Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 41

"Isaac, tôi thật sự rất sợ sau khi tôi đi rồi, anh liền lãng quên tôi, như vậy ta sẽ thực đáng thương, cho dù tôi không cần xinh đẹp, nhưng tôi cũng rất sợ lạnh, khi tiết thanh minh đến, anh phải nhớ kỹ đốt quần áo cho tôi. . . . . ." Ánh mắt Thanh Trúc lại trở nên có phần ngây ngốc.
"Thanh Trúc . . . . ." Isaac lại thấy nơi ngực nghẹt lại, hắn đem Thanh Trú ôm vào trong ngực, bàn tay nhẹ nhàng xoa lên gáy cô, Thanh Trúc còn mải than thở: "Anh đến lúc đó liền sẽ quên, tựa như vừa rồi, có Jun anh liền quên mất tôi. . . . . ." Có tự huyễn hoặc mình như thế nào đi chăng nữa, trong lòng cũng vẫn thấy ủy khuất, Thanh Trú  lúc này suy nghĩ cũng không thực thanh tỉnh, cô cũng chỉ dựa theo ý nghĩ của chính mình mà càu nhàu thôi. Isaac đem cằm đặt ở trên đầu cô: "Thanh Trúc, đừng nói nữa, ngày mai tôi dẫn cô đi gặp thần y, thần y nhất định có thể cứu được cô. . . . . ."

"Vậy tháng này có phải có thể không cần ngâm thuốc hay không?" Thanh Trúc bỗng nhiên giãy ra, trong ánh mắt long lanh sáng.

"Điều này. . . . . . Nếu thần y có biện pháp tốt, sẽ không cần ngâm nữa." Isaac biết cô lại đang ngẩn người, cũng không nhẫn tâm làm cho cô thêm khổ sở.

"Thật vậy sao? Isaac, tôi không muốn ngâm thuốc nữa đâu, rất đau đó! Nước mới đầu đặc biệt rất nóng, sau đó lại đặc biệt lạnh, còn phải đem tay chân đều cắt ra. . . . . . Tôi cả người đều đau, cơm cũng không muốn ăn, anh đừng bắt tôi ngám thứ thuốc kia, vết thương trên tay chân tôi nếu khỏi lại, tôi mỗi ngày sẽ hầu hạ các người, mỗi ngày sẽ nấu cơm cho các người ăn, muốn tôi làm bao nhiêu cũng được. . . . . ."

Isaac không biết nên nói gì, hắn một lần nữa đem Thanh Trúc ôm vào trong lòng, mới phát hiện người này đã nhẹ tựa như một phiến lá cây. Isaac ôm lấy Thanh Trú , Thanh Trú  liền cúi đầu tiến vào trong ngực Isaac, Isaac bỗng nhiên ước sao thời gian cứ ngừng lại như thế, hai con người hắn yêu thương đều có thể sống bên cạnh hắn. . . . . .
.
.
.
Biết được đám người Isaac phải rời đi, ông chủ Nguyễn đêm đó liền an bài xe , lại cho bọn họ mang theo không ít vật dụng. Isaac nói một đường đều đã có các chi nhánh lo liệu, nhưng ông chủ Nguyễn vẫn nói, mang thêm chút tiền phòng thân cũng tốt hơn, Isaac cũng không chối từ nữa. Trong lòng hắn thầm nghĩ đến thân thể Thanh Trúc và Jun, lại còn phải điều tra rõ chuyện ST, nhớ lão trang chủ nói không có người nào như vậy, sự tình cũng đành để sau. Đến đỉnh Chứa Chang lần này trước ngày mười lăm là có thể tới nơi. Isaac trong lòng gấp gáp, tuy rằng đau lòng cả hai người bọn họ, cũng chỉ còn biết đem đệm xe lót dày thêm chút, để cho hai người họ ngủ được thư thái, tận lực đi suốt ngày đêm.

Tối ngày mười bốn, đoàn người Isaac đến được đỉnh Chứa Chang. Đỉnh núi rất cao, Isaac còn nhớ rõ tình cảnh năm đó hắn lưng cõng Jun lên núi. Lúc này đây, hắn một thân mang đến hai người bệnh, nhưng nên cõng ai đây?
Thấy bộ dáng hắn do dự, Thanh Trú  hỏi: "Isaac, anh làm sao vậy? Mau dẫn tôi đi lên tìm thần y khám xem , trước ngày mai nhất định phải để cho thần y xem bệnh, nếu không, anh lại sẽ ép tôi phải nhâm thuốc. . . . . ."

Isaac nhíu mày: "Thanh Trúc à, con đường này cô đi được chứ? Tôi một lần chỉ có thể cõng một người lên đó. . . . . ."

"Anh muốn cõng Jun phải không?"

"Chân Jun bị thương. . . . . ."

"Vậy thì cõng anh ta đi, tôi có thể tự lên được, chỉ cần ngày mai không bắt tôi ngâm thứ thuốc kia là được rồi. . . . . ." Thanh Trú  nói xong, đã từ trên mặt đất kiếm được một cành cây nhỏ để chống, cố sức đi về phía trên núi. Isaac tìm một cái dây thừng, đem Jun buộc vào trên người, Jun kiên trì nói muốn tự mình đi, mãi đến tận khi Thanh Trúc cất lời nói: "Hai người các ngươi mau lên một chút!" Khi ấy, y mới không nói câu nào nữa, mặc Isaac đem y buộc chắc lại, nằm ở trên lưng Isaac, Jun chỉ trầm mặc.

Dọc theo đường đi, Isaac lưng cõng Jun cũng không nói gì, còn từng giờ từng khắc nhớ tới Thanh Trú . Dù sao cũng là thân thể yếu ớt, cố thể hiện cũng vô dụng, Thanh Trú  rất nhanh liền cả người đẫm mồ hôi, Jun quan tâm hỏi han: "Thanh Trúc mệt mỏi rồi thì phải. . . . . ."

Thanh Trúc lạnh lùng nói: "Vẫn còn tốt, tôi có mệt thì cũng còn có thể đi được!" Chỉ một câu này, Jun liền ngậm miệng lại. Isaac cũng cảm nhận được bầu không khí kỳ dị giữa hai người bọn họ, hắn chỉ biết rằng Thanh Trúc nhỏ nhen với Jun, đang vì hắn mà tranh chấp, lại nào biết đâu rằng trong lòng bọn họ nghĩ đến cũng không phải là cùng một người.

Lúc lên đến đỉnh núi, Thanh Trúc đã gần như sắp kiệt sức, nhưng cô vẫn một mực kiên trì không ngã xuống, cô không muốn làm cho Jun xem nhẹ bản thân mình.
Isaac cõng một người đi đường núi, cũng mệt mỏi muốn chết, nhưng cũng may rốt cục thì đã leo lên được đến đây, hắn thả Jun xuống, lại vẫn như cũ giữ bên y, gõ lên cửa nhà của Từ thần y.

Cửa chỉ là khép hờ, Isaac gõ hai cái, cửa liền mở. Isaac dẫn theo Jun và Thanh Trúc cùng đi vào, ở ngoài cánh cửa của Từ thần y nói: "Từ thần y! Tôi là Phạm Lưu Tuấn Tài chủ của bang Lôi Báo, cầu thần y cho gặp!"

Cửa phòng chưa mở, một thanh âm hùng hậu nói: "Ngươi chính là Phạm Lưu Tuấn Tài ba năm trước tới đây xin thuốc sao?"

"Chính là tôi!" Thần y vẫn còn nhớ rõ chuyện này, khiến Isaac có chút ngạc nhiên.

"Ngươi lại có chuyện gì sao?" Thanh âm của Từ thần y đã có chút vẻ không kiên nhẫn.

Isaac đột ngột quỳ trên mặt đất: "Thần y, Tôi dẫn theo hai người em đến thỉnh thần y chẩn trị bệnh, còn cầu thần y ngàn vạn lần thương xót!"

Lúc này đây, Từ thần lại không bắt hắn quỳ quá lâu, lão thâm sâu hít một hơi, nói: "Ngươi trước hết mang một người vào đi."

Isaac đứng lên, Thanh Trúc một phen giữ chặt tay hắn, Isaac lại theo bản năng kéo Jun theo. Isaac quay đầu lại, vẻ có lỗi nhìn nhìn Thanh Trúc, Thanh Trúc buông lỏng tay ra, Isaac định nói gì đó với cô, Thanh Trúc lại lắc lắc đầu, ý bảo hắn cứ vào đi. Isaac cũng không trì hoãn nữa, đỡ lấy Jun bước vào cửa.

Cũng giống như lần trước, Từ thần y ngồi ở phía sau tấm mạn che thật dày, chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ. Isaac vội vàng quỳ lạy: "Thần y, cầu ngài giúp em trai tôi chẩn trị lại một lần, ba năm trước đây một viên tiên đan của ngài đã cứu cậu ấy hoàn dương, ngài giúp y xem xem hiện tại thân mình cậu ấy như thế nào."

Từ thàn y cũng không cử động, chỉ thấy từ trong lớp mạn che tung ra hai dải lụa trắng, lụa trắng mặc dù mềm, nhưng sau khi vận lực đạo thì có thể đập vào người, hai dải sa kia chuẩn xác đập vào trước ngực Jun, mắt Jun vừa đảo qua liền ngất lịm đi, Isaac vội vàng ôm lấy y, khó hiểu nhìn vào Từ thần y.

"Đưa cậu ta đặt lên trên chiếc giường kia, đem vải kết lại trên hai cổ tay cậu ta." Isaac làm theo lời lão, sau một lát, Từ thần y nói: "Chỉ còn mấy tháng nữa thuốc sẽ mất đi công hiệu, nếu người thuốc không luyện thành, cậu ta sẽ chết, điều này không phải mấy năm trước đã nói cho cậu rồi hay sao?"

"Ngài có thể cho em ấy thêm thuốc không?"

"Không cần. Dù cho thêm thuốc gì mà đến lúc đó không có tim thuốc, cậu ta cũng không sống được."

"Ahh. . . . . ." Isaac nhìn thấy Jun khẽ nhíu mày.

"Cậu còn có việc gì nữa không?"

"Thần y, tôi còn có một người cần ngài chẩn trị."

"Đưa cậu ta ra ngoài, mang người kia tiến vào."

Isaac ôm Jun đưa đến nhà chính đặt ở trên ghế, sau đó lại ra dắt Thanh Trúc vào. Thanh Trúc ngồi ở bên cánh cửa, Isaac vươn tay đến kéo cô, cô cũng không nắm lấy bàn tay Isaac, mà tự mình đứng dậy bước vào phòng.

Từ thần y dùng thủ pháp tương tự đối với Thanh Trúc, Isaac đem vải kết ở tên cổ tay Thanh Trúc, Từ thần y hỏi: "ahh? Đây là người thuốc phải không, ngươi cũng đã làm thành người thuốc cho em trai cậu, còn tìm ta làm gì chứ?"

"Thần y, ngài có thể có biện pháp cứu cô ấy. . . . . ."

"Cứu ai?" Từ thần y tựa hồ nghe không hiểu.

Isaac chỉ vào Thanh Trúc nói: "Ngài có thể nghĩ ra một biện pháp đem hai người bọn họ đều cứu sống hay không. . . . . ."

"Ha ha. . . . . . Cậu quả là người rất kỳ quái, đây không phải là người thuốc do các ngươi làm hay sao? Không có người này thì người ngoài cửa kia chỉ có một con đường chết. Huống chi, người thuốc này cũng đã bị độc công tâm, dù cho từ nay về sau ngừng thuốc cũng không sống được thêm đến một năm rưỡi, sớm đã không có thuốc nào cứu được."

"Cái gì. . . . . ." Isaac cúi đầu nhìn nhìn Thanh Trúc , thời điểm Từ thần y tuyên phán cái chết cho Thanh Trúc, thân mình hắn khe khẽ lay động, suýt nữa thì té ngã, Isaac vội vàng quỳ xuống, "Thần y, thật sự không có cách nào sao? Cầu ngài chỉ giúp thêm một đường sáng. . . . . ."

"Không có cách nào, người thuốc này khẳng định sống không nổi, cho dù không hề tiếp tục ngâm thuốc thì cô ấy cũng không thể cứu chữa. Ta cũng chỉ là một thầy thuốc chứ đâu phải Diêm vương, ngươi xem trọng ta quá rồi. Đúng rồi, nửa năm sau người sẽ luyện thành, lúc cậu giết người lấy tim thì nhớ kỹ không được để thấy máu. Vô luận trong ngoài cơ thể, hễ dược huyết chảy ra, thì tim của người thuốc này sẽ không còn hữu dụng nữa, cậu có thể tạo một giường hành hình, để cho người thuốc nằm ở trên giường, dùng giấy dầu đắp lên mặt cô ấy, sau độ sáu bảy tầng, cô ấy tự nhiên sẽ ngạt thở mà chết. Cậu đợi khi xác cô ấy lạnh thấu, máu tươi ngưng đọng, liền có thể lấy trái tim ra làm thuốc. . . . . ."

Môi Isaac đã gần như cắn đến bật máu, tầm mắt hắn thẳng tắp nhìn vào gương mặt Thanh Trúc, Thanh Trúc trong miệng Từ thần y, căn bản không phải là một con người, mà chính là một thứ thuốc mà thôi.

Isaac bái lạy Từ thần y, ôm lấy Thanh Trúc định rời cửa.
"Cậu từ từ đã. . . . . ." Từ thần y gọi Isaac lại.
.
.
.
Thời điểm Thanh Trúc tỉnh lại, đã thấy nằm ở trên giường rồi. Cô nâng cổ tay lên, bỗng nhiên cảm thấy cổ tay đau nhói, lại nhìn kỹ một lần, miệng vết thương mới tạo đã được bôi thuốc, tâm cô trầm xuống, biết ngay là đã ngâm thuốc xong rồi.

"Tỉnh rồi sao?" Isaac đem cái bát trong tay đặt ở đầu giường, ngồi vào trên giường của Thanh Trúc. Nơi khóe miệng Thanh Trúc hiện lên một nét tươi cười thản nhiên: "Thần y có phải nói không thể chữa được hay không, cho nên anh lại bắt tôi ngâm thuốc?"

"A?" Isaac sửng sốt.

Thanh Trúc gật gật đầu: "ông chủ, Tôi có một yêu cầu hơi quá đáng."
"Cô cứ nói đi, bất luận muốn ăn cái gì muốn dùng cái gì, hay là cô muốn tới đâu chơi, chỉ cần tôi có thể làm được, tôi nhất định sẽ tận lực thỏa mãn cô." Isaac cầm tay Thanh Trúc, cũng không chú ý rằng xưng hô của Thanh Trúc đối với hắn đã thay đổi.

Thanh Trúc rút bàn tay ra, thanh âm của cô cũng trở nên lạnh như băng: "Tôi là vì nghĩa phụ mới làm người thuốc, kết cục này tôi cũng đã dự liệu được, tôi muốn trước khi chết được một lần gặp cha nuôi, có thể không?"

"Cái này. . . . . ." Isaac khó xử khẽ nhăn mày. Lê Long Thành sớm đã chết, bảo hắn phải lấy cái gì ra giao cho Thanh Trú  đây? Hắn đã lừa gạt sinh mạng của cô, hiện giờ cô nhắc tới việc này, hắn xấu hổ không sao chịu nổi, lại không biết nên nói với cô ra sao. Thanh Trúc lúc này nhất định phi thường khổ sở, Isaac lại không biết nên an ủi cô như thế nào, nếu lúc này nói cho cô biết Lê Long Thành sớm đã chết rồi, thì Thanh Trúc như thế nào mà tiếp nhận được đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro