễ dàng từ bỏ đến thế? Isaac nhìn vào cổ tay của mình, quá huyết, Thanh Trúc ngốc nghếch, cô cho là dùng phương pháp ấy là có thể khiến tôi từ bỏ cô hay sao? Hiểu thấu rồi, ai cũng không phải là kẻ ngốc, cho dù có bị tình yêu làm cho hai người trở nên trì độn, nhưng vẫn không mất đi lý trí. Một đêm qua đi, hết thảy có phải đều sẽ đổi khác hay không, tuy rằng Isaac đã tận lực nghĩ cho thoáng, tự an ủi chính mình rằng Thanh Trúc sẽ cùng Jun hạnh phúc vui vẻ sống cùng nhau. Nhưng suy nghĩ một đêm, hết thảy niềm vui của Thanh Trúc đều đặt ở trong tay một người khác, Isaac liền cảm thấy một cơn khó thở. Cho dù có là Jun cũng không thể được, những thứ khác đều có thể, ngay cả sinh mệnh cũng có thể giao phó, nhưng Thanh Trúc thì không thể. . . . . .
Hơi rượu làm cho đầu óc vốn đã hỗn loạn lại càng thêm hồ đồ, đúng lúc này, một tiếng ca cao vút truyền vào trong tai. Hắn phiền loạn quay đầu lại, hóa ra là người hát đang ở bàn bên vì khách nhân mà diễn hát. Isaac trong lòng phiền muộn, vốn định quát đuổi người nọ đi, nhưng quay đầu lại mới phát hiện ra người đó là một người tàn tật bị chặt đứt hai chân. Người nọ hát cho khách đối diện nghe xong, tựa hồ là thấy được lời mời của Isaac, liền đi đến trước bàn Isaac.
"Đại gia, để tôi hát cho ngài một khúc."
Không đợi Isaac đáp lời, y đã đem cây đàn tỳ bà tùy thân mang theo gảy lên. Tỳ bà vốn là loại nhạc khí thích hợp cho phụ nữ diễn tấu, nhưng để cho người đàn ông tàn chân này đàn lại rất có khí thế.
__________________________

"Ngay từ đầu ta đã tin rằng, điều vĩ đại nhất chính là tình yêu. Cuối cùng a lại vô lực thấy rõ, trái ngang nhất chính là vận mệnh. Nàngvẫn lựa chọn con đường quay trở lại, hắn làm nàng đau lòng, nhưng nàng vẫn không chịu thức tỉnh. Nàng nói yêu vốn chỉ là mộng cảnh, thứ hạnh phúc vay mượn từ nàng, ta chỉ có thể xin trả lại.
Muốn níu kéo nhưng lại không thể, mới là sự tịch mịch nhất.

Còn chưa nói xong những lời dịu dàng, đã chỉ còn lại khúc biệt ly. Một giây trước tan nát cõi lòng, cố sức ôm siết nhau trầm mặc, trao trái tim tặng cho nàng, khúc biệt ly chua xót.
Nguyên lai yêu vốn là thứ tùy hứng, đừng nên đắn đo quá nhiều. Yêu không có thông minh hay không, mà chỉ có hay không nguyện ý. Nàng vẫn lựa chọn con đường quay trở lại, hắn làm nàng đau lòng, nhưng nàng vẫn không chịu thức tỉnh. Nàng nói yêu vốn chỉ là mộng cảnh, thứ hạnh phúc vay mượn từ nàng, ta chỉ có thể xin trả lại.
Muốn níu kéo nhưng lại không thể, mới là sự tịch mịch nhất. Còn chưa nói xong những lời ôn nhu, đã chỉ còn lại khúc biệt ly. Một khắc trước tan nát cõi lòng, cố sức ôm siết nhau trầm mặc, trao trái tim tặng cho nàng, khúc biệt ly chua xót, muốn níu kéo nhưng lại không thể, mới là sự tịch mịch nhất. Còn chưa nói xong những lời ôn nhu, đã chỉ còn lại khúc biệt ly. Một khắc trước tan nát cõi lòng, cố sức ôm siết nhau trầm mặc, trao trái tim tặng cho nàng, khúc biệt ly chua xót.


Không nhìn thấy vĩnh cửu, chỉ nghe thấy biệt ly. . . . . ."
" Yêu không có thông minh hay không, mà chỉ có hay không nguyện ý. . . . . ." Isaac thì thầm, đợi người kia hát xong, Isaac hỏi, "Đó là bài hát gì vậy?"
"《 Khúc biệt ly 》." Người đàn ông kia thanh âm cao vút mà tinh tế.
"《 Khúc biệt ly 》?" Isaac lặp lại.
"Đúng vậy, khúc hát này là ta viết cho người tôi yêu."
"Người ngươi yêu?"
"Đúng vậy, nàng là một cô gái rất tốt."
"Hiện tại ra sao?"
"Không còn nữa. . . . . ."
"Ngươi cũng là một người có chuyện cũ, cùng nhau uống một ly đi." Isaac vì người nọ gọi thêm một bộ bát đũa.
Người nọ uống mấy ngụm rượu, Isaac hỏi: " Muốn níu kéo nhưng lại không thể, mới là sự tịch mịch nhất, sao lại viết ra câu hát như vậy. . . . . ." Cái loại cảm giác này hợp lòng đến mức khiến hắn phải đau lòng.

"Nhìn thấy chân của tôi không? Rất lâu trước kia, tôi biết chính mình có tật ở chân, nên không muốn liên lụy đến cô ấy. Cô ấy có một người rất có tiền theo đuổi, tôi tự biết rằng để nàng sống bên người kia có lẽ sẽ hạnh phúc hơn, liền dằn lòng chia tay cô ấy. Cũng vì cô ấy mà viết nên khúc biệt ly này. Đến khi cô ấy thật sự ra đi rồi, tôi lại suốt ngày sống trong thống khổ. Có một lần, tôi trong lúc tình cờ gặp được cô ấy, cô ấy nói cho tôi biết năm đó cô ấy chỉ vì muốn kiếm tiền chữa chân cho tôi nên mới bằng lòng gả cho người kia, những ngày tháng sau này cô ấy trải qua tuyệt không hạnh phúc. . . . . . Sau đó, chồng của cô ấy lại phạm vào tội, bị bắt giam, trong thời gian bị giam, hắn ta chết, cô ấy cũng không biết lưu lạc phương nào. Tôi dành nửa quãng đời sau này nhất định phải tìm được cô ấy, cũng chẳng sợ phải đi đến chân trời góc biển. . . . . . Không được cùng người mình thật tình thương yêu ở bên nhau, mới là thống khổ lớn nhất, nếu có người yêu, chẳng sợ chỉ còn sống được một ngày, cũng thấy vui vẻ. Nếu không yêu, vậy thì cho dù sống đến trăm tuổi, cũng bất quá chỉ là gắng gượng qua ngày mà thôi. . . . . ."
Isaac dừng ánh mắt nơi người đàn ông tàn chân này, thật lâu sau cũng không nói gì hết.
"Cậu trai trẻ, cảm ơn một ly rượu của cậu, đừng ở chỗ này mượn rượu giải sầu nữa, người có thể cảm thụ khúc biệt ly, đương nhiên cũng là người từng yêu sâu sắc. . . . . ."

Isaac từ trong ngực lấy ra một sấp tiền, đặt vào trong tay người tàn chân kia, người nọ nhận tiền, gật đầu cảm ơn, bước xuống lầu đi về phía xa.
Isaac để lại tiền rượu, đứng dậy chạy vội về hướng khách sạn. . . . . .
.
.
.
Khi Jun trở về, vốn định trực tiếp đi tìm Thanh Trúc, nhưng ngẫm nghĩ cuối cùng vẫn đảo bước đến phòng Bảo Hân trước.

Bảo Hân vẫn chưa ngủ, dường như đang viết cái gì đó, thấy Jun đi tới, vội mang giấy giấu ở sau lưng.

"Vẫn đang bị bệnh, sao lại còn đi viết viết cái gì đó thế hả?" Jun có chút đau lòng định tịch thu bản thảo của cô.
"Muốn viết một bài hát mới cho anh thôi, nhưng viết không hay, không thể để cho anh xem được." Bảo Hân cong cong khóe miệng.
"Đem thân thể dưỡng cho khỏe hẳn mới là điều quan trọng hơn hết thảy, cũng đừng có đi làm mấy chuyện hao tổn tinh thần này."
Bảo Hân chán nản nghiêng nghiêng đầu: "Ngay cả tôi hát cũng không thích sao?"
Jun ngồi xuống, kéo tay cô nói: "Tôi nói không thích cô bao giờ? Đừng miên man suy nghĩ nữa, cô mau điều dưỡng sức khỏe, chúng ta lập tức sẽ dời đi."
"Dời đi?"
"Đúng vậy, chúng ta sẽ sớm quay về Thàmh Phố. Tôi vốn nghĩ phải chờ cô nghỉ ngơi thêm mấy ngày, khỏe lên một chút hẵng đi, nhưng anh Isaac tính tình như thế. . . . . . Haizzz, chỉ e một hai ngày sau đã phải đi rồi."
"Ahhh. . . . . ." Bảo Hân hạ ánh mắt, "Jun, bài hát này tôi cũng không viết nữa, hôm nay muốn hát bài Uyên ương cẩm cho anh nghe. . . . . ."
Jun sợ chỉ chốc lát nữa Isaac không chịu được sẽ quay về, nhân tiện nói: "Đợi lúc nào rảnh đi, tôi đến chỗ Thanh Trúc trước. . . . . ."
Bảo Hân gật gật đầu, đau thương nhìn bóng Jun đi xa. Cô lắc lắc chiếc chuông nhỏ ở đầu giường, đó là do Jun chuẩn bị để khi y không có mặt, thì Bảo Hân có thể tùy thời kêu phục vụ tới.
Khi phục vụ tới tiến vào, Bảo Hân hỏi: "Tất cả đều chuẩn bị ổn thỏa rồi chứ?"
.
.
.
Bước vào phòng Thanh Trúc, Jun nhẹ nhàng gọi hai tiếng. Thanh Trúc mơ hồ mở to mắt, thấy tiến vào là Jun, trong lòng không khỏi thấy thất vọng.
"Tôi đã giúp cô khuyên anh ấy, nhưng anh ấy rất cứng đầu, hãy chờ anh ấy tự mình nghĩ thông suốt đã." Jun thấy hơi có lỗi cất lời trước.
"Quên đi, con người anh ta tôi cũng biết, đã làm phiền anh rồi." Thanh Trúc bước xuống giường, đi đến bên cạnh bàn, "Jun, mặc kệ thế nào, Thanh Trúc tôi cả cuộc đời này cũng đã phụ lòng anh rất nhiều, Thanh Trúc tôi muốn trèo cao một bước, cùng anh kết làm chị em kết nghĩa, không biết anh có nể mặt tôi hay không?"
Jun nở nụ cười: "Được, tôi đây cầu còn không được, vốn đang muốn rủ cả anh Isaac, nhưng anh ấy hồ đồ như vậy, chúng ta không cần rủ anh ấy nữa. Chỉ cần Trúc đồng ý , Jun nguyện làm em trai. Thanh Trúc đem cổ tay rạch một đường, một vệt máu rơi vào trong ly rượu, Thanh Trúc nhìn lên trời nói: "Lê Thanh Trúc cùng Phạm Duy Thuận kết làm chị em, từ nay về sau coi Jun như em ruột thịt, hết mực chiếu cố, đến chết cũng không thay lòng!"
Jun cũng rạch lên cổ tay, cho máu rớt vào trong ly rượu: "Phạm Duy Thuận cùng Lê Thanh Trúc từ hôm nay nhập máu kết bái, từ nay về sau kính Thanh Trúc như chị lớn, mọi chuyện đều thuận theo, giữ trọn đạo hiếu!" Hai người nâng ly nhìn nhau cười, đem ly rượu hòa máu của đối phương uống một hơi cạn sạch, Thanh Trúc quệt quệt miệng nói: "Từ nay về sau Thanh Trúc sẽ không phải cô đơn một mình nữa. . . . . ."
"Cô vốn cũng đâu phải cô đơn một mình."
Thanh Trúc quay đầu, thấy người mở miệng đúng là Isaac. Isaac chạy tới, một tay đem Thanh Trúc ôm siết vào trong ngực: "Tôi sẽ không buông tay lần nữa, cái gì sống chếy, cái gì đạo nghĩa, tất cả mọi thứ, cũng không bằng một mình Thanh Trúc. . . . . ."
Jun nhàn nhạt khẽ mỉm cười, xoay người rời đi. Nhưng trong lòng y cũng không thấy thương tâm khổ sở là bao, chỉ có một tia mất mác thản nhiên. Thanh Trúc nói đúng, nếu không có toàn tâm toàn ý, thì tình yêu như vậy cần để làm gì? Y Phạm Duy Thuận yêu Lê Thanh Trúc, nhưng cũng sẽ không vì điều này mà đánh mất chính mình.
Isaac gắt gao ôm Thanh Trúc, Thanh Trúc khép lại đôi mắt, tựa đầu vùi vào trong lòng hắn: "Tên ngốc anh rốt cục nghĩ thông suốt rồi sao?"
"Em cũng đã thông rồi ư?"
Chỉ hai câu nói, hết thảy lo lắng vì nhau biến thành lời bộc bạch thẳng thắn trước mặt đối phương.
Từ sân sau vào đến trong phòng, bọn họ cơ hồ vẫn chưa hề tách ra một khắc nào. Isaac ôm Thanh Trúc đặt lên trên giường, không có ôm hôn điên cuồng, cũng không có ân ái kịch liệt, bọn họ chỉ gắt gao ôm chặt lấy nhau, một tia cũng chẳng muốn tách rời.
"Anh rốt cục cũng thừa nhận rồi, anh có biết không? Vô luận mỗi lần anh thanh tỉnh đối xử với tôi tệ bạc cỡ nào, nhưng khi ngươi ngủ say cho tới bây giờ đều chỉ là gọi tên tôi. . . . . ."
"Chỉ vì vậy mà em mới kiên trì chống đỡ sao?"
"Là tình yêu thuộc về tôi, tôi cớ gì lại phải buông tay?" Thanh Trúc quật cường nhăn nhăn mũi.
"Là anh không tốt, khiến em chịu khổ nhiều như vậy." Isaac đặt môi áp vào nơi hõm vai Thanh Trúc, nhẹ nhàng hôn xuống.
"Anh rất không tốt. Ân oán của thế hệ trước thì có liên quan gì tới anh chứ? Mà cũng đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Rõ ràng trong lòng yêu tôi đến chết, lại sống chết cắn răng không chịu mở lời, tôi cũng không tin, khi anh tra tấn tôi thì bản thân mình lại không đau lòng. . . . . ."
"Hãy để nó trôi qua đi. . . . . . Từ đây về sau, mặc kệ còn bao nhiêu ngày tháng, là dài hay ngắn, chúng ta hết lòng yêu thương, cùng nhau đi đến cuối cùng."
"Isaac, tôi muốn cứu Jun."
"Cái gì?"
___________________________
Ly ca (OST Tinh Võ Môn): http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=f1pd361rS8
Lời - Trung văn: Diêu Nhược Long
Nhạc: Yoon Il Sang (Hàn Quốc)
Trình bày: Tín Nhạc Đoàn
Lời gốc và phiên âm:
一开始我只相信伟大的是感情
Yi kai shi wo zhi xiang xin wei da de shi gan qing
最后我无力的看清强悍的是命运
Zui hou wo wu li de kan qing qiang han de shi ming yun
你还是选择回去
Ni hai shi xuan zhe hui qu
他刺痛你的心但你不肯觉醒
Ta ci tong ni de xin dan ni bu gen jue xing
你说爱本就是梦境
Ni shuo ai ben jiu shi meng jing
跟你借的幸福我只能还你
Gen ni jie de xing fu wo zhi neng huan ni
想留不能留才最寂寞
Xiang liu bu neng liu cai zui ji mo
没说完温柔只剩离歌
Mei shuo wan wen rou zhi sheng li ge
心碎前一秒用力的相拥著沈默
Xin sui qian yi miao yong li de xiang yong zhe shen mo
用心跳送你辛酸离歌
Yong xin tiao song ni xin suan li ge

原来爱是种任性不该太多考虑
Yuan lai ai shi zhong ren xing bu gai tai duo kao si
爱没有聪不聪明只有愿不愿意
Ai mei you cong bu cong ming zhi you yuan bu yuan yi
看不见永久听见离歌
Kan bu jian yong jiu ting jian li ge
Dịch lời:
Ban đầu anh chỉ tin vĩ đại nhất chính là ái tình
Nào đâu biết tàn khốc nhất là định mệnh
Em vẫn lựa chọn ra đi
Người đó đã làm tan nát tim em, nhưng em không hề tỉnh mộng
Em nói yêu vốn đã là mộng cảnh
Hạnh phúc đã vay, anh chỉ có thể hoàn trả
Cô đơn nhất chính là không thể giữ lại ái tình
Lời dịu dàng chưa nói hết, chỉ còn lại khúc Ly Ca
Ôm ấp nỗi trầm mặc trước khi con tim tan vỡ
Anh dùng tâm tặng em khúc Ly Ca cay đắng
Thì ra yêu là một thứ không thể suy nghĩ quá nhiều
Yêu chẳng cần thông minh, chỉ cần nguyện ý hay không
Không nhìn thấy vĩnh cửu, chỉ nghe thấy khúc Ly Ca.
---‐------------------------------------------

"Tôi. . . . . . Rất muốn cứu Jun. Tôi cũng chỉ có thể vì y làm được đến vậy thôi, hơn nữa. . . . . . Nếu Jun đối với Bảo Hân kia là thật tâm, thì đừng gây khó dễ cho bọn họ, phải biết rằng con đường hai chúng ta đã cũng rất gập ghềnh."
"Chuyện cứu Jun hãy giao cho tôi đi."
"Anh nói xem hai người yêu nhau, nếu nhất định phải ra đi, thì người đi trước hạnh phúc hơn, hay là người đi sau sẽ hạnh phúc hơn đây?"
"Anh không muốn nghe em ngụy biện."
"Anh không nghe tôi cũng phải nói, hẳn là người ra đi trước sẽ hạnh phúc hơn một chút. Cho nên anh hãy để tôi đi trước, đây là sự trừng phạt tôi dành cho anh, ai bảo anh trước kia phụ lòng tôi như vậy. . . . . ."
"Em cứ bình yên mà sống tiếp cho anh, không được suy nghĩ lung tung. . . . . ." Isaac ở trên bờ môi cô trừng phạt mà cắn một miếng.
"Em đi rồi thì dù anh có thể sống, cũng đâu có ý nghĩa gì chứ, nếu không có em bên cạnh, dù có sống đến trăm tuổi, cũng bất quá chỉ là đem những giày vò tưởng niệm kéo dài lại kéo dài thêm mà thôi, em thật sự nhẫn tâm đối với anh như vậy hay sao?"
Isaac bỗng nhiên nghĩ tới người què chân mới gặp được hôm nay, nếu bản thân thật sự ra đi, Thang Trúc vì lời hứa hẹn với hắn, chắc chắn sẽ phải sống so với người què kia còn khổ sở hơn. Nghĩ đến đây, Isaac lại mỉm cười: "Được rồi, nghe lời em, cuộc đời của em anh vốn không thể tùy tiện thay em đưa ra quyết định gì. Nhưng mà. . . . . . Anh có một yêu cầu."
"Cái gì?"
"Về sau anh sẽ tẩm thuốc cùng em, được chứ?" Em chịu bao nhiêu thống khổ, anh cũng sẽ cùng chịu với em.
Thanh Trúc khanh khách nở nụ cười: "Được, nhưng anh cũng đừng có đưa ra một chủ ý ngu ngốc gì đâu đấy, tôi cũng không phải là kẻ dễ bị khi dễ như vậy đâu."
"Anh có thể lý giải rằng em đang khiêu khích anh không?" Ánh mắt Isaac trở nên nguy hiểm, hắn cúi đầu hôn lên môi Thanh Trúc.
Yêu không có thông minh hay không, mà chỉ có hay không nguyện ý. Người chìm đắm trong ái tình sẽ trở nên trì độn, sẽ cam tâm tình nguyện mà trở thành ngốc nghếch.
.
.
.
Jun đứng nơi hành lang hóng gió một lát, mới cất bước trở về phòng Bảo Hân.
Lúc đẩy cửa ra, y kinh ngạc phát hiện không thấy Bảo Hân nằm trên giường. Cô ấy bệnh chưa khỏi, đi đâu được chứ? Jun vọt vào phòng, cái chặn giấy trên bàn đè xuống một phong thư:
.
Jun:
Lâm Đồng lần đầu gặp gỡ, Thành phố xa xôi. Gấm uyên ương, không có duyên cùng sánh đôi. Nhớ nhung hoài niệm, nỗi buồn ly biệt dâng đầy đôi mắt. Lưu luyến chia tay, tình dài duyên mỏng. . . . . .

Bảo Hân. . . . . .
.
"Bảo Hân . . . . . Bảo Hân!" Jun cầm lá thư ấy lao ra khỏi khách sạn, loại đau nhức như đột nhiên không còn trái tim này cơ hồ đã quật ngã y. . . . . .
Bình tĩnh xuống một chút, Jun nghĩ lại, không có ai hỗ trợ, Bảo Hân thân mình mang thương tích, hẳn là vừa mới quyết định rời đi. Y tìm tới quản lý khách sạn, hỏi xem Bảo Hân đi đâu rồi.
"Thời điểm vị cô gái kia rời đi, đã đặc biệt dặn dò, không được cho nói cho ngài biết cô ta đi về phương nào." Quản lý đã thu tiền thưởng của Bảo Hân tự nhiên lại muốn từ chỗ Jun lấy thêm được chút lợi lộc.
Jun cũng hiểu ý tứ của anh ta, vươn tay từ trong ngực lấy ra một sấp tiền.
"Tôi kỳ thật cũng không biết cô ta rốt cuộc đi đâu, nhưng nghe cô ấy có nhắc tới trà trang Nguyễn gia. . . . . ."
Không đợi quản lý nói xong, Jun đã chạy vọt ra khỏi cửa khách sạn.
Quản lý cầm sấp tiền lên, bên khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười khó lòng phát hiện.
.
.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro