
Chap 35
Jun không thèm để ý đến hắn nữa, ở trong lòng y người có thể xưng là tuyệt sắc, cũng chỉ có một người mà thôi.
Mà cho dù có thể thì bất quá cũng chỉ là loại mặc hoa da phấn, nhưng thấy bộ dáng điên cuồng của đám người này, Jun cũng nổi lên một trận tò mò. Thời điểm tấm màn trên đài được nhấc lên, trước mắt Jun sáng chói, một cô bé mặt mày thanh tú xuất hiện ở trước mặt mọi người. Mới vừa rồi nghe người ta nói cô ta cũng đã lăn lộn nhiều năm tại chốn ăn chơi này, nhưng một cỗ khí chất thanh thuần lại làm cho người ta mê muội, một đôi mắt phượng u buồn rũ xuống, chỉ cần bằng hàng mi kia thôi cũng đủ khiến người ta nhìn mà thấy đau lòng.
Nhìn kỹ lại, tướng mạo ấy tuy rằng là đẹp, nhưng đem so với người kia, tuyệt đối là không thể sánh bằng, Jun hừ lạnh một tiếng, đối với loại gái hay giả bộ này không có chút hảo cảm.
"Bảo Hân chính là gái bán bar vẫn còn trong trắng sạch sẽ, các vị trả giá cũng rất đáng đồng tiền. . . . . ."
Mắt Jun chuyển hướng ra bên ngoài cửa sổ, không muốn nghe tiếp mấy lời dơ bẩn này thêm nữa.
"Jun!" Thanh âm của Isaac truyền đến, Thanh Trúc đi theo phía sau Isaac, cùng tiến lên trên lầu.
"Lại gì nữa đây?" Jun cũng không buồn đứng lên.
"Em thế nào lại có thể đến cái nơi dơ bẩn như vậy!" Isaac vừa thốt lên xong, gương mặt Thanh Trúc đã quẫn bách đến đỏ bừng.
"Anh Isaac, tùy ý anh châu quan phóng hỏa, lại không cho phép hạng dân chúng như tôi đốt đèn hay sao!" Ngữ khí Jun dần trở nên nghiêm khắc.
"Thân mình ngươi còn chưa khỏe hẳn, cớ gì lại đến nơi như vậy hủy hoại chính mình. . . . . ."
"Ý anh là tôi không được phép sao?" Jun đứng dậy, tức tối đem ly rượu đặt mạnh lên trên bàn.
Tiếng ồn ào bên này làm kinh động mọi người, ngay cả Bảo Hân đứng trên đài vẻ mặt đau thương cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía bên này.
Jun đỉnh đầu bốc hỏa, lấy tay chỉ vào Bảo Hân ở trên đài nói: "Hôm nay cô gái này ta sẽ bao, bất luận tốn bao nhiêu tiền!" Bảo Hân mày khẽ nhíu, cô cẩn thận đánh giá người đàn ông có được đêm đầu tiên của cô này. Cô cơ hồ không hề ngờ tới chính mình lại may mắn được gặp gỡ nhân vật như vậy, trong lòng có chút bối rối.
"Jun, em!" Isaac bị y làm cho tức giận đến bộ lồng ngực mãnh mẽ phập phồng, hắn cảm thấy chính mình đối mặt với Jun thì một chút biện pháp cũng không có.
Jun đi lên đài, vươn tay nâng cằm Bảo Hân lên, cực kỳ ngả ngớn ở trên bờ môi cô hôn một cái, những người ở dưới không nghĩ tới một soái ca như vậy lại chịu mua Bảo Hân, nhất thời đều thấy thất thần, ngay cả ý kiến cũng đã quên đưa ra.
Vẫn là chủ club phản ứng lại trước tiên: "Này. . . . . . Vị đại gia này, cái giá Bảo Hân của chúng tôi. . . . . ."
"Bất luận giá cả bao nhiêu, người này ta muốn, hôm nay sẽ cùng ta qua đêm!"
Dù sao cũng là gái bar, gương mặt Bảo Hân lại chợt đỏ ửng lên, Jun khinh miệt bắn cho Isaac một nụ cười lạnh: "anh Isaac, anh cùng tới hay không?"
Những người khác đều nhìn về phía Isaac, Isaac quẫn đến mức không biết nói sao cho phải. Thanh Trúc kéo kéo cánh tay Isaac: "Chúng ta không bằng chiều theo ý của anh ta đi. . . . . ."
Isaac hất Thanh Trúc ra: "Chuyện này chắc là làm thỏa mãn ý nguyện của cô lắm phải không?"
Thanh Trúc lại nói: "Anh tỉnh lại đi, trong lòng anh ta có anh hay không, anh đến bây giờ vẫn còn nhìn không ra hay sao!"
Nghe xong lời Thanh Trúc nói, sắc mặt Jun chợt trầm xuống, y đau thương khẽ liếc nhìn Thanh Trúc một cái, quay đầu cười nói: "Tên Bảo Hân phải không, biết ca hát sao? Tối hôm nay cứ ngoan ngoãn hầu hạ ta. . . . . ."
Bảo Hân lo lắng nhìn Jun, cô cảm giác được vị đại gia này thân thể dường như đang phát run, y cơ hồ đem sức nặng toàn thân đều đặt ở trên người mình. Bảo Hân một câu cũng không nói, chỉ đem một cánh tay đỡ lấy thân thể Ju , giữ ở thắt lưng y.
Động tác ấm áp này làm cho Jun tâm khẽ chấn động, Jun quay đầu lại, Bảo Hân nhẹ nhàng giương cao khóe miệng.
Thấy Jun cùng Bảo Hân dựa sát vào nhau, Isaac chỉ cảm thấy tức tối đến mức chân tay lạnh lẽo, hắn căm giận phất tay, quay đầu đi xuống lầu, Thanh Trúc cái gì cũng chưa kịp nói, chỉ biết theo hắn đi ra, đợi Thanh Trúc đi khuất rồi, mấy người đấu giá Bảo Hân mới phát hiện Bảo Hân đã bị mua mất rồi, nhưng tiếc nuối trong lòng bọn họ cũng không dừng ở trên người Bảo Hân không mua được, mà là bóng dáng tuyệt mỹ của người mang nét đẹp trung tính vừa rồi mới thật sâu sắc đọng lại trong lòng mỗi người.
"Bọn họ đi rồi." Đứng trên lầu của mình, Bảo Hân từ cửa sổ dõi theo Isaac cùng Thanh Trúc đang lao đi.
"Nga. . . . . ." Jun hít một hơi, nằm trên giường.
"Uống ngụm nước đi." Bảo Hân đem một ly trà bưng đến trước mặt Jun, "Thích một người thì không thể miễn cưỡng được, nếu trong lòng cô ấy không có anh, thì dẫu có tranh như thế nào cũng tranh không được đâu."
"Cô nói cái gì? Cô. . . . . . Cô thì biết cái gì chứ. . . . . ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro