Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 4

"Cái đó......"

Thấy Thanh Trúc chuẩn bị mở cửa ra khỏi phòng, Isaac kêu lên,

"Nấu thêm một chén đi, cô cũng nên uống một chút."

"Tôi biết rồi, biết ngay là anh rất tốt với tôi mà!"

Thanh Trúc dứt lời, đóng cửa phòng lại. Cô gần như vọt vào phòng bếp, đôi chân đau nhức đến nỗi không đứng thẳng được, đóng cửa phòng bếp, Thanh Trúc cố sức cắn môi, trong lòng tự nhủ với chính mình:

"Thanh Trúc à, chẳng phải cuối cùng anh ấy cũng đã nói ra rồi sao? Anh ấy rất thích mày, chỉ vì anh ấy ngốc quá thôi, nhưng rồi cuối cùng anh ấy nhất định sẽ hiểu ra mà!"

Nhưng dẫu có tự an ủi bản thân thế này, Thanh Trúc vẫn rất khổ sở, cô từ tốn vo sạch gạo nếp, sau đó bỏ huyết yến vào trong nồi sứ đun lên, Thanh Trúc tự mình ngồi xuống nhóm lửa. Đây là gian bếp nho nhỏ của riêng cô, vì Isaac sợ Jun nghi ngờ, mà đặc biệt cho chuyển tới đây, về căn bản cũng chỉ có một mình Thanh Trúc dùng đến, sắc thuốc cho Jun, làm đồ ăn cho Jun, từ lâu cũng đã thành quen rồi, mọi thứ dường như đã thay đổi, mà dường như vẫn còn giống thuở trước......

Thanh Trúc nhóm lửa xong, từng chút một nhét thêm củi khô, tâm trí của Thanh Trúc lại quay về thật lâu trước kia. Đã bao lâu rồi nhỉ......

Mười năm hay còn hơn thế nữa?...... Ký ức thuở còn nhỏ ngoại trừ đói rét cũng chẳng còn gì khác.
.
Đối với ba mẹ ruột, Thanh Trúc không có chút ấn tượng, cô bị một gia đình nghèo túng bán đến CLB Night, mẹ nuôi cũng chính là Má mì của CLB. Trước năm mười hai tuổi, cô vẫn thường theo mẹ nuôi học cách nói năng, đọc sách làm thơ, đánh đàn ca hát, mẹ nuôi nói với cô rằng chỉ khi học được tất cả những thứ này, thì tương lai mới có thể sống tốt lành. Tuy rằng hiện giờ Thanh Trúc đã không còn tin nữa, nhưng lúc ấy, cô vẫn một mực tin tưởng, nên cô cứ ra sức học, hy vọng tương lai có thể được đứng đầu kỳ thi.

Dù vẫn chưa tiếp khách, nhưng cô đã dần dần biết được một số chuyện tai ác, cũng học được một vài thủ đoạn, năm mười ba tuổi, cô rốt cục cũng nghênh tiếp người khách đầu tiên của mình, người ấy chính là anh 3 của Bang Lôi Báo - Lê Long Thành.

Khiến Thanh Trúc càng kinh ngạc chính là Cường 7 cũng không tra tấn làm nhục cô, mà chỉ cùng cô trò chuyện thâu đêm, hỏi han hoàn cảnh gia đình cô, dù không làm gì, nhưng lúc sắp đi vẫn giao cho Thanh Trúc một sấp tiền lớn. Sau khi giao tiền cho má mì, Thanh Trúc đương nhiên cũng tự mình giữ lấy chút ít, cô đem số tiền này đi tìm ông Thầy bói Nguyễn Võ Hoài Linh ở hẻm sau CLB. Có người nói ông NVHL tính rất chuẩn, nhưng cũng có người bảo ông chỉ gạt người thôi, nhưng hôm trước khi Thanh Trúc bán đêm đầu tiên ông từng thuận miệng nói:

"Đứa nhỏ nhà cô là mệnh phú quý, sẽ không phải chịu lưu lạc phong trần đâu."

Nếu là lúc khác nói thì không tính làm gì, sau đêm nay thôi Thanh Trúc sẽ phải trầm luân hoàn toàn giữa chốn phong trần, Thanh Trúc vốn không tin, nhưng vận may lần này làm cô cảm thấy ông cũng có chút đạo hạnh, nên vừa mới có được ít tiền, cô liền muốn đi tìm ông hỏi chút vận số.

Cầm lấy bàn tay nhỏ bé thon mềm của ThanhTrúc , NVHL tỏ vẻ đăm chiêu nói:

"Cô gái à, cô thật đúng là mệnh phú quý, trong tương lai cô sẽ gặp gỡ một người là người cao quý, người ấy sẽ cứu cô thoát khỏi bể khổ."

"Thật vậy ư? Vậy Nguyễn tiên sinh lần này tôi gặp có phải người cao quý ấy hay không?"

Thanh Trúc sốt sắng hỏi.

"À...... Thiên cơ không thể tiết lộ, người kia chính là người trong lòng cô, còn cô cũng là trân bảo mà hắn nâng niu trên tay, các ngươi không chỉ có quan hệ lợi dụng lẫn nhau, mà hơn nữa hắn sẽ yêu thương cô, làm cô được hạnh phúc."

"Thật sao?"

Trong thanh âm của Thanh Trúc ngập tràn hy vọng.

"Thật. Cho nên bất luận có cực khổ thế nào, cũng phải kiên cường sống tiếp, đợi đến một ngày có được hạnh phúc."

"Bác Nguyễn , cảm ơn bác!"

Thanh Trúc móc ra một ít tiền đặt vào trong tay ông.

Thấy Thanh Trúc đã đi khuất, NVHL liền mở mắt, má mì cũng bước ra từ lối nhỏ phía sau, tiếp nhận tiền trong tay ông, sau đó chia mấy đồng lẻ cho ông.

"Có nói với nó theo lời tôi dặn không?"

Má mì hỏi. Mỗi lần trong quán có cô gái phá trinh, sau đó ông NVHL thường xuyên phải diễn một màn như vậy, một mặt là thu lại tiền bán thân của các cô gái đáng thương này, mặt khác chính là khiến bọn họ từ bỏ hy vọng, an tâm bán mạng kiếm tiền cho quán, chặt đứt khát khao tự do.

"Dạ vâng, đã dặn dò cả rồi."

Yêu mến bản tính nhân hậu của Thanh Trúc , thường chia cho đám nhỏ số khổ chút ít bánh trái của mình, NVHL cũng không giống mọi khi chỉ khuyên bảo cô cam chịu số mệnh cực khổ, mà còn nói rất nhiều những lời chúc phúc, việc này, lão đương nhiên phải giấu diếm Bà má mì.

"Cô gái này xinh đẹp, tương lai lớn lên sẽ chính là trụ cột của quán, là cái cây hái ra tiền của ta, ngươi giúp ta khuyên giải nó, về sau sẽ không để ngươi chịu thiệt."

Má mì nói xong, lắc mông ngúng nguẩy rời đi, NVHL hít sâu một hơi, tiếp tục nhắm mắt lại giả mù.
.
"Tôi trời sinh là mệnh phú quý, anh là người trong lòng tôi, tôi là trân bảo trên tay anh, Isaac , dù rằng đến tận bây giờ anh vẫn không chịu thừa nhận là yêu tôi, nhưng một ngày nào đó anh sẽ nhận ra thôi, tôi sẽ chờ!"

Ngồi ngốc một hồi, lại lẩm nhẩm tự khích lệ chính mình, Thanh Trúc mới đứng lên, mở nắp nồi ra, thử cháo đã nấu nhuyễn trong nồi, liền tắt lửa, trút ra chén.

Lấy một cái muỗng nhỏ, rồi đậy vung lại cẩn thận, Thanh Trúc mới bưng chén đến Khu Đông mà Jun ở.

Bước chân vào sân vườn trang nhã yên tĩnh, Thanh Trúc lại nhìn thấy Isaac đang trò chuyện cùng Jun.

"Cháo tổ yến nấu xong rồi, cậu Jun, nhân lúc còn nóng hãy ăn đi."

Thấy dáng vẻ hai người họ thân thiết, Thanh Trúc bỗng chua chát trong lòng.

"Cái gì vậy...... Tôi hiện giờ ăn không nổi đâu."

Jun chán ghét quay đầu đi.

"Bưng lại đây."

Isaac nói. Thanh Trúc đến gần, Isaac bưng chén lên, cầm lấy thìa, múc một muỗng thổi thổi, rồi lại dùng môi thử xem ấm nguội ra sao, sau đó đưa đến trước mắt Jun:

"Anh cũng đã đút tới miệng rồi, tốt xấu gì cũng phải ăn một miếng chứ."

Jun mỉm cười:

"Anh thật biết cách ép buộc tôi."

Nói xong, Jun quay đầu lại, mở miệng ăn hết muỗng cháo kia.
Thanh Trúc ngơ ngác đứng nhìn một bên, Isaac từng miếng từng miếng đút cho Jun, tim cô cũng rỉ máu từng dòng từng dòng.

"Ăn thêm một chén nữa đi."

Trông chén đã thấy đáy, Isaac đề nghị.

"Tay nghề của Thanh Trúc quả thật không tồi, cháo nấu rất ngon, anh Isaac anh cũng ăn một chén đi."

"Nếu em ăn thêm một chén, anh sẽ ăn cùng em."

Nói xong, Isaac ý bảo Thanh Trúc đi lấy thêm.

Thanh Trúc mím mím môi, chẳng phải đã nói để lại một chén cho cô uống hay sao? Bọn họ cũng uống hết cả rồi, chả nhẽ bảo cô hớp gió ư...... Nghĩ vậy, lòng Thanh Trúc bỗng trào lên một cơn ghen tị:

"Cậu Jun, đây là cháo huyết yến, là Cậu chủ đặc biệt dặn dò nấu để bồi bổ cho cậu đó."

"Huyết yến?" Jun chau mày.

Isaac vội vàng nói:

"ThanhTrúc , mau mau lui xuống bưng cháo lên đi, đừng có ở đây mà lắm miệng."

"Khoan đã, cô có thể cho ta biết, huyết yến là gì không?"

Thanh Trúc cướp lời nói: "Chính là tổ chim hoàng yến, tổ yến này do chim hoàng yến sau khi chết vì sản dục mà có, nôn hết tinh hoa trong cơ thể, dùng chính dòng máu tươi của mình mà tạo thành......"

Jun bỗng nhiên chạy ra bên ngoài, nôn thốc nôn tháo. Thanh Trúc vốn chỉ định nói ra cho bõ tức, nhưng thấy Jun nháy mắt đã trắng nhợt cả mặt mày, trong lòng lại có phần không đành lòng.

"Jun!" Isaac đuổi theo đỡ lấy Jun, dìu y vào phòng nằm nghỉ, Thanh Trúc bị ném lại ngoài sân, cô ngượng nghịu đứng đó chốc lát, sau đó quét dọn sân, rồi mới lui ra.

Trở lại gian bếp nhỏ, Thanh Trúc nhìn thấy nồi cháo huyết yến, cũng chẳng còn lòng dạ mà ăn, ngập trong mắt cô đều là biểu tình khẩn trương của Isaac , nhớ lại rồi bản thân cũng có chút chán chường. Đó mới là ánh mắt nhìn bảo bối trong lòng mình, đáng tiếc ánh mắt kia nào phải dành cho cô.

Thanh Trúc cảm thấy bụng có hơi đau, vẫn chưa có chút gì vào bụng, cô cũng ảo tưởng rằng Isaac có thể rót một chén cháo, sau đó từng muỗng từng muỗng thổi nguội rồi đút cho cô ăn. Nghĩ như vậy, Thanh Trúc cầm chén lên tưởng tưởng lại thần thái của Isaac khi nãy, tự dỗ dành chính mình: "Thanh Trúc à, ăn một miếng đi...... Tôi không ăn, hiện giờ ăn không nổi...... Ăn đi mà, tôi đã đưa dến tận miệng cô thế này rồi......" Nói tới đây, Thanh Trúc lại không nói nổi nữa, một hơi nghẹn ở ngực, nửa ngày cũng thở không thông. Cô không bắt chước Isaac nói chuyện nữa, cũng không còn tâm tình ăn cháo nữa, cô đặt cháo tổ yến lại lên bàn.
Lúc này, cửa 'rầm' một phát bị đẩy ra, Isaac tiến vào phòng, thần tình đầy vẻ tức giận.

"Lê Thanh Trúc , cô có phải cố ý hay không? Cô biết rõ y mắc chứng sợ máu, nghe thấy một chữ 'huyết' thôi đã mẫn cảm chịu không nổi, cô lại còn cố ý nói những lời đó để kích động y đúng không hả?"

"Anh ta có những bệnh phú quý nào tôi làm sao mà nhớ rõ cho hết được?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro