Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 45

"Cô nếu có thể tiếp nhận cảm tình của cậu ấy, thì hãy ở bên cậu ấy đi. . . . . ."

Trong đôi mắt Thanh Trúc dần phiếm lệ, lồng ngực cô càng không ngừng phập phồng, thật lâu sau, mới nói: "Tôi có thể chứ, tôi vì sao lại không thể? Theo bất cứ ai cũng còn tốt hơn kẻ máu lạnh như anh!" Thanh Trúc vừa dứt lời, liền đứng bật dậy xông ra khỏi cửa.

Isaac vội vàng kêu lên: "Thanh Trúc!"

Thanh Trúc ngoái đầu lại: "Còn có việc gì cần phân phó nữa sao?"

"Tôi. . . . . ." Isaac mấp máy miệng một lúc, lại đành lắc lắc đầu.

Thanh Trúc tức giận nói: "Phạm Lưu Tuấn Tài, người như anh, không xứng được yêu!" Cái gì cũng có thể chịu đựng được, nhưng hắn lại dám vì cái gọi là tình nghĩa anh em mà đem chính cô nhường cho anh ta, Thanh Trúc giận đến sắp nổ tung rồi.
Thấy Thanh Trúc xoay lưng rời khỏi phòng, Isaac ngã ngồi ở bên giường, yên lặng từ trong ngực lấy ra một cuốn sổ nhỏ, đây là sổ tiết kiệm lợi tức cảng vụ, sau này khi hắn đi rồi, Thanh Trúc có thể dựa vào số tiền này để sống, nửa đời sau cũng coi như no đủ.

Hai người mới hòa hợp được một thời gian, Isaac thật sự muốn đem cuộc sống của Thanh Trúc đến tận năm một trăm tuổi đều an bài chu toàn, nhưng nếu Thanh Trúc đi theo Jun, khoản tiền này hẳn là sẽ không cần tới nữa, tự mình trước hết thay cô tích góp, sau này sẽ giao lại cho cô, không thể để số tiền này biến thành như phí chia tay được. Nghĩ đến hai chữ 'chia tay', Isaac nâng tay đè chặt ngực.

Chắc hẳn là đi rồi, đi rồi cũng tốt, nếu yêu quá sâu đậm, như vậy sau khi mình ra đi, Thanh Trúc biết làm thế nào đây? Không bằng để cô giao trái tim chuyển dời tới Jun, như vậy thương tổn cho cô còn bớt được chút ít. Thanh Trúc đối với Jun cũng là có tình cảm, vậy bản thân mình thì sao. . . . . . Rốt cục cũng thỏa mãn được tâm nguyện của mình, hy sinh bản thân để cứu hai người họ, hiện tại hai người họ đều có cơ hội sống sót, hơn nữa bọn họ còn có thể ở bên nhau sống vô cùng hạnh phúc, nhưng chính mình thì sao đây. . . . . . Isaac cũng không có cảm giác vui vẻ chút nào, hắn chỉ cảm thấy trái tim đau nhói.
.
.
.
Lúc Thanh Trúc xông vào phòng Jun, Jun đang giúp Bảo Hân xoa nắn cổ tay bị ứ thũng. Nhìn thấy Thanh Trúc mặt xám mày tro, Jun bỗng hoảng sợ: "Hắn lại làm gì cô rồi? A?"

Thanh Trúc ôm lấy cổ Jun, hôn lên bờ môi cậu. Bờ môi lạnh băng khiến Jun trong nháy mắt chợt cứng ngắc, Bảo Hân nằm trên giường siết chặt nắm tay. "Jun, từ nay về sau, tôi là của anh, tôi coi như nghĩ thông suốt rồi, người kia, không cần cũng được. . . . . ."

"Cô là đang tức giận mới nói thế phải không, Thanh Trúc, tôi tuy rằng thích cô, nhưng nếu cô không phải thật tình yêu thương, tôi chỉ sợ cô cũng sẽ không được vui vẻ." Jun cũng không mất đi lý trí, y nhẹ nhàng đẩy Thanh Trúc ra.

"Nếu tôi là thật tình thì sao? Jun, hãy cho tôi thời gian, tôi sẽ yêu anh." Ngực Thanh Trúc vẫn đang kịch liệt phập phồng.

"Thật sao?" Trong mắt Jun chợt lóe sáng.

"Thật mà, tôi hôm nay liền ở lại đây."

Jun quay đầu lại nhìn Bảo Hân, Bảo Hân thấp giọng nói: "Jun, để em dời đến khách phòng là được mà."

"Cô thân thể như vậy cũng đừng có tự ép mình. . . . . ." Lời nói của Jun khiến lòng Bảo Hân như bừng sáng, nhưng kế tiếp đó, ngọn lửa trong lòng co lại bị dập tắt, "Để chúng tôi dời qua đó vẫn hơn."

Thanh Trúc đến lúc này mới chú ý tới cô bé ngồi trên giường, cô bé kia làn môi hơi mỏng, đôi mắt phượng, hễ nhìn thấy liền khiến người trìu mến, Thanh Trúc suy nghĩ một lát, liền biết đứa nhỏ này là do Jun mua từ tiểu Club. Bảo Hân thấy Thanh Trúc nhìn mình, vội vàng hạ mi mắt.
Jun nhìn nhìn Thanh Trúc, lại nhìn nhìn Bảo Hân, dịu dàng nói: "Trước hết sang phòng bên nói chuyện một lát đã, nhìn cô trán đầy mồ hôi, cũng đừng ra gió." Thanh Trúc vốn đang định nói gì đó, nhưng thật sự cũng không còn lòng dạ nào đi quản chuyện riêng của Jun, cô đi theo Jun sang căn phòng cách vách, Jun rót một ly nước cho Thanh Trúc.

"Cô trước tiên cứ ở bên này nằm nghỉ một lát, Bảo Hân đang phát sốt, tôi sang kia trông chừng cô ấy, cô có gì cần cứ kêu tôi, tôi sẽ nghe thấy."

Thanh Trúc gật gật đầu, lúc này vừa náo loạn một hồi, chỉ cảm thấy hơi tức ngực, một mình mệt mỏi ngả lưng.

Cô nằm trên giường một lát, ngược lại tinh thần cũng phục hồi lại, tâm tư Isaac cô vốn đã hiểu được đôi ba phần, giờ này cẩn thận ngẫm lại, cô tất nhiên là muốn tìm một biện pháp vẹn cả đôi đường, trong lòng cũng không trách hắn nữa, lại thấy đau lòng cho hắn. Thanh Trúc thở dài một tiếng, một hồi rối rắm này chỉ cần đem chuyện quá huyết ném vào dĩ vãng là được rồi, vốn dĩ vì Isaac, cô nguyện ý làm hết thảy, cô chỉ không cam lòng giao trái tim mình cho Jun. Giờ phút này lại có được tình yêu của Jun, cô thật sự không có gì để hồi báo lại Jun, giao trái tim này cho y, cũng xem như bù lại một phần tình cảm. Nghĩ như vậy, Thanh Trúc cũng trở nên an tĩnh lại. Chỉ cần trông chờ ngày quá huyết qua đi, Isaac bình an, tự mình sẽ đi giải thích rõ ràng với hắn, rồi trở lại bên cạnh hắn.

Đang lúc mơ màng, bỗng nhiên có người chụp vai cô: "chị Trúc !"

Thanh Trúc mở choàng mắt: "ST? Cậu vì sao cứ luôn xuất quỷ nhập thần thế hả!"

"Lâu như vậy không được gặp em, nhất định là phi thường nhớ nhung em mà!" ST lại y hệt khỉ con nhảy tót lên trên giường, như keo dán bám dính bên người Thanh Trúc, "Em rất nhớ chị đó. . . . . ." ST nói xong, vươn tay ôm chầm lấy Thanh Trúc, Thanh Trúc dù có nhiều chuyện sầu muộn, nhìn thấy đứa nhỏ này cũng trở nên vui vẻ.

"Này, đã trốn đi đâu thể? Lần trước nháy mắt một cái em đã biến mất, đi tìm Ngọc đế gia gia sao?" Thanh Trúc kéo cậu ta từ trong lòng lôi ra, sắc mặt ST ảm đạm một chút, lập tức lại vui vẻ nói: "Đúng vậy, Ngọc đế gia gia thấy em nhớ cij đến đáng thương, liền để cho em tới thăm chị."

"Cậu đứa nhỏ này thế nào mà chỉ một câu nói thật cũng không có vậy hả?" Thanh Trúc tức giận đẩy cậu ra.

ST lại dịch chuyển tới trước mắt cô: "Chị rất dễ dàng nổi giận nha, vậy chứng minh rằng chji so với trước kia sống rất tốt. Có phải ông chủ lớn thật sự tiếp nhận chị hay không?"

Thanh Trúc thở dài một tiếng: "Hắn vốn dĩ vẫn thích chị, hắn tiếp nhận chị, Cậu ba cũng tiếp nhận chị, đây là tin tốt sao?"

"

Nghĩa là sao?" ST hiển nhiên không hiểu được lời Thanh Trúc nói. Thanh Trúc đơn giản đem hết những rối rắm cùng Isaac và Jun kể cho ST nghe, ST nghe đến đôi mắt chớp chớp lia lịa, rất lâu sau mới hiểu hết được mớ quan hệ loạn cào cào này.

"Chị gạt em chứ gì! Nếu chị thật sự được yêu thích như vậy, thế nào lại một mình nằm đây sinh hờn dỗi? Đám người sùng bái chị đâu rồi?"

"Jun đem về một cô bé, chị xem ra là yêu Jun rồi, ánh mắt kia như muốn đem chị xuyên thấu vậy." Thanh Trúc nghĩ đến ánh mắt ai oán của Bảo Hân, nhưng lại cảm thấy có chút buồn cười.

"Haizzz, chị Trúc, chị thật sự không phải người phúc hậu chút nào, chị không yêu Cậu ba thì cớ gì phải đi lừa gạt cảm tình của người ta?"

"Em. . . . . . Em thế nào biết được?"

"Trước kia khi chị còn cho rằng Cậu ba thích Ông chủ lớn, mỗi lần nhắc tới, đều giống như muốn đem người ta xé xác ra vậy, hiện tại có người thích cậu ba, chị như thế nào lại cười trộm như vậy chứ?"

"A. . . . . ." Thanh Trúc thấy không lừa được, mới cúi đầu nói, "chị cũng là vì cứu y mà. . . . . ."

"Chị làm như vậy cũng tốt, có thể giúp mọi ngươi nhanh chóng tìm được nơi chốn riêng của mỗi người."

"Cái gì?"

"Không có gì." ST một bộ dáng đã định liệu trước.

"Em, đứa nhỏ này toàn nói chuyện thần thần bí bí, chị kể hết cho em như thế, vậy mà em cũng không chịu nói gì với chị hết." Thanh Trúc quay đầu không thèm để ý tới ST.

ST lại tới gần giật giật cánh tay Thanh Trúc: "Chị, em nói ra chị sẽ không thích em nữa." Thanh Trúc hất tay cậu ra: "Em thế này mà gọi là bạn bè sao? Bạn bè quý trọng chân thành đối đãi, em thì sao? Có lấy nửa điểm chân thành nào không? Chị đây có chuyện gì, cũng đều kể cho em, em thì thế nào? Chị vẫn hoài nghi em là do Ngọc đế phái tới để chỉnh chị thì đúng hơn đó. . . . . ."

"Chị, chị đã muốn biết như vậy, em nói cho chị biết là được rồi. . . . . . Kỳ thật em. . . . . ." ST mới nói được đến đây, bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa: "Thanh Trúc, tôi có thể vào không?"

Thanh Trúc đang định quay đầu lại nói với ST là Jun tới đây, vậy mà ngoảnh đi ngoảnh lại ST đã không thấy đâu nữa. Hắn kinh ngạc đứng dậy mở cửa ra, ló ra cửa nhìn xung quanh mấy lượt, một bóng người cũng không thấy.

"Isaac không đến cùng tôi." Jun hiểu sai ý cô, dịu dàng nói.

Thanh Trúc lắc đầu, ý bảo Jun rằng cô không phải là đang tìm Isaac. Junn bước vào cửa, trầm giọng hỏi: "Vì sao lại thành ra như vậy? Anh ta chọc giận cô sao?"

"Tôi. . . . . ." Dù Thanh Trúc da mặt có dày thế nào đi nữa, sau khi bị Jun vạch trần cũng không thể không biết xấu hổ mà tiếp tục giả vờ thích y, cô đỏ mặt cúi đầu, ngồi đối diện Jun.

"Tôi nói rồi nếu anh ta chọc giận cô tôi liền thay cô xử trí, cái vẻ mặt Chúa cứu thế kia của anh ta sớm đã nhìn không nổi, chuyện gì cũng gánh hết lên trên người mình, anh nghĩ rằng con người anh mạnh mẽ tới mức có thể gánh vác cả bầu trời này sao? Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình, anh ta không có nghĩa vụ, cũng không có quyền đi thay người khác đối mặt với khó khăn."

"Anh đều biết hết cả sao?" Thanh Trúc ngước đôi mắt sáng như sao lên.

"Cô đối với anh thế nào tôi còn không biết hay sao? Anh ta cũng đã phải liều mạng áp chế tình yêu đối với cô. Nếu anh ta thật sự không xứng đáng để cô chọn lựa, tôi cũng sẽ không hai tay đem cô nhường lại. Nhưng hôm nay tôi quả là thực sự tức giận rồi, nếu anh ta đến đánh tôi tôi còn thật sự vui lòng đôi chút, cô có biết cái cảm giác thân là một người đàn ông, mỗi một lần đánh nhau, mình dốc hết toàn bộ khí lực nhưng lại chỉ như đánh vào bông hay không? Con người anh ta chính là như thế, kỳ thật anh ta cũng sẽ thấy khổ sở, nhưng cùng lắm cũng chỉ như cái xác nén đầy khí thôi, tôi cũng không có biện pháp, tôi trông đợi, cô có thể đem khí của anh ta thả hết ra."

Thanh Trúc si ngốc nhìn khuôn mặt Jun, y mang thần thái khoáng đạt như vậy, y là một người tốt như vậy, nếu có thể cố hết sức mình dùng cái mệnh tàn này để cứu y, cũng là đáng giá.
Nhìn đến ánh mắt Thanh Trúc, Jun nhẹ mỉm cười: "Tôi yêu cô, chính là bởi vì ánh mắt này, ánh mắt to tròn đẹp như vậy, từng cái chớp mắt đều là nhìn ngắm người tâm ái, nhưng ánh mắt này từ trước đến giờ đều không phải dành cho tôi."

Thanh Trúc cúi đầu: "Thực xin lỗi Jun. . . . . . Thật sự rất xin lỗi. . . . . ."

"Không sao đâu, tôi sẽ ở phía sau cô dõi theo cô. Nghỉ ngơi sớm một chút đi, có gì cần nói để ngày mai nói sau."

Thanh Trúc lại kéo lại cánh tay Junn: "Jun. . . . . . Cám ơn anh!"

Jun vỗ vỗ nhẹ lên tay Thanh Trúc: "Tôi hiểu mà, nhưng tôi còn nhớ rõ cô từng nói, phải tìm một người toàn tâm toàn ý đúng không?" Nhìn thấy nụ cười như gió mát lành của y, Thanh Trúc chỉ cảm thấy những thương tổn trước kia mình gây ra cho y dù có trao cho y cả trái tim cũng khó lòng bù lại.

Lúc Jun bước ra khỏi phòng, thấy Isaac đang đứng ở trong sân, trên mặt hắn mang theo thần sắc phức tạp, nhìn thấy Jun, hắn khẽ nhíu mày, lại không nói lời nào.

"Có chuyện muốn nói với em sao?" Jun đã mở miệng trước.

"Umh. . . . . . Cô ấy ngủ rồi sao?" Isaac cẩn trọng hỏi.

"Em bảo cô ấy đi ngủ, nhưng không biết liệu cô ấy có nghe lời em nói hay không."

"Có thể cùng anh uống một ly không?"

"Được, anh trước kia cứ khăng khăng nói em thân thể không tốt, không cho phép em uống rượu."

"Nhưng em lén giấu anh, cũng đã uống không ít."

"Ha ha! Cho nên, cùng đi uống đi." Jun đi tới, vươn tay vỗ lên lưng Isaac.

Khoảnh khắc ấy, Isaac thực tinh tường hiểu được khác biệt giữa người yêu và anh em.
.
.
.
Đi ở trên đường, những quán rượu sáng đèn hai bên đường làm hiện ra vẻ phồn hoa tươi đẹp của Lâm Đồng, Jun chỉ vào một quán rượu phía trước nói: "Đến nơi đó đi, trên lầu hai phong cảnh qua cửa sổ nhìn xuống đường cũng không tồi."

Hai người đi lên lầu, yêu cầu vài món nhắm với một chai rượu, Jun trước tiên rót đầy cho Isaac: "Anh, em cảm tạ nhiều năm qua anh đã cẩn thận bảo hộ, vì em mà hy sinh tất cả!" Dứt lời, y một ngụm liền uống cạn ly rượu.

"Này, em chậm một chút. . . . . ." Isaac lại không kìm được lên tiếng ngăn cản.

Jun bất đắc dĩ nở nụ cười, Isaac cũng cười. Hắn không ngăn Jun nữa, đem ly rượu trước mặt mình cũng uống cạn.

"Anh Isaac, ly thứ hai em có một yêu cầu hơi quá đáng, là vì Thanh Trúc. . . . . ."

"Cái gì?" Isaac trở nên nghiêm túc.

"Anh đã quen vì người khác mà an bài cái gọi là kết cục tốt nhất, nhưng anh có coi Thanh Trúc như một người ngang hàng mà đối đãi hay không? Tôn trọng lựa chọn của cô ấy, quý trọng tình cảm của cô ấy, đừng phụ lòng cô ấy, cũng đừng bỏ mặc cô ấy. Cuộc sống của cô ấy cũng tựa như của anh và em, có một số việc buộc phải đối mặt, chúng ta cho dù có yêu cô ấy đến đâu, cũng không thể thay thế cô ấy đưa ra quyết định được. Trong lòng cô ấy yêu chính là anh, yêu đến mức không còn lấy một kẽ hở, cũng không thể chứa thêm một người nào khác, em không muốn nhìn thấy các người trao cho nhau thương tổn như vậy, nếu cô ấy có thể lựa chọn em, em tất nhiên sẽ không nhường cho anh, nhưng nếu cô ấy đã lựa chọn anh, em sẽ buông tay."

"Em không hiểu đâu, anh cũng không muốn đem cô ấy tặng cho em, người bản thân mình thật lòng thương yêu, ai mà bỏ cho được đây? Nhưng mà. . . . . . Đây là con đường duy nhất có thể đi. . . . . ."

"Cái gì chứ? Anh nói như vậy càng làm em không thể chấp nhận nổi. Anh sao có thể không vững chắc như em được? Em vốn chính là một kẻ sống chết chưa rõ, cô ấy đi theo anh, chỉ anh mới có thể trân trọng mà thương yêu cô ấy cả đời!"

"Anh . . . . ."

"Anh cái gì?"

"Anh. . . . . . Anh thân đã mang bệnh nan y, không thể chăm sóc cô ấy được." Isaac gắt gao siết chặt nắm tay.

"Anh nói cái gì?" Jun trừng mắt.

"Bệnh nan y? Bệnh nan y gì chứ? Hả? Người bệnh không phải em sao? Anh thế nào lại. . . . . ."

Isaac vẫn định lừa gạt y đến cùng: "Thần y nói, bệnh của em có thể chữa được, chính là anh. . . . . ."

"Phạm Lưu Tuấn Tài, anh đừng có nói với em rằng tự anh đi làm người thuốc kia. . . . . ." Thông minh như Jun lập tức phản ứng lại, "Nếu anh làm như vậy, em bây giờ lập tức từ trên lầu này nhảy xuống. . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro