
Chap 39
"Không thể nào, mấy vị lân cận đây đều có thể làm chứng." Isaac cũng hiểu ra sự tình có chút nghi hoặc.
Trang chủ truyền gọi mấy người lân cận, ai ngờ bọn họ không những trăm miệng một lời nói không biết ST, hơn nữa còn nói cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua cái tên này.
Đầu óc Isaac nhanh chóng chuyển động, vậy ST rốt cuộc là ai? Mấy người này hiện tại lại vì cớ gì lại thề thốt phủ nhận quen biết cậu ta? Thanh Trúc cũng nhíu mày, chỉ có Jun, một câu không nói ngồi đó, cũng không biết y đang suy nghĩ cái gì.
"Nói như vậy, ST này có lẽ biết thủ thuật che mắt gì đó chăng?" Isaac hỏi.
"Ông chủ, dù sao những người này đều đang ở đây, bọn họ nói căn bản chưa từng gặp qua ST, chuyện này tôi cũng không tiện nhiều lời. Ông chủ nếu đã lặn lội đường xa đến đây, trước hết cứ ở lại đi, có chuyện gì chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn sau."
Isaac suy nghĩ một hồi cũng chỉ có thể như thế, lại cũng muốn ở đây thêm mấy ngày, rồi sẽ lên phương núi tìm vị thần y kia hỏi thử chuyện Jun và Thanh Trúc. Lão trang chủ theo yêu cầu của bọn họ mà cho ba người mỗi người an bài một gian phòng, xem xét phòng của Thanh Trúc và Jun, thấy đều là gian phòng tốt nhất, Isaac mới yên lòng. Khi Isaac bước ra ngoài, Thanh Trúc đem một mẩu giấy nhét vào trong tay hắn, Isaac hiểu ý nắm chắc lại, đợi đến chỗ không người, mới mở ra đọc, phát hiện thì ra là Thanh Trúc hẹn hắn buổi tối tới đây, nói có việc cần thương lượng. Isaac cũng hiểu được nỗi khổ tâm của Thanh Trúc, nơi này thần thần bí bí, mọi chuyện đều phải cẩn thận.
.
.
.
Đến giữa trưa, Nguyễn trang chủ đã vì bọn họ mà an bài đại tiệc tiếp đón, buổi chiều, Isaac lại cùng Nguyễn trang chủ đi thăm vườn trà, Thanh Trúc chỉ cảm thấy mệt mỏi, nên không đi theo, hắn chỉ mơ màng nằm nghỉ, bỗng nhiên có người gọi tên hắn: "Chị Trúc! Chị Trúc!"
Thanh Trúc mở to mắt: "Ah. . . . . . ST?"
Thằng nhóc trước mặt ánh mắt sáng ngời, trong vẻ tươi cười dường như cũng có thể tản ra hương bạc hà tươi mát.
"Cậu. . . . . . Cậu từ đâu tới đây? Vì sao Nguyễn trang chủ lại nói hắn không biết cậu?"
"Chị thật ngốc. . . . . ."
"Cậu không chết sao? Tôi biết ngay ngươi ranh ma như vậy, sao lại chết được chứ?" Thanh Trúc giữ chặt bàn tay ST. Sắc mặt ST khẽ biến, nhưng nháy mắt liền cười nói: "Tôi đương nhiên sẽ không chết được, chị quên rồi ư, tôi là do Ngọc đế gia gia phái tới để cứu chị mà."
"Tiểu quỷ. . . . . ." Thanh Trúc vô cùng thân thiết gõ nhẹ lên đầu cậu ta một cái.
"Chị Trúc, chị có khóc vì tôi hay không?" ST ngồi ở bên người Thanh Trúc.
"Không có đâu. . . . . ." Thanh Trúc thành thực nói.
"A! Chị sao có thể như vậy, người ta đã vì chị. . . . . . Chị khóc cũng không thèm khóc!"
"Tôi không phải không thấy khó chịu, mà là tâm đã chết rồi, cậu biết không? Lúc anh ta nói cho tôi biết cậu mất đích, tâm tôi thật sự đã chết rồi. Trước kia bất luận tôi từng thích thứ gì, cuối cùng cũng không còn nữa, nhưng cậu thì không giống vậy, cậu là một con người còn sống đàng hoàng, cuối cùng cũng vì tôi mà. . . . . . Tôi đã cảm thấy rất muốn đi theo cậu . . . . ."
"Chị Trúc à, hiện tại thì thế nào? Ông chủ có phải là thích chị hay không? Hắn đối với chị tốt chứ?"
"Rất tốt . . . . . . Hắn kỳ thật vẫn chỉ thích mình tôi thôi, chỉ là hắn không chịu thừa nhận, cậu nói xem có phải rất đáng giận hay không. . . . . ."
"Hắn sẽ biết mà, hắn rồi sẽ thấu hiểu tâm của chính mình, chị Trúc, chị phải kiên nhẫn chờ đợi. . . . . ."
"Thanh Trúc. . . . . ." Lúc này chợt vang lên tiếng đập cửa.
"A, chị Trúc, tôi đi trước đây, quay về lại sẽ đến thăm chị. . . . . ." ST nói xong kéo tay Thanh Trúc hôn nhẹ, Thanh Trúc thoáng một lát ngây người, ST đã không thấy đâu nữa.
"Thanh Trúc à. . . . . . Tôi có thể vào được không?" Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi của Jun.
Thanh Trúc mở to mắt, vừa rồi là đang nằm mơ thôi sao? Chẳng lẽ lại là nằm mơ? ST? Cậu ấy thật sự đã tới hay là. . . . . .
Thanh Trúc cũng không rảnh nghĩ ngợi điều này nữa, cô đi tới cửa, mở cửa ra.
"Có thể vào được không?" Jun nhìn ánh mắt Thanh Trúc.
"Vào đi." Thanh âm Thanh Trúc lại trở nên lạnh lùng, Jun mím mím môi, vào trong phòng Thanh Trúc.
"Đang ngủ sao? Đã quấy rầy cô rồi." Nhìn thấy tấm chăn đắp trên giường, Jun thật có lỗi nói.
"Có việc gì vậy?" Thái độ Thanh Trúc thật chẳng thể coi là hữu hảo.
"Ah. . . . . . Kỳ thật. . . . . . Cũng không có gì. . . . . ." Cả một bụng những lời định nói, Jun cũng không dám nói ra, y sợ chính mình vừa nói, lại sẽ bị chế ngạo một tràng.
"Không có gì? Cậu 3 chẳng lẽ là tới tìm ta để nói chuyện phiếm sao? Thanh Trúc xin vui vẻ hầu." Thanh Trúc giống như con gà chọi cảnh giác dựng đứng lớp lông.
"Thanh Trúc à. . . . . . Cô nói xem. . . . . . Nếu như một người. . . . . . Hắn yêu thương một người khác. . . . . . Nhưng mà, thân mình hắn không được tốt, cũng không có cách nào khác cho người kia một tương lai mong đợi, hơn nữa trong lòng người kia cũng không thích hắn. . . . . . Cô nói xem hắn nên đứng ở xa xa chúc phúc hay là phải dùng quãng thời gian ít ỏi của chính mình để theo đuổi đây?"
Thanh Trúc âm thầm cắn răng, anh đây là đang châm chọc tôi sao? Lại còn cưỡi lên cả đầu tôi rồi? Bởi vì từ nhỏ đã ở nơi ganh đua tranh giành tình cảm mà lớn lên, nên Thanh Trúc đã dưỡng thành cá tính như một con nhím, vì bảo vệ trái tim yếu mềm của chính mình, mà trên người cô đã cắm đầy gai nhọn. Chỉ thấy Thanh Trúc khẽ cười lạnh: "Cậu 3, ngươi có lẽ là nói đến chính bản thân ngươi phải không? Tôi khuyên anh cũng không cần miên man suy nghĩ nữa, cảm tình của hắn đối với anh nhiều nhất cũng chỉ là anh em mà thôi, chẳng lẽ anh còn nhìn không ra hay sao?"
Sắc mặt Jun lại ảm đạm hẳn xuống: "Tôi xem ra, hẳn là mọi người đều có lòng tham phải không. . . . . . Dù rằng ngày mai sẽ chết, nhưng hôm nay vẫn muốn được cùng người tâm ái bên nhau. . . . . ."
Thanh Trúc nhíu mày, nếu Jun cũng đối đầu với cô, vậy cô sẽ gặp kẻ mạnh thì càng thêm cứng rắn, cũng không biết được sẽ nói ra những lời độc địa gì nữa. Nhưng lời nói vừa rồi của Jun lại làm cho Thanh Trúc trong lòng đau xót, cô ngồi xuống bên cạnh Jun, hỏi: "Cậu 3, có vài điều tôi cũng muốn nói với anh. . . . . . Tôi là đứa bé xuất thân không tốt, vốn không hiểu chuyện, nếu lỡ có làm gì đắc tội Cậu 3, vẫn hy vọng anh ngàn vạn lần rộng lượng. Tôi thật lòng yêu Isaac, chỉ cần hai chúng tôi được ở cùng một chỗ, dù là hắn hơi lạnh lùng lại hơi ngoan độc một chút, nhưng trong tâm tôi cũng vẫn yêu hắn. . . . . . Tôi cũng không sợ anh sẽ chê cười tôi, tôi dẫu chỉ còn một khắc cũng không muốn rời xa hắn. Cậu 3, tính số ngày, có lẽ cũng chỉ còn lại thời gian nửa năm, anh có thể hảo tâm thành toàn cho chúng tôi được không?" Thanh Trúc đã nói đến động chân tình, trong đôi mắt to như lóe sáng.
Jun cắn chặt môi, mỗi một câu 'yêu' đều giống hệt một cây đao cứa vào trong tim y, một khắc cũng không muốn rời xa, hy vọng có được sự thành toàn của anh. . . . . . Thanh Trúc à, chỉ còn thời gian nửa năm nữa, cô còn muốn tôi thành toàn cho cô ư? Như lời cô nói, tôi chỉ còn lại nửa năm, cũng sẽ không phải loại người không biết lượng sức mà đi trêu chọc cô phải không?
Nghĩ đến đây, Jun khó tránh khỏi tự ti, y gật gật đầu: "Tôi hiểu rồi, tôi sẽ không tới tìm cô nữa, hy vọng cô và Isaac ca sống thật hạnh phúc. . . . . ." Nhìn thấy bóng dáng cô đơn của Jun, trong lòng Thanh Trúc cũng một trận khổ sở, cô gọi Jun lại khi y đang định đi ra ngoài: "Cậu 3. . . . . . Jun, tình yêu của anh không có sai, chỉ là anh đã yêu lầm người rồi, tôi không lừa anh, trong lòng hắn thật sự không có anh, cảm tình hắn dành cho ngươi chỉ là anh em. Người tốt như anh, chắc hẳn sẽ có một người rất tốt đến yêu anh, người kia sẽ toàn tâm toàn ý thích anh, không muốn xa rời anh, mà cũng sẽ không hai lòng với anh. . . . . ."
Jun quay đầu, nhẹ mỉm cười: "Nếu tôi có cơ hội, tôi cũng muốn tìm một người toàn tâm toàn ý, trân trọng mà yêu một lần."
Jun nói xong, bước ra khỏi phòng Thanh Trúv, lời thổ lộ dồn biết bao dũng khí lại bị cự tuyệt một cách vô tình nhất, nhưng Jun không thấy khổ sở đến mức như bản thân đã nghĩ, mà y lại cảm nhận được một trận thoải mái. Vốn dĩ, đã không thuộc về mình. . . . . . thì dù cưỡng cầu cũng chẳng có ý nghĩa gì. . . . . .
Tìm một người toàn tâm toàn ý, trân trọng mà yêu một lần. . . . . . Y làm sao mà trước đây lại không hề nghĩ tới chứ?
Jun không phát hiện ra, y lại đang nhẹ nhàng khẽ ca lên: "Nhớ lúc ấy, lần đầu gặp gỡ. . . . . ."
.
.
.
Lúc Isaac trở về, thấy Thanh Trúv gục ở trên giường, mới đầu cứ nghĩ rằng cô đang ngủ, nhưng gọi cô hai tiếng cũng không thấy đáp lại, Isaac lại gần ôm lấy hắn, mới phát hiện thân mình cô mềm nhũn rồi, một chút khí lực cũng không có, đúng là không biết đã ngất đi từ khi nào.
"Thanh Trúc à. . . . . ." Isaac kêu mấy tiếng, Thanh Trúc mới dần tỉnh lại, hỏi lại vài câu, cô lại nói vừa ngủ được một giấc đang định ngồi dậy bỗng nhiên đầu óc mê man liền ngất đi. Isaav căng thẳng trong lòng, biết thân thể cô đã suy yếu quá mức, lại không biết nên nói cái gì nữa, liền đem Thanh Trúc ôm vào trong lòng gắt gao siết chặt, dường như lo sợ rằng chỉ cần đôi tay này buông lơi, Thanh Trúc liền sẽ bay đi mất.
"Tôi có phải lại không khỏe hay không. . . . . ." Thanh Trúc cũng nhìn ra khác thường nơi Isaac, "Càng ngày càng không chịu được, lần này ra ngoài cũng vì muốn đến đâu đó thăm thú, nhưng mà hiện giờ ngay cả rời giường cũng sẽ ngất xỉu. . . . . ." Thanh âm Thanh Trúc có chút nghẹn ngào, hắn dừng một lát,
nói tiếp, "Isaac, bất quá tôi đã cảm thấy thực sự rất vui vẻ, anh hiện tại đối xử với tôi đã tốt hơn rất nhiều so với trước kia. . . . . ."
"Tôi ngày hôm qua còn vừa mới quát mắng cô. . . . . ."
"Vậy anh về sau đừng mắng tôi nữa. . . . . . Còn có hai ba ngày nữa là phải ngâm thuốc rồi. . . . . . Isaac, đến cuối cùng tôi có phải là sẽ không dậy nổi hay không? Tôi có phải sẽ nhìn không thấy nữa hay không? Tôi chắc không phải là ngay cả cuộc sống cơ bản cũng không thể tự lo liệu nữa đấy chứ? Tôi có phải hay không. . . . . . Ngay cả anh cũng sẽ quên mất. . . . . . Đợi đến khi đó, anh sẽ mỗi ngày đều trông nom tôi chứ? Hy vọng tôi sẽ không hoàn toàn bị ngốc đi, ngay cả anh đối xử tốt với tôi mà tôi cũng không biết được. . . . . ."
"Thanh Trúc à, ngày mai theo tôi đến đỉnh Chứa Chang đi, tôi đưa cô đi tìm Từ thần y kia hỏi thử xem, nếu có một biện pháp đem các người đều cứu lại thì tốt rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro